Người trong gương có khuôn mặt trẻ con điển hình. Khuôn mặt mượt mà, vầng trán đầy đặn, gương mặt trắng trẻo vô cùng mịn màng, ở gò má còn có chút ửng hồng tươi tắn động lòng người. Hai lông mày trăng lưỡi liềm nhẹ nhàng có độ đậm nhạt phù hợp, cong một cách hài hòa tự nhiên, dưới chiếc mũi nhỏ và thẳng là khuôn miệng anh đào màu hồng nhạt, lúc này hơi hé mở, biểu lộ sự ngạc nhiên.

Bởi vì gương mặt này không ngờ lại làm cho Đỗ Nhược cảm thấy quen thuộc, đặc biệt là đôi mắt như nai tơ trong gương, đôi mắt trong veo thanh tịnh mà linh động, giống hệt như đôi mắt ban đầu của cô, bởi vì lông mi ướt đẫm nước, càng làm nổi bật vẻ nhu thuận đen bóng của đôi mắt.

Đỗ Nhược mông lung chớp mắt vài cái, khuôn mặt này giống cô nhưng cũng không giống cô, nếu có một nhận định chính xác thì khuôn mặt này là phiên bản nâng cấp của Đỗ Nhược, mỗi nét đều tương tự cô nhưng lại tinh xảo hơn cô vài phần. Đặc biệt là làn da, nước da mịn màng mềm mại, Đỗ Nhược dựa vào gương quan sát kỹ nhưng không tìm ra được lỗ chân lông, cả khuôn mặt hồng hào mịn màng khiến người ta ghen tị.

Nhưng mà, hiện tại cô đã là chủ nhân của khuôn mặt này, Đỗ Nhược cười đắc ý, người trong gương đột nhiên giống như một viên kẹo bông dưới ánh mặt trời, ngọt ngào ấm áp, hai cái lúm đồng tiền nông khiến người nhìn càng thêm mê người, mềm mại, dễ thương và ngọt ngào.

Đỗ Nhược thở dài, thân hình này cũng trạc tuổi cô nhưng tình trạng da tốt hơn cô rất nhiều, hơn nữa nguyên chủ mỗi ngày đều dùng một lớp mỹ phẩm dày như vậy để "trang bị đầy đủ" cho khuôn mặt của mình, dưới tình huống này mà không bị mụn, không dị ứng, không nám thì thực đúng là vẻ đẹp quyến rũ trời sinh nha.

Đỗ Nhược thật sự không biết suy nghĩ của nguyên chủ, tại sao lại vẽ khuôn mặt đáng yêu thành dáng vẻ trưởng thành xinh đẹp kia, hoàn toàn che đi ưu điểm của bản thân, hại cô trước khi rửa mặt không nhận ra khuôn mặt này và cô rất giống nhau.

Xuyên qua cái thế giới xa lạ này, lại có thể có khuôn mặt giống như trước kia, trong lòng của Đỗ Nhược cuối cùng cũng có vài phần an tâm và bình tĩnh, dù sao cảm giác quen thuộc cũng là cách hữu hiệu nhất để giúp người ta cảm thấy được an toàn.

Với cảm giác an toàn này, Đỗ Nhược nhanh chóng chìm vào mộng đẹp trên ghế sô pha trong phòng tiếp tân của công ty.

Sáng sớm hôm sau, Đỗ Nhược bị tiếng chuông báo thức đánh thức.

Trước khi đi ngủ cô dùng điện thoại đặt đồng hồ báo thức, dù sao đây cũng là công ty, nếu những đồng nghiệp khác phát hiện cô dùng công ty làm nhà thuê, không biết sẽ có tin đồn gì nữa.

Vào phòng tắm rửa mặt vội vàng, không trang điểm, chỉ thoa một lớp kem chống nắng mỏng trong suốt, sau đó vào phòng thay đồ thay một bộ quần áo thường ngày nhẹ nhàng, Đỗ Nhược tràn đầy sức sống bước ra khỏi văn phòng.

Vẫn còn sớm, đối với dân văn phòng mà nói, lúc này họ đang phải giằng co giữa việc dậy sớm rồi chen chúc trên tàu điện ngầm với ngủ nướng thêm một lát. Nhưng đối với cả thành phố mà nói, những con đường, ngõ ngách bốn phương tám hướng đều đã hoạt động vô cùng sôi động.

Văn phòng công ty của Đỗ Nhược nằm cạnh những con đường huyết mạch sầm uất của thành phố, bên cạnh đường phố rộng rãi, quan sát xung quanh, sẽ thấy từng dãy biệt thự cao ngất ngưởng, hiện đại và đẹp đẽ đang tỏa ra hào quang mạnh mẽ đập vào mắt. Đi bộ một đoạn ngắn là tới phía sau các tòa nhà văn phòng, thì dần dần có khói lửa, tiếng rao của những người bán hàng rong, hàng xóm dắt chó đi mua thức ăn chào hỏi trêu chọc, xen lẫn với mùi thơm cháy khét của que bột chiên và vị béo ngậy của sữa đậu nành, Đỗ Nhược nghe được tiếng bụng mình cồn cào.

Tìm đại một quán ăn sáng, cô gọi món sữa đậu nành và bánh rán. Sau khi ăn thật ngon lành và no nê, Đỗ Nhược lại cảm thấy mình như một thiếu nữ xinh đẹp tràn đầy sức sống.

Thanh toán tiền xong, vừa định rời đi thì bị người gọi lại.

"Ơ! Cô bé!"

Cảm thấy mình là cô bé nên Đỗ Nhược quay lại nhìn. Người gọi cô là một thanh niên trẻ, thoạt nhìn nam tính, thô ráp, da màu lúa mì khỏe mạnh, trán rộng mày rậm, mũi cao miệng rộng, chỗ cằm còn có những đoạn râu màu xanh chưa cạo sạch sẽ, khi gió thổi phất qua có thể ngửi thấy mùi nước cạo mát lạnh.

Đàn ông như vậy có chút lôi thôi lếch thếch, mái tóc giống như đã lâu không được chăm sóc, ăn mặc lại xuề xòa, thân hình cao lớn rắn chắc lại khoác lên người chiếc áo phông rộng thùng thình và chiếc quần cộc ống rộng, chân đi một đôi giày thể thao, ngược lại đôi giày kia lại vô cùng sạch sẽ.

Điều không phù hợp với vẻ ngoài thô kệch chính là nụ cười của người đàn ông, lúc này anh ta nhìn Đỗ Nhược với ánh mắt rạng rỡ, giống như một lão sói xám lớn đang muốn lừa bé thỏ trắng về nhà.

Đỗ Nhược cảnh giác lùi lại một bước, xoay người định rời đi.

Người đàn ông lo lắng nói: "Cô gái nhỏ, cô sợ cái gì, tôi không phải người xấu."

Tướng do tâm sinh, nhìn bề ngoài có vẻ anh không phải người tốt! Đỗ Nhược trong lòng âm thầm trả lời, không khỏi lui về phía sau hai bước.

Giọng nói của người đàn ông cũng thô kệch, nó thu hút hầu hết những người đang ăn sáng trong cửa hàng, và tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu lại.

Người đàn ông lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, hất cằm nhìn nơi tập trung đông người nhất. "Nhìn xem, xung quanh đây đều có người. Cho dù tôi là người xấu, thì chẳng lẽ lại dám giở trò với cô ở đây sao?"

Đỗ Nhược nhìn theo hướng người đàn ông đó ra hiệu, bữa sáng được bày ra bên ngoài quán ăn nhỏ, đầu mùa hè, nhiệt độ dễ chịu, rất nhiều người thích ăn ngoài trời, quán điểm tâm vẫn thỉnh thoảng có người qua lại tấp nập, đúng là một nơi tương đối an toàn.

"Vậy anh có chuyện gì vậy?" Đỗ Nhược vẫn cảnh giác.

Người đàn ông nghe vậy, thầm nghĩ, có cửa! Anh lại trộm cười, "Cô gái nhỏ, thật ra tôi chỉ muốn giúp cô một chút."

"Anh nói đi." Đỗ Nhược nhìn anh ta một cách chăm chú, bây giờ anh ta không giống kẻ xấu, mà nhìn có chút giống những nhân viên bán hàng rong rất giỏi lừa người. Nghĩ thầm, nếu anh lừa tôi mua đồ, xin thẻ hay quét mã thì tôi sẽ lập tức quay người bỏ đi.

Đúng là, giây tiếp theo, người đàn ông lấy điện thoại ra phủi vài cái, sau đó quay màn hình về phía Đỗ Nhược, "Cô nhìn cái này đi."

Đỗ Nhược chưa kịp nói lời từ chối thì một điệu nhạc ma mị quen thuộc vang lên, màn hình không phải là mã 2D mà là một đoạn video. Trong video, một nhóm bà bác đang online cực kỳ thần thái, ăn mặc đồng điệu kiểu dáng xinh đẹp, lắc lư theo điệu nhạc.

Rong biển, rong biển, rong biển, rong biển, rong biển, rong biển, rong biển nhảy múa trong sóng..

" "Điệu múa rong biển" nha. "Có thể là âm nhạc quá ảo diệu, Đỗ Nhược mất cảnh giác, nói một cách dễ nghe.

" Ha ha, có vẻ như cô nhất định là biết nhảy! "Người đàn ông trông có vẻ đắc ý.

" Tôi không biết. "

" Cô có thể! "

" Tôi thực sự không thể. "

" Cô có thể mà! "

" Tôi đã nói rằng tôi sẽ không nhảy. "

" Có thù lao, mỗi lần 200. "

" Được, tôi đồng ý. "

Vật lộn trên đường mưu sinh, kẻ nặng nợ như Đỗ Nhược, thường không có chút cốt khí nào, dễ dàng thỏa hiệp đối với tiền bạc.

Hóa ra người đàn ông muốn quay video các thím đang nhảy múa ở quảng trường, nhưng anh ta cần một người trẻ tuổi có nhan sắc dẫn đầu đoàn múa.

" Cô lấy bộ đồ này trước đi. "Người đàn ông không biết lấy ra từ đâu một chiếc túi chưa mở. Quần áo bên trong trông giống như một chiếc áo phông trắng." 8 giờ 20, đúng giờ hãy đến Quảng trường nhỏ tập hợp, đừng quên nhé. "Người đàn ông dặn dò.

" Dù sao anh cũng phải trả tiền đặt cọc cho tôi chứ. "Đỗ Nhược cầm lấy quần áo, lẩm bẩm.

Người đàn ông lộ ra vẻ mặt đau răng," Quần áo tôi đưa cho cô có tính phí đâu, tôi đã đưa trước cho cô rồi. Nếu tôi lại đưa tiền cho cô, lỡ cô cầm tiền và quần áo chạy mất thì làm sao bây giờ, tôi chẳng những phải gánh chịu tổn thất kinh tế, lại còn phải tốn sức lộc cộc đi tìm người múa chính nữa ".

Nhìn thấy dáng vẻ" Nếu anh không trả tiền đặt cọc cho tôi, tôi sẽ không nhảy ", người đàn ông phải thở dài và rút trong túi quần ra 10 đồng.

" Đây, tiền đặt cọc. "

" Đùa tôi à? Chỉ có 10 đồng thôi! "Đỗ Nhược không thể tin nổi ẩn trong thân hình cao lớn của người đàn ông này là một trái tim keo kiệt.

" Em gái, 10 đồng không ít, có thể mua được nhiều đồ lắm mà! "

- 9 đồng 9, 9 đồng 9, toàn bộ hết thảy 9 đồng 9! Chén, nồi, muỗng, chậu 9 đồng 9, phụ kiện tinh xảo 9 đồng 9, mọi thứ bạn cần, tất cả đều đồng giá 9 đồng 9! Mua dô, mua dô đừng bỏ lỡ, 9 đồng 9, ai không mua được sẽ thiệt thòi, đảm bảo không bị lừa..

Giống như đang đáp lời người đàn ông, cửa tiệm tạp hóa bên cạnh nhà hàng nhỏ mở ra, người chủ vừa cạo răng vừa giơ loa, hét lớn một tiếng, khiến Đỗ Nhược bên trong cửa hàng ăn sáng bị sốc. Những người đang ăn sáng vẫn bình tĩnh như thường, họ rõ ràng đã quen với cảnh diễn ra hàng ngày thế này.

Người đàn ông chỉ ngón tay cái về phía sau, ra vẻ" Cô xem đi "," Có nghe thấy không! 9 đồng 9, có thể mua tất cả mọi thứ cô cần, so với 9 đồng 9 thì tôi còn nhiều hơn một cọng lông đấy! "

Ông chủ nghe giọng nói của người đàn ông nhìn qua, thấy người đàn ông sắp đưa cho Đỗ Nhược 10 đồng, anh ta cười ha hả hỏi:" Em gái, em có muốn vào xem thử không, son môi và màu sơn móng tay đều đầy đủ đây, đều là 9 đồng 9, còn thừa lại một xu tôi giúp cô quyên góp nhé. "Anh ta chỉ vào một thùng quyên góp chăm sóc chó hoang đã đổ nát đặt ở bên đường.

Đỗ Nhược liếc nhìn thùng quyên góp, khóc không ra nước mắt, bây giờ cô còn hơn chó hoang sao! Chẳng những không nhà, còn mắc nợ nước ngoài.

" Không cần, không cần. "Đỗ Nhược vừa từ chối vừa nhận 10 đồng một cách miễn cưỡng, không khỏi thở dài, kiếm thêm tiền cũng không dễ dàng chút nào.

Ong ong! Cảm thấy điện thoại trong túi rung lên, Đỗ Nhược lấy ra xem là tin nhắn WeChat do Bạch Giai Vũ gửi tới.

Đỗ Nhược, hôm nay tôi có thể đến muộn! Nếu cô đến trước, cô có thể đến Starbucks mua bữa sáng cho tôi được không? Làm ơn! Nếu như cô cũng đến muộn, thì thôi vậy.

- Ok, không sao.

Sau khi Đỗ Nhược trả lời tin nhắn xong, ngẩng đầu thì thấy người đàn ông đang nhìn cô.

" Cho tôi số điện thoại của cô, tôi trả tiền quần áo cho, dù sao cô cũng phải để lại cho tôi cách liên lạc với cô chứ."

Đỗ Nhược không phản đối chuyện này, hai người trao đổi số điện thoại.

Còn có một khoảng thời gian nữa mới đến 8 giờ 20, Đỗ Nhược dự định bây giờ đi Starbucks mua bữa sáng, sau đó giao bữa sáng cho công ty trước, thay quần áo đi khiêu vũ ở quảng trường rồi mới đi xuống, thời gian này chắc là vừa đủ. Khoảng đất trống ở giữa mấy tòa nhà văn phòng chính là cái gọi là quảng trường nhỏ, cách chỗ văn phòng công ty của cô không xa.

Khoảng thời gian này, số người đến Starbucks ăn cơm đang dần nhiều lên, tất cả đều là nhân viên văn phòng làm việc gần đó, sau khi xếp hàng thật lâu mới đến lượt Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược đang sốt sắng gọi món theo thực đơn do Bạch Giai Vũ gửi, nhưng không để ý rằng Cố Uyên và trợ lý Giang đang cùng nhau bước vào.

Ngay khi Cố Uyên và trợ lý Giang bước vào, mọi người lập tức nhận thấy không khí trong cửa hàng khác hẳn mọi khi, đúng là khí chất ưu tú trong người hai người quá hấp dẫn, nhất là người đàn ông dẫn đầu vừa đẹp trai vừa quý phái, lúc bước đi lại vô tình tỏa ra khí thế mạnh mẽ, khiến người ta muốn nhìn nhưng không dám nhìn.

Những nhân viên văn phòng đến Starbucks để ăn cơm, đừng nhìn thấy vẻ ngoài ngăn nắp đẹp đẽ, uống cà phê, bất cứ lúc nào cũng làm việc luôn tay, nói câu nào đều kèm theo vài từ tiếng Anh, thể hiện mình là người sành điệu, cao cấp, có địa vị. Thực tế thì, hầu hết bọn họ đều là những người đang bị ràng buộc bởi cuộc sống, khổ sở không chỗ dung thân, nào là vay tiền nhà, vay mua xe, vay tín dụng, ba ngọn núi lớn, họ chỉ có thể tìm thấy sự thoải mái về tâm lý ở những nơi như Starbucks.

Nhưng hai người này không giống nha, nhất là người đi đầu kia, lẽ ra được ăn sáng riêng tư trong khách sạn năm sao, nhưng lại xuất hiện giữa một đám quý tộc giả, như rồng lặn xuống bể, cả bể nước cũng không đủ cho anh ta lượn một vòng thân thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play