Hạ Chỉ hiểu anh đang nói bóng gió, vừa thẹn vừa giận, hờn dỗi nói: "Xấu xa, không để ý tới anh nữa."

Diệp Chính Thanh cười vang, cách điện thoại, tiếng cười kia giống như ma chướng, từ tính dễ nghe, siết chặt tim cô, nai con nhảy loạn thình thịch thình thịch.

"Được rồi," anh dịu dàng dỗ dành: "Trưa anh đón em, cùng ăn cơm trưa."

Hạ Chỉ nhìn đồng hồ, chưa đến chín giờ rưỡi, cô suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng đáp một tiếng "Được."

"Ừm, lát nữa liên lạc lại."

Cúp điện thoại mấy giây, nụ cười nơi khóe miệng vẫn chưa kịp thu lại, vừa vặn gặp Đinh Phàm mở cửa đi vào.

"Mình tưởng cậu mở hội nghị qua video." Anh cũng chú ý thấy Diệp Chính Thanh khác với thường ngày: "Nghe nói hôm qua cậu đi ăn cơm cùng đoàn phim, thế nào, cô gái nhỏ cũng không tệ lắm nhỉ?"

Diệp Chính Thanh nhìn dáng vẻ nháy mắt không đứng đắn của Đinh Phàm, cười cười từ chối cho ý kiến.

"Chuyện này truyền ra ngoài rồi, cậu quay về lập tức chơi lớn như vậy, tiểu tử giỏi." Đinh Phàm vỗ vỗ bờ vai anh.

Suốt một năm nay, Diệp Chính Thanh học tập chuyên sâu ở nước ngoài, chuyện của công ty giao toàn quyền cho Đinh Phàm và một đối tác cùng gầy dựng sự nghiệp khác, vừa mới về nước đã tạo ra tin tức đào hoa như thế, cũng thật là lợi hại.

Thực ra Đinh Phàm cũng đoán được nhưng không định nói thẳng làm rõ mọi việc, anh thăm dò Diệp Chính Thanh: "Cô nàng kia có đúng là tên Hạ Chỉ không?"

Diệp Chính Thanh liếc nhìn Đinh Phàm, ánh mắt thản nhiên, Đinh Phàm cười ha ha hai tiếng, cầm một điếu thuốc chưa đốt trong ta: "Mình còn không biết cậu sao?" Ngụ ý là, thân phận Hạ Chỉ của cô nàng kia đã bị vạch trần, Diệp Chính Thanh cũng không cần phải giấu giếm nữa.

Diệp Chính Thanh ném bật lửa qua, Đinh Phàm nhận lấy rồi châm thuốc, như có cảm giác nói: "Thì ra cô bé vẫn luôn trốn ở Chương Nguyên, còn đổi tên, chả trách chúng ta không tìm được người." Đinh Phàm nhìn đôi mắt Diệp Chính Thanh, anh cũng rút một điếu thuốc ra, thuần thục búng trên bàn vài cái, cũng không châm thuốc, cúi đầu không biết suy nghĩ gì.

Đinh Phàm buông tiếng thở dài, mấy giây sau, nghĩ tới một chuyện cảm thấy thú vị, mắt sáng rực lên, hỏi Diệp Chính Thanh: "Tối hôm qua mọi người đều nói cô bé uống say, cậu trực tiếp mang người đi, sau đó thì sao?"

Diệp Chính Thanh liếc nhìn người đàn ông buôn chuyện: "Sau đó cái gì?"

Đinh Phàm không tin: "Cậu thật sự cái gì cũng không làm?"

Diệp Chính Thanh suy nghĩ một lát, không thể nói là cái gì cũng không làm, như vậy có vẻ như anh quá xấu hổ, nhưng ánh mắt nhìn về phía Đinh Phàm lại rất nghiêm túc: "Hôn một cái, có tính là làm gì không?"

Xét thấy ánh mắt của Diệp Chính Thanh rất thẳng thắn, nhưng Đinh Phàm vẫn không nhịn được mà cười ầm lên.

"Chỉ như vậy?" Đinh Phàm vô cùng nghiêm túc nhìn Diệp Chính Thanh.

"Không thì sao nữa?"

Đinh Phàm gãi gãi cái ót, vất vả lắm mới ngừng cười được: "Mình thấy trạng thái phát xuân (ý anh Phàm là động dục ấy ạ) hôm nay của cậu, không giống chỉ hôn một cái là có thể thỏa mãn."

Diệp Chính Thanh sờ sờ mặt, phát xuân cái gì, nói chuyện có thể đừng đầy mùi tình dục như thế được không.

"Rõ ràng như vậy à?"

Đinh Phàm trịnh trọng gật đầu: "Thêm hai chữ, vô cùng, không thể rõ ràng hơn."

Diệp Chính Thanh cười cười.

Đinh Phàm lắc đầu thở dài, yêu đương, dù là ông cụ đi nữa, lòng xuân nhộn nhạo lên cũng đều khiến cho người khác ganh tị với vẻ đầy lẳng lơ này.

Đinh Phàm hỏi: "Cô bé không bị cậu dọa sợ đó chứ?"

Diệp Chính Thanh đáp: "Hôm qua cô ấy uống say, không nên quá chủ động."

Đinh Phàm cười hắc hắc vài tiếng, hình ảnh kia chắc là vừa phóng túng lại đẹp đẽ, suy nghĩ một chút đã thấy đủ đặc sắc rồi.

Cũng gần đến giờ hẹn, Diệp Chính Thanh nhìn đồng hồ, cầm lấy áo khoác và chìa khóa đứng lên đi ra ngoài. Đinh Phàm bắt chéo hai chân ngồi trên ghế sô pha hút thuốc, thấy anh đi ra ngoài thì hỏi: "Chiều có quay lại không?"

Bước chân dừng ngay cửa một lát: "Sẽ về muộn, tầm ba giờ."

Đinh Phàm: "Hội nghị video thì sao?"

Trả lời: "Tối nay."

"Cậu và ông chủ Uông..."

Giọng nói đang nhỏ dần, cửa bên kia đã mở: "Ngày mai." Người đi rồi. Hay cho một cái bóng lưng nhanh nhẹn phóng khoáng.

Hạ Chỉ nói chuyện điện thoại với Diệp Chính Thanh xong thì nhận được nhiệm vụ của Kim Ca giao, gọi cô chạy nhanh tới một chuyến, ảnh của Lucy vẫn chưa chụp xong, thời gian hẹn là mười giờ đến mười một giờ sáng nay. Cô nhất định là uống rượu đến ngu người nên quên mất việc này, phải nhanh chóng sửa soạn rồi bắt taxi đến.

Trên đường nhận được điện thoại của Tiểu Hồng, hôm qua cô ấy chờ lâu mà không thấy Hạ Chỉ về nhà, gọi điện đến chỗ Kim Ca để xác nhận, biết Hạ Chỉ an toàn thì yên tâm không ít, nhưng cũng nghi ngờ nơi cô ở, Hạ Chỉ cũng không biết nói từ đâu, chỉ nói một cách đơn giản: "Hôm qua mình ngủ ở chỗ của anh mình."

Chuyện quá khứ của mình ít nhiều gì Hạ Chỉ cũng có nói với Tiểu Hồng, tuy không đến mức rõ ràng đến từng chi tiết, nhưng Tiểu Hồng cũng biết cô đến từ Đảo Thành, trong nhà còn có một anh trai, ra ngoài đi làm là vì không thi đậu đại học, tạm thời Tiểu Hồng vẫn chưa biết thực ra Hạ Chỉ là bỏ nhà đi không nói lời nào, chuyện mất mặt như vậy, Hạ Chỉ không thể nói thẳng ra với Tiểu Hồng.

Lúc biết Tiểu Hồng, Hạ Chỉ còn tên là Hạ Ấu Thanh, cái tên Hạ Chỉ này là sau khi Kim Ca dẫn cô theo nghề chê cái tên kia quá keo kiệt nên mới đổi, cho nên người biết trước đây cô tên Hạ Ấu Thanh ngoài Tiểu Hồng thì còn có Kim Ca.

Tiểu Hồng kinh ngạc: "Không phải cậu nói anh cậu ở Đảo Thành sao?"

Mấy năm nay, Hạ Chỉ một mực không liên lạc với người nhà, ngay cả lễ tết cũng không về với gia đình, cho nên Tiểu Hồng cũng rất nghi hoặc tại sao nhiều năm như vậy Hạ Chỉ chưa từng về thăm nhà, lẽ nào cô không nhớ người nhà sao? Cũng không phải là không hỏi qua cô, nhiều lần đều bị cô lòng vòng quanh co cho qua, Tiểu Hồng thấy cô không muốn nói nên cũng không hỏi, nhưng loáng thoáng Tiểu Hồng luôn cảm thấy, sở dĩ Hạ Chỉ không về nhà là có nguyên nhân, còn về phần nguyên nhân gì, nhiều năm như vậy, Tiểu Hồng cũng không biết. Cho nên bây giờ nghe anh trai của Hạ Chỉ đến, Tiểu Hồng nửa kinh ngạc, nửa cảm thấy hợp tình hợp lý.

Hạ Chỉ trả lời: "Hôm qua mình cũng mới biết anh ấy đến Chương Nguyên."

Tiểu Hồng cũng không hỏi nhiều, cô còn phải đi làm, có rất nhiều chuyện bận rộn nên vội vàng nói mấy cậu rồi cúp điện thoại.

Hạ Chỉ tìm được số của Diệp Chính Thanh trong nhật ký cuộc gọi, cô cũng lười lưu, mới đầu nhớ ba số, sau lại nhớ ba số cuối, đến lúc điện thoại vang lên chỉ cần liếc mắt nhìn thì biết là Diệp Chính Thanh rồi. Gửi một tin nhắn qua nói rõ tình hình, rất nhanh đã nhận được câu trả lời của anh: "Không sao, anh chờ em."

Hạ Chỉ nhìn sơ qua, taxi vừa lúc đến nơi, cô tắt giao diện, quét mã QR trên Alipay để thanh toán, nhân tiện bỏ điện thoại vào túi áo khoác rồi xuống xe.

Vẫn là lều chụp ảnh hôm qua, hành lang thật dài kia, còn có Lucy yêu mị.

Cô thu lại mạch suy nghĩ, đi vào lều.

Người đã đến đủ, khi cô đi vào, ánh mắt bên trong đều tập trung lên người cô.

Chuyện tối hôm qua đã truyền ra ngoài.

Anna đi tới, xách theo túi đựng máy ảnh của Hạ Chỉ rồi ném cho cô, tiện thể ánh mắt dừng trên người cô một lúc: "Mới một buổi tối, phẩm vị quần áo cũng đã lên rồi."

Hạ Chỉ nhận đồ, không chú ý đến sự chế nhạo của cô nàng, liếc nhìn Lucy, ánh mắt kia quan sát không hề e dè, Hạ Chỉ cảm thấy kỳ lạ không quen, nhưng cũng chỉ có thể làm lơ không để ý tới, nhỏ giọng hỏi một nhiếp ảnh gia khác: "Có thể bắt đầu chưa?"

Nhiếp ảnh gia kia có chút địa vị, không để ý tới Hạ Chỉ, trái lại xoay người ra dấu Ok với Lucy và chuyên gia ánh sáng ở phía xa. Bắt đầu bận rộn làm việc.

Diệp Chính Thanh vào lúc nào Hạ Chỉ cũng không biết, lúc làm việc cô rất chuyên tâm, tìm góc độ để phô bày điểm sáng và đặc điểm của người mẫu nhiều nhất, những việc khác đối với cô chỉ là không khí. Cho nên Diệp Chính Thanh đứng ở phía sau hồi lâu mà cô cũng không nhận ra, mãi đến khi một bộ ảnh kết thúc, lúc nghỉ ngơi, giơ tay lên trán lau mồ hôi, trong tầm tay đột nhiên nhiều thêm một chai nước khoáng, cô ngẩng đầu nhìn lên, Diệp Chính Thanh đang đứng bên cạnh, cầm nước khoáng trong tay, cúi đầu mỉm cười nhìn cô.

"Vất vả rồi." Anh nói.

Cô nghiêng đầu, cằm nhọn nâng lên, nở một nụ cười sáng rỡ, nhận nước trong tay anh: "Cảm ơn anh."

Diệp Chính Thanh nhéo nhéo cái mũi nhăn nhó của cô: "Xong chưa?"

Hai người ăn ý với nhau làm cho rất nhiều nhân viên nhìn sang, Kim Ca trù trừ không biết có nên đi qua hay không, đi tới sẽ phá vỡ sự hài hòa đó, nhưng mà, nha đầu Hạ Chỉ kia, anh híp mắt nhìn, đã bao giờ thấy cô cười vui vẻ như vậy.

"Diệp tổng?" Giọng nói lanh lảnh trong trẻo của Lucy vang lên.

Hạ Chỉ và Diệp Chính Thanh quay đầu, Lucy khoác chiếc áo khoác được thương hiệu lớn nào đó tài trợ, mang một đôi giày cao mười centimet so ra cao hơn Hạ Chỉ một cái đầu, cười đoan trang xinh đẹp.

Hạ Chỉ vô thức lùi về sau.

Chân mày Diệp Chính Thanh nhíu lại không chút che giấu, gần như không hề nghĩ ngợi giữ chặt tay Hạ Chỉ, mười ngón tay đan vào nhau, không cho cô nao núng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play