Kim Sinh vui sướng một hồi, rồi y nói: “Thần văn Nhân tộc đúng là có lực bài xích không nhỏ! Không, phải nói là rất lớn! Ta có thần văn Thần tộc, thần văn Ma tộc, thần văn Tiên tộc. Kết quả, không còn thần văn Nhân tộc, thần văn các chủng tộc kia ở cùng nhau, lực bài xích không lớn bằng thần văn Nhân tộc!”
Kim Sinh có chút phấn chấn: “Như vậy chỉ cần các Sơn Hải lâu năm bỏ đi thần văn Nhân tộc, hẳn là có thể thăng cấp Nhật Nguyệt! Không đúng, những phương diện khác cũng cần đạt tiêu chuẩn, nếu chỉ đơn thuần là thần văn áp chế, vậy thì có thể thăng cấp thành công!”
“Nhân tộc không tu thần văn Nhân tộc!” Giờ phút này, Văn Trung thở dài, “Cũng không biết là tốt hay xấu!”
Nhân tộc vậy mà không thể tu thần văn Nhân tộc, thế nghĩa là sao?
Kim Sinh vội vàng nói: “Vậy chỉ có thể hoàn toàn tu luyện thần văn Nhân tộc hoặc hoàn toàn không tu thần văn Nhân tộc, đây có lẽ là hai đạo bất đồng...”
Văn Trung ngắt lời: “Hơn ba trăm năm trước là như thế, hoàn toàn không tu luyện thần văn Nhân tộc, cho nên Nhân cảnh không có Văn Minh sư vô địch cảnh nào, ta hoài nghi, có phải chỉ tu luyện thần văn Nhân tộc thì mới có thể trở thành Văn Minh sư vô địch cảnh hay không? Nếu thế, mấy người Chu Phá Long thật sự có thể thăng cấp thành công sao?”
Bởi vì thí nghiệm này cùng một ít xác minh khác, Văn Trung đưa ra kết luận.
Có phải chỉ tu luyện Thần văn Nhân tộc thì mới có thể thăng cấp vô địch hay không?
Kim Sinh bất đắc dĩ đáp: “Ta đây cũng không biết, huống chi không phải ai ai cũng có thể thăng cấp vô địch, nếu chỉ muốn thăng cấp Nhật Nguyệt, ai quan tâm có di chứng hay không, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Cũng đúng!”
Văn Trung gật đầu, nói cũng không sai.
Cho dù có di chứng, có lẽ đối với vô địch và Nhật Nguyệt mà nói, không tu thần văn Nhân tộc, cơ hội thăng cấp sẽ lớn hơn.
“Khổng sư tỷ, các ngươi thử không?”
Tô Vũ nhìn về phía mấy người khác, Khổng Ngọc Tiên, Ngụy Khải, Tào Huy.
Bọn họ có muốn thử không?
Ít nhất hiện tại Tô Vũ đã biết Kim Sinh tuyệt đối không phải là Lam Thiên, những người khác thì sao? Khó nói a.
Muốn thử hay không?
Kỳ thật trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng, tên Lam Thiên kia sẽ không ẩn núp đến bên cạnh hắn chứ?
Lần trước là Triệu Minh, lần này không phải là mấy lão nhân đây chứ?
Nếu nói có ai gần gũi với Tô Vũ nhất thì chỉ có mấy vị này và Ngô Lam.
Ngô Lam... Cục lông nhỏ còn chui vào biển ý chí của nàng dưỡng đồ ăn, đương nhiên là không có khả năng.
Mấy vị khác thì đều khó nói.
Tào Huy lắc đầu, “Ta thì thôi đi, ta mới Đằng Không thất trọng, khai thêm mấy khiếu huyệt để tiến vào cửu trọng rồi tính, hiện tại ta tiếc lắm.”
“Ta cũng vậy.” Ngụy Khải cũng từ chối: “Ta và lão Tào đều mới thất trọng, Ngọc Tiên bát trọng, nếu không Ngọc Tiên thử xem?”
Khổng Ngọc Tiên đáp: “Ta không thử, sắp tới ta còn cần mấy thần văn Nhân tộc này làm chút công tác rút ý chí lực, nếu không có thần văn, ta lấy cái gì làm nghiên cứu?”
“Nếu đến thời điểm sắp chết, Tô sư đệ giúp chúng ta một lần, dù sao hiện tại đã chắc chắn rồi.”
“...”
Kim Sinh bất đắc dĩ nhìn những người khác, “Cuối cùng là ta thử chứ gì? Các ngươi quá đáng quá đấy!”
“Đừng có mà được tiện nghi còn khoe mẽ, vào Lăng Vân rồi, ngươi còn nhiều thần văn, để ý làm gì?”
Mấy người nói nói cười cười, Tô Vũ thấy thế cũng không nói gì.
Ba vị lão nhân không muốn, vậy hắn có thể làm sao.
Ép bọn họ thử à?
Chẳng lẽ Tô Vũ sai Cục lông nhỏ xông vào biển ý chí của ba người, dù trong 3 người này có Lam Thiên thì hai người khác cũng là vô tội, không cần làm vậy, huống chi, nếu thật sự lật mặt được Lam Thiên, vậy giải quyết thế nào?
Đánh không lại, cũng chưa chắc giết chết được, tốt nhất là đừng tự tìm phiền toái.
Không nói vấn đề đó nữa, Kim Sinh đã thăng cấp, tâm tình mọi người đều không tồi, ăn ăn uống uống, mãi cho đến đêm khuya mới giải tán.
...
Đêm khuya.
Tô Vũ đang chuẩn bị đi Duyệt Tâm Đảo, Ngô Lam bỗng nhiên xuất hiện ở cửa viện nghiên cứu, hơn nửa đêm, ánh mắt Ngô Lam sâu kín nhìn hắn, hừ một tiếng, cũng không nói lời nào.
Tô Vũ cười hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ngươi biết mà!”
“Ta biết cái gì?”
“Còn giả vờ à?”
Ngô Lam lại hừ một tiếng, dùng lỗ mũi nhìn hắn, “Ngươi nghĩ ta là đồ ngốc sao? Lúc trước ở Đại Hạ phủ, ngươi cũng mời mọi người ăn một bữa cơm!”
Tô Vũ vừa nghe liền hiểu, cảm thấy ngoài ý muốn, nàng đoán được ư?
Ra là không ngốc lắm, lạ ghê!
Tô Vũ chỉ cười mà không nói lời nào, âm thầm truyền âm: “Đi ra ngoài một vòng thôi, đừng nói cho những người khác, ta mà ra ngoài, rất nhiều người muốn giết ta!”
Ngô Lam hừ một tiếng, cũng truyền âm đáp: “Còn trở về không?”
“Đương nhiên!”
“Vậy được rồi, bỏ qua cho ngươi, không được chạy, dù chạy thì cũng phải nói với ta, không thì ta mất công đến đây à, ngươi đã đáp ứng ta nghiên cứu Hợp thần pháp, đến bây giờ còn chưa làm ra kia kìa!”
Ngô Lam nói, nàng có chút ủy khuất, lại truyền âm hỏi: “Đi bao lâu?”
“Không biết, có lẽ ta sẽ đến thăm cha ta, đã lâu không gặp y.”
“Được rồi!”
Ngô Lam nghe hắn nói vậy liền gật đầu.
Hồi tết nàng không gặp cha, Tô Vũ cũng vậy.
Tô Vũ lại truyền âm: “Tu luyện cho tốt đi, ta để lại chút Thiên Nguyên khí cho ngươi, dùng trộm thôi, đừng để bị phát hiện, cố gắng thông suốt trước, ý chí lực không thăng cấp thì thân thể thăng cấp, nhanh chóng tiến vào Đằng Không, bắt đầu đúc thân, ít ra như vậy thì có năng lực bảo vệ chính mình.”
“Cần ngươi nói chắc!”
Ngô Lam kiêu ngạo nhìn xuống, tự ta biết tu luyện!
Dứt lời, nàng lại đắc ý nói: “Ta sắp có thể dùng thần văn chiến kỹ lấy ra ý chí lực rồi!”
“Ngươi phác họa xong rồi sao?”
Tô Vũ cạn lời, ngươi lừa ai đấy?
20 thần văn, ngươi mới có mấy cái?
Hình như 6 đúng không?
Mấu chốt là, 6 cái ngươi phác họa cũng chưa chắc thích hợp với chiến kỹ này.
“Tốt nhất là phác họa thần văn Nhân tộc đi, thần văn Nhân tộc nhỏ yếu, không ảnh hưởng gì đến ngươi, ngươi cũng không mấy khi chiến đấu.”
“Ngươi mới không chiến đấu!”
Ngô Lam hừ một tiếng, ta chiến đấu trên chiến trường nghiên cứu khoa học, chiến đấu thuần túy thì chỉ là mãng phu!
Đương nhiên, thời điểm ở Đại Hạ phủ, nàng không nói như vậy.
Chịu thôi, ở Đại Minh phủ nửa năm, nàng cũng thay đổi suy nghĩ, mà nguyên nhân chủ yếu là sức chiến đấu của nàng kém Tô Vũ quá nhiều, hiện tại nàng không thích nhắc đến việc chiến đấu.
Ai bảo trong thần văn nàng phác họa có một chữ “Nhược”, aii, có lẽ ông trời cũng cảm thấy nàng yếu kém, tức chết mà!
Tô Vũ phì cười, cũng không nói nhiều, lại truyền âm dặn dò: “Ba Đại yêu Sơn Hải đều ở tầng hầm ngầm, nếu ngươi ra ngoài thì có thể cho ba đại yêu hộ tống, ta đã nói chuyện với bọn chúng trước rồi, trong lúc ta bế quan thì nghe ngươi chỉ huy! Mà ngươi khách khí một chút, cẩn thận không bị Yêu tộc phản bội!”
“Còn nữa, ở phòng tu luyện ta để lại một tấm thẻ công huân, 40 vạn điểm công huân, viện nghiên cứu cần thì dùng, ngươi cũng có thể dùng, mặt khác... thôi, không sao.”
Ngô Lam nóng nảy, vội truyền âm hỏi: “Mặt khác cái gì?”
Nói chuyện nói một nửa, tò mò muốn chết!
“Không có gì, ta định nói, nếu những người khác hỏi, ngươi có thể đi dạo Duyệt Tâm Đảo một vòng, giả vờ như ta đang bế quan. Đừng nói cho bất luận kẻ nào, Ngưu phủ trưởng sẽ giúp ngươi yểm trợ, chỉ sợ ngươi không biết diễn thôi.”
“Xì!”
Ngô Lam không để ý tới hắn, ai chẳng biết!
Việc nhỏ mà thôi!
Tô Vũ nhắc vài câu rồi ra cửa, Ngô Lam đi theo vài bước, Tô Vũ không quay đầu lại bước đi, nàng bỗng nhiên truyền âm hỏi: “Ngươi thật sự sẽ trở về sao?”
“Sẽ!”
“Nếu ngươi không về, ta đi đâu tìm ngươi?”
“Nếu ta đã không trở lại, vậy đừng tìm.”
Ngô Lam há miệng, rồi lại truyền âm: “Ngươi không trở lại, ta sẽ bán viện nghiên cứu, về Đại Hạ phủ, sau này không bao giờ quan tâm đến ngươi nữa, chúng ta đường ai nấy đi!”
Tô Vũ cười một tiếng, xua xua tay, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Trước cửa, Ngô Lam đá cây cột cái bốp, nàng không vui, cực kỳ không vui.
Tô Vũ lại muốn chạy rồi!
Hợp thần pháp của ta còn chưa xong đâu.
Nàng đã nghĩ tên rồi, Tô Vũ còn chưa nghiên cứu, mỗi ngày chạy loạn, ở lại cùng nhau nghiên cứu không tốt sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT