Sau khi xử lý xong Quế ma ma, Thiệu Hoa Trì đi tới thiên lao. Thiên lao thuộc sự quản lý của triều đình. Người đứng đầu hiện tại là tổng chỉ huy Ngự Lâm quân tiền nhiệm, Trương đại nhân. Khi nhìn thấy vị vương gia nhàn tản Thiệu Hoa Trì này, ông ta cực kỳ khách sáo. Nghĩ đến quan hệ giữa y và tân đế, lại còn chiếu thư Ứng Thiệu mà tiên đế lưu lại, bọn họ có thể tránh chọc tức vị vương gia có khả năng tranh chấp đế vị này được bao nhiêu thì tránh, tốt nhất là không đắc tội ai.

Thiệu Hoa Trì vào được thiên lao mà không gặp trở ngại gì. Y bước đến một căn phòng chữ Thiên, thấy Phi Khanh đang ngồi khoanh chân. Dù mặc bộ áo dành cho tù nhân nhưng dánh vẻ vẫn tiên phong đạo cốt như trước, như thể nhà tù này chẳng phải ngục giam mà là chốn bồng lai tiên cảnh.

Họ đã sớm đoán trước được chuyện hoàng đế sẽ tống giam Phi Khanh. Nếu ngay cả cái chết của Mục Quân Ngưng còn không tác động được Thiệu An Lân thì y có khác gì loại hoàng đế vô tình máu lạnh như Tấn Thành đế.

Thiệu Hoa Trì không hề lo có người cướp ngục. Thiên lao Tấn quốc canh phòng nghiêm mật, thế lực của Lý phái đã bị y và Phó Thần lần lượt giải quyết hết, dù Phi Khanh có là kẻ thiên túng kỳ tài cũng chạy đằng trời.

Thiệu Hoa Trì còn chưa đến gần, Phi Khanh đã mở mắt, "Đây không phải nơi ngươi nên tới."

"Chỉ đến xem bộ dạng thảm hại của ngươi thôi. Bổn vương có thói quen không tốt lắm, rất thích nhìn vẻ mặt thất bại của người khác." Tuy nói vậy nhưng Thiệu Hoa Trì chẳng hề tươi cười hay đắc ý.

"Chưa đến phút cuối mà, Thụy vương không nên kết luận quá sớm." Phi Khanh lạnh nhạt đáp.

Thiệu Hoa Trì mỉm cười, không phản bác, chỉ nói, "Có người nhờ ta chuyển cho ngươi một câu: Ta còn sống."

Phi Khanh bỗng nhiên mở mắt, mọi cảm xúc trong đó run rẩy dữ dội. Y nhào tới song sắt nhà giam, động tác quá bất ngờ khiến xiềng xích phát ra âm thanh loảng xoảng.

Dáng vẻ y lúc này khác hẳn với trạng thái phiêu dật ban nãy, gần như phát điên, muốn cào nát song sắt nhưng không mảy may lay động, khóe mắt vằn vện tơ máu, "Là hắn, là hắn đúng không! Hắn còn chưa chết! Hắn lừa ta, lừa bệ hạ, lừa cả ông trời! Ha ha ha ha ha ha ha. Thất Sát ơi là Thất Sát......."

Y điên cuồng vật vã khắp vách tường trong phòng giam, tóc tai hỗn độn, ánh mắt hung dữ. Thiệu Hoa Trì nhìn kẻ rồ dại đó, nỗi hận trong lòng có phần tiêu tan.

Trước khi đi, Phó Thần dặn y, nếu muốn báo thù cho Vanh Hiến tiên sinh thì có thể nói với Phi Khanh ba chữ đó. Phi Khanh chỉ cần nghe đã biết lời đó có ý gì.

