“Thanh Thanh con nói chuyện thật ngọt, trách không được A Phong thích con như vậy.” Giọng nữ ngạo mạn tiếp tục vang lên, giọng lớn như sợ người khác không nghe thấy.
“Dì quá khen.” Bạch Thanh Thanh thanh âm thấp thấp, mang theo ngượng ngùng của con gái, khóe miệng lại cong lên đắc ý.
Cho dù Ngô Tuyết Lan cô xuất thân cao quý thì sao chứ? Không được mẹ chồng tương lai thích, sau này còn không phải bị người một chân đá văng ra.
Bà Lãnh vỗ vỗ mu bàn tay Bạch Thanh Thanh, trên mặt hiện lên chút vừa lòng, gia thế Bạch Thanh Thanh chẳng ra gì người lại thật ra không tồi, miệng rất ngọt, khá hơn tiểu nha đầu Ngô gia kia nhiều.
Ngô Tuyết Lan đột ngột xuất hiện, tiếng giày cao gót rõ ràng thu hút lực chú ý của hai người.
“Thật là một bộ mẹ chồng nàng dâu tình thâm tiết mục hay nha! Lãnh bá mẫu, cháu có phải nên thoái vị nhường tài cho con dâu tốt của bà hay không đây?” Ngô Tuyết Lan cười hì hì, không hề có ý tức giận, nhưng trào phúng trong mắt lại không lừa được người khác.
Bà Lãnh hoảng loạn một chút, ngay sau đó khôi phục bình thường, Ngô Tuyết Lan dù thế nào cũng là vãn bối, dáng vẻ cô ta bám lấy con trai nhà mình trong ký ức vẫn còn mới đây, thách cô ta cũng không dám làm gì mình.
“Tuyết Lan con nói gì vậy? Thanh Thanh là bạn học của A Phong, bác chỉ mang con bé đến xem thôi, nào có như con nghĩ. Nếu con thật sự nghĩ như vậy A Phong sẽ không vui đâu.”
Chỉ cần nhắc tới con trai nhà mình, Ngô Tuyết Lan mỗi lần đều sẽ ngoan ngoãn thỏa hiệp, Lãnh mẫu rất có tự tin.
“Lãnh Phong cũng đã mang theo tiểu tam ngênh ngang vào nhà, tôi còn quan tâm anh ta có cao hứng hay không làm cái gì? Tóm lại là tôi không cao hứng.” Ngô Tuyết Lan cười đến trào phúng, chẳng lẽ Lãnh mẫu liền muốn một sự nhịn chín sự lành như vậy sao? Nào có dễ dàng như vậy?
Chẳng lẽ chỉ mới đính hôn chưa kết hôn thì có thể ở bên ngoài sớm ba chiều bốn ăn chơi đàng điếm sao? Bọn họ chính là vị hôn phu vị hôn thê danh chính ngôn thuận, Lãnh Phong thất tín bội nghĩa trước lại muốn bảo cô nén giận, trên đời nào có đạo lý như vậy?
Ngụ ý này Ngô Tuyết Lan cô chính là nuốt không trôi, cô không vui những người khác cũng đừng nghĩ vui vẻ.
“Tuyết…… Ngô tiểu thư, sao cậu có thể nói như vậy chứ? Tớ và A Phong là thật lòng yêu nhau.” Bạch Thanh Thanh thấy Lãnh mẫu không địch lại, hồng hốc mắt lên án.
Danh tiếng bên ngoài của Lãnh gia cùng Ngô gia vốn là khiến người chú ý, lúc Lãnh mẫu tới liền có không ít người chú ý bà, bây lại ầm ĩ khiến không ít người đều vây xem náo nhiệt.
Ngô Tuyết Lan cũng không sợ người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, việc này dù là nói thủng trời đi nữa cũng là Ngô Tuyết Lan cô chiếm lý, cô còn có thể sợ sao?
“Thật lòng yêu nhau?” Ngô Tuyết Lan cười nhạo một tiếng, lòng tràn đầy trào phúng chỉ hóa thành một tiếng cười châm chọc.
“Cô nói các người thật lòng yêu nhau, chẳng lẽ Ngô Tuyết Lan tôi đối với Lãnh Phong là lạnh nhạt hờ hững sao? Trên đời nói cho cùng phải chú ý thứ tự trước sau chứ! Các người có phải thật lòng yêu nhau hay không tôi mặc kệ, tôi chỉ biết lúc các người đang thật lòng yêu nhau tình ý miên man, Ngô Tuyết Lan tôi mới là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của Lãnh Phong.”
Lòng tràn đầy oán hận hóa thành tiếng trào phúng, Ngô Tuyết Lan nói tiếp: “Lãnh Phong anh ta nếu là không thích tôi có thể nói thẳng, hà tất nhục nhã tôi như vậy? Anh ta nếu quang minh chính đại từ hôn với tôi, rồi cùng cô song túc song tê, tôi không lời nào để nói, chỉ có thể nói một câu đã đánh cuộc thì phải chịu thua có duyên không phận, tôi kính anh ta là một người đàn ông.”
“Còn các người thì sao? Dưới tình huống hôn ước còn chưa hủy bỏ đã câu kết làm bậy, coi tôi không ra gì, này không phải cầm đao đâm vào tâm tôi sao? Thật lòng yêu nhau liền có thể thương tổn người khác sao? Vậy thật lòng của các ngươi thật đúng là rẻ mạt nha! Thứ cho tôi không dám gật bừa.”
Âm thanh lên án như sấm bên tai, ánh mắt mọi người nhìn Lãnh mẫu hai người cũng thay đổi, hoặc khinh thường hoặc trào phúng hoặc coi khinh, làm Lãnh mẫu vốn sĩ diện mặt đều đen lại.
“Tuyết Lan, nào có nghiêm trọng như con nói? Con dâu Lãnh gia chúng ta chỉ có thể là con, bác cũng chỉ nhận con làm con dâu bác, a miêu a cẩu khác đều đừng nghĩ bước vào cửa Lãnh gia ta.” Lãnh mẫu bị tầm mắt mọi người nhìn da mặt nóng lên, nhanh chóng tìm cái cớ.
Tuy rằng nha đầu Bạch Thanh Thanh này không tồi, nhưng nơi nào so được với giá trị của Ngô Tuyết Lan? A Phong chơi đùa cũng liền thôi, bà không cho A Phong cưới người phụ nữ này vào nhà.
Nhất là nếu việc hôm nay truyền ra ngoài, cái danh Lãnh gia bọn họ thất tín bội nghĩa liền truyền ra, tương lai sao mà làm ăn? Lãnh mẫu tuy rằng không thông minh cho lắm lại cũng không phải ngu ngốc, nhanh chóng nhẹ nhàng khuyên bảo, sợ chọc cho tiểu tổ tông này tức giận.
Ngô Tuyết Lan sau khi nghe xong nhìn phía Bạch Thanh Thanh, quả thực thấy được khuôn mặt trắng bệch của cô ta, khoanh tay trước ngực đứng ở tại chỗ mặc không hé răng, cũng không biết là vui hay không.
Bạch Thanh Thanh nghe xong Lãnh mẫu nói chỉ cảm thấy tổn thương, cô ta nhẫn nại cùng đi với bà ta, mỏi cả miệng mới làm bà ta vui lòng, cuối cùng bà ta một câu liền phủ nhận hết nỗ lực của mình.
A miêu a cẩu? Tôi hao hết tâm tư lấy lòng bà, nhận được chính là đánh giá như vậy? Mặc kệ nội tâm như thế nào, Bạch Thanh Thanh vẫn là mạnh mẽ nhịn xuống, chỉ là khóe miệng tươi cười có chút gượng ép.
Thưởng thức sắc mặt ngoạn mục của Bạch Thanh Thanh đủ rồi, Ngô Tuyết Lan cảm thấy mỹ mãn xoay người rời đi, âm thanh nhàn nhạt phiêu tán ở không trung.
“Chỉ hy vọng như thế.”
Lãnh mẫu cắn chặt răng, tâm trạng tốt hôm nay đùng một cái mất sạch, thật là đen đủi! Con nhỏ này sao hôm nay như thay đổi thành một người khác vậy? Chẳng lẽ là nhịn không được phát rồ?
“Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không đi nhanh lên, không vứt cô ở lại, tôi nói cho cô biết, sau này đừng bám lấy con trai tôi, bằng không tôi có rất nhiều biện pháp.”
Nhìn thấy Bạch Thanh Thanh cúi đầu co rúm lại, Lãnh mẫu chỉ cảm thấy giận sôi máu, thật sự là xuất thân gia đình bình dân lên không được mặt bàn, có chuyện thì chỉ biết khóc, mệt cho bà ta trước đó còn cảm thấy người này không tồi.
Lãnh mẫu tức muốn hộc máu, cũng mặc kệ Bạch Thanh Thanh như thế nào, ngồi trên xe đi ngay, chỉ để lại Bạch Thanh Thanh bị người chỉ chỉ trỏ trỏ.
Bạch Thanh Thanh cứng ngắc cúi đầu, tầm mắt quanh mình làm lưng cô ta như kim chích hận không thể tìm cái lỗ chui vào, chỉ có thể liều mạng nhanh chân rời khỏi nơi thị phi này.
“A Phong……” Về đến nhà Bạch Thanh Thanh nhịn không được gào khóc, gọi điện thoại cho Lãnh Phong mà vẫn luôn thút tha thút thít nói không ra lời, làm Lãnh Phong gấp gáp bất chấp tia cảm giác không thoải mái trong lòng kia.
Bạch Thanh Thanh ra sao Ngô Tuyết Lan không để bụng, bây giờ cô cảm giác giống như là đánh đánh thắng một trận, cả người đều lộ ra sung sướng, nào có đau khổ như vừa rồi.
“Cảm ơn!” Ngô Tuyết Lan lấy di động từ người phục vụ về, tiếp tục chọn quần áo cho mình.
Cũng không thể để hai người phụ nữ này ảnh hưởng tâm trạng của cô, cô nhanh chóng chọn một đống quần áo xinh đẹp, cái gì cần có đều có.
“Đưa mấy đồ này đến Ngô gia.” Quẹt thẻ xong, Ngô Tuyết Lan vui vẻ hát ngâm nga, rất là sung sướng.
“Ông chủ, cô ấy cũng thật là kỳ lạ.” Hai người đàn ông xa xa nhìn bóng dáng Ngô Tuyết Lan, trong đó một người kỳ quái nói.
Vừa mới còn khổ sở hận không thể vươn cổ tự sát, lại trong phút chốc liền vui lại, thật đúng là lòng phụ nữ như kim đáy biển mà!
“Ừm!” Người đàn ông cao lớn thấp giọng đáp, mắt đen thâm trầm lập loè ánh sáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT