Nghĩ đến việc Phó Thần đã tỉnh, Thiệu Hoa Trì càng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Nếu tỉnh rồi thì sao còn giả vờ ngủ? Chẳng lẽ Phó thần nguyện ý cho y một cơ hội?

Y lại nhớ đến cuộc gặp gỡ cuối cùng trước đêm tiến hành chiến dịch. Chuyện đó quá vô lý. Thiệu Hoa Trì bình tĩnh lại, loại trừ khả năng này. Phó Thần không phải người dễ dàng thay đổi suy nghĩ. Nếu thế thì chỉ có hai khả năng. Một, tính cách Phó Thần hoàn toàn thay đổi, nên đành nhẫn nhịn để tránh tình cảnh xấu hổ. Nhưng dù Phó Thần có thay tính đổi nết đi nữa cũng không đánh mất bản chất vốn có. Hắn không đời nào để y muốn làm gì thì làm. Khả năng thứ hai, hắn thật sự vẫn đang ngủ, chẳng qua chỉ động đậy trong giấc mộng mà thôi.

Là cái nào?

Dù là lý do gì đi chăng nữa thì thử một chút sẽ biết thôi.

Phó Thần rất giảo hoạt, không thể dùng cách bình thường mà đoán suy nghĩ của hắn. Thuộc hạ của cả hai người đều ngầm gọi Phó Thần là hồ ly giảo hoạt, chính y cũng cảm thấy chuẩn không cần chỉnh.

Giả vờ, ngươi cứ giả vờ đi!

Dù ngươi định làm trò gì, Phó Thần, lần này ta quyết ép buộc ngươi! Giờ ta đã có cớ rồi.

Thiệu Hoa Trì là người ngoan cố từ cốt lõi. Chẳng qua thường ngày y luôn tỏ vẻ không quan tâm đến ngôi vị hoàng đế nên không ai biết rằng y là người gian ngoan thế nào. Mọi người thấy y ưu tú, nhưng không thấy y làm thế nào để đạt được những thành tích đó. Toàn bộ sự tàn nhẫn, quyết đoán của y đều phát tiết trên chiến trường. Bây giờ, Phó Thần không biết bao phen tự xem thường tính mạng, bỗng dưng bỏ trốn. Thành này nằm trong tay y, hắn trốn được đi đâu chứ?

Sư bực bội khiến y cái gì cũng dám làm. Tuy thời niên thiếu, ở trong cung, y nổi tiếng nóng nảy, tất cả đều là diễn kịch, nhưng mà có người nói đời là vở kịch lớn, chẳng phải sao.

Y chậm rãi cúi xuống, quan sát gương mặt không chút xao động, thử dò hỏi, "Đừng giả vờ nữa. Ta biết ngươi đã tỉnh. Khả năng diễn xuất của ngươi vụng về như thế, qua mắt ta được sao?"

Thiệu Hoa Trì nhẹ nhàng đặt tay lên động mạch cổ, cảm nhận nhịp đập rõ ràng, đều đặn. Vì cúi xuống rất gần, nên y cũng cảm thấy hơi thở của Phó Thần, không hề thay đổi gì sau câu nói của y.

Y khẽ giật chân mày. Người sốt cao, hôn mê bất tỉnh là chuyện bình thường. Chẳng lẽ y thật sự hiểu lầm?

Qua một lúc lâu, Thiệu Hoa Trì vẫn không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn. Tiếp theo phải thử như thế nào, Thiệu Hoa Trì lại lẳng lặng nhìn người đang nằm im như không hay biết trước mặt, thầm suy nghĩ.

Có một cách mà chỉ cần Phó Thần tỉnh thì nhất định phải thừa nhận.

"Đây là ngươi tự làm tự chịu." Thiệu Hoa Trì dường như tìm được cớ biện hộ, vứt bỏ lời hứa lúc trước sang bên. Có thịt trước mặt, đời nào lại bỏ lỡ. Huống chi, người này nhất định phải là của y. "Ngươi cũng từng cưỡng ép ta một lần, giờ ta sẽ trả ngươi đầy đủ."

Lần "cưỡng ép" đó xảy ra cách đây chưa lâu, y còn ghim trong lòng.

Y nghiêng người, bao phủ hoàn toàn lên thân thể Phó Thần. Tránh đi vết thương trên ngực, dùng tư thế chiếm đoạt nhất mà đặt hắn dưới thân, ép môi mình lên.

Lúc chạm được đôi môi mềm mại, ấm áp của Phó Thần, Thiệu Hoa Trì mở to mắt. Y vẫn rất tỉnh táo. Nếu làm đến thế mà Phó Thần còn không phản ứng gì thì mới dám khẳng định hắn đang hôn mê. Như vậy, y sẽ xem tất cả những gì đã làm lúc trước như chưa xảy ra. Bằng không, hứa hẹn giữa bọn họ sẽ phải xóa bỏ, y không có cớ gì giữ Phó Thần bên cạnh nữa. Phó Thần cũng sẽ không chấp nhận một vị chủ công không giữ chữ tín.

Dù là ngôi hoàng đế hay Phó Thần, y đều không thể từ bỏ.

Ánh đèn dầu bao trùm lên cảnh hai người quấn quýt với nhau. Cho đến khi xác định Phó Thần không phản ứng chút nào, y không biết nên thất vọng hay nên thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt Thiệu Hoa Trì càng thâm trầm. Y nâng tay, điểm huyệt đạo của Phó Thần. Thân thể hắn khẽ giật một chút, rồi như chìm vào giấc mộng hư vô.

Lúc này, Thiệu Hoa Trì mới chậm rãi nhắm mắt. Không chỉ đơn giản là hai môi chạm nhau. Lần đầu tiên, y có đủ thời gian mân mê hình dáng khuôn miệng ấy. Môi Phó Thần khá mỏng. Nghe nói người có dạng môi này đều là kẻ bạc tình, tính dục rất mạnh. Môi Phó Thần tuy mỏng như vô cùng gợi cảm. Y mút khẽ làn môi nhợt nhạt, cho đến khi ướt mềm rồi mới cạy ra, tiếp xúc với phần nóng bỏng bên trong. Thiệu Hoa Trì hơi duỗi người, dùng sức len qua hàm răng khép kín. Người hôn mê không có sức kháng cự, dễ dàng bị y xâm nhập vào tận vòm miệng, chiếm đoạt không tha một tấc nào.

Tiếng hôn môi ướt át không ngừng vang lên trong căn phòng tĩnh lặng. Bóng hai người quấn quýt phản chiếu lên tường.

Đến khi y đứng dậy thì môi Phó Thần đã hơi sức, sắc mặt cũng ửng hồng vì thiếu dưỡng khí sau nụ hôn dài kịch liệt. Thiệu Hoa Trì thở hổn hển, sóng triều quay cuồng trong đáy mắt, một lúc lâu sao mới khống chế được trái tim đang đập dữ dội của mình.

Hắn vén những sợi tóc vương trên má ra sau vành tai, sửa sang bề ngoài lội xộn, che lại thân thể Phó Thần. Y cởi áo khoác của mình, nhẹ nhàng bọc quanh người hắn, để đầu hắn ngả vào ngực mình. Sau đó, y lại dùng áo che khuất mặt hắn, cẩn thận ôm người lên. Cằm y khẽ cọ cọ đỉnh đầu Phó Thần qua lớp vải, dịu dàng nói, "Ngủ ngoan ghê."

Phó Thần là một nam nhân trưởng thành cao lớn, nhưng Thiệu Hoa Trì lại ôm hắn vô cùng dễ dàng. Đó là nhờ y có nội lực thâm hậu. Nếu Phó Thần tỉnh thì không đời nào để y ôm kiểm này. Bất cứ nam nhân nào cũng ghét bị đối xử như thế. Nhưng giờ hắn đang bị thương, sẽ chẳng ai nghĩ gì sai lệch đâu.

Có nghĩ cũng không dám nói trước mặt Thiệu Hoa Trì.

Lúc này, Thanh Tửu đang đi đi lại lại trước sân, thi thoảng lại rướn cổ lên xem động tĩnh bên trong. Đã một lúc lâu rồi mà sao còn chưa ra? Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Thanh Tửu nhìn thoáng quá hai hàng lính dày đặc như lá chắn của Thụy vương. Bọn họ cũng giống như Thụy vương, người nào người nấy mang vẻ mặt người sống chớ tới gần, có hỏi cũng không đáp. Nhớ đến các cô nương bị kéo ra ngoài ban nãy còn đang bị giam, Thanh Tửu bực bội gãi đầu. Không biết có nên gọi đám Thanh Nhiễm đến không. Nhưng công tử nói, về sau Thụy vương là chủ công của bọn họ, gọi tới cũng vô ích.

"Vào lâu quá rồi. Liệu y có nhân lúc công tử yếu sức mà làm gì không? Bá vương ngạnh thượng cung thì sao?" Hơn nữa, giờ còn chưa biết tình trạng công tử thế nào.

Thanh Tửu đứng lẩm bẩm một bên, nói rất nhẹ, nhưng không để ý tới một binh lính đứng rất gần đó, khóe miệng hơi giật, dường như muốn nói: Ngươi nghĩ rõ là hay. Không biết có bao nhiêu người muốn bò lên giường Thụy vương đâu. Thụy vương nhà ta sao có thể ưng một nam nhân quê mùa như vậy. Chưa kể, trên đời này còn ai đẹp hơn Thụy vương được nữa.

Thanh Tửu cũng không quan tâm bọn họ nghĩ gì. Chỉ cần nghĩ tới trinh tiết của công tử lâm nguy là nó đứng đống lửa ngồi đống than. Vị vương gia này rõ ràng có ý đồ xấu với công tử nhà họ, nhưng bề ngoài thì lúc nào cũng tỏ ra đạo mạo, đường hoàng, khiến người ta càng hoảng.

Cửa mở. Thanh Tửu vội vàng chạy đến, thấy Thiệu Hoa Trì ôm một người bọc trong áo khoác lớn, bước ra ngoài.

"Thụy....Thụy vương điện hạ, ta đã chuẩn bị xong xe ngựa. Ngài có thể đặt công tử xuống...."

Thất Thanh Tửu trán lấm tấm mồ hôi, Thiệu Hoa Trì liếc xéo một cái, "Còn ở đây à? Nhàn rỗi quá nhỉ? Ta nhớ rõ lúc vào thành, nhị ca mang theo không ít đồ. Ngươi đi xem đi."

Nói xong cũng chẳng thèm để ý nữa, đi thẳng ra ngoài.

Là ai ra lệnh cho nó chạy suốt một ngày? Thanh Tửu nghẹn họng trân trối, nhìn Thụy vương trở mặt như trở bàn tay. Nó không tin nổi trên đời lại có người vô liêm sỉ như vậy.

Công tử, ngài nhất định phải cảnh giác cao độ, ngàn lần đừng để bị tên sói này cưỡng....à quên, bắt mất! Y sẽ không chi ăn thịt ngài thôi đâu!

Y không hợp với ngài chút nào!

Nhưng trên đời nào có ai hợp với công tử. Tính tình công tử như thế, sẽ chẳng bao giờ chủ động tìm người yêu. Thanh Nhiễm cô cô cũng từng đưa người đến cho công tử, Lý hoàng cũng ban thưởng không ít, nhưng đều bị công tử đuổi về. Đến giờ công tử vẫn chưa từng thích một ai.

Thanh Tửu nghiêng đầu nghĩ ngợi, cảm thấy chẳng ai xứng.

Lúc Thiệu Hoa Trì đạp cửa bước ra ngoài, y quay đầu nhìn bảng hiệu. Lúc trước y không chú ý lắm, nhưng nhớ đến trang phục và cách trang điểm của cô nương Lục Phất ban nãy, liền hiểu ra ngay.

Ba chữ Hồng Tụ Chiêu chói lọi đạp vào mắt, y chỉ bình thản quay đi, ôm người càng chặt.

Về đến phủ đệ, La Hằng đã chờ sẵn. Thấy Thiệu Hoa Trì ôm người trong tay, hắn đoán chừng đó là Phó Thần, bèn ngăn đám Thanh Nhiễm đang định chạy lên đón, bảo bọn họ lúc này đừng có trang với điện hạ. Bình thường điện hạ rất dễ tính, nhưng hôm nay thì không dám chắc đâu.

Thanh Nhiễm cũng nhớ đến lời căn dặn của Phó Thần lúc trước. Tuy lo lắng cho tình trạng của Phó Thần, nhưng quy củ vẫn là quy của. Nàng và các thuộc hạ khác cùng hành lễ với Thiệu Hoa Trì.

Quanh co một vòng, rốt cuộc họ vẫn quay về dưới trướng Thụy vương.

"Điện hạ, phòng của ngài và phòng công tử đều đã chuẩn bị xong." La Hằng nói.

Tuy bề ngoài, Phó Thần chỉ là mưu sĩ của Thiệu Hoa Trì, mọi người chỉ biết hắn họ Phó, nhưng đám La Hằng vẫn quen miệng gọi biệt hiệu của Phó Thần là công tử.

Thiệu Hoa Trì nhướn mày. Y tưởng ban nãy đã căn dặn rõ ràng rồi, "Ta bảo chúng ta ở cùng nhau, không nghe à? Lần sau không được viện cớ lung tung."

Y ôm người, sải bước về thẳng phòng mình. Lương Thành Văn và các thái y đã chờ sẵn trong hậu viện.

La Hằng đương nhiên không quên Thiệu Hoa Trì từng dặn hắn chuẩn bị phòng "cùng nhau", nhưng hắn tưởng là chuẩn bị hai căn phòng cùng lúc. Chẳng nhẽ "cùng nhau", tức là.......ngủ cùng nhau?

Hắn nhớ rõ ràng ngay cả Điền thị còn chưa từng gần gũi với điện hạ. Mỗi lần tắm rửa, thay quần áo, Thiệu Hoa Trì đều không để bất cứ ai hầu hạ. Y ghét bị người khác động vào, chứ đừng nói ngủ chung một chăn.

Lương Thành Văn thấy vẻ mặt Thiệu Hoa Trì, cũng biết ý bảo hai vị thái y đi theo mình lui xuống trước.

Thiệu Hoa Trì vào phòng, ngồi xuống giường, đặt Phó Thần lên đùi mình. Đầu Phó Thần vẫn tựa vào ngực y như trước, cả thân dựa vào cặp đùi rắn chắc cách một lớp vải mềm.Y nhẹ nhàng vòng tay qua người hắn, không hề giống hành vi lưu manh sỗ sàng, chỉ dịu dàng vén áo khoác ra, để lộ gương mặt Phó Thần đang hôn mê, "Đến xem hắn thế nào."

Điện hạ, ngài vẫn nên đặt hắn xuống giường thì hơn." Thế này không hợp lễ chút nào.

Thiệu Hoa Trì nhướn mày, một tay ôm eo Phó Thần, một tay kéo chăn trên giường, đắp lên đùi hắn, thản nhiên nói, "Cứ để như vậy."

Lương Thành Văn thấy động tác của Thiệu Hoa Trì có vẻ nhẹ nhàng, bâng qươ, nhưng thật ra đôi con ngươi kia đen thẫm, không chút ánh sáng. Hắn cảm thấy có chút nặng nề, đành mệt mỏi lắc đầu, bước đến bắt mạch. Một lúc lâu sau, hắn thở phào một tiếng, "Đã tỉnh rồi thì không có gì đáng ngại. Tuy sốt nhưng không sốt cao. Lát nữa ta kê thuốc hạ sốt. Có khả năng chất độc còn dư lại trong người, đến đêm sẽ khó chịu."

Hắn tưởng nói vậy Thiệu Hoa Trì sẽ vui mừng, không ngờ y lại không lạnh không nóng cười khẽ một tiếng. "Hắn đáng bị thế. Dám chạy trốn một mình, còn muốn được sung sướng nữa à?"

Lương Thành Văn ngẩn người,"......"

Quả thật lần này, Phó Thần không màng tính mạng, khiến điện hạ ức chế lửa giận, chạy đi tìm người. Điện hạ giận y cũng đúng.

Lương Thành Văn cũng thầm than một tiếng. Hắn nghĩ Phó Thần nên học cách coi trọng thân thể mình hơn. Cứ như thế này thì những người bên cạnh hắn cũng khổ sở lắm. Chỉ mình hắn quản được điện hạ thôi.

Sau đó, hắn lại thấy Thiệu Hoa Trì dường như đang vuốt ve khuôn mặt Phó Thần, nói bằng giọng điệu lạnh nhạt, nghiêm túc như lúc duyệt binh. "Ngươi thì thoải mái rồi. Bởi vì ngươi đâu có đau bằng ta."

Lương Thành Văn tự nhiên phát run.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play