Năm xưa, Phó Thần đã biết sớm muộn sẽ có ngày mình bị truy sát, không phải do Thiệu Hoa Trì thì cũng là kẻ khác mà thôi. Đổi lại, nếu hắn là chủ tử thì có khi còn ra tay tàn nhẫn hơn. Chuyện qua lâu rồi, hắn không để ụng nữa. Hắn biết Thiệu Hoa Trì là người trọng tình cảm, Vanh Hiến tiên sinh là một trong số những ký ức tốt đẹp hiếm hoi trong thời thơ ấu của y, hắn không muốn Thiệu Hoa Trì có gì tiếc nuối trong lòng.

Làm điều thừa thãi mà khiến người yêu vui vẻ được một lúc thì sao lại không làm.

Dáng vẻ điên dại của Phi Khanh quả thật đã an ủi Thiệu Hoa Trì phần nào, thậm chí còn âm thầm vui sướng khi nhìn thấy kẻ từng được dân chúng tôn thờ như Phật sống là Phi Khanh đã không còn chút thoát tục, mà thành bộ dạng nực cười này. Đúng là ngàn đời khó gặp.

Điều gì khiến con người ta mất hết ý chí, chính là khi tưởng rằng mình đã nắm chắc phần thắng, rồi từng bước sụp đổi, cuối cùng đành trơ mắt nhìn một tia hy vọng cuối cùng lụi tắt, nhận ra rằng toàn bộ những phán đoán mà mình tự tin nhất, lúc bản thân tỉnh táo nhất, hóa ra chỉ là ảo tưởng mà đối phương bày ra.

Khi đó, con người ta không chỉ tuyệt vọng, không dám đối mặt với sự thật, mà còn hoài nghi bản thân. Với kẻ kiêu ngạo tột cùng như Phi Khanh, đó chính là một đòn hủy diệt.

Đêm đó, Tiết Duệ thúc ngựa phi nhanh đến được nơi ở của Phó Thần, truyền tin Thiệu An Lân sai người ám sát cho hắn.

"Trên đường đi, ta đã cố hết sức chọn đường qua núi hoang, địa hình gập ghềnh hiểm trở. Bọn chúng không am hiểu khu vực, bị ta phục kích giết hết, không lưu lại kẻ nào."

"Để chúng sống cũng chẳng ích gì, đều là tử sĩ của Thiệu An Lân, tra hỏi không moi được tin tức đâu." Số người chế đã nhiều lắm rồi, Phó Thần chẳng buồn thương tiếc nữa.

Bỗng nhiên, Phó Thần cau mày, nói chắc nịch, "Ngươi bị thương rồi."

Tiết Duệ giấu rất kỹ, không ngờ vẫn bị phát hiện ra, "Trận này chúng ta thoát trong gang tấc. Bọn chúng người đông, cao thủ như rừng."

"Lát nữa tự mình đến chỗ quân y chữa thương."

"Chỉ là chuyện nhỏ, không cần....."

Phó Thần quắc mắt với y, "Quân ta không thể thiếu ngươi được. Nếu xảy ra chuyện gì, ngươi có gánh được không?"

"Ngài....cảm thấy không thể thiếu ta sao?" Y kinh hãi trước lời tuyên bố thẳng thắn quá mức của Phó Thần.

"Không phải đương nhiên sao. Ta rất cần ngươi." Không có Tiết Duệ thì mọi kế hoạch của hắn đâu diễn ra trôi chảy như thế. Phó Thần tự biết mình là một ông chủ lười chảy thây.

Một mình hắn có tài giỏi đến mấy cũng không thể kiểm soát hết thuộc hạ.

Tiết Duệ bị nam nhân gian xảo như cáo già nịnh một câu, phấn khởi bừng bừng, không che giấu được trên nét mặt.

So với Thanh Nhiễm, y đi theo Phó Thần muộn hơn. Nhưng mà có một số người trời sinh chỉ cần nói vài câu đã khiến kẻ khác xúc động đến đầu rơi máu chảy. Có nhiều khi, bọn họ hoàn toàn quên mất Phó Thần là một thái giám.

Nhớ đến Thanh Nhiễm, y lại không kiềm chế được khóe miệng tủm tỉm cười. Bọn họ đã hẹn ước, chờ khi thiên hạ thái bình, y sẽ đến cầu hôn.

"Nhìn mặt thế này, chắc là cầu được ước thấy rồi phải không?"

Cái mặt phơi phới sắc xuân thế kia, làm sao mà không phát hiện ra chứ.

"Đã nói với ngài rồi mà, sau khi quay về, có thể mời ngài uống rượu mừng của chúng ta!" Tiết Duệ toe toét cười.

Cứ mỗi lần nhắc đến Thanh Nhiễm, ánh mắt y lại dịu dàng muốn chảy nước, "Nếu không phải nàng còn cần bôi thuốc và dưỡng thương thì đã tình nguyện thay ta đi chuyến này."

"Bảo nàng lo dưỡng thương cho tốt. Không ai được rời kinh thành hết. Ta lo hoàng đế sẽ vùng vẫy lần cuối."

Một kẻ không còn gì để mất mới là đáng sợ nhất.

Tiết Duệ có chút đăm chiêu, "Vì sao hoàng thượng bỗng nhiên muốn đối phó với ngài?"

"Có vô số nguyên nhân, nhưng ta nghĩ, cái quan trọng nhất là.....Vài ngày trước, ta đến Phúc Hi cung một lần, thấy ánh mắt của Mặc Họa nhìn ta có gì đó không đúng, cho nên ta nhờ ám vệ của Thiệu Hoa Trì tra xét. Tìm hiểu được vài chuyện thú vị, tỷ như.....Tân hoàng đã triệu kiến Mặc Họa, có lẽ đã hỏi được gì đó. Ngươi nói xe, sự trả thù lớn nhất dành cho Thụy vương là gì?"

"Vâng.....Là ngài." Cái chết của ngài.

Chỉ cần Phó Thần chết đi, bản thân Thiệu Hoa Trì lẫn thất vương đảng đều tai ương ngập đầu.

"Nhưng ta không dễ chết như vậy."

Giờ ta chết cũng luyến tiếc.

Tiết Duệ giao cái bọc cho Phó Thần, "Thụy vương nhờ ta mang cho ngài."

Phó Thần nhận lấy, phát hiện ra bên trong tay nải có rất nhiều thứ. Đầu tiên là quần áo. Hắn chỉ sờ qua một chút đã cảm thấy đường kim mũi chỉ hơi lạ. Nhớ lúc trước, có vài lần hắn đến chủ viện, Thiệu Hoa Trì nhận ra hắn thì giật mình giấu giấu đút đút cái gì. Chẳng lẽ là mấy thứ này?

Đừng có nói chỗ quần áo này đều do tên ngốc kia tự may đấy nhé?

Bởi vì, thật sự là chẳng có tú nương nào thêu xấu như thế cả.

Phó Thần nghĩ đến vị vương gia uy phong lừng lững, cảm thấy suy nghĩ này của mình không những vô lý, mà còn quá mức hoang đường.

Thụy vương sao có thể làm loại chuyện mất mặt thế được.

Nhưng mà rất lau trước kia, người nào đó đã nói, muốn hắn làm cho một chiếc túi thêu định tình?

Hắn tạm quăng những chuyện đó ra sau, tiếp tục mở gói. Bên trong có mười mấy miếng đào hoa cao, cùng một phong thư. Chữ thẳng một hàng, ngắn gọn, mạnh mẽ hệt như hô quân lệnh: Hai tháng.

Ý nói, ta cho ngươi hai tháng. Hai tháng sau mà còn chưa quay về thì đừng trách ta tự mình xuất binh cướp người.

Phó Thần dở khóc dở cười. Giờ đã qua hơn hai mươi ngày. Dù hắn có chạy ngày chạy đêm thì lúc về đến nơi cũng quá hai tháng.

"Cái tên hỗn đản nóng vội này!" Phó Thần sủng nịch cười.

Cuối cùng là một tấm nhuyễn giáp tơ vàng.

"Đó là bảo vật gia truyền của Lệ phi nương nương. Thụy vương vừa mới tìm thấy vài ngày trước."

Nhuyễn giáp tơ vàng là bảo vật hiếm có. Nghe nói năm xưa, sở dĩ hoàng đế nạp Lệ phi nương nương, ngoại trừ vì nhan sắc khuynh thành mà còn vì món bảo bối gia truyền này nữa. Tiếc là đến khi nàng chết đi, không ai biết tung tích nó ở đâu.

Tiết Duệ dựa vào di thư Lệ phi nương nương để lại cho Thiệu Hoa Trì để tìm kiếm. Sau khi lấy được, Thụy vương chẳng hề do dự mà bảo y mang tới cho Phó Thần.

Nhưng bảo vật cũng không phải vạn năng. Càng sử dụng nhiều, công hiệu càng giảm. Bây giờ trông nó đã có cảm giác xưa cũ rồi.

Vuốt ve tấm giáp mỏng, nhìn những món đồ nho nhỏ trong tay nải, trái tim Phó Thần như được ngâm trong nước ấm.

Trong ánh đèn tù mù, hắn ngồi ngay ngắn bên bàn, trước mặt là một tấm gương lớn bằng thủy tinh, soi rõ ràng nét mặt. Thứ này được Thiệu Cẩn Đàm sai người chế tạo dựa theo cách thức Phó Thần truyền dạy.

Trên mặt bàn là đủ thứ dụng cụ linh tinh khác, nhìn như bút vẽ.

Kỹ thuật dịch dung của Lý phái đã gần như không sơ hở, sau khi được hắn cải biến thì càng khó phân biệt thật giả hơn. Phó Thần chỉ cần lừa được một mình Lý Biến Thiên là đủ.

Ở vùng ngoại ô heo hút giữa đêm khuya, một nhóm người vây quanh lối vào căn hầm nhỏ. Phó Thần định dựa theo lộ tuyến đã vạch sẵn, thông qua hầm ngầm dưới lòng đất để đột nhập vào bên trong Lệ thành.

Hắn nhìn bầu trời sao không hề thay đổi kể từ khi mình giả chết.

Sẽ thay đổi sớm thôi.

Người của Phó Thần đương nhiên không muốn hắn mạo hiểm. Lệ thành trước mặt là hạch tâm của Lý phái. Lý hoàng ở đâu, chỗ đó được phòng thủ và quản lý nghiêm mật đến khó mà tưởng tượng. Đâu dễ dàng qua mắt quân Kích quốc.

Nhưng một câu nói của Phó Thần đã dẹp hết suy nghĩ của bọn họ, "Các ngươi hiểu Lý hoàng hơn ta sao?"

Rõ ràng không thể nào.

Hắn hầu hạ bên cạnh vị đế vương kia năm năm, chẳng những không bị nghi ngờ mà còn từng bước leo lên vị trí cao, nắm bắt mọi chi tiết trong nội bộ Lý phái, âm thầm phá tan kế hoạch của bọn họ. Những người ở đây, muốn hoàn thành một trong số mấy hạng mục kể trên thôi cũng khó hơn lên trời.

Phó Thần âm thầm tính toán thời gian nha phiến phát tác. Dù Lý Biến Thiên có ý chí mạnh mẽ không thể chống lại sự vật vã của cơn nghiện. Theo tin tức Túc Ngọc cung cấp, khoảng cách so với lần cuối cùng phát tác không xa lắm, chắc hẳn đã sắp đến lúc lên cơn rồi.

Chỉ cần nha phiến liên tục giày vò thì có thể ảnh hưởng đến đầu óc của Lý Biến Thiên phần nào, tạo cho hắn thêm nhiều cơ hội, "Các ngươi tăng cường mức độ yểm bùa, gây ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn hơn nữa."

Người tộc Ô Ưởng lắp bắp trả lời bằng tiếng Tấn quốc, nhìn Phó Thần bằng ánh mắt tràn đầy kính ngưỡng. Lúc ở biên cảnh, người của Lý phái không tìm thấy bọn họ. Họ theo lời Phó Thần, nấp dưới mặt đất thật lâu. Mãi sau này, Tiết Duệ mới thay mặt hắn đến đón bọn họ ra, đưa họ quay về cuộc sống bình thường. Kể từ khi được "cứu vớt", tín ngưỡng của họ đối với Thánh Tử càng thêm mù quáng.

Tộc Ô Ưởng chẳng am hiểu gì hơn bùa chú, nguyền rủa. Lý Biến Thiên là một vị đế vương có menegj cách rất mạnh, khó mà ảnh hưởng tới vận mệnh của hắn được. Thế nhưng vẫn có thể gây chút tác động xấu về mặt tinh thần, ví dụ như vài cơn ác mộng chẳng hạn. Hết thứ này đến thứ khác hành hạ, ngay cả Lý Biến Thiên cũng không thể duy trì trạng thái tỉnh táo bình thường.

Dưới sự trợ giúp của Địa Thử, Phó Thần đi xuống đường hầm. Tiết Duệ vẫn cảm thấy lần này, Phó Thần một mình xâm nhập vào hang địch rất mạo hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

"Truyền lệnh của ta, lần này ám vệ trong Vệ Thành tăng lên gấp ba. Dù không thấy tín hiệu của công tử nhưng thấy có rối loạn thì lập tức hành động. Cứu được công tử rồi phải rút lui ngay!" Tuy Phó Thần mang đạn tín hiệu trehe người, nhưng cầm thứ này đi lại trong thành rất dễ lộ tẩy. Đến lúc đó, Phó Thần có thể bắn pháo hiệu hau không, bọn họ có đuổi đến được hay không vẫn là ẩn số.

"Chuyến đi lần này nguy hiểm trùng trùng. Ta không ép buộc ai cả, ai tình nguyện thì đi." Nói rồi, y căng thẳng nhìn căn hầm tối om không thấy ánh sáng.

Địa Thửu khảo sát địa hình khu vực suốt nửa tháng mới sai đội đào hầm tiến hành thi công. Để che giấu đường hầm này một cách tốt nhất, lối đi rất hẹp, chỉ một người có thể chui vào.

Phó Thần một tay cầm đèn dầu, gắng duy trì hô hấp đều đặn, từng bước dò đường. Tuy Địa Thử đã làm mấy đường thông gió đơn giản, nhưng căn hầm quá hẹp, không khí chẳng có bao nhiêu.

Ban đầu, Phó Thần còn có thể khom lưng mà bước, nhưng càng vào sâu càng khó di chuyển. Hắn chỉ có thể đặt đèn dầu xuống, tìm một góc tối mà ngồi bệt. Trước kia hắn từng trải qua cảm giác bị nhốt trong quan tài tối đen, bí bách, gần như thành bệnh sợ hãi bóng tối. Trước tiên, hắn cần khắc phục tâm lý hoảng loạn đã.

Thân thể run rẩy, mò mẫm trong không gian tối đen như mực....

......

Không biết qua bao lâu, cuối cùng hắn mới cảm nhận được không khí luân chuyển trong buồng phổi. Trái tim đang đập dữ dội dần dần bình tĩnh lại. Hắn lau vầng trán lấm tấm mồ hôi, điều chỉnh cảm xúc đến trạng thái tốt nhất.

Phó Thần lại tiếp tục dò từng bước đến lối ra. Sau khi xác định phía trước hoàn toàn yên lặng, không có dấu hiệu nguy hiểm, hắn mới đưa tay gạt đám cỏ cây ngụy trang, chui ra bên ngoài, mặt mày xám tro.

Vừa ngẩng đầu đã chạm ngay một cặp mắt kinh hãi khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play