Việc phát đồ ăn ở thành Bảo Tuyên được chia làm hai lần trong ngày, giờ Tỵ và giờ Dậu. Nhưng hôm nay lại phát sớm hơn nhiều, do Thụy vương sắp xếp như thế. Dân chúng khỏe mạnh đều đổ ra đường, lấy đồ ăn về cho người trong nhà.

Không nói yêu cầu này của Thụy vương rất đúng tình hợp lý, nghĩ cho muôn dân, cho dù không hợp lý đi nữa thì dân cũng sẽ tự nghĩ lý do bao biện cho y. Đó chính là cái tốt của việc dược lòng dân. Thiệu Hoa Trì phát huy tối đa lợi thế này. Cho nên lúc này, dân chúng tụ tập đông đảo dưới chân thành. Trừ những người bệnh nặng ở nhà thì đều có mặt hết.

Những người còn khả năng đi lại đều lặng lẽ tuân theo sự sắp xếp của binh lính.

Mỗi người một phần, quy định rõ ràng, phân chia theo nhân khẩu và tuổi tác. Cũng nhờ các thức phân phối tương đối công bằng này nên trật tự được duy trì ổn định. Lúc Lục Phất đến nơi thì vẫn còn khá sớm. Tên này do Phó Thần mới sửa cho. Lúc Phó Thần hỏi tên nàng, nàng nói lúc trước tú bà đặt cho nàng hoa danh là Hoa Phất.

Nghe đến chữ Hoa, Phó Thần chẳng hiểu sao thoáng ngây người ra một lúc.

Bây giờ Hồng Tụ Chiêu đã chẳng còn, hoa danh trước kia của nàng không cần dùng nữa, chi bằng đổi tên thành Lục Phất.

Lục Phất thích màu xanh, nghe cũng thấy êm tai nên nhận cái tên này.

Thực ra khi Phó Thần phát hiện ra mình hiểu lầm, hắn đã cân nhắc xem tiếp theo phải làm sao giải quyết cho thỏa đáng.

Nếu chỉ quay lại như bình thường, tìm chút lý do rồi thành thật nhận sai thì chắc vị Thụy vương điện hạ anh minh kia cũng không lấy mạng hắn, nhưng chắc chắn sẽ phải chịu phạt.

Nhưng mà hắn nhớ, để trốn thoát, hắn đã làm bị thương vài người.

Người bình thường nào lại tự nhiên đi tấn công người phe mình, còn ra tay tàn nhẫn như thế nữa.

Khả năng thứ nhất: Hắn sẽ bị xem là người của nhị hoàng tử, bất ngờ phản bội. Khả năng này tương đối thấp nhưng không thể loại trừ. Khả năng thứ hai: Hắn bị chứng mất hồn, thần trí không rõ, nhưng thế cũng có nghĩa hắn mất đi giá trị của một thuộc hạ. Khả năng thứ ba: Hắn có vấn đề, ví dụ như.....mất đi một phần ký ức.

Cách cuối cùng nghe khá hợp lý, vừa có thể giải thích cho tình trạng hiện giờ, vừa không gây sóng gió lớn.

Nhưng điều khiến Phó Thần tương đối đau đầu là, nếu dùng cách này thì sẽ gặp rủi ro khá lớn. Một người dù có mất trí nhớ thì thói quen, hành vi, ngữ khí khi nói chuyện cũng không thay đổi nhiều. Lúc trước có nhiều tội phạm đã dùng cách này để lừa gạt, nhưng chuyên gia cố vấn tâm lý như hắn không phải vô năng. Hắn không biết nguyên chủ là người thế nào, nhưng nhất định là quen biết những người kia. Bây giờ tự tiện xông ra chẳng khác nào lao đầu vào chỗ chết.

Hắn không cho rằng người khác sẽ không nhận ra nguyên chủ biến thành người khác. Hắn không hề xem thường trí tuệ của cổ nhân.

Nếu bị phát hiện thì kết cục của hắn sẽ giống như những kẻ bị xem như yêu ma quỷ quái trong lịch sử.

Hắn cần thu thập thêm thông tin, chí ít cũng phải biết được đại khái tên tuổi, tính tình, lai lịch của vị thuộc hạ này, sau đó mới tìm một cách thích hợp để xuất hiện.

Nhưng Phó Thần còn chưa biết làm sao, hắn đã bị vết thương mất máu nhiều làm cho nửa tỉnh nửa mê, không suy nghĩ được gì nữa.

Trước đó, hắn gọi Lục Phất đến hỏi thăm tin tức.

Phó Thần đã tính kỹ, nếu thật sự không tìm hiểu được gì thì hắn có trốn nữa cũng vô ích, chẳng bằng cứ đàng hoàng xuất hiện. Đương nhiên hắn không cho rằng vị vương gia thân mang nghiệp lớn kia sẽ quá quan tâm đến một thuộc hạ bé nhỏ, chắc chỉ tìm một lát rồi thôi.

Dựa vào tình trạng của tòa thành lúc này thì một con ruồi cũng không bay lọt. Hắn cứ chủ động nhận tội, rồi tùy cơ ứng biến. Chỉ sợ một vị vương gia hùng tài đại lược như vậy rất khó qua mặt.

Phó Thần cân nhắc kỹ càng, trước mắt chỉ có thể án binh bất động.

Hắn chuẩn bị tốt mọi đường lui rồi, nhưng không ngờ trong kế hoạch của hắn lại có yếu tố bất ngờ, chính là vị Thụy vương gia dũng mãnh trong lòng hắn.

Lục Phất nhớ những gì Phó Thần dặn dò trước khi hôn mê, giả vờ hiếu kỳ nhìn xung quanh một chút, thấy hôm nay binh lính ít hơn mọi khi rất nhiều, nhưng dân chúng lại đông, hơn nữa cũng nhốn nháo hơn bình thường. Nàng hỏi người đồng hương bên cạnh, "Hôm nay sao thế? Sao chỗ nào cũng có vể khẩn trương như vậy."

"Thực ra ta chỉ nghe nói thôi, bây giờ người ta đang lục soát tìm kiếm phạm nhân đó." Người đồng hương này trước kia là hỏa kế trong quán trọ, thăm hỏi tin tức rất lành nghề.

"Phạm nhân?"

Người đồng hương có chút kinh ngạc, nhìn quanh xem có ai để ý đến họ không mới ghé đầu lại nói chuyện.

"Ban nãy có người đồn, vị mưu sĩ của Thụy vương điện hạ, Phó tiên sinh mất tích. Nhưng sau đó lại không ai nhắc đến chuyện này nữa, hình như là tìm thấy rồi. Giờ mọi người lại truyền tai nhau, tìm kiếm tàn dư quân địch chạy trốn. Nhưng ta cảm thấy việc này...có gì bí mật...."

Vị Phó tiên sinh kia là người giết tên đầu lĩnh bắt bớ dân chúng, không ít người trong thành Bảo Tuyên biết đến hắn. Nghe tin hắn mất tích, nhiều người tham gia hỗ trợ, nhưng sau đó vẫn chưa tìm ra, hình như Thụy vương điện hạ thay đổi mệnh lệnh.

Ánh mắt Lục Phất chợt lóe, "Vẫn chưa tìm được à?"

"Chắc là chưa. Ngươi thấy đấy, thành chúng ta lớn như vậy, có biết bao nhiêu nhà hoang, tìm từng cái cũng phiền lắm. Nghe nói Thụy vương điện hạ đang đích thân điều tra." Người đồng hương kia thấy sắp đến lượt mình lĩnh đồ, không dám huynh thuyên nữa, "Đừng nói nha."

Tự mình điều tra! Vậy thì nghiêm trọng đến mức nào? Thụy vương chắc đang tức giận lắm.

Nàng không ngờ vẫn còn dư đảng của địch. Nam nhân kỳ quái kia càng đáng nghi hơn.

Hắn có quan hệ gì với Phó tiên sinh hay không?

Nàng lại vội hỏi, "Đúng rồi, ngươi có biết tên họ đầy đủ của Phó tiên sinh không?"

"Ta làm sao mà biết được." Người đồng hương trợn mắt.

Trên thực tế, lúc này Thiệu Hoa Trì đang chuẩn bị bùng nổ, sắc mặt càng nghiêm nghị hơn thường ngày.

Thời gian Phó Thần mất tích càng dài, áp lực xung quanh y càng nặng nề. Lúc này, y vừa ra khỏi một trạch viện, sắp lục soát hết ba phần tư thành Bảo Tuyên này rồi.

Đám người Tùng Dịch đi bên cạnh y còn không dám thở mạnh, nhìn sắc mặt lạnh lùng như sắt thép của Thiệu Hoa Trì,thấp thỏm nói, "Trước khi hôn mê, công tử đã nói có khả năng tính tình hắn sẽ thay đổi lớn, cho nên kẻ tấn công Cảnh giáo úy....Có khả năng thật sự...." là do hắn làm.

Cho nên việc hắn trốn đi không liên quan gì đến nhị vương gia. Nghĩ đến người của phe nhị vương gia đang bị hành hình bức cung lúc này, Tùng Dịch cũng không biết phải giải thích sao cho ổn.

La Hằng và những người trông coi không cẩn thận đều bị phạt quân côn, giờ còn nằm trên giường kêu oai oái, không thể đi lại vào lúc này. Thực ra, lúc hành quân đánh địch, Thiệu Hoa Trì chưa từng làm việc theo cảm xúc. Cho nên bây giờ, thấy Thiệu Hoa Trì không chút do dự xử phạt, bọn họ mới nơm nớp lo sợ như thế.

Nếu không tìm thấy Phó Thần thì bọn họ cũng nguy mất.

Công tử, cầu xin ngài mau xuất hiên đi.

"Không cần nhắc lại chuyện này với ta," Tìm suốt một ngày, những việc dang dở chưa giải quyết đang xếp chồng chất. Thời gian càng trôi qua, y càng mất kiên nhẫn. Đã quá giờ Phó Thần phải uống thuốc. Nhớ đến lần trước, hắn không quan tâm đến thân thể mình, cưỡng ép kinh mạch để giết Lã Thượng, y không kiềm chế nổi lửa giân sôi trào trong ngực, "Tìm từng gian nhà....Tìm được, đánh gãy chân hắn!"

Lương Thành Văn vừa đến thì nghe được, lảo đảo suýt ngã.

Chỉ mình hắn biết Thiệu Hoa Trì nghiêm túc. Tuy thực tế không tàn nhẫn như lời nói, nhưng chắc chắn là giận điên lên rồi.

Lúc trước, y đã sai hắn chế ít thuốc để khiến nửa người dưới của Phó Thần không thể nhúc nhích, đợi tìm được người về thì dùng, để bắt Phó Thần ngoan ngoãn dưỡng thương. Tuy nói đánh gãy chân là giả, nhưng kết quả thì là thật.

Bất cứ ai nhìn thấy Phó Thần liều mình dùng sức lực cuối cùng bảo vệ điện hạ cũng hiểu rõ tình nghĩa chủ tớ giữa hai người này sâu đậm bao nhiêu. Mấy ngày hắn hôn mê, điện hạ đều tự mình săn sóc từng chút một. Giờ hắn mất tích, điện hạ không sốt ruột làm sao cho được.

Vừa giận lại vừa thương, cuối cùng chỉ khiến bản thân mình uất ức.

Thực ra điện hạ cũng buộc phải tàn nhẫn thế thôi, bằng không thì đâu phải đưa ra hạ sách này. Hắn đã hợp tác với điện hạ từ nhỏ, phụ thân nhà mình có chút quan hệ với Lệ phi nương nương nên hắn cũng cố hết sức giúp đỡ điện hạ. Phó Thần là đứa trẻ mà hắn lẫn Lưu Túng rất thích, chuyện giữa hai người, hắn không quá ủng hộ. Tình cảm của điện hạ với Phó Thần chẳng mang lại lợi ích gì. Nếu bị người ngoài biết được thì vĩnh viễn thân bại danh liệt. Phó Thần từ chối y là đúng, cũng là điều phải làm.

Nhưng dõi theo bọn họ suốt thời gian qua, hắn cảm thấy mình đang dần nghiêng về phía điện hạ rồi. Từ bất cứ phương diện nào, điện hạ đều đang dần dần nắm được ưu thế.

Thấy Lương Thành Văn, khóe miệng Thiệu Hoa Trì khẽ nhếch, giọng nói cũng có chút dịu dàng, "Làm xong chưa?"

Lương Thành Văn do dự gật đầu, giao số thuốc bột khiến người khác không thể đi lại cho Thiệu Hoa Trì.

Phó Thần à, không phải lão Lương ta không giúp ngươi.

Ta thấy ngươi đời này hết cách rồi.

Lúc này, Thanh Tửu con đang chạy quanh khu phát lương thực để hỏi thăm tin tức. Công tử mất tích, bọn họ cũng lo lắm, nhưng sao Thụy vương còn hoảng hơn bọn họ vậy? Công tử đâu phải là trẻ con, dù bị thương thì đây cũng đâu phải lần đầu công tử thương tích đầy mình? Đâu nhất thiết phải loạn lên như thế?

Hơn nữa, công tử lúc nào cũng có cách hành xử riêng, có bỏ đi cũng là chuyện bình thường.

Trong lòng Thanh Tửu, công tử nhà nó chính là vô địch, bỏ đi thì nhất định là có chuyện quan trọng phải làm.

Nhưng bị Thiệu Hoa Trì theo sát từng bước, nó không thể nói dối được. Cứ một chốc lại có binh lính đi về phía nó.

Thanh Tửu dù chẳng muốn làm việc cho Thiệu Hoa Trì nhưng vẫn phải chăm chỉ tìm kiếm.

Nó quét mắt một lượt, thấy một thiếu nữ mặt trắng toát, mô đỏ mọng đang ngập ngừng. Nàng hình như đang cố gắng bình tĩnh, ánh mắt có chút hoang mang. Thanh Tửu từng được bồi dưỡng để thành tử sĩ nên nhanh chóng nhận ra nàng có gì đó khác thường.

Nó lặng lẽ theo sau, thấy thiếu nữ kia đi vào một ngõ nhỏ, bước qua cánh của lớn, trước đó còn nhìn trái nhìn phải mấy lần.

Quả nhiên đang che giấu gì đó.

Nó ngẩng đầu lên. Ối trời ơi!!!

Không lầm chứ, nó đang đứng ngay trước cửa kỹ viện.

Không thể nào. Công tử nhà hắn là lan chi ngọc thụ, làm sao lại đến chỗ như thế này.

Xung quanh không có một ai. Vì đây là nơi nhạy cảm nên binh lính cũng không dám lục soát kỹ. Thanh Tửu lén mò vào, tránh được mấy đứa bé đang đi loanh quanh trong viện, tìm thiếu nữ ban nãy.

Nó cẩn thận bám đuôi. Lúc thiếu nữ mở cửa bước vào một căn phòng, nó cũng rướn cổ lên xem.

Đó là....công tử?

"Ngươi nói, Thanh Tửu có tin rồi sao?" Thiệu Hoa Trì vừa bước chân vào một ngôi nhà lớn, một vệ binh chạy đến báo tin, nói Thanh Tửu đã xác định được nơi Phó Thần đang ở.

Tùng Dịch thấy Thiệu Hoa Trì chẳng nói chẳng răng, chỉ mang vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, nói, "Thu dọn phòng ở đi, sẽ mau quay về thôi."

Tùng Dịch run một trận, "Chỗ ở của công tử....."

"Ở cùng ta." Bệnh nhân không chịu ngoan ngoãn dưỡng bệnh thì không có cách nào khác.

Quả nhiên! Lần này điện hạ đã giận đến mất cả lý trí rồi. Y định đích thân trông coi Phó Thần chắc?

Những lời Thiệu Hoa Trì nói, binh lính nghe không hiểu lắm, nhưng dù không hiểu cũng chẳng ai phản đối một câu, chi răm rắp tuân theo quân lệnh của Thụy vương.

"Dẫn đường đi." Y nói với vị thân binh ban nãy.

Không thèm hỏi đang ở đâu, như thế nào, chỉ ra lệnh một cách ngắn gọn, mặt không cảm xúc.

Thanh Tửu đang loay hoay trước cửa Hồng Tụ Chiêu thì thấy Thiệu Hoa Trì. Bắt gặp ánh mắt sáng rực như sói vồ mồi của Thụy vương, tràn ngập khí huyết bùng cháy trên chiến trường, nó nghĩ tới công tử còn đang hôn mê chưa tỉnh trong phòng kia, chẳng biết có được yên lành hay không. Hơn nữa, thấy đoàn người của Thiệu Hoa Trì hùng hùng hổ hổ, nó lại than thở, chẳng biết sao công tử lại coi trọng một người hung dữ như thế, ai cũng tốt hơn y mà. Nó chỉ sợ đám người này xông vào lấy mạng công tử, run rẩy nói, "Công....công tử còn đang hôn mê...."

"Làm tốt lắm. Chờ hắn tỉnh ta sẽ nói cho hắn công lao của ngươi." Y nở nụ cười khuynh đảo chúng sinh.

"....." Thanh Tửu cười không ra nước mắt.

Rõ ràng là lời hay ý đẹp mà sao nó chẳng ấm lòng nổi chút nào. Mà công tử cũng rõ kỳ, sao lại bắt nói phải nhất nhất tuân theo lệnh của Thụy vương. Rốt cuộc nó đã làm gì sai, chỉ phụng mệnh làm việc thôi mà sao khó vậy?

Sau đó, nó nhìn nhóm lính đông nghìn nghịt chia làm hai hàng, khiến các bé gái trong viện sơ đến khóc thét, ôm nhau run cầm cập. Thất Thiệu Hoa Trì, bọn họ mới im lặng, sững sờ nhìn nam nhân có dung nhan khiến người ta không thể rời mắt này.

Trong phòng, Phó Thần vẫn nhắm nghiền mắt. Lục Phất đang đắp khăn giúp hắn hạ sốt. Ban nãy, Phó Thần đã hứa với nàng, chỉ cần nàng giúp hắn vài việc, hắn sẽ giúp nào chăm sóc những đứa bé này. Điều kiện này rất hấp dẫn. Nàng chỉ là một nữ tử nhỏ tuổi, làm sao bảo vệ được mấy đứa bé yếu ớt, sống sót qua thời gian loạn lạc này, nhất là ở một nơi như Câu Lan Viện. Nếu có nam nhân gánh vác thì cũng yên tâm hơn một chút. Chưa kể nam nhân này thậm chí còn có khả năng vũ lực đáng nể, rất đáng trông cậy.

Nghe thấy tiếng hỗn loạn bên ngoài, nàng chạy ra xem thì bắt gặp Thiệu Hoa Trì đang bước tới.

Nàng vừa kinh ngạc vừa lo sợ, đầu óc trống rỗng, vội vàng quỳ xuống hành lễ, "Thụy.....Thụy vương điện hạ."

Thiệu Hoa Trì đang định đi thẳng vào phòng thì chợt dừng bước, nhìn thiếu nữ, "Ngươi có biết người bên trong là ai không?"

".....Không.....Không biết." Nàng cũng linh cảm lần này mình chọc nhầm tổ ong vò vẽ rồi.

"Vậy giờ ngươi biết rồi. Hắn là mưu sĩ hàng đầu của ta, Phó tiên sinh. Vì sao hắn lại tới đây? Hoặc ngươi nói ra? Phải chăng chỗ của ngươi có quan hệ với quân phản loạn?"

Lục Phất sửng sốt, chỉ biết lắc đầu liên tục, không cách nào chối cãi.

Sự sùng kính ban đầu chuyển thành lo sợ bất an.

"Ngươi cũng không biết hôm nay ta tìm kiếm khắp thành. Sao, chẳng lẽ động tĩnh nhỏ quá nên ngươi không nghe đến?" Y nhìn vẻ mặt xấu hổ của Lục Phất. Thiệu Hoa Trì là đối tượng các nàng sùng bái. Nàng thật sự không biết nam nhân kỳ quái kia là ai. Hắn không giống người xấu, hơn nữa nàng cũng bị ép mới phải tạm thời thỏa hiệp. "Vâng.....Tại hắn uy hiếp ta."

Thiệu Hoa Trì lạnh mặt. Uy hiếp, ha ha, thật là biết nói chuyện!"

"Ngươi có biết che giấu hắn là tội gì không?" Thiệu Hoa Trì giận dữ cười. Giọng y không lớn, hoàn toàn không có vẻ gì là đang nổi giận, nhưng ánh mắt sáng rực. lạnh lẽo cùng khí thế toàn thân khiến cho người ta sơ phát run. Cái nhìn sắc bén như cắt đôi Lục Phất. Ba chữ nhẹ nhàng vang lên, "Tội phản quốc."

"Điện hạ! Ta thật sự không biết thân phận của hắn. Xin điện hạ thứ tội, điện hạ....!" Lục Phất liên tục dập đầu. Nàng mới chỉ đi có vài canh giờ, sao một người dân lương thiện như nàng giờ lại mang tội phản quốc?

Quân lính trong viện mặc khải giáp sáng bóng như nguyệt quang, không khác gì những thanh đao kề trên cổ. Các bé gái khác cũng bị sự uy nghiêm này dọa sợ, quỳ xuống khóc như mưa.

"Đưa đi."

Các bé gái lần lượt bị dẫn đi, tiếng khóc và tiếng cầu xin tha mạng khuất dần.

Thiệu Hoa Trì đã chuyển gần hết dân chúng đi chỗ khác nên không ai thấy. Mà dù có người thấy thì họ cũng chẳng cho rằng điện hạ làm gì sai, những thiếu nữ này chắc đã phạm tội gì không thể tha thứ được mới bị bắt.

Phó Thần ban đầu chỉ bán hôn mê, không ngờ Thụy vương tự mình lục soát toàn thành, tìm được hắn nhanh như vậy. Hắn còn đang nghĩ cách biện hộ, dù sao thời gian cũng không cấp bách lắm, thế mà đã bị tóm rồi.

Người hắn còn đang sốt nhẹ, cực kỳ mệt mỏi, thân thể nặng như cùm. Lúc nghe thấy tiếng Thiệu Hoa Trì thì đã tỉnh hắn. Hắn không ngờ mình lại ngất đi trong hoàn cảnh bất an như thế.

Hắn thầm thấy may mắn khi từng làm nghiệp vụ về tâm lý, từng giao tiếp với những tội phạm hàng đầu. Hắn học được không ít chiêu trò mà người bình thường sẽ không cần dùng đến. Ví dụ như hắn xác định được đối phương có đang chìm vào giấc ngủ thật sự hay không. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hắn áp dụng với bản thân, tin chắc có thể lừa gạt được hầu hết mọi người.

Lúc Thiệu Hoa Trì đẩy cửa bước vào, Phó Thần điều chỉnh hơi thở đều đặn, thoạt nhìn ai cũng nghĩ hắn có thể tỉnh lại vào lúc này.

Hắn im lặng chờ Thiệu Hoa Trì đến gần. Giờ hắn chưa biết Thụy vương sẽ xử lý hắn ra sao.

Một mưu sĩ bỗng nhiên chạy trốn?

Hy vọng không bị đưa đến phòng tra tấn.

Chỉ mong không đến mức ấy, Thụy vương có thể vì bốn chữ "quân sư hàng đầu" mà xử nhẹ tay. Hắn cũng không biết nguyên chủ quan hệ với Thụy vương thế nào, cho nên giờ chỉ đành giả vờ ngủ cho qua chuyện.

Nghĩ đến mấy mấy cô nương bị hắn làm liên lụy, hắn cũng áy náy lắm, nhưng giờ đến cả bản thân mình hắn cũng khó mà lo được.

Trong lòng hắn cũng dở khóc dở cười. Biết mình là mưu sĩ từ đầu thì chạy làm cái gì, rước họa vào thân.

Đã thế chưa kịp về nhận tội đã bị tóm rồi.

Nhọ không biết nói sao cho hết.

Bây giờ chỉ có thể khẳng định một điều duy nhất, Thiệu Hoa Trì tương đối coi trọng nguyên chủ. Nhưng mà mưu sĩ....thân phận này rất dễ bị lộ.

Phó Thần phải tìm cách thu thập thêm thông tin của nguyên chủ, cho nên chỉ có thể kiềm chế, đi bước nào hay bước nấy.

Thiệu Hoa Trì vừa vào cửa, binh lính đã đứng sẵn bên ngoài, chờ sai bảo.

La Hắng rất hiểu ý, sai người lui hết xuống, còn chu đáo đóng cửa cho bọn họ.

Két một tiếng, cửa khép hoàn toàn.

Tìm được người rồi, Thiệu Hoa Trì cũng không còn vội vàng như trước. Trong phòng chỉ có mấy ngọn đèn dầu lúc sáng lúc tối. Y nhìn nam nhân sắc mặt ửng đỏ nằm trên giường, hít thở đều đặn. Có lẽ vì phát sốt nên mồ hôi dính hai bên thái dương, có vẻ gợi cảm không nói nên lời. Tia sáng le lói soi rõ từng góc cạnh. Phó Thần vẫn luôn là một người rất hấp dẫn, chẳng qua khí chất khiêm tốn thường ngày khiến người ta không quá chú mà thôi.

Suốt năm năm, không, thật ra đã gần sáu năm, y vẫn luôn biết Phó Thần sau khi trưởng thành sẽ thu hút thật nhiều ong bướm. Thiếu nữ vừa rồi cũng thế, nàng cũng nhìn hắn như y đang nhìn lúc này sao?

Phó Thần không biết đối phương định làm gì, nhưng ánh mắt phảng phất như thực thể kia dương như bao trùm hắn. Người đó vẫn không nhúc nhích.

Bao lâu rồi? May mà Phó Thần rất kiên nhẫn, yên lặng chờ đợi đối phương nhìn ngắm đủ. Nhưng mà ánh mắt của y khiến người ta không thoải mái chút nào.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy hàng động của vị Thụy vương này vô cùng kỳ quái.

Bước vào rồi mà không nói, chỉ nhìn hắn như vậy.

Cuối cung, Thiệu Hoa Trì mới tiến lại ần. Bước chân rất nhẹ, nếu không chăm chú thì sẽ chẳng nghe ra. Đó cũng là biểu hiện của nội công đạt đến cảnh giới nhất định.

Y ngồi xuống bên cạnh Phó Thần. Gương mặt ửng đỏ cùng hàng mi hơi nhíu chứng tỏ Phó Thần ngủ không yên giấc lắm. Nhưng giờ Thiệu Hoa Trì chẳng đau xót tí nào. Đã dám trốn thì phải gánh vác hậu quả, không phải sao. Đối xử tốt với hắn thì ích gì, hắn sẽ cảm động chắc? Hơn nữa, nhìn Phó Thần có vẻ yếu ớt như vậy càng hấp dẫn người ta. Phó Thần, ngươi cũng đâu phải không có điểm yếu.

Y vén chăn lên, thấy Phó Thần chỉ mặc một lớp áo mỏng, băng vải trước ngực có vẻ như đã được thay mới, nhưng vì không đủ vải nên chỉ băng có một lớp. Là nữ nhân kia làm sao?

Ánh mắt Thiệu Hoa Trì dừng một chút, nhìn một điểm sẫm màu như ẩn như hiện dưới lớp áo.

Y nhẹ nhàng gạt lớp áo mỏng ra, nhìn lồng ngực nhấp nhô theo nhịp thở, nhìn mồ hôi lấp lánh trên làn da sáng bóng, không thể dứt ra được.

Mắt y như hồ sâu không đáy, càng lúc càng tối đen.

Y từ từ vươn tay ra, chạm lên lớp băng vải. Động tác nhẹ nhàng nhưng cực kỳ lôi cuốn, như từng còn kiến gặm nhấm da thịt, chậm rãi, ngứa ngáy vuốt ve, sau đó chuyển đến điểm nhỏ kia, khẽ khàng xoa nắn.

*Lời editor: Khẳng định lần thứ n, Phó Thần là CÔNG, Thiệu Hoa Trì là THỤ, thậm chí còn là CƯỜNG CÔNG MỸ THỤ cơ!!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play