Thiệu Hoa Trì biết rõ mối quan hệ này cần giữ bí mật, chưa kể là kẻ lão làng như Từ Thanh không thể nào hiểu sai ý của những lời y vừa nói, nhưng kể từ khi được Phó Thần đáp lại, y không kiềm chế nổi, cứ muốn khoe ra cho cả thiên hạ đều biết. Thậm chí, y còn hận không thể dán chiêu cáo khắp thiên hạ: Nam nhân này là của Thiệu Hoa Trì, đừng ai mơ tưởng dòm ngó mảy may.
Đội quân của Lã Anh chạy trốn được khá xa, không bị đuổi tận giết tuyệt, đó cũng là do Thiệu Hoa Trì cố ý thả. Y biết rõ, dù có diệu sạch toán quân này cũng không ngăn được đợt công kích sắp tới, trái lại còn có thể dẫn đến tình huống không lường trước được. Vậy thì chẳng bằng thả chúng chạy, rồi tranh thủ kéo dài thời gian cho phe mình. Hơn nữa, y vẫn muốn biết hiệu quả sau khi Phó Thần giả chết.
Do sự sắp xếp của Tiết Duệ, dưới tường thành vẫn tối đen như mực. Nhưng náo động quá lớn đã thu hút sự chú ý của dân chúng trong thành. Bọn họ đứng bu thành một đám, có chút kinh hoảng. Người Loan kinh đã lâu không nghe thấy tiếng kèn chiến tranh, sợ hãi cũng dễ hiểu.
Bọn họ nghe được những tiếng chửi rủa, gào thét phẫn nộ bên ngoài, vô cùng huyên náo. Dần dần một truyền mười, mười truyền trăm, gần như toàn bộ dân chúng trong kinh đều đổ xô đến cổng thành. Thiệu Hoa Trì vừa xuất hiện, bọn họ liền nhao nhao bàn tán.
"Điện hạ, ban nãy có kẻ địch tấn công sao?" Một người cất tiếng hỏi Thiệu Hoa Trì.
"Đúng vậy." Không ngờ Thiệu Hoa Trì đáp lại, không chỉ đáp lại, còn xác nhận tin dữ.
Dân chúng sợ nhất là nghe thấy hai chữ chiến tranh, nhất là người trong kinh thành. Đây là quốc đô Tấn quốc, nếu ngay cả kinh thành cũng không an toàn thì còn nơi nào để chạy được nữa. Nước mất thì nhà tan, ai nấy đều xem Thiệu Hoa Trì là hy vọng duy nhất.
Chỉ một lúc, người người đều vây quanh Thiệu Hoa Trì, có thể cảm thấy rất rõ sức hút từ y, thậm chí còn càng lúc càng tăng theo thời gian.
Để bảo vệ người nhà, bất cứ dân chúng yếu đuối nào cũng có thể trở thành chiến sĩ.
Bọn họ vô cùng kinh sợ, xôn xao hỏi rất nhiều chuyện. Thiệu Hoa Trì chọn cách cường điệu một chút để trả lời.
Y không giống như các thống lĩnh khác, che giấu tin tức với dân. Đối với những kẻ cầm quyền thông thường, dân chúng là điều ít đáng để tâm nhất, có biết cũng chẳng để làm gì.
Nhưng Thiệu Hoa Trì lại cho họ biết tường tận. Y tin phản ứng của dân chúng là thành thực nhất.
Nghe y nói xong, bọn họ cũng thông cảm và ủng hộ quyết định không mở cổng thành của Thiệu Hoa Trì. Thụy vương chẳng những phái binh lính bảo vệ dân chúng dưới thành mà còn nhanh chóng đẩy lui được quân địch. Chẳng lẽ đám người ngoài kia muốn y mở cổng rước địch vào thành hay sao. Vương gia chẳng qua chỉ nghĩ cho đại đa số dân trong thành, thiểu số thì phải phục tùng đa số.
Con người ai cũng vậy, chỉ cần liên quan đến lợi ích trực tiếp của bản thân thì sẽ suy nghĩ thiên vị. Mà danh tiếng tốt đẹp của Thiệu Hoa Trì từ trước đến nay khiến bách tính tin răm rắp chỉ sau vài lời giải thích, quyết không để tâm đến lời nguyền rủa cay nghiệt của những người bên ngoài. Bọn họ cảm thấy y chẳng có gì đáng trách, thậm chí chẳng ai làm được tốt hơn y.
Lần này, kế hoạch bôi nhọ thanh danh của Thiệu Hoa Trì thất bại hoàn toàn, thậm chí còn khiến y được tung hô hơn.
Thiệu Hoa Trì cũng dặn dò dân chúng chuẩn bị kỹ lưỡng để phòng khi kẻ địch tấn công. Muôn người đồng lòng kháng địch mới có thể vượt qua ải này.
Một bài diễn thuyết ngắn gọn nhưng có sức cổ vũ mãnh liệt.
Thiệu Hoa Trì vẫn nhớ rõ những gì Phó Thần đã dạy y khi đón thương binh, phải chiếm được tình của dân. Sau trải nghiệm lần đó, y thật sự hiểu được mối quan hệ giữa hành động và tuyên truyền. Y tạo thanh danh cho mình nhiều năm, dù không thể ngăn được hết mọi lời ác, nhưng chỉ cần được lòng đa số dân chúng thì dù y có làm gì, dân chúng cũng viện cớ cho y.
Vun trồng nhiều năm, giờ đã đến ngày hái quả.
Trong lúc tin tức về chiến tranh lan truyền khắp thành, Thiệu Hoa Trì đã đi ra ngoài thành. Khi ấy, binh lính mới bắt đầu đốt đuốc lên. Đám dân chúng đã bị quân lính trấn áp, quây vào một chỗ, không chạy đi gây náo loạn được.
Khi Lã Anh kéo quân đến, bọn họ còn định nội ứng ngoại hợp với những người phía bên kia, nhưng giờ thì câm như hến. Trông thấy Thiệu Hoa Trì bước xuống thang, ai nấy đều cảm thấy tai vạ sắp ập đến nơi rồi.
Khí thế quanh thân Thiệu Hoa Trì cực thịnh, chỉ mỗi bước chân đã khiến đám người kia cảm nhận đước sát khí bừng bừng. Y cũng không kiềm chế, ánh mắt sắc như dao đảo quanh một hàng dân chúng, "Bổn vương tàn hại dân chúng? Giả nhân giả nghĩa? Mua chuộc danh tiếng?"
Thụy vương có ôn hòa đến mấy cũng là thân vương do hoàng thượng ngự phong, nào đến lượt dân chúng bình thường phê phán.
Mà những lời phê phán này rất dễ để lại cho người ta ấn tượng không tốt. Đa số mọi người sẽ nghĩ rằng không có lửa làm sao có khói. Nhưng nếu điều này nói về Thiệu Hoa Trì thì còn phải xem đã. Hình tượng hết lòng vì dân của y đã bám sâu vào lòng bách tính, không phải nói vài câu là thay đổi được.
Mỗi một từ một chữ Thiệu Hoa Trì thốt ra, những người kia lại không nhịn được, lùi ra sau một bước.
"Ai nói những lời này thì đứng ra đây." Thiệu Hoa Trì nhìn quanh, không hề tức giận.
Những kẻ lúc nãy còn biểu tình sôi nổi, giờ lại lặng ngắt như tờ. Dáng vẻ Thiệu Hoa Trì rất hiền hòa, nhưng bọn họ lại câm như hến.
Bách tính Tấn quốc thực sự có mặt trong đó bị ánh mắt Thiệu Hoa Trì liếc qua mà cảm thấy hổ thẹn. Trước đó, bọn họ bị những người khác kích động nên mới hô hoán theo. Bây giờ trong lòng lại như có lửa đốt. Họ vốn chỉ là dân chúng bình thường, không có tâm địa ác độc nhưng cũng ngu muội và ích kỷ, rất dễ bị dụ dỗ.
Trong hoàng tộc, Thiệu Hoa Trì là người đối xử với bách tính tốt nhất, cho nên thường được tung hô hết lời, không có vương tử nào được lòng dân hơn y. Ngay cả người từng lớn lên trong dân gian như Thiệu An Lân, dân chúng chẳng qua chỉ không nói xấu y chứ không nói tốt cho y mấy lời, bởi y không có hành động đủ thiết thực. Thiệu Hoa Trì thì khác, tận tâm tận lực vì dân. Chỉ cần đặt hai người lên cùng một bàn cân để so sánh đã biết ngay là hai khái niệm khác hẳn.
Hành động này của Thiệu Hoa Trì rõ ràng là khởi binh vấn tội.
Đánh một gậy xong, cảm thấy hiệu quả rồi, Thiệu Hoa Trì mới bắt đầu phát cho quả táo ngọt.
"Dưới tình cảnh cấp bách, ta cũng không trách hành vi và ngôn từ của các vị. Nhưng mà trong số chúng ta có kẻ địch trà trộn vào."
Y nói, cố tình dừng một lát.
Lời này vừa ra, toàn bộ bách tính ngoài thành đều hốt hoảng nhìn nhau, chỉ sợ bị người đằng sau bất ngờ đâm cho một nhát.
"Bây giờ, ta cần các vị trợ giúp, vì Tấn quốc cũng vì bản thân mình. Ban nãy, ai là kẻ cầm đầu hô hoán, chỉ cần báo cáo để quan viên ghi chép lại, một lượng bạc này sẽ thuộc về người khai báo." Thiệu Hoa Trì đánh từ nỗi khổ trong lòng mình, đến an nguy của bản thân bọn họ, cuối cùng mới nhắc đến cái người ta cần nhất là tiền bạc.
Dân chúng chính là tai mắt tốt nhất.
Nếu bản thân y phán người này có vấn đề, phải đem giam lại thì không vững lý chút nào. Nhưng nếu dân chúng tố cáo kẻ này có vấn đề thì làm sao? Vậy bắt giam hắn chính là dân ý!
Tiết Duệ sai người mang số bạc đã nhờ Thiệu Cẩn Đàm chuẩn bị từ trước ra, bày trước mặt mọi người. Chỉ cần báo ra tên kẻ cầm đầu hô hào người dân nổi loạn là sẽ được lợi. Nghĩ vậy, đám dân chúng còn đang hoang mang áy náy bỗng nhiên xôn xao hẳn lên, vội vàng nói ra đối tượng khả nghi nhất, thu hoạch lớn bất ngờ.
Tiết Duệ làm quan ghi chép, sai người bảo vệ hiện trường. Những kẻ bị chỉ điểm bị binh lính của Từ Thanh bắt giữ, đám còn lại mặt mày xám xanh.
Bọn họ biết bây giờ đã không còn đường cứu vãn rồi.
Vì vậy, Tiết Duệ đảm nhiệm ngoài thành, Thanh Tửu đảm nhiệm nhóm người đã được dẫn chạy thoát thân, mỗi người một đầu, ghi chép được không ít cái tên.
Những kẻ này đương nhiên không được phép vào thành nữa.
Nhìn dân chúng vây quanh Thiệu Hoa Trì, Từ Thanh cảm khái, "Ta tưởng cục diện đã hết đường cứu vãn, thanh danh điện hạ gây dựng mất năm nay cũng bị hủy theo, không ngờ lại có thể lội ngược dòng....Đúng là không nghĩ tới...."
Quách Vĩnh Húc cũng chứng kiến toàn bộ quá trì. Nếu khi Thọ vương còn sống, lão mà thấy cảnh nhày sẽ xem Thiệu Hoa Trì là kẻ địch số một. Cái gì mà Duệ vương với chả Dự vương......Có hợp sức lại cũng chẳng đấu nổi với Thiệu Hoa Trì. Thiệu Hoa Trì không chỉ am hiểu cách đánh nhau như bọn mãng phu. Tâm cơ, sự nhẫn nại, nhân lực, danh tiếng, y không thiếu cái nào. Mới chỉ vài năm ngắn ngủi mà y đã trưởng thành như thế, thật khiến người ta run sợ.
"Quả vậy. Ngài nói xem vị trí kia...." Quách Vĩnh Húc chỉ tay lên trời, ý tứ rất rõ ràng.
Hai người bọn họ cũng là tay lão làng trong việc giao tiếp chốn quan trường. Từ Thanh cười cười không nói lời nào. Bọn họ đều có tính toán riêng.
Lần truy quét này đã tóm được không ít đầu não của Lý phái. Có kẻ tự kết liễu bỏ mình, có kẻ lại khai ra không ít tin tức.
Đó cũng chẳng phải chuyện gì đáng kinh ngạc. Dù người Lý phái có trung thành và thờ chủ đến mấy cũng không phải tất cả đều lòng sắt dạ thép. Lý hoàng không có bùa mê thuốc lú để khiến bọn họ một lòng với hắn.
Không đế vương nào có thể khiến mỗi một dân chúng đều ủng hộ mình. Thiệu Hoa Trì đâm trúng điểm yếu, vừa uy hiếp, vừa dụ dỗ, chỉ những kẻ ngoan cố đến cùng mới bị xử lý.
Rất nhiều người Lý phái cũng như dân chúng thông thường, có cha mẹ vợ con. Nếu điều kiện Thiệu Hoa Trì đưa ra đủ tốt thì họ cũng dám phản bội. Thời đại này, cái người ta mong cầu chẳng gì hơn ngoài sống an lạc.
Lúc Thanh Tửu rảnh rỗi, nó định đến thăm công tử đang mê man. Sau khi uống thuốc giả chết, công tử vẫn ở trong Thụy vương phủ. Bây giờ, Thụy vương còn phải xử lý nhiều chuyện trong ngoài thành, hẳn là chẳng có thời gian chăm công tử. Chẳng bằng nhân cơ hội này.......
Khi nó đến được của Đào Uyển thì không bị ai ngăn cản, chỉ có binh lính nhắc nhở, "Tiểu Tửu, có chuyện gì thì tốt nhất để lát nữa hẵng tới."
Dù binh lính của Thụy vương có nghiêm khắc thì đối với Thanh Tửu, họ cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Sức hút của đứa bé này là độc nhất vô nhị, ngay cả đám bạn nhỏ hay chơi cùng nó cũng thắc mắc vì sao kể từ khi đi theo công tử, nó càng lúc càng nổi bật chói lóa.
"Hả? Chẳng lẽ....điện hạ ở trong đó?" Thanh Tử nhăn mặt.
Đám lính gật đầu.
Thanh Tửu khóc không ra nước mắt. Bận rộn như thế mà điện hạ còn tranh thủ được thời gian ở gần công tử. Đúng là.....điên hết chỗ nói.
Trong phòng, Thiệu Hoa Trì khom người đắp chăn cho Phó Thần. Trời vào cuối thu, trong phòng trở nên lạnh lẽo. Y lót thêm một lớp chăn, gói người thành cái bánh trưng mới vừa lòng.
Y cúi xuống, hôn hôn mổ mổ vài cái lên đôi môi mỏng nhạt màu của Phó Thần như con mèo ăn vụng. Mấy niềm vui nho nhỏ này khiến cuộc sống khô khan thường ngày của y thêm chút màu sắc.
Sau đó, y lại cập nhật số liệu về Phó Thần trong đầu. Mặt gầy đi mấy li, lông mi rớt một sợi mọc thêm năm sợi.....
Cứ nhìn đi nhìn lại như thế, mãi không biết chán.
"Sao ngươi lại đẹp như thế chứ?" Y sờ má, khóe mắt, đuôi mày Phó thần, lẩm bẩm.
"Xấu đi một chút có phải tốt không. Cứ mang bộ dạng như Vương Đại ngày trước chẳng hạn, ta thấy như vậy rất ổn, ít ra...." An toàn, không khiến người ta thương nhớ. Nhắc lại nghĩ tới cái vị hoàng quý phi trong cung còn đang vụng trộm tơ tưởng Phó Thần của y. Cái đứa cung nữ tên là Mặc Họa của nàng ta lại lén lút ra khỏi cung để đưa tin, nhưng sau đó bị y dọa chạy về. Càng lúc càng to gan, không sợ người ta phát hiện ra à, cái con mụ điên kia, "Đi nhiều năm thế rồi mà còn vương vương vấn vấn. Đời này ngươi đừng hòng nghĩ đến chuyện tình chàng ý thiếp với nữ nhân kia. Sau khi tỉnh lại, phải mau chóng cự tuyệt ả cho ta, đừng để ả si tâm vọng tưởng."
Sau đó, y lại phụng phịu, "Dù ta không nói ra ngươi cũng phải biết chứ? Có ta rồi, chẳng lẽ ngươi còn không vừa lòng?"
Nếu Phó Thần tỉnh lại bây giờ thì sẽ dở khóc dở cười. Hắn và hoàng quý phi chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau, đâu biết Thiệu Hoa Trì sẽ để ý đến thế. Trong lòng hắn, chẳng cần thiết phải cự tuyệt. Hoàng quý phi vốn chưa bao giờ thể hiện nàng có tâm tư gì khác với mình, hắn đang yên đang lành từ chối người ta mới là ảo tưởng sức mạnh.
Mà Phó Thần lại càng không ngờ Thiệu Hoa Trì để bụng chuyện đó. Hai bên đã lưỡng tình tuyên duyệt rồi, điện hạ lại là người có chí lớn, sao lại đi ăn cái thứ dấm chua nhàm chán thế.
"Ngươi nói xem, một thái giám như ngươi, sao lại có nữ nhân mến mộ? Đám thái giám khác phải làm sao bây giờ? Giá mà có thể giam ngươi lại, chỉ mình ta thấy được thì tốt biết bao. Chẳng qua...."
Thiệu Hoa Trì không nhịn được, rầu rĩ nói, "Ngươi cứ cậy ta không nỡ làm gì ngươi. Ngươi phải nhớ đấy, đi đâu cũng đưa ta theo.....Ta tin là thật."
Gỡ mặt nạ của mình xuống, Thiệu Hoa Trì ngoan ngoãn ghé xuống đầu giường, cọ mặt vào vai Phó Thần, nắm lấy bàn tay không có hơi ấm, "Còn hai mươi canh giờ."
Đến lúc Tiết Duệ phái người đến ngoài cửa thúc giục, Thiệu Hoa Trì mới hôn Phó Thần vài cái nữa rồi đi.
ĐI mấy bước, nhớ tới chuyện gì quan trọng, y ngửa mặt nhìn trời.
Ô Nhân Đồ Nhã đã từng chỉ, cho nên Thiệu Hoa Trì biết ngôi sao nào đại diện cho Phó Thần. Hôm nay trời quang mây tạnh, mặt trời đã xuống núi được một thời gian.
Thấy Thất Sát tin đã biến mất trên nền trời, Thiệu Hoa Trì kích động mỉm cười.
"Thành công rồi." Nụ cười còn chưa nở rộ, lại nháy mắt tràn đầy sát khí, "Lý Biến Thiên, ngươi đã thua hơn phân nửa."
Mà ngươi còn chưa phát hiện ra.
Để chạy trốn truy binh, đám người lão Lã chia nhau ra nhiều hướng, chỉ có thể ẩn nấp trong khe núi.
Hôm nay mới hoàn toàn trời quang mây tạnh. Lão nhìn lên cao, thấy Thất Sát tinh đã biến mất, Tử Vi tinh lại mờ nhạt hơn nhiều, gần như không dám tin vào mắt mình.
Suốt một tháng nay, mưa dầm kéo dài, thi thoảng cũng có lúc tạnh nhưng ban đêm vẫn âm u mây mù. Ít nhất một tháng trước, Thất Sát vẫn còn yên lành, sao giờ bỗng dưng mất dạng. Điều đó có nghĩa là gì?
Thất Sát đã bị bọn họ giết. Là A Nhất, A Tứ hay là người khác?
Không, không quan trọng, quan trọng là Thất Sát đã chết!
Tinh tượng không gạt người, một ngôi sao sẽ chẳng vô duyên vô cớ biến mất. Nếu biến mất thỉ có thể là người nó chiếu mệnh đã chết.
Lão cảm thấy trái tim sắp sửa nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lúc này, lão không sợ bị binh lính Tấn quốc phát hiện, cất tiếng cười to.
Khắp núi vang vọng tiếng cười man rợ.
Cuối cùng bọn họ cũng gỡ hòa được rồi!
Cười xong, lão lại gào khóc. Lệ nam nhi không dễ rơi. Lão vẫn nhớ, lúc ở thành Bảo Tuyên, lão đã săn sóc người kia thế nào. Lúc lão bị nghi ngờ mắc thiên hoa, chỉ mỗi Lý Ngộ bảo vệ lão. Dù thế nào đi nữa, Lý Ngộ cũng là một chủ soái rất tài giỏi, lại có nhân tính hơn những kẻ khác trong Lý phái. Dù sự quan tâm trước đó chỉ là giả dối, nhưng không phải ai cũng giả đến thành thật như vậy.
Lão hận Lý Ngộ, nhưng cũng yêu thích hắn, mâu thuẫn đến dở khóc dở cười.
"Chết cũng tốt, cũng tốt, cũng tốt....." Đỡ phải chĩa mũi kiếm vào nhau.
Người phát hiện ra sớm hơn là Phi Khanh. Toàn thân y run rẩy chấn động, nhìn chằm chằm như muốn xuyên thủng trời cao.
Thiệu An Lân vừa thương thảo kế hoạch trong lều đóng quân cùng đám người Thiệu Hoa Dương giả xong, lúc ra ngoài thì thấy Phi Khanh đang mừng rỡ mỉm cười. Khóe môi y cũng cong lên giễu cợt, "Lại định tính kế ai?"
Chỉ có mưu hại người ta, Phi Khanh mới cười như thế.
Câu trả lời của Phi Khanh không liên quan đến câu hỏi, chỉ là ánh mắt sáng lấp lánh không thể che giấu, "Hắn chết rồi.....Không ngờ lại thuận lợi như thế."
Có lẽ chết được mấy ngày rồi, chẳng qua mưa dầm kéo dài nên không nhìn thấy mà thôi.
Thiệu An Lân cau mày, "Ai chết?"
"An Lân, chúng ta có thể ăn mừng sớm rồi. Ngôi hoàng đế nhất định thuộc về ngươi. Đêm nay, lệnh cấm rượu được giải trừ, cho mọi người được uống no say." Hiếm có khi Phi Khanh hào phóng như vậy.
Nhưng một hồi lâu sau, y lại có vẻ buồn bực.
Bao nhiêu năm qua, y chỉ thừa nhận một mình Thất Sát là đối thủ ngang hàng. Mất đi đối thủ này thì cuộc sống về sau có gì thú vị nữa đây.
Nhưng chút cô đơn ấy hoàn toàn chẳng bõ bèn gì với niềm vui khi hắn chết. Từ nay về sao, Tấn quốc là vật trong tay, không có gì đáng ngại.
Phi Khanh không chút nào hoài nghi.
Tinh tượng là chuyện không thể giả dối.
Thiệu An Lân cau mày, chỉ cảm thấy bộ dạng Phi Khanh lúc này quá mức vênh váo đắc ý, chẳng giống dáng vẻ bình tĩnh thường ngày chúy nào. Y thản nhiên nói, "Đừng để lật thuyền trong mương."
Phi Khanh gọi tử sĩ của Lục Bồ phủ vừa đến hôm qua. "Không cần ám sát nữa."
"Vì sao?"
"Mục tiêu chết rồi."
Hoàng cung Kích quốc.
Hôm nay, hoàng thượng không triệu kiến ai, kể cả lâm triều cũng hủy bỏ, không biết bệ hạ bị làm sao.
Nhưng khoảng thời gian này, hoàng thượng càng lúc càng hỉ nộ bất thường, không ai dám liều mạng. Mà nam nhân duy nhât có thể khiến ngài vui vẻ ấy, tên của hắn đã thành cấm kỵ trong hoàng cung.
Đêm đến, Lý Biến Thiên chỉ sai người hầu chuẩn bị cho mình một bình đào hoa nhưỡng. Cái bình mà đứa trẻ nào đó đã chôn xuống đát mùa xuân mấy năm trước, giờ không còn cơ hội uống nữa rồi.
Một mình hắn độc ẩm, trước mặt là cái chén trống không. Hắn rót rượu vào đó, tựa như đang uống cùng tri kỷ.
Trong mắt hắn ngập tràn cảm xúc kịch liệt và phức tạp, phẫn nộ thấy trời, đau khổ thấu xương, tất cả hòa trộn, khiến cả người có vẻ vô cùng táo bạo, dường như dễ dàng bùng bổ bất cứ lúc nào.
Chén rượu trong tay bị dùng sức, siết thành bột mịn, nhưng giọng nói lại vẫn bình thản không gợn sóng.
"Đáng chết hay không đáng chết thì đều đã chết."
"Nếu vậy thì hãy chứng kiến ta thống nhất thiên hạ đi."
"Lý Ngộ, lần sau đầu thai, nhớ nhìn cho kỹ. Chọn sai chủ thì đó là kết cục ngươi xứng đáng nhận được. Trẫm rất thương ngươi, nên mới để ngươi tự cho là mình thông minh."
Dù căm hận đến mấy cũng sẽ phai nhạt sau cái chết của đối phương, trái lại chỉ còn nhớ những điểm tốt.
Hắn nhìn bột phấn cùng rượu chảy xuống tay, gốm sức cắt vào da thịt, máy tươi tí tách nhỏ lên bàn đá.
"Bệ hạ." Một người bước ra từ bóng tối.
"Báo tin cho họ, đã đến lúc rồi."
Theo mệnh lệnh của Lý Biến Thiên, cá quốc gia xung quanh biên cảnh Tấn quốc bắt đầy tập kết khẩn cấp. Tấn quốc sắp đối mặt với trận công kích lớn nhất trong lịch sử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT