"Hôm nay, phụ hoàng tỉnh táo được một lúc, bảo ta giao hổ phù cho Thiệu Tử Du." Y nói rồi cười lạnh, "Cái tên công tử bột đó còn chưa thấy chiến trường lần nào mà giao cho nó?"
"Ngươi đồng ý sao?" Sự thay đổi thái độ của Tấn Thành đế rất kỳ lạ. Phó Thần lại nhớ đến đêm mưa hôm đó, Thiệu Hoa Trì cuộn mình ngồi trong góc phòng, chính là lúc y vừa về từ trong cung. Có lẽ y đau buồn như vậy cũng liên quan đến hoàng đế.
"Sao có chuyện đó được. Ta nói chuyện hổ phù rất quan trọng, phải giao cho tướng lãnh đánh tin cậy mới được. Ngươi cũng biết, phụ hoàng rất muốn mời Từ Thanh xuống núi, bây giờ chúng ta đưa được lão ra khỏi phủ rồi, phụ hoàng mừng còn chẳng kịp, làm gì cò nghĩ đến việc đưa cho lão cửu." Thiệu Hoa Trì bĩu môi.
Y biết phải nói gì trước mặt hoàng đế để đạt được điều mình muốn.
Sự bạc bẽo của hoàng đế với Thiệu Hoa Trì đã phơi bày rõ. Hắn muốn đưa hổ phù cho lão cửu là vì thất tử chẳng những có dã tâm to lớn mà thực lực cũng mạnh nhất, là mối nguy hàng đầu đối với lão tam. Lão cửu chẳng qua là lựa chọn bất đắc dĩ. Nhưng nếu Từ Thanh đã rời núi, hoàng đế lại biết rõ bản tính lão trung quân ái quốc, cho nên Thiệu Tử Du đã không còn là lựa chọn tối ưu nữa.
Phó Thần phát hiện ra, năm năm trước, Thiệu Hoa Trì vẫn còn chưa thờ ơ với hoàng đế như vậy. Tuy quả thực, lòng y nguội lạnh, nhưng tận sâu trong thâm tâm Thiệu Hoa Trì vẫn khao khát tình thương của cha. Nếu không có tình cảm thì đâu thất vọng và đau khổ. Nhưng bây giờ y lại nói chuyện cứ như người xa lạ, không bình thường chút nào. "Xảy ra chuyện gì?"
Sau nửa tháng, Thiệu Hoa Trì cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại, thản nhiên nói ra tin tức kinh thiên động địa, "Hôm đó, phụ hoàng đã gọi ta cùng rất nhiều thân tín đến, tuyên bố truyền ngôi cho lão tam."
Thực ra, bất kể hắn chọn ai, kể cả lão cửu, Thiệu Hoa Trì cũng không âm thầm điều động thế lực để bảo vệ kinh thành như bây giờ.
Nhưng chỉ duy nhất lão tam là không thể được. Bách tính tấn quốc không chống đỡ nổi giặc ngoài, giờ lại thêm địch từ bên trong.
Động tác vuốt ve mái tóc dài của Phó Thần hơi ngưng lại. Vậy là phỏng đoán của hắn đã chính xác, dù không mong muốn. Chẳng qua chỉ khác ở chỗ thời gian xảy ra sớm hơn, bởi Tấn Thành đế đã tiêu hao quá nhiều sinh mệnh, không còn sống được lâu nữa.
"Hôm ấy có các đại thần nào?"
Thiệu Hoa Trì kể ra vài cái tên, cùng những chuyện ở Dưỡng Tâm điện hôm ấy.
Phó Thần nhớ đến Diệp Huệ Ly và Thanh Thủy đã phá rối trong phủ các quan viên một hời gian, đối chiếu với những cái tên mà Thiệu Hoa Trì vừa nói ban nãy, mỉm cười. Xem ra cần phá thêm một chút nữa mới được.
"Phó Thần, có phải ta rất thất bại không?" Câu này không giống như Thiệu Hoa Trì đang hỏi Phó Thần, mà giống tự vấn bản thân hơn, hoặc là lời khẳng định. Y đã cố gắng không muốn nhắc đến, nhưng phụ hoàng đã thẳng thắn phủ định mọi giá trị của y. Y là nam nhân, có khát vọng của riêng mình, không thể làm một tên ăn chơi vô dụng như lão bát hay thập nhị. Y cho rằng cố gắng của mình bấy lâu nay chí ít cũng đủ khiến hoàng đế cân nhắc một chút, nhưng hóa ra y chẳng có lấy một phần trăm cơ hội.
Sự thật đã đánh cho y một cú bạt tai đau đớn. Trong mắt phụ hoàng, y chỉ nên là một kẻ nhàn hạ, vô tích sự, đừng có ôm suy nghĩ mình không nên có.
"Tự tin của ngươi đâu rồi? Lúc gặp nhau ở sa mạc Hốt Thạch, ta nhìn thấy một vị vương gia đội trời đạp đất, chứ không phải chú bé tội nghiệp như bây giờ." Phó Thần mỉm cười. Hắn cũng biết, chỉ khi ở cạnh mình, Thiệu Hoa Trì mới nói ra những lời như thế. Hắn sờ soạng vòng eo mềm dẻo của y, xoa xoa nắn nắn, vừa ngẫm nghĩ vừa thưởng thức mái tóc bạc trắng trong tay, dù ngày mưa rơi tầm tã cũng phát sáng óng ánh. "Không ai thích hợp hơn ngươi. Bọn họ không đồng ý cũng chẳng liên quan gì hết, chúng ta vẫn còn cách khác."
Thiệu Hoa Trì mơ hồ hiểu ý Phó Thần, ánh mắt lóe lên một tia tàn nhẫn. Bọn họ ép buộc y. Y không thể trơ mắt nhìn quốc gia hoàng tổ phụ để lại biến thành đồ chơi trong tay kẻ khác, "Ngươi muốn khống chế các đại thần kia?"
Đến nước này rồi, trừ cướp ngôi ra thì không còn cách nào khác.
Phó Thần không gật cũng không lắc đầu, "Đến bây giờ mới làm thì đâu có kịp, thật ra ta đã khống chế được một phần rồi. Lát nữa ta sẽ bảo Tiết Duệ đưa danh sách cho ngươi. Hẳn là số người biết về chiếu thư còn nhiều hơn những người có mặt khi đó nữa. Chúng ta làm gì cũng danh bất chính ngôn bất thuận."
Hắn vốn không cho rằng bằng đó đại thần đều có thể giữ kín như bưng. Cái dễ thất tín nhất chính là lời nói.
"Vậy thì so với bảo vệ kinh thành, chẳng bằng giết...."
Thiệu Hoa Trì vừa nói chữ giết, Phó Thần đã đặt ngón chỏ lên môi y, "Suỵt....Ta biết mà." Nhưng lời này không thể tùy tiện nói ra.
Phó Thần biểu lộ sự khiêu khích trong lơ đãng, nhìn rất nghiêm chỉnh đường hoàng, nhưng lại khiến Thiệu Hoa Trì tim đập chân run.
"Đừng nóng vội, quan trong nhất là vì "vương" kia. Chỉ cần hắn còn sống, hắn nhất định sẽ không ngừng xâm lược."
"Chẳng lẽ ngươi định....."
Nói đến vương lúc này thì còn có thể là ai? Không phải Thiệu An Lân giảo hoạt khéo léo, không phải Phi Khanh túc trí đa mưu, mà là đế vương đích thực, Lý Biến Thiên.
Phó Thần trịnh trọng nhìn Thiệu Hoa Trì, sát khí mãnh liệt bỗng nhiên cuộn trào sâu trong đáy mắt bình thản, "Chúng ta phải giải quyết dứt điểm."
Hắn đã có ý tưởng này từ nhiều năm trước. Khi ấy, Phó Thần không biểu lộ ra ngoài. Nếu không có suy nghĩ ấy thì Phó Thần đã chẳng ở cạnh Lý Biến Thiên suốt năm năm. Bây giờ, hắn mới chỉ nói điều đó với duy nhất một người mà hắn tin tưởng thực sự là Thiệu Hoa Trì.
"Ngươi định làm gì? Định ám sát hắn? Chẳng lẽ ngươi chuẩn bị đi một mình sao?" Thiệu Hoa Trì đã chẳng còn tâm tư nào mà hưởng thụ sự thân mật. Y trừng mắt, xoay người lại, túm tà áo Phó Thần, sợ hắn làm điều gì dại dột. Thật khó khăn mới có thể được hắn đáp lại tình cảm, y tuyệt đối không muốn để xảy ra chuyện gì sơ suất.
"Sao lại đi một mình. Những người bên cạnh ta đâu phải đò trang trí." Phó Thần cười nói. Tuy là an ủi nhưng giọng điệu hắn vô cùng kiên quyết, tuyệt đối không nhượng bộ. Hắn đã phái thân tín ra tiền tuyến, chỉ đợi thời khắc cuối cùng nữa thôi.
Thiệu Hoa Trì hoảng đến nỗi cả người phát run. Cảm giá từ tâm lý truyền đến cơ thể. Y không sợ điều gì, chỉ trước mặt nam nhân này mới thể hiện rõ như thế. Mấy nay năm, y tiếp xúc với binh lính Kích quốc trên chiến trường, nhưng đều là lính Kích quốc trở thành đồng minh, giúp y đẩy lùi Khương Vu, còn lần này là đối đầu trực diện. Chỉ từ những lần đó cũng đủ biết, chúng là một bầy lang sói, quân lính của y không thể sánh được.
Nếu trận chiến nổ ra, chắc chắn sẽ sinh linh đồ thán.
Lý hoàng cũng không muốn đánh địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, cho nên mới thận trọng đến bây giờ.
"Ta nhất định phải nói với ngươi, theo tính toán của ta, mấy năm nay, những vụ ám sát lớn nhỏ Lý Biến Thiên từn trải qua có hơn hai trăm, kể cả bí mật lẫn công khai, nhưng hắn không chết! Hắn có biệt hiệu là quân vương bất tử, ngươi có biết điều đó nghĩa là gì không? Ngươi không thể giết được hắn!" Thiệu Hoa Trì nêu ra thật nhiều lý do, muốn thay đổi ý định của Phó Thần, dù biết hy vọng rất xa vời."
"Ta đã ở cạnh hắn năm năm, đương nhiên biết rõ hơn ngươi." Nếu lần thôi miên ấy không thành công thì chắc hắn đã đầu lìa khỏi cổ từ lâu. Nhớ đến lần ám sát thất bại mà vẫn giữ được mạng ở sông Hắc Thủy, Phó Thần vẫn còn sợ hãi trong lòng.
"Vậy ngươi còn định đâm đầu vào chỗ chết hay sao?" Đúng, ngươi biết. Ta chỉ sợ là ngươi biết quá rõ.
Thực ra, đây đúng là biện pháp nhanh chóng và hiệu quả nhất, nhưng quan trọng là phải thành công. Nếu không thành công, y không dám nghĩ tới hậu quả.
Hơn nữa, thân phận của Phó Thần đã bị kẻ địch phát hiện. Chỉ cần hắn xuất hiện trong phạm vi của người Kích quốc thì không có khả năng sống sót.
Phó Thần kinh ngạc nhìn Thiệu Hoa Trì.
Rõ ràng là biện pháp dễ dàng như thế, y biết Phó Thần từng là thân tín của Lý Biến Thiên, khả năng thành công cao hơn những người khác. Thiệu Hoa Trì là một nam nhân tràn đầy dã tâm, thế như y không hề do dự, chối bỏ phương án đó, mà lựa chọn bảo vệ hắn.
Trong buổi chiều mưa dầm ẩm ướt lạnh lẽo, Phó Thần lại cười như bình minh, ấm áp thấm đẫm tâm can.
Tình cảm đến rất đột ngột, nhưng cũng rất tự nhiên, sóng tình sục sôi dâng trào. Phó Thần bỗng nhiên tháo tấm mặt nạ của Thiệu Hoa Trì, hai tay ôm lấy dung nhan khuynh thế khiến người ta hít thở không thông kia, mặc kệ mình ngây ngẩn. Hắn tình nguyện rơi xuống, đắm chìm trong đó.
Thiệu Hoa Trì đẹp, và chỉ thuộc về một nam nhân duy nhất, Phó Thần hắn.
Hắn cúi đầu, ngậm lấy môi y, cạy mở khớp hàm, công thành đoạt đất.
Thiệu Hoa Trì mở to mắt, ngơ ngác đáp lại. Phó Thần rất ít khi hôn y, y nghĩ là do rào cản giới tính. Suy cho cùng, Phó Thần vốn thích nữ giới, giờ lại ở cạnh một nam nhân như y, ít nhiều cũng cần thời gian thích nghi. Y thường an ủi mình như thế, không quá sốt ruột với Phó Thần. Nam nhân đó đáng để y kiên nhẫn cả đời.
Hầu như lần nào thân mật, Thiệu Hoa Trì cũng bị làm cho đầu óc mơ mơ màng màng, Phó Thần bảo sao nghe vậy. Nhưng lần này, dù tâm trí bị hắn làm sao lãng thật, nhưng y không quên nội dung hai người đang nói tới.
Một khắc sau.
*Một khắc: mười lăm phút (hai vị đừng làm thiếp sợ)
Đến khi tách nhau ra, cả hai đều thở hổn hển, một sợi chỉ bạc còn dính bên khóe môi, bị Phó Thần nhẹ nhàng liếm đi. Ánh mắt Thiệu Hoa Trì vẫn còn chút tỉnh táo, hắn biết là chuyện lần này không dễ để y cho qua như vậy.
"Ta vẫn nói câu đó: ngươi vĩnh viễn không cô độc." Thiệu Hoa Trì nhắm mắt lại, khẽ thì thầm.
Y từng nói với "Phó Thần kia" một lần trên xe ngựa, trước lúc vào cung. Dù phải nói bao nhiêu lần, y cũng sẽ nói cho hắn.
Y không đành lòng cự tuyệt Phó Thần, càng không thể cự tuyệt Phó Thần. Vậy thì y theo hắn, lên trời xuống đất, không để hắn một mình.
"Được." Phó Thần nghẹn ngào trong ngực, đáy mắt chợt lấp lóe chút lệ quang, "Ta sẽ đưa ngươi theo, đến bất cứ đâu."
Di Nhiên, anh phải thất hứa rồi.
Anh từng hứa với em, dù thế nào cũng phải cố gắng sống sót.
Nhiều năm nay, anh vẫn luôn thực hiện, nhưng bây giờ nuốt lời, liệu em có trách anh không?
Nhưng anh đã có lời hứa quan trọng hơn. Anh không thể bỏ y lại, dù em giận anh cũng thế.
Phó Thần ôm y, hôn hôn vầng trán, "Đừng xúc động, biết không? Giờ chúng ta cứ bảo vệ kinh thành đã rồi tính."
Nhưng Phó Thần lại có chút nghi ngờ, việc "bảo vệ kinh thành" lần này cũng là mưu kế của Lý phái. Chẳng có chứng cớ nào cụ thể, chỉ là trực giác mà thôi. Lý phái chỉ dùng vũ lực khi cần thiết, còn bình thường, chúng thích tương kế tựu kế hơn. Hắn chỉ có thể cân nhắc mọi khả năng để đề phòng trước.
"Tạm thời đừng đối phó với Thiệu An Lân, dù xảy ra chuyện gì cũng phải án binh bất động." Lý hoàng là kẻ am hiểu lập kế trong kế, cho nên tùy cơ ứng biến mới là tối ưu nhất. HẮn nhìn thẳng vào mắt Thiệu Hoa Trì, chưa bao giờ sáng chói như vậy, "Ta sẽ không khiến ngươi ô danh sử sách. Bọn chúng không xứng."
"Ta muốn ngươi đường đường chính chính ngồi lên ngai vàng." Có được nó một cách danh chính ngôn thuận.
Nó vốn nên thuộc về ngươi, không ai có thể cướp đi.
Ngoài thành, một nhóm bách tính đang tu sửa công trình, củng cố bức tường đã có chút xuống cấp sau nhiều năm. Dù mưa rơi tầm tã, dân chúng vẫn rất hăng say lao động.
Lần này, Quách Vĩnh Húc điều động ước chừng hơn mười ba vạn tráng niên, hơn một nửa nhân số trong kinh thành. Quách Vĩnh Húc và Từ Thanh, Tiết Duệ, Thiệu Cẩn Đàm đứng trên thành, nhùn những người đang chuyển gạch, xếp gạch trong cơn mưa, vẻ mặt nghiêm trọng.
Dù là xây tháp cầu phúc hay dựng tường thành đều cần tài chính hùng hậu là hậu thuẫn mới có thể tiến hành kế hoạch thuận lợi. Được phát tiền công, còn được bao ăn ngày hai bữa, đãi ngộ tốt như vậy, ai chẳng muốn nhận. Có đốt đèn đi tìm cũng chẳng dễ kiếm được công việc ngon lành vậy đâu.
Đa số bách tính thông thường không ăn ngày ba bữa, mà chỉ hai bữa thôi, các triều đại trước đều vậy.
Trong đó có nhiều người còn bỏ công việc hiện tại, xin đi làm phu xây công trình. Nhiều nam nữ già trẻ nghe nói công trình này do Thụy vương và hữu tướng khởi xướng, hai vị đó đều là những nhân vật uy vọng bậc nhất trong kinh thành, nô nức kéo đến ghi tên.
Quả nhiên Thụy vương không làm bọn họ thất vọng. Hai công trình xây dựng dều trả thù lao, hai bữa ăn đều có một miếng thịt. Ai cũng biết thịt đắt đỏ thế nào. Những lúc giải lao, bọn họ không ca ngợi vương gia nhân từ, thậm chí còn sợ lấy nhiều thù lao như vậy không biết Thụy vương lấy đâu ra tiền trả. Vài người có ý nghĩ đại nghịch, nếu Thụy vương lên làm hoàng đế thì cuộc sống sau này của bọn họ sẽ tốt biết bao nhiêu.
Nhưng cũng chỉ nghĩ trong lòng thôi, tuyệt đối không dám nói ra.
Thực ra, người bỏ tiền lần này không chỉ có Thiệu Hoa Trì mà còn cả hữu tướng Quách Vĩnh Húc, Thuần vương Thiệu Cẩn Đàm. Nhưng bách tính chẳng để ý đến người khác, nói tới nói lui cũng chỉ có Thụy vương này Thụy vương nọ. Mấy năm nay, danh tiếng Thụy vương tốt như vậy, thứ nhất là vì y thực sự làm những việc có ích cho dân chúng, thứ hai là vì y làm theo lời Phó Thần, âm thầm dẫn dắt tâm lý đám đông, khiến bọn họ tự động tuyên truyền việc tốt của mình. Cứ thế, không biết từ lúc nào, y đã thành chính trị gia được lòng dân nhất. Cho nên dù người khác cũng góp sức, dân chúng vẫn chỉ biết một mình Thụy vương mà thôi.
Trước kia cũng từng có nhiều hoạt động chiêu mộ như vậy. Chẳng hạn như triều đình thuê dân chúng xây dựng cung điện mới, chẳng những thù lao ít ỏi mà sau khi kiến thành còn bị đám quan viên phụ trách bóc lột, về đến tay họ thì chẳng còn bao nhiêu. Trắng tay đã đành, dám lớn tiếng đòi tiền công có khi còn bị đánh cho một trận. Cho nên cứ mỗi khi hoàng gia có lệnh chiêu mộ, ai có thể tránh thì đều tránh. Còn không may, bị cưỡng chế bắt đi phi xây dựng thì cũng chỉ đành chịu khổ mà rưng rưng nuốt nước mắt, cố sao giữ được mạng là tốt rồi.
Bây giờ được đãi ngộ thế này là nhờ có Thụy vương, không cảm kích sao được.
Thi thoảng, Thiệu Cẩn Đàm cũng nghe được lời bàn tán của bách tính, sắc mặt chẳng tốt tí nào. Hiếm khi mới có lần y làm chuyện tử tế, nhưng cuối cùng công lao đều thuộc về lão thất. Rốt quốc lão thất bỏ bùa mê thuốc lú gì mà đám người này chỉ một lòng hướng về y như thế.
Người khác thì không tức giận như Thiệu Cẩn Đàm, mà chỉ chăm chú theo dõi đám bách tính.
"Lạ...Lạ quá." Từ Thanh ôm đứa cháu bảo bối Từ Chí của mình, lắc đầu.
Từ Chí liếm cây kẹo hồ lô đường gia gia mua cho mình, nhìn Thanh Tửu đang chạy tới chạy lui bên dưới hỗ trợ. Nhất định là gần đây công tử lại giao cho nhiệm vụ gì nữa rồi. Nó luôn có cảm giác công tử đặc biệt coi trọng Thanh Tửu. Lúc đầu, hai đứa chẳng ưa gì nhau, đến giờ vẫn như chó với mèo, nhưng có những người dù không làm gì vẫn rất thu hút người khác.
Quách Vĩnh Húc đứng bên nghe vậy, đôi mắt thâm thúy cũng nhìn xuống phía dưới, không hề phủ nhận, rõ ràng là đồng ý với suy nghĩ của Từ Thanh.
Tiết Duệ lại liếc mắt nhìn Thanh Tửu, nói, "Xem ra chúng ta chỉ có thể đợi mà thôi."
Đợi đến khi chúng không nhịn được
Rắn là loài sinh vật bản thân không đáng sợ, đáng sợ ở tính kiên nhẫn của chúng.
Tác giả có lời muốn nói: Thập tinh đã thu thập đầy đủ [ chỉ giới hạn trong truyện này ]:
Sát Phá Lang [ Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang tam chủ tinh ]
Thất Sát [ thiên hạ chi sĩ ]-- Phó Thần
Phá Quân [ tung hoành chi tướng ]-- Từ Thanh
Tham Lang [ giảo quyệt chi tài ]-- Tiết Duệ
Bảy phụ tinh:
Toàn Cơ [ hành y tế thế ]-- Lương Thành Văn
Tố Nữ [ mị đế Yêu Cơ ]-- Mai Giác
Thiên Tuyền [ đảm bảo hậu cần ]-- Thanh Nhiễm
Ngự cơ [ kỳ môn độn giáp, cạm bẫy cơ quan ] Song Tử tinh: Thiên Ngự Thiên Cơ -- Thiền Vu, Thiền Nhạc
Ngọc Hành [ xem tướng, bói toán]-- Ô Nhân Đồ Nhã
Bắc Thần [ vận may, phúc tinh ]-- Thanh Tửu
Lộc Tồn [ tài vận ]-- Thiệu Cẩn Đàm
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT