Thái Giám Chức Nghiệp Tu Dưỡng

Chương 232


...

trướctiếp

Người đã hai mươi mà chưa có hôn phối như Phó Thần là khá hiếm, ngay cả bà mối đến cũng sẽ hỏi liệu hắn có tật gì khó nói hay không. Lúc còn làm tổng quản ở hoàng cung Kích quốc, Lý hoàng cũng tặng cho hắn rất nhiều nữ nhân. Là nam nhân bình thường, chức năng đầy đủ, mà lại không có nữ nhân bên gối thì rõ ràng có vấn đề.

Chỗ Mã Thái thị có đối tượng khá thích hợp, chính là con của một vị thất phẩm phu nhân vẫn thường qua lại chơi với thị. Nữ nhi nhà đó đính hôn nhiều lần nhưng lại lỡ mất nhân duyên, giờ thành gái quá lứa lỡ thì, cùng tuổi Phó Thần. Tuy nói quan thất phẩm ở kinh thành cũng chẳng được tính là địa vị cao sang gì, nhưng Phó Thần chỉ là một phụ tá, không chức không tước, cưới được con nhà quan cũng xem như trèo cao.

Nghe được giọng nói của người không biết đã đứng đó bao lâu, Mã Thái thị giật mình quay phắt lại, hoảng đến nỗi suýt thì gãy cổ.

"Vương, vương gia." Thấy sắc mặt âm trầm của Thụy vương, thị cuống cuồng đứng dậy hành lễ, "Vương gia cát tường."

Phó Thần cũng đứng đậy vấn an.

Thiệu Hoa Trì liếc nhìn Phó Thần một cách khó hiểu. Trong mắt y như có lửa đốt, bỏng cả đầu quả tim.

Phó Thần giờ mới ngẫm lại tình hình. Ban nãy, hắn không chú ý đến khoảng cách giữa mình và vương phi. Dù sao ở đây cũng không như thời hiện đại, nam nữ dễ dàng tiếp xúc với nhau.

Thiệu Hoa Trì quay đi, gật đầu với Mã Thái thị, chỉ riêng sắc mặt vẫn lạnh tanh, "Ta và Phó tiên sinh còn có việc cần bàn, mời vương phi đi trước."

Y đưa tay tiễn khách.

Không chỉ vương phi, ngay cả Phó Thần cũng cảm thấy động tác này không được tình cảm cho lắm.

Thị muốn nói thêm vài lời những không biết phải làm sao. Thực ra, thường ngày Thụy vương vẫn rất lịch sự, không như hôm nay.

Nhưng đã đến nước này rồi, thị vẫn miễn cưỡng mỉm cười, nói thẳng ý định, "Trời cũng đã muộn rồi, thiếp còn chưa dùng bữa tối....."

"Thiện đường ở Tây phủ sẽ chuẩn bị cho nàng." Tuy Thiệu Hoa Trì không nói lời nào nghiêm khắc, nhưng thái độ này rõ ràng là từ chối thẳng thừng.

Vương phi đỏ bừng cả mặt, cảm thấy máu huyết toàn thân xông thẳng lên đầu, không sao chịu nổi.

Thị hành phúc lễ xong rồi lảo đảo bước đi.

Phó Thần nhìn dáng vẻ thị như thế cũng thấy tội nghiệp, quay sang nói với Thiệu Hoa Trì, "Ngài....liệu có hơi quá khắt khe với vương phi không?"

"Ngươi nói đỡ cho nàng ta?" Thiệu Hoa Trì cười lạnh, lạnh lùng nhìn Phó Thần.

"Ta chỉ nghĩ, ngài nên nhẹ nhàng hơn một chút."

"Tốt lắm, hay là ngươi định khuyên ta nên thường xuyên ghé thăm Tây phủ?" Trong điệu bộ bình thản của Thiệu Hoa Trì lại có gì đó khiến người ta lạnh sởn da gà.

Phó Thần nghĩ, đó không phải chuyện ngươi đương nhiên phải làm sao? Giờ lại nói như thể đó là lỗi của ta vậy.

Phó Thần mơ hồ hiểu ra gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không hiểu được. Hắn quen nhìn những đôi nam nữ bình thường, làm sao lý giải tư duy của Thụy vương.

Hắn chưa tinh tế đến độ đoán được tâm trạng Thụy vương khi thấy mình đơn độc trò chuyện với nữ nhân khác.

Hắn chỉ cảm thấy tính tình Thiệu Hoa Trì rất khó đoán. Vừa ban nãy còn tươi cười dịu dàng, ngay sau đó lại hùng hùng hổ hổ, vui giận bất thường.

Thiệu Hoa Trì cũng không buồn tranh cãi. Giữa nam nhân với nhau, không phải lúc nào cũng dùng lời lẽ giải quyết được. Y ra lệnh cho người hầu xung quanh, "Lui xuống đi."

Đám tôi tớ lặng lẽ ra ngoài, ngay cả lính canh cũng lánh đi nơi khác.

Thiệu Hoa Trì lăn lộn trên chiến trường, sức lực vượt xa người luyện võ thông thường. Nếu Phó Thần có ký ức đầy đủ, dốc toàn lực phản kháng, Thiệu Hoa Trì cũng không chiếm ưu thế. Nhưng bây giờ, Phó Thần có nội lực, nhưng không có kỹ năng để phát huy.

Ánh mắt hai người chạm nhau, bắn ra tia lửa.

Đồng tử Phó Thần co lại. Nguy hiểm!

Hắn biết rõ bản tính người này. Mấy ngày nay, y dễ nói chuyện như vậy là vì không đụng đến giới hạn của y. Phó Thần hoàn toàn chẳng biết mình đạp phải cái lôi nào nữa, trong mắt hắn, đây toàn là chuyện nhỏ nhặt. Nhưng đối diện với một coi sói hung hãn như Thiệu Hoa Trì, máu nam nhân trong người hắn lại sục sôi lên. Kẻ đứng trước mặt hắn hoàn toàn xứng đáng trở thành một đối thủ ngang hàng, thậm chí còn mạnh hơn cả hắn.

Phó Thần dùng võ thuật hiện đại để so chiêu với Thiệu Hoa Trì. Nghe nói võ nghệ của Thụy vương nổi danh khắp Tấn triều, lợi hại hơn cả cao thủ đại nội.

Phó Thần tràn đầy hứng khởi, ngọn lửa đã tắt từ lâu lại bị Thiệu Hoa Trì thổi bùng trong đáy lòng.

Hắn vung chân đá một cú vào bên sườn, mở đầu cuộc công kích. Thiệu Hoa Trì không hề xem thường hắn, nhanh chóng lui về thủ, ứng phó từng chiêu.

Cú đá này nhắm vào vị trí hiểm hóc, sức lực rất lớn, tạo một trận gió mạnh, vút qua eo Thiệu Hoa Trì. Y cũng không hề khách khí. Dù Phó Thần có trở nên như thế nào đi chăng nữa cũng không thể khinh thường được. Y vung một nắm đấm từ dưới cằm Phó Thần lên, cú đánh tràn ngập sức mạnh bùng nổ. Phó Thần lập tức cảm thấy nguy hiểm, nếu trúng một đòn này thì xương hàm cũng nát vụn. Quả nhiên là lang vương, tốc độ lẫn sức mạnh đều không ai bì kịp.

Phó Thần ngửa người ra sau, suýt nữa trúng đòn khiến hắn cực kỳ nóng máu. Hắn nheo mắt lại, đấu chí đã cháy bừng bừng. Một nụ cười khác hẳn mọi khi thóang hiện trên gương mặt. Đó là nụ cười phấn khích khi gặp được đối thủ vừa ý.

Hai người bọn họ, một kẻ vung chân trái đá lên, dùng khuỷu tay phản đòn, một người lại khom lưng xuống, lấy đà tấn công từ bên dưới. Ngươi tới ta đi, không ai chịu nhường ai, khiến bầu không khí cũng nóng hừng hừng hực như rơi vào bể nước sôi.

Cho đến khi Phó Thần không đủ sức chống lại Thiệu Hoa Trì đã bung toàn bộ sức lực, để lộ sơ hở cho đối phương. Động tác của y biến hóa liên tục, chỉ nghe tiếng xé gió khi thân thể y ma sát với không khí đã cảm thấy tốc độ kinh người. Y dễ dàng ngăn cản đòn phản công của Phó Thần, dồn sức đè hắn lên gốc cây cao lớn sau lưng.

Thân thể y lập tức ép sát. Trong lúc đầu óc Phó Thần còn trống rỗng, một hơi thở ấm nóng đã phả lên vành tai, "Bắt được rồi."

Giọng nói hối hả gợi cảm vô cùng, nhưng bây giờ Phó Thần không có tâm trí đâu mà thưởng thức vẻ mị hoặc ấy. Hắn còn đang ngây người, mắt nổ đom đóm, đầu quay mòng mòng.

Tên sói hoang này....

Ban nãy, hắn lộ sơ hở chẳng qua là vì người kia đã nhéo một cái vào bên sườn trống trải của hắn. Hắn chưa từng bị đùa giỡn như vậy, thậm chí đối phương còn là nam nhân, cho nên Phó Thần không kịp phản ứng.

Bị một nam nhân trưởng thành dùng sức nặng toàn thân đè lên một gốc cây là cảm giác gì? Chính là khó chịu đến buồn nôn. Phó Thần định phản kích ngay lập tức, nhưng Thiệu Hoa Trì học theo những gì hắn từng làm với mình, chen đùi vào giữa hai chân hắn, dùng sức tách ra, hai thân thể áp sát vào nhau.

Thiệu Hoa Trì như một con nhện độc. Trong lúc con mồi tưởng không gì bắt giữ được mình, y đã lặng lẽ giăng lưới, làm tiêu lao thể lực và sức kháng cự của đối phương, ăn mòn từng chút một, cho đến khi con mồi bị những sợi tơ vô hình của y quấn chặt, chỉ biết nằm im chờ bị cắn nuốt.

Y là một thợ săn ưu tú, đương nhiên biết không thể lơ là với con mồi này. Chỉ sơ hở một chút, hắn có thể xé rách mạng nhện.

"Buông ta ra, Thiệu Hoa Trì." Cảm thấy cổ họng bị bóp nghẹt, thân thể không động đậy, lồng ngực bị đè nặng, hắn mới nhận ra mình đã bị điểm huyệt. Phải dồn sức tích khí trong lồng ngực thật lâu mới nói được vài chữ, "Sao ngươi có thể đê tiện như thế?" Còn đâu là tôn nghiêm của vương gia?

Thiệu Hoa Trì nhẹ nhàng nở nụ cười, không hề bị kích tướng, càng không có ý định bỏ qua cho hắn. Trong mắt y có chút dịu dàng lưu luyến, "Thực ra ngươi chưa đủ hiểu ta. Lúc có thể đê tiện, ta sẽ không bỏ lỡ đâu."

Hơn nữa, nói đến đê tiện thì còn ai so được với Phó Thần ngươi?

Y hưởng thụ dáng vẻ bất lực,mặc người xâm chiếm của Phó Thần. Dù hắn vẫn tỉnh táo nhưng lại không thể động đậy, tựa một con hùng ưng bị giam trong lồng, hậm hực nhìn bầu trời qua song sắt. Lúc này, đầu óc y chẳng còn âm mưu triều chính, nghiệp lớn non sông, mà chỉ có mình nam nhân này thôi.

Dáng vẻ Phó Thần lúc này khiến y có ảo giác hắn thật yết ớt, khiến Thiệu Hoa Trì muốn xé bỏ lớp ngụy trang lạnh lùng của hắn.

Thiệu Hoa Trì nhìn lồng ngực Phó Thần phập phồng thở dốc như sắp nổ tung, chứng tở Phó Thần cũng bị ảnh hưởng bởi ngọn lửa nóng rực từ thân thể y. Đáy lòng y dậy sóng bốn bề. Cảm giác không phải chỉ có mình mình phải chịu đựng thật là tốt. Chính bản thân y cũng có chút chật vậy. Ban nãy đánh nhau một trận ác liệt sảng khoái, ánh mắt cũng thỏa mãn bừng bừng. Bản năng của nam nhân thôi thúc cả hai tranh đấu, nắm quyền kiểm soát đối phương.

Y nắm cằm Phó Thần, khiến miệng hắn không thể khép lại. Kể từ sau khi rời thành Bảo Tuyên, họ vẫn chưa hôn nhau lần nào.

Vừa chạm được đôi môi mềm mại của Phó Thần, Thiệu Hoa Trì dường như cảm thấy có gì khác lạ. Ánh mắt lạnh buốt của y quét qua cửa lớn, trông thấy Mã Thái thị đang ngẩn người đứng đó, hai mắt trợn tròn.

Mã Thái thị tựa như bị trời trồng, nhìn trượng phu của mình như một kẻ đã chết, ngay cả lùi lại cũng không còn sức.

Ban nãy, thị để quên khăn tay ở Đào Uyển. Với nữ tử, vậy này tương đương với vật đính ước. Nếu bị bất cứ nam tử nào ngoài trượng phu của mình nhặt được thì tổn hại thanh danh vô cùng lớn, cả đời này không ngóc đầu lên được. Từ khi đến Loan kinh, Mã Thái thị đã ghi nhớ được phong tục nơi này.

Thị sững sờ nhìn vị trượng phu chẳng bao giờ gần gũi ai, lại đang làm chuyện vô cùng vi phạm đạo đức với một nam nhân khác.

Chuyện bại lộ rồi, nếu như Thiệu Hoa Trì khôn ngoan thì sẽ buông Phó Thần ra, sau đó dỗ dành thê tử, đuổi khéo nàng về. Muốn tìm cớ cũng cso nhiều cách. Suy cho cùng, phu thê phải đồng lòng mới không khiến người khác tìm được cơ hội chọc ngoáy. Nhưng tình cảm đâu phải là thứ tư duy được bằng đầu.

Bị người khác nhìn chằm chằm, nhưng Thiệu Hoa Trì vẫn không hề để tâm, còn tham lam ngậm mút đôi môi Phó Thần. Mã Thái thị cảm thấy, lúc này mình chẳng có tư cách mà hô lên một câu dừng lại. Bên tai thị là tiếng sụp đổ ầm ầm như tuyết lở Thiên sơn. Một vị quân thanh tâm quả dục như vậy, lễ nghĩa lịch thiệp như vậy, tuân thủ nguyên tắc như vậy, giờ đã trở thành một con người hoàn toàn khác. Chỉ cần y giải thích với thị một câu, thị sẽ tin hết, xem như không hề hay biết.

Phó Thần cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng hắn bị điểm huyệt, không thể quay đầu.

Nữ nhân kia đi rồi, Thiệu Hoa Trì mới cảm thấy sự kích thích khi lần đầu bại lộ bí mật. Nơi hai người tiếp giáp có một sợi chỉ bạc kéo dài. Thiệu Hoa Trì liếm đi, hơi thở nóng bỏng vờn quanh, "Ngươi không tập trung gì cả? Ta không đủ để chiếm lấy toàn bộ tâm tư của ngươi sao?"

Như một sự trừng phạt, Thiệu Hoa Trì lại áp tới, điên cường cắn mút, truyền ngọn lửa nóng rực sang cả Phó Thần. Mỗi góc nhỏ trong khoang miệng đều bị y quét sạch, dùng đầu lưỡi mô tả thataij tỉ mỉ, ngậm lấy môi lưỡi Phó Thần mà khiêu vũ. Tiếng nước bọt ướt át vang vọng bên tai, khiến người ta đỏ mặt tim đập.

đầy buồng phổi. Hắn chưa kịp nói lời nào, một nụ hôn ác liệt khác lại lao vào xâm chiếm.

Phó Thần bị hôn đến phát bực. Ngươi không chịu dừng phải không?

Nhưng nghĩ đến những việc đối phương làm mấy ngày này, cơn giận trong lòng lại tiêu tan phần nào. Hắn lặng lẽ che giấu khí thế sắc bén trong mắt.

Đành an phận khép mắt lại.

Dưới gốc cây già, tán lá rung rung phát ra từng âm thanh xào xạc, tựa tiếng thì thầm của tình nhân. Thân cây che khuất một vùng trời cho hai kẻ quấn quýt đến quên trời quên đất.

Vương phi trở lại viện của mình, sắt mặt tái xanh, bảo nha hoàn đều lui xuống.

Thị còn chưa bình phục khỏi nỗi khiếp sợ ban nãy. Một lúc sau, thị bỗng ôm lấy ống nhổ, nôn hết sạch mọi thứ trong bụng.

Hóa ra y đối với Điền thị kia cũng chẳng có chút tình cảm nào, vậy mà trước giờ thị vẫn ghen tị như một kẻ ngốc. Dáng vẻ như bây giờ mới gọi là thật lòng yêu thương. Y không phải trời sinh lãnh cảm, cũng không phải tương kính như tân với thê tử của mình. Chẳng qua thị và những nữ nhân khác đều không phải thứ y muốn.

Chẳng trách vừa thành thân xong, y đã thay đổi thái độ.

Thật nực cười làm sao, thị thất bại dưới tay một nam nhân.

Thị nôn đến khóe mắt đỏ bừng, vừa khóc vừa cười như một kẻ điên.

Bỗng nhiên, thị nhớ đến ánh mắt Thiệu Hoa Trì nhìn mình ban nãy? Y sẽ xử lý mình thế nào? Với tính cách, thủ đoạn của Thụy vương, nếu thị đã phát hiện ra bí mật động trời này thì làm sao còn giữ vị trí vương phi nữa?

Điền thị không phải nữ nhân mà vương gia yêu quý, vậy thị đã chết như thế nào?

Có thật là vì mắc bệnh thiên hoa như lời đồn không?

Ngay cả thị cũng cho rằng vương ra quá đau lòng nên sau khi quay về kinh thành, lúc nào cũng vùi mình ở quân doanh.

Làm gì có chuyện đó. Có khi y chẳng hề rơi lấy một giọt lệ. Nếu thật sự yêu thì sao không xử phạt người đã sai điền thị đến Tây Bắc là mình?

Thị còn tưởng vương gia nhìn nhân công sức của mình nên bỏ qua, nhưng thực ra, có lẽ y còn thầm cảm ơn thị.

Một nam nhân đáng sợ!

Lừa gạt khắp thiên hạ!

Nhưng mà, thị vẫn còn quân bài chưa lật!

Đúng, thị còn Bàn Nhạc tộc. Nếu bộ tộc của thị không theo phe thất hoàng tử thì sao....

Có bao nhiêu hoàng tử để lựa chọn cơ mà?

Mã Thái thị lạnh lùng cười nhếch môi. Ngươi bất nhân thì đừng trách ta tiên hạ thủ vi cường!

Thị nhớ đến một người, là ánh sáng rạng đông trong đêm dài tăm tối của thị. Vài năm trước, cửu vương Thiệu Tử Du thường nhìn thị bằng ánh mắt thương cảm, giúp đỡ thị rất nhiều. Vào tiệc tất niên hàng năm, hai người cũng có cơ hội gặp mặt. Thị vội vàng lau mặt, chậm rãi đứng lên, đi đến trước gương, tháo trâm cài và trang sức.

Thị lấy một bông hoa đào cắt bằng giấy dưới đáy rương. Đó là vật y đưa cho thị vào lễ đèn lồng ba năm trước, khi thi đoán được câu đố đèn. Trên đó viết: Chỉ tiếc không gặp gỡ khi nàng chưa xuất giá.

Lẽ ra thị nên thiêu hủy, nhưng vẫn giữ lại đến giờ.

Thị biết tâm tư của cửu vương, nhưng giờ đã là hoàng tẩu của y, hai người không thể vượt quá giới hạn. Thị đã gả cho người ta, muốn hối hận cũng không kịp nữa.

Nhưng chuyện bây giờ liên quan đến tính mạng.

Thiệu Hoa Trì thuộc phe cửu vương. Nếu thị đến chỗ cửu vương thì Thiệu Hoa Trì không thể đụng đến thị được nữa.

Mã Thái thị bình tĩnh trở lại, mặt đầy quyết tâm.

Cửu vương phủ.

Khi Thiệu Tử Du đang đánh cờ vây cùng thái phó, người hầu đến báo Thụy vương phi cầu kiến, lại còn đến từ cửa hông, dường như sợ bị người ta phát hiện.

Thiệu Tử Du mặt không đổi sắc, hạ một quân cờ. Cục diện thắng áp đảo hiện rõ. Y nhẹ giọng nói, "Không lưu một manh giáp."

Thái Phó thở dài, nhìn quân đen vây quân trắng đến đường cùng, không cách cứu vãn, "Xem ra tâm tình cửu điện hạ hôm nay rất tốt."

"Hạt giống gieo từ mấy năm trước, vốn không để tâm lắm, nhưng xem ra đã đến lúc gặt rồi." Thiệu Tử Du vuốt ve quân cờ đen trong tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp