Y vạn lần không ngờ, sau lần chia tay không mấy tốt đẹp kia, y lại có thể gặp lại Phó Thần nhanh như thế.
Người kia vươn tay trên không trung như muốn tìm chỗ để bấu víu, chẳng còn vẻ thong dong thường ngày. Hắn đã mất ký ức, chỉ biết chút võ thuật phòng thân, không thể phản ứng nhanh chóng trong tình cảnh như thế.
Thiệu Hoa Trì lập tức chìa tay ra. Bàn tay hai người như có sức hút nào đó, chỉ vừa chạm vào đã siết thật chặt. Y chỉ dùng một cánh tay, kéo người đang chới với trong không trung vào lòng mình. Góc áo bay lượn dập dềnh như múa.
Mãi về sau, mỗi lần Thiệu Hoa Trì nhớ đến chuyện này, y luôn có cảm giác dường như người ấy từ trời cao giáng xuống, rơi vào vòng tay mình.
Hai nam nhân trưởng thành cùng lúc ngã vật xuống khiến cho xe ngựa lay động mạnh. Thiệu Hoa Trì ôm người, ngã xuống lớp thảm trải trong xe. Một tay y lặng lẽ vòng qua lưng Phó Thần, đề phòng hắn va phải góc cạnh nào đó.
Có đôi khi, tay chân y nhanh hơn não, khiến y rõ bực mình.
Lúc ngã xuống, dù dưới sàn có thảm lót, nhưng y vẫn đau đến tái mặt. Thiệu Hoa Trì bực bội, chỉ muốn hất củ khoai nóng trong lòng ra.
Nóc xe mở ra lại từ từ khép kín, không một ai nhìn thấy chuyện xảy ra bên trong. Chỉ có hai nam nhân nằm kề nhau, thở dốc, ánh mắt cháy rực như đâm thẳng vào lòng người. Bọn họ cứ thế nhìn nhau chăm chú, nhưng lần này lại là Thiệu Hoa Trì quay đi trước. Vẻ mặt y còn có chút ngỡ ngàng.
Lúc xe ngựa rung chuyển, Tùng Dịch đã định vén mành vào xem, sợ rằng Thụy vương gặp nguy hiểm.
"Ta không sao, các ngươi cứ lo tốt bên ngoài." Thiệu Hoa Trì lạnh lùng nói. Nghe tiếng người người đi rồi, y mới nhẹ giọng nói với nam nhân bên cạnh, "Ngươi còn định nằm trong lòng ta đến bao giờ?"
Ban nãy, Phó Thần chỉ muốn tìm cách lẻn vào xe Thụy vương. Chẳng ngờ y còn trang bị cả cơ quan trên nóc xe, hắn hoàn toàn không lường tới được. Hắn cảm thấy nhất định phải gặp trực tiếp Thiệu Hoa Trì mới có thể truyền đạt chính xác những thông tin hắn biết. Hắn cũng hiểu rằng, với hành vi của mình trước đó, có lẽ Thiệu Hoa Trì sẽ không thèm đọc tin tức do hắn sai Tiết Duệ đưa đến. Hắn tự mình tới gặp may ra mới có chút hy vọng.
Phó Thần bị câu nói này của Thụy vương dội cho gáo nước lạnh. Hắn vừa mới ngã, còn chưa kịp ngồi dậy, vội vàng nhích sang chỗ khác.
Cánh tay Thiệu Hoa Trì vừa đau đớn vừa tê dại. Y cũng mau chóng rút tay về, ánh mắt nhìn Phó Thần lạnh như băng, khiến người ta sợ hãi. Y mỉa mai nói, "Ngươi còn có mặt mũi đến đây à?"
"Vì sao?" Sao lại không có mặt mũi. Phó Thần ngừng một chút, nhìn Thụy vương ngồi cách mình không xa, lấy ra một mảnh vải rất quen thuộc, "Ta không chấp nhận."
Thiệu Hoa Trì trợn mắt nhìn chằm chằm miếng vải kia. Sao lúc ấy y không đốt quách đi cho rồi!
Đó chính là mảnh rơi ra khi Thiệu Hoa Trì cắt bào đoạn nghĩa.
"Ai đưa cho ngươi?" Y phẫn nộ cực kỳ. Có lẽ vì quá tức giận nên giọng nói càng khản đặc.
"Tùng Dịch." Sau khi bỏ đi, hắn nhờ Thanh Tửu tìm lấy mảnh vải ấy cho mình. Thanh Tửu là đứa trẻ rất dễ mến, ngay cả Tùng Dịch cũng yêu quý nó. Tùng Dịch thấy mảnh áo kia nằm trơ trọi trên sàn, có chút tội nghiệp. Thế này có tính là vật quy nguyên chủ không?
Thiệu Hoa Trì cắn răng, chửi thầm tên thuộc hạ không có tiền đồ.
Vô liêm sỉ. Ai bảo hắn lắm chuyện!
Phó Thần xuất hiện, chứng tỏ vụ ám sát này chỉ là một màn kịch thôi. Mà hắn thì chưa bao giờ làm gì không có mục đích.
Hai nam nhân đều cần bình tĩnh lại nên tạm thời không ói chuyện. Phó Thần nghĩ đến giọng nói của Thiệu Hoa Trì ban nãy, cảm thấy ngờ ngợ, nhưng hắn biết giờ không phải lúc hỏi chuyện này.
Bọn họ lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài. Vụ ám sát này đến cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Người Lý Ngộ dẫn đến không ham chiến, chỉ để lại vài kẻ cẩm chân, còn lại đều chạy hết. Trước khi đến, Lý Ngộ nói bản thân hắn có kế hoạch riêng, không cho bất cứ ia theo. Mà hắn nói vậy cũng chỉ là nói cho có. Người mà A Tứ giao cho hắn nào dám hỏi một câu, cứ thế để hắn làm theo ý mình.
Những tiếng ồn ào dần lắng xuống. Kẻ địch bên ngoài chỉ còn lại vài người. Thiệu Hoa Trì vén rèm lên rồi lại buông xuống, lạnh giọng nói, "Xử lý sạch sẽ, để lại một tên làm tù nhân."
Lúc này, binh lính tuần tra mới nghe được náo động, tìm đến. Cuộc tập kích đã sắp kết thúc, thích khách cũng chạy trốn gần hết rồi.
Phó Thần đến bên tai Thụy vương, "Không để lại tên nào hết."
Trong nhóm người này có vài tên là lính tinh nhuệ của Lý phái, không cần ép cung làm gì, chúng sẽ không khai. Chưa kể, chúng đâu biết nhiều thông tin hơn hắn.
Lúc Phó Thần nói chuyện, hơi thở ấm nóng phả lên da thịt y, không chỗ nào không tê dại. Thiệu Hoa Trì siết chặt ngón tay, mím môi né tránh. Y nghĩ bụng, Phó Thần chưa bao giờ có ý gì khác với y. Y tự nhiên lại bối rối như thế, chỉ tổ làm trò cười.
Hai người vừa tách khỏi nhau, không khí ngay lập tức ùa vào giữa. Y lạnh lùng nói, "Đừng đến gần ta."
Dù lính của Lý phái có tinh nhuệ đến đâu cũng không thể lấy ít địch nhiều. Ban nãy, bọn họ thoáng thấy Lý Ngộ bị tóm vào trong xe, thầm nghĩ hắn chết chắc rồi. Nếu không thì sao lại chẳng phát ra âm thanh gì như vậy.
Nhưng sao Lý Ngộ có thể chết được. Bọn họ còn chưa kịp phẫn nộ kêu trời đã bị quân Thụy vương giải quyết triệt để.
Người dẫn binh tuần tra vội vàng đến thỉnh tội. Ám sát vương gia, dù ở bất cứ đâu cũng chẳng thể coi là việc nhỏ. Chưa kể, sự việc xảy ra ngay tại kinh thành,vào giờ này. Nếu Thiệu Hoa Trì muốn lấy đầu tất cả bọn họ thì chỉ việc nói một câu.
Tuy nhiên, Thiệu Hoa Trì không ra mặt, chỉ cách một lớp rèm, nói không sao, bảo bọn họ tăng cường thủ vệ. Y nhẹ nhàng cho qua mọi chuyện trước thái độ kinh hãi của lính tuần tra. Vụ ám sát này không nên làm lớn. Y biết, kinh thành nhìn thì có vẻ như canh chừng nghiêm ngặt nhưng thực tế lại lỏng lẻo vô cùng. Có điều, đó chẳng phải chuyện mà quyền hạn của y can thiệp được.
Có binh lính nhìn cỗ xe ngựa kia lại tiếp tục chạy băng băng, thở phào nói, "Thụy vương điện hạ thật dễ tính."
Chỉ huy vỗ mạnh vào đầu gã, "Các ngươi nhớ kỹ cho ta, may mà lần này gặp được Thụy vương, chú không thì cái mạng nhỏ của chúng ta đi tong rồi đó!"
Xe ngựa tiếp tục lăn bánh. Hai người trong xe vẫn không lên tiếng nói chuyện, tựa như một cuộc đọ sức thầm lặng.
Phó Thần là người đầu tiên phá tan sự yên tĩnh, "Ngài xem thư chưa?"
Đương nhiên hắn mong rằng Thụy vương đã có chuẩn bị. Như thế thì dù hắn có dẫn người đến ám sát, y vẫn an toàn thoát ra được.
"Đốt rồi." Thiệu Hoa Trì phủi bụi trên đầu gối, thản nhiên nhấc cổ áo, che đi vệt máu thấm ra ngoài lớp băng vải. Mỗi lần nuốt nước bọt lại phảng phất có vị máu tanh, nhưng y vẫn chịu đựng cơn đau bỏng rát, không nhăn mày một lần. Y biết nếu Phó Thần nhìn thấy, hắn sẽ rất áy náy. Chuyện đó không liên quan gì đến tình cảm, mà chỉ bởi Phó Thần là người có ý thức trách nheiemj rất cao. Giữa hai người họ còn có tình chủ tớ, bằng hữu. Hắn không bao giờ muốn mắc nợ ai, mà y thì không cần sự đồng cảm của hắn. Hắn cự tuyệt y là vì hắn không thích nam nhân, cũng như tất cả nam tử trên đời, chỉ muốn gần gũi nữ nhân mềm mại. Y chẳng thể trách Phó Thần vì điều đó. Trên đời này, chỉ có tình cảm là thứ không gượng ép được. Dù y có cố gắng đến đâu thì cuối cùng cũng vẫn thất bại mà thôi.
"Cỡ bọn chúng thì làm gì nổi ta."
Hai chữ "trên đường" rất ngắn gọn, nhưng chẳng khó để y đoán ra. Có điều, sao y phải làm theo điều Phó Thần muốn?
"Cẩn tắc vô áy náy." Phó Thần biết Thiệu Hoa Trì rất kiêu ngạo và tự tin về năng lực của mình, nhưng trên đời này có hai thứ không bao giờ đoán được. Một là nhân tâm, hai là xui xẻo.
"Ngươi thì sao?" Thiệu Hoa Trì mỉa mai đáp, ánh mắt lạnh lùng trong đêm tỏa ra khí thế khiến người ta kinh hãi.
"Hả?"
"Ngươi có biết, nếu ban nãy ta không kịp thu kiếm thì ngươi đã thành hồn ma rồi không?" Cơn giận Thiệu Hoa Trì đè nén nãy giờ cuối cùng đã bùng nổ.
Suýt chút nữa, y đã giết chết Phó Thần. Thậm chí cho đến tận lúc này, chỉ thoáng nghĩ lại là hai tay y phát run. Thế mà người trước mặt lại có tâm trạng trò chuyện thản nhiên thế này. Rốt cuộc hắn ham sống hay không tiếc mạng? Phó Thần có vướng bận gì không? Chắc là không rồi. Nếu có thì hắn đâu có làm gì cũng liều lĩnh như thế.
"Ngài sẽ không làm vậy." Phó Thần nở nụ cười tựa như phù dung sớm nở tối tàn, ngắn ngủi mà.....yêu dã.
Nhưng khuôn mặt bình tĩnh tươi cười của Phó Thần đâu khiến lòng y nhẹ nhõm hơn chút nào. Cái bộ dạng nhơn nhơn không biết sợ kia làm y hận đến nghiến răng. Tuy lúc ấy y không nhìn rõ, nhưng y đã si mê quan sát hắn một thời gian dài, quen với từng đường nét, động tác của hắn.
Nếu ta không nhận ra cánh tay ngươi thì sao? Nếu ta không quan tâm kẻ đứng trên nóc xe là ai, giết trước rồi tính thì sao?
Thiệu Hoa Trì tức run cả người, một lúc lâu sau vẫn chưa bình tĩnh được. Y cũng không muốn tranh cãi với Phó Thần về đề tài vô nghĩa này nữa, bởi y biết đằng nào mình cũng thua. Nếu cứ biểu hiện khó coi như vậy, hắn sẽ lại khinh thường mình. Y bực bội bói, "Rốt cuộc ngươi đến đây làm gì? Nói nhanh đi, ta không có thời gian để lãng phí với ngươi đâu."
Phó Thần mất công làm loạn như thế, đương nhiên có chuyện cần dặn dò y trước khi vào cung. Thiệu Hoa Trì quá hiểu Phó Thần, y không nghi ngờ mục đích của hắn chút nào.
Nói chuyện chính sự, Phó Thần lập tức thu lại vẻ mặt tươi cười.
Hai người đều là những nam nhân ôm mộng bá nghiệp, dù có mâu thuẫn cá nhân cũng không để ảnh hưởng đến đại cục. Thiệu Hoa Trì biết rõ, nếu xua đuổi Phó Thần thì chẳng khác nào tự tay dâng báu vật cho kẻ địch.
Lúc này, bọn họ sắp đến Đông Huyền môn. Tuy hoàng cung có bảy cửa ra vào, bình thường có thể qua lại khá tư do, nhưng những lúc nguy cấp, trọng binh đứng canh gác, luôn đóng kín cửa, Lúc trước, biên quan đến báo, nhị hoàng tử giấy binh khởi nghĩa. Đất nước bước vào thời kỳ loạn lạc, nên cả hoàng cung chỉ còn lại một cánh cổng này.
Đầu tiên, Phó Thần kể cho y nghe sơ lược tình hình trong kinh thành. Biết mấy năm gần đây, Lý phái đã thành công đánh tráo được ba phần dân chúng ở Loan kinh, sắc mặt Thiệu Hoa Trì u ám như tro bếp.
Kinh thành bây giờ như một sợi căng hết cỡ, chỉ cần chút gió thổi cỏ lay là đứt làm đôi.
Thiệu Hoa Trì và Phó Thần nhìn nhau, thấy được sự căng thẳng và tuyệt vọng tròng mắt đối phương.
Thiệu Hoa Trì im lặng hồi lâu, đáy lòng cuộn sóng mấy lần, cuối cùng mới thở dài một tiếng. Đại Tấn mênh mông hùng vĩ nhưng giờ đây đã bị hiểm nguy vây kín bốn bề. Kẻ địch thì mạnh, phe ta thì thối nát, chẳng có chút lợi thế nào, "Lần này ngươi vội vàng đến đây, có chuyện liên quan đến phụ hoàng phải không?"
Thực ra, y đã nhận ra trong cung khác thường, chẳng cần phải hỏi câu này.
"Không chỉ bệ hạ, còn cả ngài nữa..." Phó Thần nhắm mắt, trầm giọng nói.
Lý phái vẫn luôn muốn đối phó với Thụy vương nhưng không cố giết y. Đến bây giờ chúng mới quyết định ra tay để gán cho y cái tội mưu sát phụ vương, âm mưu đoạt vị.
Thiệu Hoa Trì không hề tức giận, thái độ thâm chí còn lạnh lùng đến dửng dưng. "Giờ lão cửu đã thất bại, những hoàng tử khác không có thực lực. Chỉ còn ta là chướng ngại lớn nhất. Tội danh này, ngoài ta ra thì ai đảm nhận được. Đúng là kế một mũi tên bắn hai đích. Cho nên ngươi mới đến để ngăn ta vào cung?"
Phó Thần không ngờ mình chỉ nói mấy câu ngắn gọn mà Thiệu Hoa Trì đã đoán đúng gần hết. Hắn phải cố bình tĩnh. Trông thấy vẻ mặt của Thiệu Hoa Trì lúc này, cảm giác sục sôi khi gặp được kẻ mạnh ngang mình một lần nữa trỗi dậy. Nhưng giờ không phải thời gian, địa điểm thích hợp để thưởng thức điều đó, "Không phải. Dù ngài không vào cung, chúng cũng có cách vu oan thôi."
"Cũng đúng, muốn đổ tội cho ta rất dễ dàng, chỉ cần tạo vài chứng cớ giả là có thể khiến những kẻ nắm quyền cao nhất trong cung sau khi hoàng thượng băng hà gán cho ta cái tội giết cha......Ta nghĩ, chắc kẻ đó là hoàng hậu rồi. Tuy ả không còn Triều phượng lệnh trong tay nữa, nhưng ngôi hậu chưa bị phế truất. Cho nên....Người được đưa lên ngôi hoàng đế sẽ không phải lão nhị mà là người khác. Đó mới thực sự là con rối của Lý phái tại Tấn quốc." Thiệu Hoa Trì chậm rãi nói, "Ngươi đoán là ai?"
Hai người thoáng nhìn nhau, đồng thanh nói, "Thiệu An Lân."
Có lẽ, lúc trước bọn họ sẽ lựa chọn những kẻ dễ khống chế như lão nhị hoặc lão đại. Nhưng mà thời thế thay đổi, kế hoạch của đối phương cũng chuyển biến theo.
Thiệu Hoa Trì cũng nói cho Phó Thần tin tức mà tai mắt trong cung đến báo cho y.
Những chuyện trong cung, Phó Thần chỉ được biết thông qua lời kể một chiều của Cát Khả. Bây giờ hắn có thể căn cứ vào tin tức của cả hai để tiến hành phân tích, "Phỏng đoán của ngài có lẽ đúng đến tám chín phần mười. Hôm nay, bọn chúng cố tình gây ra nhiều chuyện, khiến cho lực lượng thủ vệ tha đổi. Thậm chí, hoàng thượng còn không ra khỏi tẩm cung, nhưng chuyện này đều rất đáng ngờ...Ta nhận được tin, chúng muốn đẩy bệ hạ vào chỗ chết, nhưng người thực hiện là A Nhất cùng Đệ Bát quân của Lý hoàng mà hắn dẫn tới. Ngay cả ta cũng không nắm được cụ thể."
Kế hoạch không kịp thay đổi, ngay cả đám người A Nhất cũng không thể chắc chắn mọi hành động của hoàng đế, cho nên chúng chỉ lên phương hướng hành động, còn sau đó thì tùy cơ ứng biến.
"Chỉ cần nhiêu đó tin tức là đủ. Nói xem, Đệ Bát quân đó chuyên làm gì?"
"Vâng, Tiết Duệ nói, Đệ Bát quân chuyên ám sát."
Ánh mắt Thiệu Hoa Trì tối sầm. Nếu lần này Phó Thần không đến báo trước, có khi y vào cung cũng không thoát ra được, "Chúng gồm bao nhiêu người?"
"Đệ Bát quân là lực lượng có quân số ít nhất, tổng cộng mười sáu người. Lần này, tám người ở ngoài thành chờ lệnh, tám người vào thành. Cho nên trong cung bây giờ hẳn là có....."
"Tám!" Tất cả đều ở trong cung, tăng khả năng ám sát.
Nhưng hoàng cung rất lớn, muốn tìm ra tám kẻ đó cũng chẳng dễ hơn mò kim đáy bể là bao.
"Phó Thần." Thiệu Hoa Trì đổi sắc mặt rất nhanh, ánh mắt tưa như sát thần, đầy vẻ ung dung ngạo nghễ.
Thiệu Hoa Trì dường như chưa bao giờ bộc lộ đầy đủ khí thế trước mặt Phó Thần, đây mới là lần đầu tiên. Phó Thần ngây ra một lúc, dường như thấy bóng dáng Đằng Long bay lượn sau lưng y.
Hắn chớp mắt một cái, lại chẳng thấy gì nữa.
"Vâng."
"Ngươi vẫn là người của bổn vương chứ?" Thiệu Hoa Trì ngừng một lát, "Đây là cơ hội cuối cùng ta cho ngươi. Nếu lần tới, ngươi vẫn một mặt hai lòng, ta sẽ giết không tha!"
Vào thời khắc tồn vong này, y không còn đủ sức lực nhận thêm một lần phản bội nữa của Phó Thần.
"Ta vẫn luôn là người của ngài." Dường như người nói ra những lời này chẳng phải Phó Thần.
Đầu Phó Thần bỗng dưng đau nhức. Vài hình ảnh chợt xẹt qua trong mắt: vị hoàng tử với nửa gương mặt quỷ đang đứng từ trên cao nhìn xuống hắn mà nói, Phó Thần, giúp ta.
Sau đó là màn đêm tăm tối, người kia đưa hắn ra khỏi quan tài, ôm chặt lấy hắn. Trong ký ức, hắn nghĩ: Đời này, nếu ngươi không phụ ta, ta sẽ theo ngươi.
Rồi lại một cảnh hắn đang quỳ, hỏi nam nhân trước mặt: Giữa ta và ngôi vị hoàng đế, ngài chọn cái nào?
Những ký ức mơ hồ không ngừng quay cuồng trong đầu.
Thiệu Hoa Trì nâng cằm hắn, ghé sát lại, ngắm nghĩa một giọng mồ hôi đang chảy dài vì đau đớn, "Nhớ lấy lựa chọn của ngươi, đừng có quên. Ta có thể nhường nhịn ngươi một lần, hai lần, ba lần....Nhưng nếu nhiều hơn nữa, ta chỉ sợ mình sẽ làm ra chuyện gì đó mà cả ta và ngươi đều không nghĩ tới."
Phó Thần vẫn còn đang mụ mị, không hiểu rõ lời Thiệu Hoa Trì, không mở miệng đáp. Thiệu Hoa Trì cũng mặc kệ y.
Sau khi cơn đau tạm qua đi, hắn cảm thấy một nỗi sợ kinh hoàng. Lời hắn vừa đối đáp với Thiệu Hoa Trì ban nãy hoàn toàn không phải điều hắn muốn nói, mà là ý thức của nguyên chủ còn sót lại.
Hắn cảm giác, hình như.....nguyên chủ sắp về rồi. Hắn muốn về tìm người yêu của hắn sao?
Thực ra, Phó Thần chiếm lấy thân thể này đã lâu rồi, nên trả lại thôi.
Vậy còn bản thân hắn thì sao? Thân thể hắn ở hiện đại đã tan thành mây khói. Hắn sẽ hồn phi phách tán ư?
Không phải hắn tham sống sợ chết, chỉ là sẽ thật lạnh lẽo, thật cô đơn, rất lâu.
Bỗng nhiên, hắn ngước nhìn Thiệu Hoa Trì, muốn nói lại thôi.
Thiệu Hoa Trì không nhận ra ánh mắt phức tạp của Phó Thần, thậm chí còn có chút lưu luyến và......ngưỡng mộ, mờ nhạt đến mức không thển nhìn thấy. Cũng dễ hiểu thôi, thứ cảm xúc này sao có thể xuất hiện ở Phó Thần được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT