Phương Lan nhàn nhã ngồi ở trên sô pha uống một ly nước ấm xong, tư thái ưu nhã động lòng người, làm như không thấy con gái mình bất thường.

“Cạch……” Âm thanh cái ly đụng vào bàn trà đánh gãy suy nghĩ nội tâm của Bạch Thanh Thanh, Phương Lan thoải mái gác chân lên.

Nếu như nhìn kỹ, là có thể phát hiện chỗ bị cổ áo che khuất trên người bà có rất rất nhiều vết sẹo, mới cũ đều có, giống như mạng nhện chằng chịt trải rộng toàn thân, cực kỳ đáng sợ.

“Thanh Thanh à……” Thanh âm thở dài làm Bạch Thanh Thanh cầm lòng không đậu run run, trán chảy đầy mồ hôi, cô ta lại lau cũng không dám lau.

“Mẹ, con còn có chuyện đi trước.” Bạch Thanh Thanh xấu hổ cười cười, tay phải theo bản năng đỡ bụng hơi nhô lên. Cô ta nhấc chân định rời đi, lại bị Bạch Cường chặn đường lại.

“Ông muốn làm gì?” Bạch Thanh Thanh lạnh giọng quát lớn, vo cùng tức giận.

Phương Lan đứng lên chậm rãi đến trước mặt Bạch Thanh Thanh, mỗi một bước đều đạp thật mạnh đến đầu quả tim của cô ta, dẫn tới từng trận run rẩy.

“Thanh Thanh à, tuy rằng tôi không phải mẹ ruột của cô, nhưng tôi yêu thương cô như con ruột của mình, vì sao cô lại không thể chấp nhận tôi vậy?” Phương Lan đầy mặt bi thương, khóe mắt đuôi lông mày đều lộ ra một cổ quỷ dị.

Bạch Thanh Thanh rùng mình, hàm răng không tự chủ được run lên, dịch từng bước ra ngoài, lúc này Phương Lan làm cô ta ô cùng sợ hãi.

“Con…… Con…… Con……” Lời nói ấp úng, nói trong vô tận chột dạ cùng kinh sợ.

“Cốc cốc cốc——” Tiến gõ cửa vang lên bên tai Bạch Thanh Thanh vô cùng dễ nghe, đôi mắt cô ta không giác sáng ngời, nhanh chóng mở miệng nói.

“Có khách tới, con đi mở cửa trước.” Tốc độ bước cực nhanh, hoàn toàn không giống như là một thiếu nữ nhu nhược.

Tươi cười vui vẻ cứng đờ trên mặt, Bạch Thanh Thanh cứng ngắc dò hỏi, “Các anh……”

“Là anh lo lắng cho em, giờ tới đón em về. Về phần bọn họ……” Lãnh Phong khuôn mặt hùng hổ, cũng mang vẻ mặt không vui lắm.

Vừa nãy Lãnh Phong đứng sau hai người Ngô Tuyết Lan, Bạch Thanh Thanh không thấy anh ta, lúc này nghe được giọng người yêu chỉ cảm thấy vô cùng yên ổn, mắt rưng rưng nhào tới.

“A Phong……” Tiếng kêu mảnh mai hai tròng mắt mang hơi nước, đủ để khiến cho đàn ông thương tiếc, huống chi là Lãnh Phong, thần sắc trên mặt anh ta nhu hòa lại mềm mại, nhẹ nhàng ôm người vào trong ngực.

“Thanh Thanh con thật là, nhìn thấy mẹ liền vui vẻ như vậy sao?” Phương Lan chậm rãi mà đến, trên mặt mang theo tươi cười khéo léo.

Rõ ràng là nước mắt sợ hãi khiếp đảm, trong tai Phương Lan lại thành nước mắt vui sướng khi thấy người mẹ nhiều năm không gặp, Bạch Thanh Thanh co rúm lại không dám hé răng chút nào.

Cô ta sợ! Cô ta sợ mình chọc giận Phương Lan, nên sẽ tạo thành hậu quả không cách nào tưởng tượng, chỉ có thể lựa chọn im lặng không lên tiếng.

Lãnh Phong mắt mang nghi hoặc, anh ta tuy rằng lạnh nhạt dễ kích động, cũng không phải là một tên ngốc, không khí quỷ dị rõ ràng này không qua được đôi mắt anh ta.

Chẳng qua…… Lãnh Phong ôm chặt thiếu nữ trong lòng ngực, ổn định lại tâm trạng.

“Bác gái chào ngài, con tới đón Thanh Thanh, thân mình cô ấy không được tốt.” Lãnh Phong gật gật đầu, thái độ với Phương Lan cũng không nhiệt tình.

Độ cong nơi khóe miệng của Phương Lan bất biến, bề ngoài nhìn như nhiệt tình lại tràn ngập băng hàn, đáng tiếc không ai phát hiện, hoặc là nói là phát hiện cũng sẽ không nói ra.

“Vậy các con đi về trước đi!” Phương Lan không muốn dây dưa nhiều, vẫy vẫy tay cười thẳng thắn, nhưng lúc thấy Bạch Thanh Thanh thở nhẹ thì biểu hiện dáng vẻ lần sau nói tiếp.

“Chờ thêm mấy ngày mẹ lại đến thăm các con, dù sao hai nhà chúng ta sau này còn phải lui tới nhiều mới đúng.” Khuôn mặt Bạch Thanh Thanh nháy mắt trắng bệch làm Phương Lan sung sướng, khóe miệng tươi cười trở nên rõ ràng hơn.

Lực chú ý của Bạch Cường vẫn luôn đặt trên hai người phụ nữ quan trọng nhất trong sinh mệnh của ông, tất nhiên không hề bỏ qua sóng ngầm mãnh liệt giữa bọn họ, không cần chứng cứ, ông liền biết kia tất cả đều là thật sự, đau lòng nhắm mắt lại mắt không lên tiếng.

Bạch Thanh Thanh chỉ muốn mau chóng rời khỏi, kéo Lãnh Phong chạy nhanh, gần như là cướp đường mà chạy, không nghĩ tới hành động của cô ta càng là làm Lãnh Phong tăng thêm hoài nghi.

Thanh Thanh, chỉ mong em không cần gạt anh. Lãnh Phong nhắm mắt lại, từ lực nắm của Bạch Thanh Thanh, trong lòng dâng lên một cổ thê lương.

Thay đổi…… Tất cả đều thay đổi, từ sau khi Ngô Tuyết Lan từ hôn, cuộc sống của anh ta đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, đè ép anh ta không dám ngẩng đầu, lại không thể không tiếp tục chống đỡ.

Lúc trước anh ta vì đoạn cảm tình này nghĩa vô phản cố không sợ gì cả, nếu là nó xảy ra chuyện gì, anh ta không biết chính mình lúc trước kiên trì vì cái gì, kia sẽ biến thành trò cười đáng buồn nhất, chỉ nghĩ lại thôi đã khiến anh ta khắp người phát lạnh.

Phương Lan ôn nhu nắm tay chồng, hy vọng cho ông một ít lực lượng, dù là tách ra nhiều năm, cảm tình của hai người lại trước sau như một, đây cũng là điều may mắn nhất của bà.

Tình cảm lưu chuyển giữa hai người khiến người khác hâm mộ, thương hải tang điền nhật nguyệt biến thiên, như cũ không thay đổi ước nguyện ban đầu, thời gian trôi đi cũng không làm hai người trở nên xa lạ, vẫn như năm đó.

“Anh ra ngoài trước đi, em có lời muốn nói với bọn họ.” Ngô Tuyết Lan kéo góc áo Lãnh Húc Nghiêu, đè thấp giọng nói. Lãnh Húc Nghiêu gật đầu nhanh chóng rời đi, thậm chí đóng cửa.

“Ngô tiểu thư có chuyện muốn nói sao?” Phương Lan ôn hòa như cũ, ánh mắt lập loè.

“Tôi chỉ muốn nói một lời, có đôi khi quá mức ép bức, chọc đến chó cùng rứt giậu thì có thể không còn thú vị.” Hai người phụ nữ nhìn nhau cười đều không nói gì.

Trên đường về nhà, Lãnh Húc Nghiêu đang trầm mặc đột nhiên mở miệng, âm thanh trầm thấp khàn khàn làm người say mê, nhưng Ngô Tuyết Lan càng quan tâm nội dung trong lời nói hơn.

“Em có thể thoải mái làm chuyện em muốn làm, nếu có yêu cầu anh có thể ra tay.” Câu này nói vô cùng nghiêm túc, có thể thấy được cũng không phải lời nói đùa dỗ con gái cho vui.

Ngô Tuyết Lan nghiêm mặt, mắt đảo quanh trên gương mặt tuấn mỹ của Lãnh Húc Nghiêu, cuối cùng thoải mái cười, “Được, đến lúc đó em nhất định sẽ không khách khí.”

Xuống xe rồi, tầm mắt lửa nóng như cũ gắt gao dính vào sau lưng, Ngô Tuyết Lan lại vô tâm để ý tới, chỉ là bước nhanh đi trở về nhà, dùng sức đóng cửa ngăn tầm mắt kia lại.

Hít một hơi thật sâu, Ngô Tuyết Lan sắc mặt như thường đi vào trong nhà, chào một tiếng với ba Ngô mẹ Ngô rồi trở lại phòng.

【 Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh —— khiến cho Bạch Thanh Thanh khủng hoảng, đạt được 300 tích phân. 】

Tiếng hệ thống nhắc nhở kịp thời vang lên, khóe miệng Ngô Tuyết Lan giơ lên, trong lòng vui sướng hơn vài phần.

“Hệ thống, hiện tại ta có bao nhiêu tích phân?” Ngô Tuyết Lan có chút tò mò, đặc biệt là thương thành tích phân trong miệng hệ thống.

【 Đang thanh toán…… Ký chủ xin chờ một chút. 】

【 Ký chủ có tất cả 1100 tích phân, được mở ra thương thành tích phân, mở hay không? 】 Chỉ mới một giây đồng hồ, âm thanh của hệ thống liền mang đến kinh hỉ thật lớn cho Ngô Tuyết Lan.

Không chút do dự lựa chọn mở, Ngô Tuyết Lan biết bản thân cần phải trở nên càng mạnh hơn, chỉ có trở nên mạnh mẽ mới có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ, mới có thể không bị người khác khinh nhục, khống chế vận mệnh của mình.

【 Thương thành đang mở……】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play