Khi bị gọi đến, gã đã có linh cảm chẳng lành. Gã chỉ là kẻ chuyện môn thu thập tin tức và dịch dung, tình hình trong cung đều do gã báo cáo cho những liên hệ với những người khác. Nếu gã bị bắt, mạng lưới của bọn họ sẽ hổng một lỗ lớn.

Hơn nữa, khi mới bị triệu tập, gã còn tự tin rằng khả năng dịch dung của mình không có sơ hở nào. Phải nói rằng trong toàn bộ Lý phái, tay nghề hóa trang của gã là cao nhất, ngay cả bệ hạ lẫn Ngộ đại nhân đều khen ngợi không hết lời. Vậy mà kẻ kia không biết bằng cách nào lại nhìn trúng gã, hiện giờ đang đi về phía gã.

Phi đại nhân từng nói, Thất Sát sẽ luôn xuất hiện vào những thời khắc quan trọng nhất. Kẻ này rất có khả năng là Thất Sát.

Dù thế nào gã cũng không thể để bị bắt được. Một người có cao siêu đến mấy cũng không có khả năng thoát ra khỏi hoàng cung Tấn quốc với cả ngàn thị vệ. Muốn thoát, chỉ có nước giành trước thời cơ. Gã không hề dò dự, chuẩn bị tấn công. Người này chậm rãi bước đến gần, cực kỳ chắc chắn, dường như đã xác định mục tiêu chính là gã.

Gã phóng ra một cây ngân châm. Mũi châm nhỏ xíu nhưng tẩm chất kịch độc, chỉ vài giây là chất độc lan khắp toàn thân, khiến tay chân tê liệt, hộc máu rồi chết. Nhưng gã vừa mới ngẩng đầu, chợt thấy ánh đèn cung điện rọi xuống một gương mặt vô cùng quen thuộc.

Gã là người linh hoạt nhất Đệ Bát Quân, thứ tự là Nhị Hào, biệt danh là Tiểu Khấu. Vì đặc thù công việc này gã có thể nhớ kỹ mọi khuôn mặt dù chỉ gặp một lần duy nhất, chứ đừng nói đến một người quá nổi bật như Lý Ngộ.

Vì sao Ngộ đại nhân lại ở đây?

Gã chợt nghĩ, không biết có phải kế hoạch thay đổi rồi không mà Ngộ đại nhân lại bỗng nhiên đến tìm mình.

Nhưng sao lại phải dùng cách này để gặp.....

Nói gì thi nói, cây châm trong tay kia cứ phải thu về cái đã. Tấn công chủ soái đâu phải tội nhỏ. Ngay lúc này, Phó Thần nâng tay lên, siết chặt cổ tay gã. Châm trong tay rơi xuống. Phó Thần liếc mắt ra hiệu với hai vị cao thủ của Lưu Túng. Thực ra, hắn cũng không dám chắc họ sẽ hiểu ý mình, dù sao bọn họ cũng chỉ vừa mới quen biết. Nhưng mà hắn cảm thấy năng lực của bọn họ cao hơn các ám vệ thông thường, mong là sẽ phối hợp tốt.

Phó Thần nhìn thấy đường nối mờ nhạt đến không thể nhận ra ở dưới cằm kẻ này. Tìm thấy rồi!

Người của Đệ Bát Quân đã rơi vào tay ta thì đừng hòng thoát.

Tiểu Khấu bị đoạt mấy châm, ngỡ ngàng ngẩng đầu lên. Lý Ngô đang nhìn gã bằng ánh mắt cực kỳ xa lạ, sâu hút như đầm lầy, không chút gợn sóng. Tim gã bỗng nhiên nhảy dựng lên.

Lý Ngộ.....

Đó là suy nghĩ cuối cùng của gã. Ngay sau đó, một mũi dao đã phóng thẳng tới, xuyên qua trán. Gã ngã vật ra sau, khiến những người xung quanh kinh hãi.

Phó Thần đặt mình vào vị thế của đối phương, biết rõ kẻ địch kịp phản ứng thì rất có thể xảy ra biến cố. Vậy thì đừng cho gã cơ hội để suy nghĩ gì hết, đêm dài lắm mộng, phải giết càng nhanh càng tốt. Đệ Bát Quân không có một kẻ nào tầm thường, ai biết chúng có biện pháp giữ mạng hay không. Kế hoạch của Phó Thần rất đơn giản, kết liễu chúng trước khi chúng kịp lên kế hoạch.

Vẻ mặt Phó Thần vẫn lạnh nhạt như trước. Nếu thương xót kẻ địch thì người chết sẽ là mình. Cuộc chiến một mất một còn giữa bọn họ đã bắt đầu từ năm năm trước rồi.

Đám thái giám lúc đầu còn rất tò mò về Phó Thần, nhưng giờ thì người nào người nấy đều kinh sợ hắn, càng sợ bị hắn nhìn trúng. Ở trong cung, bọn họ chưa từng thấy ai không kiêng nể gì như thế.

Phó Thần biết, chuyện đã đến nước này, chỉ cần Tấn Thành đế còn sống thì sẽ không bị giáng tội. Còn nếu chết.....Cùng lắm thì chịu tội với Thiệu Hoa Trì, sống hay chết cứ mặc ý trời.

Thực ra, hắn không nói với Thiệu Hoa Trì, hắn hiểu câu nói của y.

Ánh mắt chấn động cả linh hồn như thế, làm sao mà không nhận ra được.

Có lẽ, khi rơi vào tuyệt cảnh, có người nói với mình rằng "ngươi không cô đơn", thì dù là thật hay giả cũng phải cảm tạ trời xanh.

"Tháo lớp dịch dung cả gã ra. Những người khác về đi. Chuyện hôm nay tuyệt đối không được tiết lộ nửa chữ." Lưu Túng cũng không ngờ Phó Thần lại thẳng tay như thế. Không nói lời nào, vừa gặp mặt đã sai cao thủ lấy mạng người ta.

Chắc đây là một trong những kẻ quấy rối hoàng cung lần này.

Thi thể của Tiểu Khấu bị đám thái giám lôi đi, chờ sau này giải quyết.

Xử lý xong, Lưu Túng ra ngoài, thấy Phó Thần đang xem bản đồ hoàng cung. Lão bực tức, muốn mắng hắn một trận, vung tay vỗ mạnh lên lưng hắn, "Ngươi đúng là...Không đợi ta bảo người lui xuống hẵng giết. Ngươi có biết muốn giấu chuyện này khó cỡ nào không? Không thèm để ý gì hết."

Thằng nhóc này có thể bớt gây chuyện đi không vậy? Giết một tên thái giám cũng không có gì to tát, nhưng đừng có làm trước mặt bàn dân thiên hạ chứ.

Phó Thần cười khổ nói, "Không thể cho chúng cơ hội, hậu họa khó lường."

Không bao giờ xem thường kẻ địch là một trong những ưu điểm của Phó thần. Hắn sống đến nay vẫn luôn duy trì nguyên tắc này.

Hắn lại quay nhìn tấm bản đồ, tìm những nơi có khả năng giấu thuốc nổ. Hoàng cung rất lớn, nơi có thể giấu cũng nhiều. Mà A Tứ chỉ nói sơ sơ cho hắn vài chỗ, dự định sau khi Tấn Thành đế chết thì sẽ lợi dụng lúc cháy nổ hỗn loạn để trốn khỏi hoàng cung. Đương nhiên, lúc đó thương vong bao nhiêu cũng không quan trọng.

Bản đồ này không đầy đủ. Phó Thần rất nóng lòng, nhưng không thể từ bản vẽ sơ sài này mà phân tích được gì nhiều, mà đây đã là tấm chi tiết nhất của phủ nội vụ rồi. Phó Thần nghĩ đến bản đồ vệ tinh thời hiện đại, có thể thấy rõ cả cành cây ngọn cỏ. Nếu có cơ hội, hắn muốn cải thiện một chút.

Ánh mắt hắn chuyển động rất nhanh, không để ý đến Lưu Túng và đám Vương Phú Quý đứng xung quanh. Đầu óc hắn chỉ đang tập trung tư duy nhanh nhất có thể.

Bỗng nhiên, trong tiếng cằn nhằn của Lưu Túng, Phó Thần mở miệng, chỉ chỉ mấy người, "Ngươi, và ngươi nữa....."

Những người đứng vây quanh hắn lúc này là các đồng nghiệp cũ ở Giám Lan Viện trước kia. Sau chuyện của Tiểu Ương và Vương Phú Quý, bọn họ đã trở thành giai thoại. Không chỉ người nào cũng tiền đồ sáng lạn, mà tình cảm vẫn khăng khít như xưa, khác hẳn những viện khác. Cho đến giờ, bọn họ vẫn thường xuyên qua lại, giúp đỡ lẫn nhau, âm thầm hình thành một thế lực không ngỏ trong đám nô tài.

Phó Thần không quen bọn họ, người từng kết giao với họ là nguyên chủ. Hơn nữa, đã nhiều năm không gặp, Phó Thần không cho rằng họ sẽ chịu giúp đỡ mình. Dù chuyện này liên quan đến an nguy của cả hoàng cung, nhưng hắn là cái gì cơ chứ? Ngay cả phẩm vị còn chẳng có, thì làm sao dám chỉ huy những người này.

Dường như biết điều Phó Thần đang băn khăn, ánh mắt muốn nói lại thôi rất rõ ràng, đám bạn cũ quen thấy Phó Thần điềm tĩnh, chững chạc cũng cười thầm, hóa ra hắn cũng có lúc lúng túng như vậy.

Cát Khả là người đầu tiên lắc đầu. Phó ca nhà hắn ngốc quá đi.

Vương Phú Quý lên tiếng trước, "Ngươi muốn nói gì cứ nói đi. Ngươi còn nhớ mình từng nói gì không: Chúng ta chỉ thiếu cái thứ kia, chứ trong thâm tâm vẫn là nam nhân. Huynh đệ trong nhà phải giúp đỡ nhau. Lúc trước, ngươi vì ta và Tiểu Ương mà đến chỗ Đức phi, nhất định là đã hy sinh rất nhiều. Ngươi nghĩ chẳng lẽ ta không đoán ra sao? Vương Phú Quý ta cả đời này đều nhận ngươi làm huynh đệ."

Thực ra, khi đó, Vương Phú Quý quả thật không biết, cũng không hiểu Phó Thần đến chỗ Đức phi để làm gì. Đám tiểu thái giám bọn họ thì có tác dụng gì cơ chứ. Nhưng sau này, Lưu Túng sợ bọn họ quên Phó Thần, nên đôi khi cũng nhắc lại những việc hắn từng làm vì bọn họ trước kia. Con người vốn dễ quên, dù tình cảm tốt đẹp đến mấy cũng phai nhòa theo năm tháng.

Phó Thần gật đầu. Dù thế nào đi nữa, bây giờ hắn rất cần bọn họ.

Hắn chỉ hơn hai mươi chỗ trên bản đồ. Đó đều là những nơi hắn hoài nghi có thuốc nổ. Vì bản đồ không chi tiết nên không thể phân tích được nhiều hơn.

"Các ngươi đến mấy chỗ này, tìm xem có gì khác thường không."

"Khác thường là thế nào?"

"Thuốc nổ...." Phó Thần biết bây giờ không thể lừa gạt bọn họ. Nếu lát nữa chúng cho nổ cả hoàng cung thì hối cũng không kịp.

Thuốc nổ? Bọn họ nghe Phó Thần nói, kinh sợ đến mức trợn tròn mắt. Cả đời này bọn họ chưa từng thấy thuốc nổ, nhưng cũng nghe đến uy lực của nó. Đó là thứ vũ khí uy lực nhất hoàng cung Tấn quốc. Trừ chủ tướng hoặc pháo thủ, không ai có tư cách đến gần.

"Các ngươi cứ tìm kiếm trong các chum, vại, thứ gì đó màu đen được gói bằng giấy, hay có dạng hình tròn, trông kì dị, thì đừng động đến chúng, mà lập tức báo cáo ngay........cho Ngạc Hồng Phong." Phó Thần ngẫm nghĩ một lúc, nhớ ra cái tên Tiết Duệ từng nói. Nghe đâu người này thăng quan tiến chức là nhờ nguyên chủ.

Lưu Túng nghiêm mặt nhìn Phó Thần. Chuyện lớn như vậy, không đùa được đâu, "Ngươi nói thật chứ?"

Phó Thần khẳng định, "Không thể sai được. Hơn nữa, có lẽ đối phương đã bắt đầu hành động rồi."

Lưu Túng giận kinh người, vội quát lên, "Còn không mau đi xem! Nhanh lên!"

Đám người vội vàng tỏa ra, chạy đến những nơi Phó Thần đã chỉ. Đúng lúc này, có thái giám đến báo, hoàng thượng bỗng nhiên mất tích khỏi Dưỡng Tâm điện. Bên ngoài tẩm cung có thi thể của vài Ngự Lâm quân, hình như bị tư giai giết. Bây giờ, cung điện của Mai phi nương nương vắng tanh không một bóng người. Cả hoàng cung như ruồi bọ mất đầu. Ngự Lâm Quân đã phái người đi mời những vị có khả năng chủ quản, nhưng hoàng quý phi lại đang đau ốm.

Tim Phó Thần chợt nhảy dựng lên. Dưỡng Tâm điện......Thiệu Hoa Trì!

Hắn chạy vụt ra khỏi Phủ Nội Vụ, không màng đến tiếng gọi của Lưu Túng.

Thiệu Hoa Trì, chờ ta!

Phó Thần hình dung bản đồ hoàng cung trong đầu, chọn đường ngắn nhất, chạy đến Dưỡng Tâm điện. Bây giờ, trong cung rất hỗn loạn, cung nữ và thái giám chạy hối hả khắp nơi, cho nên Phó Thần cũng không bị ai chú ý. Hắn nhìn thấy đám thị vệ đang lôi xác một người ra bên ngoài, trang phục có vẻ như là chỉ huy. Gương mặt xác chết vẫn đang nở nụ cười quỷ dị.

Thiệu Hoa Trì nhất định đã đến đó, rồi lại chạy đi.

Đi hướng nào?

Thiệu Hoa Trì cau mày, nhớ lại từng lời A Tứ nói với hắn trước đó. Mục tiêu của bọn họ là hoàng đế, chiêu này không thành công thì sẽ có phương án tiếp theo. Nhưng người thực hiện cụ thể là A Nhất, bản thân A Tứ cũng không nắm rõ.

Nếu hắn là A Nhất, vậy thì để đạt được mục đích, hắn tất nhiên sẽ chuẩn bị nhiều phương án. Phương án nào đây?

Thời gian càng trôi, Phó Thần càng nôn nóng. Hắn thậm chí không nhận ra, bản thân mình đã không còn suy nghĩ bình tĩnh được như trước.

Nếu Thiệu Hoa Trì đã đến, bọn chúng sẽ dùng cách nào để vu oan cho y?

Không thể căn cứ vào điểm này để phân tích được, mất quá nhiều thời gian. Các vu oan giá họa nhiều lắm, chẳng bằng cứ dựa vào bản đồ. Phó Thần nhanh chóng đổi hướng suy nghĩ. Gần đây có gì nhỉ.......

Nơi này là Đông thập nhị sở, gần nhất có Ngự Hoa viên, Đông cung của thái tử, Trường Ninh cung.....Thập nhị sở....Phó Thần phân tích từng đường đi. Nếu Tấn Thành đế đã trúng hương, không suy nghĩ được tỉnh táo, thì nhất định hắn sẽ chọn hướng đi dễ dàng nhất, thưa tớt nhất.....Phó Thần nhìn ra tám lối rẽ trước cửa Dưỡng Tâm điện.

Đi thẳng! Đúng, một người đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê như Tấn Thành đế thì đi thẳng là dễ dàng nhất.

Hắn chợt nhớ đến một nơi, gọi là hồ Dịch Đình. Hồ Dịch Đình........Hắn nhớ A Tứ nói, lần này bọn họ sẽ sử dụng một loại đan dược giúp người ta đạt được sức mạnh tăng vọt trong thời gian ngắn, nhưng sẽ hao mòn sinh mệnh để bù lại. Ngoài ra, còn một nhược điểm khác, là khiến người dùng dược khát nước.....

Nước.....Trong cung có rất nhiều vại nước lớn để phòng khi cần dùng, ngoài ra còn có giếng nước, ấm trà hành lang....Rất nhiều nơi có nước, nhưng nơi nhiều nước nhất đương nhiên là ao hồ. Chết ở đó thì càng dễ xóa chứng cớ.

Hơn nữa, Thiệu Hoa Trì còn đang đuổi theo đế vương.

Phó Thần chợt nhớ, trên đường từ thành Bảo Tuyên về kinh, có lần bọn họ đi ngang qua thác nước. Binh lính đều dừng chân tắm rửa một chút, chỉ có Thiệu Hoa Trì đứng cách đó khá xa, nhìn mặt nước sâu thẳm, gương mặt cứng đờ, không hề lại gần. Không ai nhận ra, cứ mỗi khi đi ngang chỗ nước sâu, vẻ mặt y lại như thế.

Phó Thần đoán, nhược điểm của Thiệu Hoa Trì là nước.

Vậy thì cứ đi thẳng.....

Nếu lần này chọn sai, chỉ sợ không có cơ hội quyết định lại.

Nhưng dựa vào xác suất học thì đó là lựa chọn tối ưu nhất.

Đến lúc này, Phó Thần mới phát hiện, thật ra những mớ lý thuyết kia chẳng giúp ích được tí nào. Dù xac suất cao hay thấp, chỉ cần hắn chọn sai, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi người kia, cái giá phải trả đều như nhau mà thôi.

Nếu có người nhìn thấy Phó Thần lúc này, sẽ phát hiện ra hắn đang run rẩy. Hắn sợ quyết định của mình.

Một cơn đau như ngàn kim đâm buốt óc. Phó Thần lảo đảo vài bước. Hắn trợn cặp mắt vằn vệ tơ máu, lớn tiếng quát mà không biết đang quát ai. Hắn chưa từng thô lỗ như thế, "Ngươi cút mẹ nó đi! Có muốn ra cũng đừng ra bây giờ!"

Nguyên chủ sắp về rồi!

Nhưng bây giờ không được. Ít nhất cũng phải để hắn nhìn thấy Thiệu Hoa Trì bình an vô sự đã, rồi hắn sẽ đi.

Chờ một chút, để ta tìm y!

Trong lúc tình hình cấp bách, Đệ Bát quân rình rập khắp nơi, Thiệu Hoa Trì không rõ sống chết, mà Phó Thần lại bị những ký ức của nguyên chủ đè nén dữ dội.

Hắn cán răng, vẫn chạy thẳng về hướng mình đã chọn. Nếu không tìm được ngươi, ta sẽ dùng hồn phi phách tán để trả cho ngươi ân tình này. Ngươi sẽ vĩnh viễn không biết, có một linh hồn từ thế giới khác đã đã từng đi qua đời ngươi.

Vì bản thân là thiên sát cô tinh, Phó Thần không muốn thiếu nợ bất cứ ai, dù chỉ là chút ân tình nho nhỏ. Không liên quan đến hắn, thì sẽ không chịu tổn thương.

Nhưng những gì Thiệu Hoa Trì cho hắn đã vượt xa những thứ hắn có thể trả. Hắn không biết phải làm gì nữa.

Lúc Phó Thần đến được hồ Dịch đình, may sao hắn đã đưa ra lựa chọn chính xác. Thiệu Hoa Trì đang đứng bên hồ, chuẩn bị nhảy xuống.

Đừng nhảy........

Hắn há miệng thở dốc, nhưng âm thanh như bị chặn lại bất ngờ, không thể phát ra.

Trong đầu hắn chợt lóe lên một hình ảnh. Tiểu hoàng tử bị người ta khiêng lên, ném xuống hồ....

Hắn lảo đảo vài bước, đau đớn ôm đầu. Càng lúc càng nhiều ký ức ùa về. Nguyên chủ đã sắp giành lại thân thể này rồi. "Cút đi.....Ta chỉ cần một phút, một phút thôi."

Cả đời ta chưa từng cầu xin ai. Ít nhất hãy để ta cứu y đã.

Hình như nguyên chủ nghe được lời hắn, cơn đau tạm thời rút đi. Phó Thần chuẩn bị nhảy xuống chỗ Thiệu Hoa Trì ban nãy.

Bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu lên, chứng kiến một cảnh tượng bất ngờ....

Một kẻ mặc quần áo thái giám, đẩy người mang trang phục minh hoàng xuống sông. Mà lúc này, Thiệu Hoa Trì đã lặn sâu xuống nước, dường như đang mò vớt gì trong đó. Nơi thái giám kia đẩy người xuống cách rất xa chỗ Thiệu Hoa Trì đang tìm.

Thái giám nọ đẩy người xuống rồi, sau đó cắt đứt dây thừng mà Thiệu Hoa Trì cột lên bờ. Phó Thần có thể nhìn thấy nụ cười quỷ dị trên gương mặt dịch dung của kẻ đó.

Hắn chợt nghĩ ra mưu kế của chúng: ly miêu tráo thái tử....

Là người của Đệ Bát quân. Chúng chờ sẵn ở đây từ lâu.

Phó Thần ra hiệu với hai cao thủ bên cạnh, giết kẻ đó.

Một mũi tên phóng ra. Kẻ mặc đồ thái giám rơi thẳng xuống hồ.

Thấy gã không nổi lên, Phó Thần mới yên tâm một chút, nhảy xuống chỗ Thiệu Hoa Trì ban nãy.

Thực ra, khi Thiệu Hoa Trì tới nơi, nhìn thấy hoàng đế nhảy xuống hồ, y không suy nghĩ nhiều. Cũng như lúc Phó Thần giả làm cung nữ rơi xuống sông hộ thành, y không đắn đo gì đã nhảy xuống cứu. Những lúc cấp bách, y luôn hành động như thể chết cũng không màng. Không ai biết nhược điểm của y. Hồi nhỏ, sau khi bị đám lão nhị bắt nạt, ném xuống hồ, suýt nữa chết chìm, y luôn sợ hãi nước. Sau này, y phải liên tục tập luyện với chậu nước và thùng tắm mới có thể nhịn thở được khá tốt, nhưng mà bơi lội thì không tiến bộ chút nào.

Do có bóng ma tâm lý từ trước, y sai người cột dây quanh hồ Dịch Đình để phòng ngừa có người ngã xuống.

Lúc y kéo được phụ hoàng, định nhịn thở, bám vào dây thừng để nổi lên thì phát hiện ra, dây đã đứt từ lúc nào.

Có kẻ đã cắt dây ở bên trên.

Chết tiệt!

Thiệu Hoa Trì nhìn phụ hoàng rơi khỏi tay mình, càng lúc càng chìm sâu.

Thân thể y cũng chậm rãi chìm xuống. Y tuyệt vọng muốn nổi lên nhưng không còn sức. Nước sông lạnh lẽo vây kín. Y không hít thở được, đầu óc choáng váng, đau thắt lồng ngực. Lớp băng vải trên cổ lỏng ra, máu loang mặt nước. Chẳng lẽ y phải chết ở đây sao?

Nghe nói, trước khi chết, người ta sẽ thấy điều mình mong ước nhất trong đời.

Trong cơn đau đau cào xé lục phủ ngũ tạng, Thiệu Hoa Trì thả mình theo những niệm tưởng đè nén bấy lâu.

Phó Thần, ta đã thử buông tay, nhưng....

Đau lắm. Ta tưởng là mình đau đã thành quen.

Nhưng đầu óc ta không nghe ta sai khiến, ta không khống chế được.

Ta cũng muốn làm như ngươi kỳ vọng, trở thành chủ công với mưu sĩ.

Nhưng tim ta khao khát ngươi.....

Thực ra, ta chẳng hề muốn buôn tay.

Ta lén không buông tay. Ngươi không biết, không một ai biết, thấy sao?

Hả?

Y mơ thấy bóng người y ngày nhớ đêm mong. Người ấy đang nhảy xuống, đang bơi về phía y. Sao hắn lại xuất hiện ở đây? Hão huyền quá đấy, Thiệu Hoa Trì.

Một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy Thiệu Hoa Trì, đặt môi lên, mớm khí cho y, sau đó lại dìu y bơi lên trên.

Chỉ một lát sau, họ đã ra khỏi mặt nước.

Từ lúc được mớm khí ở trong nước kia, đầu óc Thiệu Hoa Trì hoàn toàn trống rỗng. Thân thể y rất đau, nhưng y chẳng hề hay biết gì, chỉ há miệng thở hổn hển như con cá mắc cạn. Cổ họng y vừa bị thương, mỗi lần hít thở là như có ai đó cào thẳng vào yết hầu. Nhưng lúc này, ngoài hô hấp ra, y chẳng còn bản năng nào khác. Phó Thần dìu y lên bờ rồi lại nhảy xuống nước.

Hắn vác thân thể nặng nề do uống no nước hồ của Tấn Thành đế lên, xoa ấn lồng ngực. May sao thời gian ở dưới nước không dài, chỉ ấn vài cái, Tấn Thành đế đã nôn nước ra, bắt đầu hít thở được.

Phó Thần quay sang, trông thấy Thiệu Hoa Trì đang ngây người nhìn mình và Tấn Thành đế.

"Ngươi cứu lầm người rồi." Phó Thần đến bên cạnh, ghé sát vào tai y, nói nhỏ.

Nếu cứ tìm vớt ở chỗ ban nãy thì dù ngươi có biết bơi cũng chỉ cứu được kẻ giả mạo. Đến lúc phát hiện ra, muốn cứu Tấn Thành đế thật thì không kịp nữa.

Ánh mắt Thiệu Hoa Trì vẫn còn mơ màng. Y cảm thấy, mê hương của Lý phái làm ra quá bá đạo, ảo ảnh vẫn còn đến tận giờ.

Thấy Thụy vương như vậy, Phó Thần cắn răng chịu đựng cơ đau đầu càng lúc càng điên cuồn. Những ký ức ùa về như vũ bão. Nguyên chủ chỉ cho hắn thời gian vừa đủ để cứu người. Giờ hắn sắp phải đi.

Ánh mắt Phó Thần có chút tiếc nuối, chút đau thương, lại có chút dứt khoát.

Không kịp nữa rồi. Một lần cuối thôi.

Ma xui quỷ khiến, hắn nâng chiếc cằm lóng lánh nước của Thiệu Hoa Trì, ngắm nghía đôi môi mở hé. Môi của Thiệu Hoa Trì rất khác với thân xác này của Phó Thần, lúc mím chặt thì sắc bén như đao nhưng lúc ở trước mặt hắn thì mềm mại như xuân thủy.

Phó Thần chậm rãi vuốt ve làn môi ấy, "Trước kia ta đã từng hôn ngươi chưa?"

Từng luồng ký ức ùa về cào xé. Phó Thần không thể ngăn được cơn xúc động.

Ánh mắt Thiệu Hoa Trì như gặp quỷ. Cho dù là trong ảo cảnh, Phó Thần cũng không như thế.

Vẫn là ngữ khí bình thản, nhưng nét mặt lại khiêu khích, mời gọi.

Không đợi Thiệu Hoa Trì đáp lại, cảm xúc tựa núi cao biển lớn dâng ngập đôi mắt bình tĩnh vô ba kia. Hắn dán môi mình lên làn môi ướt át mềm mại đó, không hề nhắm mắt lại, "Nhớ thật kỹ."

Người hôn ngươi là ta.

Từng có một người đã chậm rãi bước vào tim hắn, đạp phá tường thành kiên cố trong lòng hắn, từng giọt ấm áp len vào.

Hắn đã từ một kẻ qua đường dửng dưng, hắn đã bị cuốn vào dòng lũ lúc nào không hay.

Một người từng chán ghét yêu đương, không tiếp nhận bất cứ ai đến gần mình, một khi rung động, tình cảm còn trào dâng mãnh liệt hơn bất cứ ai. Chính vì càng ít ỏi, càng thiếu thốn, nên mới nắm chặt trong tay, không muốn buông rời.

Thiệu Hoa Trì ngơ ngác nhìn, cảm nhận đôi môi ấm áp của đối phương.

Bỗng nhiên, một hình ảnh chợt lướt qua khóe mắt y. Có một nam nhân đang nở nụ cười lạnh lẽo ngay sau lưng Phó Thần, phóng dao về phía hắn.

Không.....

Phó Thần không kịp đề phòng, bị dùng sức đẩy sang một bên. Thiệu Hoa Trì vốn đang bị nội thương nặng, không biết tìm đâu ra khí lực để vùng dậy.

Kho Phó Thần ngẩng đầu, mũi dao đã cắm vào lồng ngực Thiệu Hoa Trì, máu thấm đỏ một mảng áo. Y đau đớn ngã quặn người lại.

Khi giọt máu nóng bỏng bắn văng lên mặt, hơi ấm như chứa tia lửa điện, đánh thẳng vào tim hắn.

Trong nháy mắt, mọi ký ức phá tan màn sương mù, như trận sóng thần dâng ngập trong tâm trí.

Hắn....nhớ ra rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play