Khi Tiết Duệ tỉnh dậy, điều đầu tiên y nhìn thấy là một đôi mắt ầng ậng nước trong veo. Gương mặt nàng không còn nát rữa đáng sợ như trước mà quay về dáng vẻ thanh lệ vốn có. Nàng ngồi bên giường Tiết Duệ rất lâu, không ngừng ngớ đến chuyện xảy tra trước khi nàng ngất đi. Nàng biết rõ sau đó Tiết Duệ đã vì mình mà làm những gì.
Ô Nhân Đồ Nhã thấy bọn họ tỉnh rồi, liền phất tay bảo người hầu lui hết xuống, không ở đó làm kỳ đà cản mũi.
Lúc này, bọn họ đều cần không gian riêng. Đến cả Phó Thần cũng không thèm liếc một cái mà quay lưng đi luôn. Chuyện tình cảm đôi lứa, chỉ có người trong cuộc mới quyết định được.
Sau khi mọi người đi rồi, cả hai vẫn im lặng nhìn nhau. Cuối cùng, Thanh Nhiễm buộc phải lên tiếng trước, "Chàng.....Sao chàng lại phải liều mạng như thế? Ta sống hay chết thì liên quan gì đến chàng?"
Tiết Duệ nâng tay lau hai má ướt đầm của Thanh Nhiễm, nhẹ giọng nói, "Sao lại không liên quan. Nàng sống ta sống. Nếu nàng....thì ta còn ở cõi đời này làm gì."
"Ta chưa hứa hẹn gì với chàng hết."
Không hứa hẹn, y làm thế cũng chẳng được gì.
"Nàng có theo ta không cũng không liên quan gì cả."
Thanh Nhiễm nhìn làn da tên cánh tay Tiết Duệ đã bị chất độc nhuộm đen. Dấu vết này sẽ bám trên người họ đến cuối đời.
Rồi nàng cầm lấy bàn tay ấy, áp lên mặt mình, "Nếu ta vẫn tiếp tục cự tuyệt, chẳng phải chàng phí công vô ích sao?"
"Nàng nói, mình động lòng rồi ư?" Y bất chợt hiểu ra ý nghĩa trong lời của nàng. Y còn tưởng mối duyên này đã định sẵn chỉ là đơn phương.
".....Ta sao có thể không rung động."
Một nam tử biết giả dối nhưng không giấu tài, đa tình nhưng không lạm dụng tình cảm, thì nữ nhân bình thường khó mà hờ hững được. Nàng không biết mình có gì đáng để y làm thế. Trong số các thuộc hạ của Phó Thần đâu thiếu gì mỹ nữ. Người tài mạo song toàn như Tiết Duệ đương nhiên luôn là mục tiêu theo đuổi của vô số nữ nhân.
Nàng không tin mình có thể giữ chân một người như thế. Vị sư phụ mà nàng thầm mến mười mấy năm nay còn chẳng liếc nhìn nàng lấy một lần, thì nàng sao đủ mị lực hấp dẫn nam nhân ưu tú kia. Sau khi trúng cổ độc, may là nàng chưa tuyệt vọng nghĩ quẩn, chứ không có lẽ đã âm thầm kết liễu mình rồi.
"Liệu có phải vì...." Vì ta đã cứu nàng, nên nàng mới nguyện ủy thân.
"Tiết Duệ, chẳng lẽ một chút niềm tin mà chàng cũng không có hay sao? Chàng nhìn hai ta bây giờ đi, ngoài đối phương thì còn ai muốn nữa." Nàng bật cười, chỉ vào thân thể loang lổ của cả hai.
Tiết Duệ cũng cười. Đúng vậy, bọn họ chẳng ai ghét nổi ai.
Quả nhiên điện hạ nói đúng, chỉ cần tiếp tục kiên trì thì sẽ có ngày mây tan thấy trăn sáng. Còn nếu ngay cả kiên trì cũng cũng không làm được, vậy cứ cô quả suốt đời đi.
Khi nói những lời ấy, điện hạ ôm lòng bi thương, thực ra đã sắp sức cùng lực kiệt rồi.
"Ta còn phải cảm ơn kẻ hạ độc. Không có hắn thì nàng sẽ chẳng bao giờ nói lời này với ta,"
Thanh Nhiễm lắc đầu, "Thực ra, sau khi cự tuyệt chàng, lúc gặp lại, thấy chàng lạnh nhạt với ta, ta đã hối hận rồi." Chẳng qua ta không có tư cách hối hận.
"Ta chỉ nghĩ, nếu lúc ấy mà còn mặt dày bám lấy thì có khi nàng còn chẳng thèm nói với ta một câu."
Thanh Nhiễm thừa nhận, nàng đúng là kiểu người không thích dây dưa, "Nhưng chính vì thế ta mới nhận ra, tình cảm ta giành cho chàng thay đổi."
"Vậy sao nàng không nói?" Khiến y tưởng nàng mãi vô tình.
"Ta....ta cảm thấy chàng có vô số lựa chọn khác." Ta việc gì phải tự làm bẽ mặt mình.
Lúc này, Tiết Duệ mới bắt đầu ân hận. Lúc trước, để giấu tài, y luôn tỏ ra mình là tên công tử ăn chơi, thích hái hoa bắt bướm, lúc trước cũng từng đùa giỡn với Thanh Nhiễm, "Không có ai cả, chỉ có mình nàng."
"Vậy mấy người kia...." Nàng biết rõ, vừa tới Loan kinh là có vô số hồng nhan tri kỷ vây quanh Tiết thiếu gia.
Tiết Duệ vội vàng chứng minh trong sạch, "Có nàng rồi, ta còn đến chỗ dong chi tục phấn kia làm gì?"
"Chuyện của chúng mình, công tử có cho phép không?"
"Chính công tử bảo ta ở lại chăm nàng mà, còn nói muốn uống rượu mừng của hai ta nữa."
"Nói cái gì vậy, ai bảo sẽ gả cho chàng!" Thanh Nhiễm đỏ ửng mặt.
"Được rồi được rồi, về sau sẽ gả. Nàng cũng đừng lo cuyện công tử, đợi nàng khỏe lại, ta sẽ đến đón. Nhưng mà.... Tha không nghĩ nàng lại một lòng tôn kính công tử như thế." Y nhớ rõ ngày trước nàng là người của thất vương đảng mà.
Trước kia, vì nghe lời sư phụ nên nàng mới lựa chọn theo Phó Thần. Nhưng giờ nàng không thể nói ra nguyên nhân này nữa. Một khi đã quyết từ bỏ sư phụ thì không nên gây thêm hiểu lầm cho người mới. "Lúc đầu, ta chỉ nghĩ, ngài nhỏ hơn ta mấy tuổi mà đã phải sống vất vả thế. Ta khâm phục, rồi yêu quý, rất muốn biết rốt cuộc sau đó ngài sẽ làm gì. Ngài là người rất thần kỳ, không bao giờ biết ngài đang tính toán cái gì trong đầu hết, cũng không ai biết ngài có thể làm đến mức độ nào. Cho nên chẳng biết từ bao giờ đã thành như vậy. Còn chàng?"
"Ta và phụ thân từng nợ hắn hai mạng. Dù hắn là thái giám hay gì đi nữa cũng không quan trọng. Hắn là kẻ mạnh, sao không phục chứ?" Nam nhân chỉ nguyện ý phục tùng kẻ mạnh nhất.
"Chàng nói, điện hạ đối với công tử.....Thực ra, nếu năm xưa Thụy vương để bụng chuyện ta phản bội thì cái mạng này đã chẳng còn."
"Nàng theo công tử, điện hạ không những không phạt, mà còn trọng dụng nàng."
"Sao lại thế được? Thụy vương đâu phải người không phân rõ công tư?"
"Đương nhiên là không, nhưng chuyện liên quan đến công tử thì chưa chắc. Thứ nhất, y tin tưởng mắt nhìn người của công tử." Một thuộc hạ được Phó Thần để mắt thì nhất định có điểm độc đáo riêng mà người khác không nhận thấy, "Hơn nữa, công tử còn sống ngày nào, y sẽ không động đến nàng ngày đó."
"Y có thể khoanh dung đến thế sao?" Nói gì thì nói, không chủ công nào dung thứ nổi hành vi của công tử.
"Không chỉ thế đâu." Người khác chỉ cho rằng Phó Thần quy thuận Thụy vương, ngoài ra còn chút quan hệ dây dưa khó mà mô tả được. Nhưng mà ánh mắt quần chúng sáng hơn sao của Tiết Duệ biết rõ, người đứng ở trung tâm là công tử, Thụy vương mới xoay xung quanh.
Suốt một ngày này, Phó Thần gác hết mọi công việc sang bên, chỉ theo sát Thiệu Hoa Trì, giống như để bù đắp lại khoảng thời gian thân cận thì ít, xa cách thì nhiều.
Thành viên thất vương đảng không ai dám nói, nhưng mà cảm thấy rõ ràng cái vị Thụy vương vẫn mang gương mặt lạnh như tiền kia, mà toàn thân lại tỏa đầy khí tức hường phấn không che giấu nổi. Người biết chút chuyện thì đương nhiên hiểu là do Phó Thần, nhưng người không biết thì lại tưởng hoàng thượng thế đơn lực mỏng, không được lòng dân, chúng thần bất mãn, sau đó lại chê cười Thụy vương không che giấu được dã tâm. Nhưng biết làm sao được, Thụy vương có tiếng là đạo đức cao nhất kinh thành này. Nói xấu y một câu cũng chẳng có ai tin.
Ánh trăng mông lung như miếng ngọc trên nền trời nhung lấp lánh. Ngày tàn, hai vị đứng đầu thất vương đảng đều lộ nét người nơi khóe miệng. Thấy tâm trạng không tồi, Phó Thần sai người mang rượu tới.
Thiệu Hoa Trì nhướn mày, mắt nhuốm men say, "Ta tưởng có người nào đó nói rượu vào hỏng việc."
Cũng vì một câu này mà thất vương đảng cấm rượu rất nghiêm. Tuy không tính là quân luật, nhưng cũng thể hiện Thụy vương cai quản thuộc hạ nghiêm khắc đến mức nào.
"Nhấm nháp một chút thôi. Điện hạ, thêm một ly?" Phó Thần giống như đã quên hết mọi chuyện bên lề. Lúc này, bọn họ chỉ là một đôi tình nhân bình thường mà thôi.
Đây rõ ràng là hành vi cho phép châu quan phóng hỏa mà không cho dân đốt đèn. Thiệu Hoa Trì nhớ ngày hôm nay, Phó Thần đi cùng mình suốt từ tường thành đến quân doanh, rồi đến trại luyện binh, tâm trạng y bay bổng tít chín tầng mây.
Ngồi đối diện Phó Thần bên bàn trà, nhìn đĩa đào hoa cao trước mặt, khóe miệng Thiệu Hoa Trì càng cong hơn, dẩu môi, "Thực ra ta cũng đâu thích mấy thứ bánh bánh bột bột này."
"Nhưng nô tài thích, không bằng điện hạ cùng ăn với nô tài?"
Thiệu Hoa Trì lười chẳng buồn sửa cách xưng hô của Phó Thần.
"Ừ....thế ta theo ý ngươi vậy." Tuy nói thế nhưng đã nhanh chóng thò tay cầm một miếng, bỏ vào miệng, rõ là nghiện còn ngại.
Phó Thần gắp bánh cho Thiệu Hoa Trì, lại rót cho y chén rượu, thi thoảng tủm tỉm cười nhìn nhau.
Thực ra, Phó Thần cũng không thích mấy thứ bánh ngọt như thế này. Nhưng mà lúc còn là tiểu thái giám, lấy được một ít đã là đồ tốt lắm rồi. Năm đó, hắn hay mang bên người vì đồ ăn cho nô tài không cung nghèo nàn, chỉ có đào hoa cao no lâu, khó hỏng nới tiện để dành. Hắn biết thật ra Thiệu Hoa Trì cũng không thích mùi vị ấy. Chính vì đoán được nguyên nhân thât sự nên mới xúc động không thôi.
Từng việc nhỏ giọt khiến tình cảm trong lòng hắn tích trữ càng đầy. Ban đầu, hắn còn không biết liệu bản thân có thể rung động với một nam nhân không, hay chỉ đáp lại Thiệu Hoa Trì cho có lệ. Vậy mà không biết từ khi nào, bản thân hắn cũng đắm chìm, thậm chí càng lúc càng lún sâu.
Thiệu Hoa Trì nhìn chằm chằm người trong mộng, càng uống càng tỉnh, khiến Phó Thần có cảm giác như mình sắp bị y soi kỹ đến từng lỗ chân lông. Y không nhận ra mình đã bị Phó Thần rót bao nhiêu, cuối cùng ánh mắt cũng tan rã.
Phó Thần nhìn Thiệu Hoa Trì đã bất tỉnh, gục mặt xuống bàn đá, nhẹ nhàng vén lọn tóc trắng lên, đặt môi hôn xuống, "Tên ngốc này....."
Chẳng phòng bị gì với ta hết.
Trong rượu có chút thuốc mê, đủ khiến người ta ngủ đến sáng hôm sau.
Đúng như Thiệu Hoa Trì từng nói, "Thứ ngươi mang đế, cần gì kiểm tra?"
Đó là lời nói dành cho hắn lúc mất trí nhớ. Về sau, chính Phó Thần lợi dụng sự tin tưởng này của y mà bỏ đi, nhưng y chưa một lần trách hắn.
Hắn ôm ngang người lên, đứa đến bên giường, nhẹ nhàng sửa sang lại quần áo. Từ lúc công thành đến giờ, Thiệu Hoa Trì gần như không nghỉ ngơi đầy đủ, chẳng qua chỉ đang gắng gượng mà thôi.
Hắn gỡ nửa tấm mặt nạ xuống, ghé sát lại gần, dù biết Thiệu Hoa Trì không nghe được, "Chờ ta về nhé."
Lần này sẽ không để ngươi đợi lâu nữa đâu.
Bầu trời vẫn đen như mực, không chút tia sáng. Trước cửa phủ Thụy vương, một nhóm người đã tập hợp, ngoan ngoãn như thể Phó Thần mới là chủ nhân thực sự "Bảo vệ y cẩn thận. Đừng có cái gì cũng nghe y. Không phải y lúc nào cũng đúng đâu."
Ngay cả chăm sóc bản thân mình còn không biết, người càng lúc càng gầy.
La Hằng và Tùng Dịch khóc không ra nước mắt. Thấn vương đảng chỉ nghe lời Thất vương. Tuy y không phải độc tài nhưng cũng chẳng ai dám ngỗ nghịch. Chỉ có Phó Thần mơi khuyên được đôi lời, "Điện hạ nào có nghe bọn ta. Ngài đừng khiến ta khó xử. Hơn nữa, ngài đi rồi, chúng ta giải thích làm sao đây?"
"Không cần giải thích, y rất hiểu ta." Có người yêu hiểu mình như vậy là may mắn của bọn họ. Thiệu Hoa Trì luôn nhìn hắn chằm chằm sau khi công thành, hẳn là đã đoán được từ sớm, biết chắc sẽ có ngày này.
Chuyện phải đến nhất định sẽ đến. Hắn không dám giao chuyện của Lý hoàng cho bất cứ ai, cũng không trông chờ vận may ủng hộ.
Phó Thần lên ngựa. Bên cạnh hắn là Tiết Duệ cùng người của Phó đảng, thuộc hạ của Từ Thanh, lẳng lặng chờ sai phái.
"Đi thôi." Hắn quất roi ngựa, phóng về chân trời bắt đầu ửng vệt sáng hồng.
Sáng sớm, khi bình minh chưa kịp nhuộm vàng đồng cỏ. Có tiếng vó ngựa từ xa vọng về. Kinh thành nghiêm cấm cưỡi ngựa phóng nhanh, nếu bị phát hiện thì phạt quan côn, nghiêm trọng hơn thì vào tù.
Lão Hồ vừa quan sát quán nước mới mở, vừa hiếu kỳ không biết kẻ nào mà liều lĩnh thế. Có Thụy vương ở đây mà dám động thổ trên đầu thái tuế.
Thì bất chợt, lão nhìn thấy mái tóc trắng muốt như những sợi tơ bạc vô cùng xinh đẹp bay ngang, nhanh chóng biến mất. Chỉ duy nhất một người có mái tóc lạ j thường này: Thụy vương điện hạ.
Thiệu Hoa Trì vừa tỉnh, tìm khắp nơi vẫn không thấy người trong phòng. Trên bàn chỉ có một phong thư, nét bút rắn rỏi phiêu dật, tựa như nam nhân mà y vĩnh viễn không nắm bắt đươc ấy. Trên đó ghi hàng chữ ngắn ngủi: Chờ ta quay về.
Quả nhiên là thế! Tên khốn này! Vì muốn bỏ đi nên mới bỗng dưng cư xử tốt với y như vậy. Chẳng khác gì tử tù được cho ăn bữa cuối trước khi lên đoạn đầu đài.
Thấy Thụy vương, người dân xung quanh vội vã nhường đường.
"Ban nãy có một nhóm người vừa ra ngoài, mang cờ hiệu của Thụy vương phủ. Đi được bao lâu rồi." Y hỏi lính thủ thành.
"Hơn một canh giờ trước."
Thụy vương mím môi, sắc mặt khó coi, khiến bọ họ sợ hãi hỏi lại, "Những kẻ này có vấn đề gì ạ?"
Thiệu Hoa Trì cúi đầu bước lên tường thành. Dưới ánh mặt trời rạng rỡ, chẳng còn bóng dáng nào phía trước.
Sự đau buồn ly biệt dần biến mất, thay bằng sự quyết đoán, sát phạt, "Nếu ngươi không trở lại.....Ta sẽ tắm máu Kích quốc!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT