Thác Bạt Chân mở to hai mắt nhìn, rốt cuộc phát giác không đúng, nhìn đám người quản gia. “Ngươi…… Các ngươi dám phản bội bổn vương.”

“Ta tốt xấu xem như An Thân Vương phi, nữ chủ nhân An Thân vương phủ, quản gia bọn họ hiếu trung với ta sao lại xem như phản bội chứ? Vương gia lời này chính là sai mười phần.” Điền Tuyết Lan lắc lắc ngón trỏ, đầy mặt không tán đồng.

“Điền Tuyết Lan, ngươi tiện nhân này!” Thác Bạt Chân nghiến răng nghiến lợi, xông lên đi liền phải bóp chết đối phương. Hắn ta tốt xấu là con cháu hoàng thất học võ từ nhỏ, đối phó nữ tử tay trói gà không chặt vẫn là dư dả.

Làm hắn ta thất vọng là Điền Tuyết Lan nghiêng người một cái dễ như trở bàn tay tránh thoát hắn ta công kích, vẻ mặt không chút biến hóa.

Điền Tuyết Lan hừ cười một tiếng, nếu nàng quyết định đem sự tình làm rõ liền làm tốt hoàn toàn chuẩn bị, Thác Bạt Chân cho rằng dễ dàng như vậy là có thể giết nàng liền mười phần sai.

“Ta khuyên Vương gia vẫn là sống yên ổn một ít cho thỏa đáng, dù sao Hoàng Thượng phạt ngươi đóng cửa ăn năn, cũng không phải là để ngươi ở trong phủ giết người.” Điền tuyết bày vẻ mặt khổ đại cừu thâm, Thác Bạt Chân tức run người.

“Ngươi đang uy hiếp ta?” Thác Bạt Chân ánh mắt hung ác, đôi tay nắm chặt thành quyền.

Tôn quý như hắn ta, chưa có lúc nào chật vật như thế, đặc biệt là bị thê tử đã từng khinh thường nhất uy hiếp, hắn ta vạn lần không ngờ. Sỉ nhục, đây là sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời hắn ta.

Điền Tuyết Lan nhẹ cười, cúi đầu nhìn ngón tay mượt mà của mình, “Vương gia tốt nhất xin bớt giận, dù sao sinh mệnh khỏe mạnh của Cao Phương Phỉ còn ở trong tay ta.”

Thác Bạt Chân một nghẹn, khí thế tức khắc giảm xuống, trầm mặc không phát liếc mắt một cái.

Về chuyện Cao Phương Phỉ có thai, Hoàng Thượng xuất phát từ cẩn thận phái người ra ngoài cung tìm đại phu dân gian tiến hành chẩn trị, nhận được kết quả giống của Điền Tuyết Lan như đúc, càng nghiến răng nghiến lợi với hai người Cao Phương Phỉ.

Nếu không phải vì giữ lại chút mặt mũi của mình, hắn đã sớm cầm đao chém chết bọn họ.

Nghiệt chủng như vậy Thác Bạt Uyên tất nhiên sẽ không lưu lại, ngày thứ hai liền từ trong cung truyền đến tin tức lệnh cho Điền Tuyết Lan vào cung tấn kiến, tuy trên danh nghĩa như thế nhưng người rõ chuyện đều biết là vì việc của Hoàng Hậu.

Thác Bạt Uyên không tìm thái y để kê đơn thuốc phá thai, bởi vì trên đời không có bức tường nào kín không kẽ hở, việc này càng ít người biết càng tốt.

Dù sao Điền Tuyết Lan đã vào vũng nước đục này, Thác Bạt Uyên cũng không ngại để nàng tham gia việc này. Quan trọng nhất chính là, Điền Tuyết Lan đều là người bị hại giống hắn, nhất định sẽ không có chút thiện cảm nào với Cao Phương Phỉ, hắn cũng không cần lo lắng sẽ xảy ra chuyện.

Từ góc độ nào đó mà nói, bọn họ là người đứng trên cùng trận tuyến.

Đã trải qua tình cảnh như vậy, Cao Phương Phỉ một đêm không ngủ, trong đầu rối loạn. Dù nói như thế nào nàng ta cũng là một nữ nhân bình thường, đối mặt cơn thịnh nộ của đế vương tất nhiên là không thể chống đỡ, thiếu chút nữa bị dọa ngất.

Nếu là lúc trước nàng ta còn tâm tồn ảo tưởng, cho rằng đây đều là Điền Tuyết Lan ghen ghét nàng ta mà cố ý vu hãm, nhưng sau khi được đại phu dân gian kết luận thì nàng ta cũng không thể phản bác được nữa.

Nếu đứa nhỏ này là của Thác Bạt Uyên còn dễ nói, nàng ta có thể nhờ vào hài tử tạm thời giữ được tánh mạng, kéo dài thời gian, nhưng không xong chính là đứa nhỏ này không phải của Thác Bạt Uyên.

“Thực xin lỗi hài tử, ta không thể giữ con lại. Chờ thân sinh phụ thân của con lên làm Hoàng Thượng, mẫu thân nhất định báo thù cho con.” Cao Phương Phỉ nắm chặt nắm tay lẩm bẩm tự nói, ánh mắt hiện lên tàn nhẫn.

“Thật sự là một vở kịch hay nha!” Điền Tuyết Lan đẩy cửa ra đi vào, lớn tiếng khen hay vì hy vọng hão huyền của Cao Phương Phỉ.

“Cao Phương Phỉ, ngươi thật sự cho rằng không có đứa nhỏ này là ngươi có thể thoát tội sao, Hoàng Thượng liền sẽ tha thứ ngươi phản bội sao? Đó chẳng qua là ngươi vọng tưởng mà thôi. Mất đi hài tử quả thật rất đáng thương, đáng tiếc Hoàng Thượng sẽ không thương tiếc ngươi.”

Cao Phương Phỉ ánh mắt phòng bị không nói lời nào, nghe Điền Tuyết Lan nói xong ánh mắt lập loè. Dù cho nàng ta không thích Điền Tuyết Lan, cũng không thể không thừa nhận những lời này nói của đối phương rất đúng, nàng ta cùng Thác Bạt Uyên sớm đã không còn tình cảm phu thê, hắn sao có thể thương tiếc nàng ta chứ?

“Cầu xin ngươi giúp ta.” Cao Phương Phỉ đột nhiên bổ nhào bên chân Điền Tuyết Lan khóc lóc kể lể, “Tốt xấu chúng ta đều là nữ nhân, cùng lắm thì ta không tranh đoạt với ngươi là được. Chỉ cần ngươi giúp ta lần này, ta bảo đảm rời khỏi Đại Khánh rời khỏi Chân, sau này tuyệt đối không xuất hiện ở trước mặt các ngươi.”

Điền Tuyết Lan quả thực choáng với mạch não của Cao Phương Phỉ, nữ nhân này chẳng lẽ còn cho rằng nàng dư tình chưa dứt với Thác Bạt Chân sao? Thế nhưng còn bắt lấy chuyện này không buông.

“Cùng là người mẫu thân, ta hiểu biết tâm tình của ngươi.” Lui về sau hai bước né tránh Cao Phương Phỉ, “Đáng tiếc chính là ta phụng hoàng mệnh mà đến, trăm triệu không dám làm trái thánh chỉ đắc tội Hoàng Thượng.”

Điền Tuyết Lan khó xử lắc đầu, cuối cùng làm như không đành lòng nói, “Chẳng qua ta có thể giúp ngươi đưa phong thư cho Vương gia, khác ta không giúp được ngươi.”

Cao Phương Phỉ có chút thất vọng, nhưng cũng biết đây là kết quả tốt nhất, chỉ có thể gật đầu.

Nhận thư xong, Điền Tuyết Lan nhẹ gật đầu, “Hôm nay ta sẽ nói ngươi không khoẻ không nên phá thai, nhưng lần sau ta tới liền sẽ không lưu tình, ngươi tự giải quyết cho tốt.”

Cao Phương Phỉ suy sụp ngồi trên ghế dựa, trên mặt nói không rõ là cao hứng hay là khổ sở, sau nhiều lần biến hóa đáy mắt hiện lên kiên định.

Thác Bạt Chân ngay từ đầu còn ồn ào ầm ĩ, sau khi bị Điền Tuyết Lan bắt được mạch máu cũng liền yên tĩnh xuống, chỉ là trong lòng bất an hơn. Dù sao lẫn lộn huyết thống hoàng thất, cùng hoàng tẩu ** chính là tội lớn chém đầu, nếu không phải Hoàng Thượng không muốn truyền ra ngoài xấu mặt, hai người bọn họ đã sớm đầu mình hai nơi.

Cũng may trước đó hắn ta sớm có chuẩn bị, đám người kia hẳn là lập tức liền sẽ tới.

Đặc biệt là sau khi nhận được phong thư Điền Tuyết Lan đưa tới, Thác Bạt Chân càng nôn nóng không thôi. Hắn ta thật sự thích Cao Phương Phỉ, nếu không cũng sẽ không vì thế phạm phải đại sai ngập trời, còn có cốt nhục trong bụng đối phương, hắn ta cũng vô cùng quan tâm.

Trăng lên giữa trời, người An Thân vương phủ toàn bộ đắm chìm trong mộng đẹp, người gác đêm cũng nghiêng người dựa lên cột ngủ gật, toàn thể an tĩnh tường hòa.

Một đám hắc y nhân lặng yên không một tiếng động lẻn vào vương phủ, quen cửa quen nẻo vào trong sân của Thác Bạt Chân, sạch sẽ lưu loát đánh gia đinh hôn mê.

Sáng sớm ngày kế, Điền Tuyết Lan vừa mới dậy ngồi trước gương trang điểm chải chuốt, Tập Hương liền vô cùng lo lắng chạy vào.

“Chủ tử, việc lớn không tốt.” Tập Hương kêu kêu quát quát, còn chưa thở đều liền cao giọng nói.

“Vương gia mất tích đúng không!” Tuy rằng là lời nghi vấn nhưng giọng điệu lại tất cả chắc chắn, Điền Tuyết Lan nhàn nhã tô son môi lên nói.

“Chủ tử ngài không vội sao?” Tập Hương bị chủ tử bình tĩnh nhiễm, nên cũng bình tĩnh một ít.

“Có cái gì gấp? Nói cho người trong phủ tất cả như cũ, nửa điểm tin tức cũng không được để lộ ra ngoài.” Điền Tuyết Lan lạnh lùng cười, bình tĩnh mở miệng phân phó.

Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng Tập Hương như cũ hiểu được bổn phận của mình, nhanh chóng đi ra ngoài truyền đạt mệnh lệnh.

Hiện giờ toàn bộ An Thân vương phủ đều ở trong khống chế của Điền Tuyết Lan, không ai dám không phục, ngay cả những di nương trong hậu viện cũng từ bỏ tâm tư an tâm sống cuộc sống của mình. Trợ thủ đắc lực hiện tại của Điền Tuyết Lan thứ tự là quản gia cùng Tập Hương, hai người một người chủ ngoại một người chủ nội, lại tiết kiệm được không ít công sức cho Điền Tuyết Lan.

“Bảo Bảo, rất nhanh là chúng ta có thể sống những tháng ngày yên ổn.” Điền Tuyết Lan bế Bảo Bảo trong nôi lên, trên mặt mang theo ý cười thỏa mãn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play