Hôm nay, Tô Vũ gặp Hồ Kỳ, nói đơn giản vể công pháp, mặt khác hắn cũng nói đến việc cần sử dụng đại lượng Thiên Nguyên khí.
Hồ Kỳ nghe là phải vận dụng Thiên Nguyên khí, bà đã có ý nghĩ từ bỏ.
Nhưng Tô Vũ cung cấp cho bà một chút để bà thử xem, hắn cho bà số lượng chừng 30 viên Thiên Nguyên quả, không ít, Thiên Nguyên khí này có một phần là giao cho Ngưu Bách Đạo còn dư lại lần trước, một phần là của bản thân Tô Vũ.
Dù sao lần trước hắn lấy được rất nhiều Thiên Nguyên khí, mấy người Chu Thiên Đạo cũng biết.
Tô Vũ không sử dụng hết nhanh như vậy.
Cho công pháp, cho Thiên Nguyên khí xong, Tô Vũ không nán lại lâu, hắn mau chóng quay về sở nghiên cứu, tiếp tục đóng cửa đúc thân.
Không chỉ đúc thân, lúc này Tô Vũ cũng bắt đầu quan sát bản thảo vô địch, chuẩn bị phác họa thần văn, ý chí lực không đủ cũng không sao, chờ Bách Đạo các khôi phục thì hắn lại đi vào vượt ải, tốt nhất là có thể nhanh chóng khiến ý chí lực tiến vào tam giai, khi đó mới có thể coi như Lăng Vân.
Đến lúc ấy, hắn sẽ trộm trở lại Đại Hạ phủ một chuyến, trợ giúp Triệu Lập rèn đúc văn binh Địa giai.
Đại Hạ phủ sẽ sớm trở thành tâm bão, Triệu Lập chỉ có thực lực Lăng Vân cảnh, dù không yếu nhưng cũng dễ gặp phiền toái.
...
Tô Vũ bắt đầu mưu tính tương lai.
Đại Hạ phủ.
Đa thần văn học viện đang chuẩn bị mở ra, dựa theo kế hoạch của Hồng Đàm thì là học kỳ sau chính thức khai mở, chiêu nạp tân sinh.
Lúc này đã là trung tuần tháng 3, tháng 8 khai giảng.
Không đến 5 tháng nữa!
Thời gian này là thời gian Hồng Đàm lưu lại cho mình, cũng là cho mấy người khác.
Hồng Đàm chuẩn bị mở lại đa thần văn học viện, tính chất việc này khác biệt rất lớn với dĩ vãng.
Ông không khiêm tốn điệu thấp nữa!
Trong Tàng Thư các.
Hồng Đàm trực tiếp đuổi đi tân Quán trưởng Tàng Thư các, chiếm đoạt Tàng Thư các.
Thời điểm Nguyên Khánh Đông chạy đến, Hồng Đàm vừa vặn đuổi người xong.
Nguyên Khánh Đông nhíu mày nhìn Hồng Đàm, cổng Tàng Thư các có không ít người tụ tập.
"Hồng Các lão, ngươi có ý gì?"
Vừa rồi, Hồng Đàm trực tiếp ra tay đuổi người, người kia là một vị cường giả Lăng Vân cửu trọng cảnh do gã đề cử.
Hồng Đàm đang chuẩn bị đóng cửa, nghe vậy liền tủm tỉm cười nói: "Ý gì? Nơi đây vốn là địa bàn đa thần văn nhất hệ của ta! Tài sản đa thần văn nhất hệ đều lưu lại bên trong, hiện tại đa thần văn học viện chuẩn bị khai giảng, đương nhiên là phải thu hồi, trở thành tài sản riêng của đa thần văn học viện! Chuẩn bị cho học viện sắp mở!"
Dứt lời, Hồng Đàm không để ý Nguyên Khánh Đông biến sắc mặt, ông lại vui vẻ nói: "Không chỉ vậy, thức hải bí cảnh, Chiến Ma tràng ta cũng muốn thu hồi lại! Phương pháp chia tách vừa ra, tất cả mọi người đều là lão sư học viên của đa thần văn hệ, mà tốt nhất《 Nguyên thần · Văn quyết 》cũng chỉ để đa thần văn hệ tu luyện, bằng không rất khó có tác dụng lớn, Đại Chu phủ hiểu đạo lý này, chả lẽ Nguyên phủ trưởng không hiểu sao?"
Hồng Đàm lại nói: "Không chỉ như vậy, học kỳ tới, tài nguyên của học phủ phải chia một nửa đến đa thần văn học viện, mặt khác, ta còn cần rất nhiều tài chính để nghiên cứu phát minh phương pháp chia tách. Nguyên phủ trưởng, mấy chuyện này phiền ngươi rồi."
Nguyên Khánh Đông nhíu mày nhìn ông, ông ta điên rồi sao?
Hồng Đàm mặc kệ gã, Vạn Thiên Thánh bế quan, ông lại không sợ tên này, cười nói: "Quyết định như vậy đi, trùng kiến đa thần văn học viện không phải chủ ý của ta, đây là chuyện Đại Hạ phủ, Dục Cường thự và học phủ đều đáp ứng. Nguyên phủ trưởng, ngươi đừng làm trái. Nếu không có tiền, không có tài nguyên, Nguyên phủ trưởng có thể đi xin, thế nhưng hôm nay ta thu lại Tàng Thư các trước, về sau chỗ này chính là địa bàn của đa thần văn hệ chúng ta!"
Nguyên Khánh Đông nhíu mày, trầm giọng nói: "Hồng Các lão, chuyện này không thích hợp, huống chi... Tình huống bây giờ phức tạp, rốt cuộc có trùng kiến đa thần văn học viện hay không vẫn còn chưa chắc chắn!"
"Đó là chuyện của ngươi, Đại Hạ phủ không nói gì, ta đây cứ trùng kiến, chính bọn ngươi nói là trùng kiến, hiện giờ chối bỏ là sao?"
Hồng Đàm cười nhạt, có ý đuổi khách: "Cứ như vậy đi, ta còn nhiều việc lắm. Ngày nào có quyết định không cho phép trùng kiến ngươi lại tới nói!"
"Hồng Đàm!"
Nguyên Khánh Đông cực kỳ tức giận, cau mày nói: "Dù mở học viện, những thứ này đều là của học phủ, không phải đồ tư nhân của ngươi, ngươi lấy đi... Ít nhất cũng phải thông qua hội nghị Các lão đồng ý!"
"Không cần phiền toái như vậy, những vật này quả thật là của hệ chúng ta, ngươi hỏi những người khác liền biết, đừng chơi bài đồ các ngươi dùng lâu thì là của các ngươi với ta!"
Hồng Đàm cười lạnh: "Vậy nhé, Nguyên phủ trưởng, ta còn có việc, không muốn nói nhiều."
Dứt lời, ông trực tiếp đóng cửa Tàng Thư các.
Vẻ mặt Nguyên Khánh Đông khó coi đến tột độ, nhưng gã không lên tiếng nữa.
Hiện tại thế cục rung chuyển, gã cũng thấy không rõ, đa thần văn học viện của Hồng Đàm thật sự có thể mở ra sao?
Phương pháp chia tách thật sự có hi vọng lưu truyền?
Còn có, rốt cuộc Hạ gia đang tính thế nào?
Từng chuyện đều khiến gã không xác định được tương lai, không xác định được hết thảy.
Trong Tàng Thư các, Hồng Đàm mỉm cười, khiêm tốn điệu thấp làm gì, đã tới lúc nên khoa trương rồi!
...
Đại Hạ phủ, Hồng Đàm hành xử vô cùng khoa trương.
Đông Phương, Thiên Thăng hải, Sơn Hải ngã xuống, một vị cường giả Sơn Hải bát trọng tọa trấn Thiên Thăng hải vừa bị ám sát!
Thiên Thăng hải chấn động!
Người đó bị giết ngay trong đại doanh!
Đại doanh Thiên Thăng hải, từng vị Nhật Nguyệt đều bị triệu hồi khẩn cấp.
Ai làm?
Vạn Tộc giáo?
Hay yêu tộc?
Hay là ai khác?
...
Hải vực Thiên Thăng hải.
Trong hải dương rộng lớn, trên một hải đảo, Trần Vĩnh ho ra máu, nhưng lại cười tới vui sướng.
"Còn sống không?"
Bên cạnh, Phong Kỳ nằm dài trên mặt đất, hồi lâu sau mới rầu rĩ nói: "Vẫn được... Ngươi rất mạnh, còn mạnh hơn năm đó."
"Bình thường thôi!"
Trần Vĩnh đắc ý, "Cuối cùng cũng giết được tên súc sinh kia!"
Phong Kỳ không có tinh lực nói cái gì, rất lâu sau, y chợt mở miệng hỏi: "Tiếp theo thì sao?"
"Tiếp tục!"
Trần Vĩnh tươi cười: "Dưỡng thương, hồi phục rồi tiếp tục giết người! Nhân cảnh có quá nhiều tên khốn nạn, nếu người khác không nguyện ý thanh lý, vậy thì để ta đi."
"Tùy ngươi."
Phong Kỳ đáp ngắn gọn, rồi y hỏi: "Ngươi còn có thể chống đỡ được à?"
Trần Vĩnh xua tay, qua loa đáp: "Không sao, ta theo đạo phòng ngự, vết thương nhỏ mà thôi."
Đạo phòng ngự?
Phong Kỳ không lên tiếng, đạo phòng ngự giết người cũng rất nhanh, Sơn Hải bát trọng mà chỉ làm ngươi bị thương, không bao lâu đã bị ngươi giết ngược lại.
Vậy cũng là đạo phòng ngự ư?
"Xử lý người Lục Dực thần giáo thế nào?"
Trần Vĩnh suy nghĩ một chút, cười nói: "Không vội, mang bọn họ đi khắp nơi, có việc thì vu oan cho bọn họ."
Trần Vĩnh cười lạnh: "Ta sẽ an bài người tạo thế, Lục Dực thần giáo tội ác tày trời, sát lục vô số, Cầu Tác cảnh và Chiến Thần điện đều là phế vật, mặc cho Lục Dực thần giáo tung hoành tại Nhân cảnh, quan hệ gì đến chúng ta?"
Phong Kỳ không nói tiếp.
Việc này nếu điều tra ra sẽ phiền toái rất lớn.
Trần Vĩnh không có chứng cứ chứng minh hết thảy, cho nên một khi bại lộ, việc Trần Vĩnh ám sát tướng lĩnh chắc chắn sẽ gây nên sóng to gió lớn.
Sơn Hải bát trọng không phải tiểu nhân vật.
Trần Vĩnh không quan tâm, y lại ho ra một ngụm máu đen, hào hứng nói: "Hợp Khiếu pháp của tiểu tử Tô Vũ kia dùng ổn lắm, Cường Thân quyết cũng không tệ, ngươi rảnh thì tu luyện đi."
"Quá khó."
Y đã đến Sơn Hải, nhưng Trần Vĩnh không giống, trước đó thân thể Trần Vĩnh còn chưa đến Sơn Hải.
Trần Vĩnh gật đầu, đúng là hơi khó.
Không sao, đến mức độ này, khai khiếu cũng có đường tắt, "Đến khi không thể ở lại Nhân cảnh nữa, ta mang ngươi lén đi chiến trường Chư Thiên, tìm cơ hội chui vào mấy đại giới Thần Ma, tìm cơ hội giết vài người, cướp mấy thứ như kiểu Thiên Nguyên quả, như thế thì ngươi có thể khai khiếu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT