Thái Giám Chức Nghiệp Tu Dưỡng

Chương 134


...

trướctiếp

Hai nước chiến tranh, có dùng mưu ma quỷ kế cũng chẳng có gì đáng trách, vì đao kiếm trên chiến trường nào có mắt đâu.

Có lẽ, chính tranh và hòa bình là những giai điệu vĩnh viễn của lịch sử, hòa lâu lại chiến, chiến lâu lại hòa.

Phó Thần chẳng phải kẻ bảo vệ lẽ phải. Phàm là con người đều có dục vọng, có dục vọng thì có mong muốn cần đạt được, mà như vậy thì đương nhiên sẽ đụng chạm tới lợi ích của người khác.

Nhưng bất cứ mưu kế nào cũng sẽ có sơ hở nhất định. Ví dụ như trước kia, Kị Tang quốc tiến cống nha phiến, Phó Thần vẫn luôn tự hỏi vì sao họ quyết định làm như vậy. Nếu nói bọn họ không biết đến tác dụng của nha phiến, Phó Thần nhất quyết không tin. Kích quốc dùng những vũ khí tân tiến nhất để âm thầm bang giao với Kị Tang quốc, sau khi biết Kị Tang quốc đã thành thạo công nghệ chế tạo nha phiến thì hai bên chính thức hợp tác với nhau. Một bên xuất tiền, một bên xuất độc, gửi đến Tấn quốc. Kẻ dùng nha phiến sẽ mất đi lý trí. Một thứ như vậy mà xuất hiện ở Tấn quốc thì chẳng bao lâu sẽ lan tràn khắp nơi, khiến một đế chế khổng lồ sụp đổ chỉ trong thời gian ngắn. Đây là kế sách hoàn mỹ biết chừng nào.

Có thể nói, sau khi Lý hoàng biết tới nha phiến, đã lập tức hình dung ra tác dụng và sức ảnh hưởng của nó tới đời sau. Tạm thời hắn chưa tìm được cách công kích trực diện Tấn quốc, cho nên mới dùng cách này.

Vậy mà bỗng nhiên xuất hiện một tên Trình Giảo Kim* thất hoàng tử, ngăn thái hậu và hoàng đế mở rộng buôn bán nha phiến. Lý Biến Thiên đương nhiên phải ngậm cục tức, chờ cơ hội để hạ bệ tên hoàng tử có cũng được không có cũng chẳng sao này. Việc dụ Thiệu Hoa Trì hút nha phiến cũng vì nguyên nhân này.

Nha phiến là thứ Phó Thần căm ghét từ tận xương tủy. Đây là đặc tính thâm căn cố dế của mỗi một con cháu Viêm Hoàng.

Nguyện vọng lớn nhất kiếp này, Phó Thần chưa bao giờ nói ra miệng. Thực ra điều hắn mong muốn rất đỗi bình thường, sống sót và mang cho những người thân của mình ở Tấn quốc một nơi ăn cư yên bình.

*Trình Giảo Kim: ý nói những kẻ hay xen vào chuyện của người khác.

Trong năm năm, rất nhiều chuyện đã xảy ra. Tỷ như trong hoàng cung Tấn quốc, nếu không có Mục Quân Ngưng bảo vệ, Mai Giác đã chết không biết bao lần. Thậm chí ngay cả Thanh Nhiễm cũng suýt bại lộ mấy lần. Có thể nói, Phó Thần và thuộc hạ của mình đều như đi xiếc trên dây suốt năm năm qua, vừa tự bảo vệ mình, vừa tìm kiếm cơ hội.

Phó thần đưa Long tướng quân ra khỏi cung, giam ở phủ của mình, nhưng thật ra là giao cho Ô Nhân Đồ Nhã, còn xử lý thế nào là việc của nàng.

Lúc này, trong phòng tra tấn ở phủ đệ cũ của A Tam, Long tướng quân từ đầu đến cuối vẫn chưa nói một lời. Phó Thần cũng không quan tâm đến gã. Hắn không trông mong người này có thể vô duyên vô cớ nguyện trung thành với mình.

"Đây không phải vị danh tướng kia sao?" Ô Nhân Đồ Nhã mấy năm nay mưa dầm thấm đất, có hiểu biết tương đối về các nhân vật quyền lực ở Kích quốc. Vị Long tướng quân này đã từng giúp Khương Vu giết không biết bao nhiêu bách tính Tấn quốc ở biên cảnh.

Khương Thư Dương đứng bên cạnh, trừng mắt lạnh lẽo. Hắn vẫn luôn cho là mình chẳng có bao nhiêu lòng trung thành với quố gia, nhưng rời đi lâu như vậy mới phát hiện, nhớ quê cha đất tổ là bản năng của con người, thứ tình yêu tổ quốc cũng tăng lên theo thời giam. Lúc thấy Long tướng quân, Khương Thư Dương lại nhớ tới những chuyện tàn sát ghê rợn xảy ra ở biên cương Tấn quốc hắn thường nghe trên đường lang bạt. Nhưng Kích quốc chưa bao giờ thừa nhận nhúng tay vào, đẩy hết trách nhiệm lên người Khương Vu.

"Thư Dương?" Phó Thần cảnh cáo nhìn Khương Thư Dương. Khương Thư Dương nhún vai, ý nói bản thân vẫn bình tĩnh, sẽ không làm gì quá khích hết, Phó Thần mới ngồi xuống, "Long tướng quân, ta biết ngươi không sợ cái gì, cũng không sợ chết, không sợ khổ hình. Nhưng con người, chung quy đều có vướng bận. Không biết ngài còn nhớ vị hồng nha tri kỷ trước kia không?"

"Nàng còn sống?" Long tướng quân chợt ngẩng đầu, giữa mái tóc rối bời và bộ râu che khắp mặt, chỉ lội ra đôi con ngươi sáng ngời, có thần như ánh bạc, ngập tràn khát vọng. Nghe nói Long tướng quân mang huyết thống người hồ nên màu mắt hơi đặc biệt. Gã chậm rãi bò tới nắm chặt cổ tay Phó Thần, sức lực như muốn siết gãy chúng. Khương Thư Dương lập tức bước lên, hất gã ra.

"Ngươi không cần cánh tay này nữa phải không?" Năm năm nay, đôi vợ chồng này luôn hộ tống bên cạnh Phó Thần những lúc ra khỏi cung, tình cảm gắn bó như gia đình. Có lẽ bị ảnh hưởng bởi Ô Nhân Đồ Nhã nên bản thân Khương Thư Dương cũng nhiễm chút lệ khí.

Phó Thần xoa cánh tay, mới nhẹ nhàng đẩy cửa. Một phụ nhân xuất hiện ở đó, gương mặt lạnh lùng, không mở miệng nói chuyện.

Phó Thần nói, "Năm đó, nàng bị ngươi lợi dụng, dâng cho tướng lãnh quân địch, nhiều lần sang tay đổi chủ. Ngươi cho là nàng bị ngươi hãm hại mà chết nên nhiều năm qua chưa từng cưới vợ sinh con để giảm bớt tội nghiệt, cầu phúc cho nàng?"

"Làm sao ngươi biết? Rốt cuộc ngươi là người phương nào? Nhất định không phải là một thái giám!" Sau đó, hắn nhìn sang mỹ phụ lạnh lùng đến quỷ quái ngoài cửa, thân thể chấn động, không thể thốt nên lời.

Thực ra điều tra chuyện này chẳng có gì khó khăn.

Việc xảy ra năm đó vẫn luôn là vảy ngược của Long tướng quân, chưa từng nhắc tới lần nào. Phó Thần sai Thanh Nhiễm và Hận Điệp lần tìm dấy vết, tìm suốt hai năm với làm rõ ngọn nguồn. Nhiều năm trước, Long tướng quân là một trong số tướng lãnh khởi binh theo Lý Biến Thiên. Sau khi Ký hoàng đăng cơ, hắn từ giặc cỏ thành nhất phẩm võ tướng, một bước lên trời. Lý Biến Thiên cũng là vị hoàng đế hậu đãi công thần hiếm có. Trong lịch sử thế giới của Phó Thần, người làm được như thế cũng chỉ có mấy vị ít ỏi như Đường Thái Tông Lý Thế Dân, Minh Thành Tổ Chu Lệ.

Long tướng quân khi ấy có một vị hồng nhan tri kỷ tên là Biện nam, là kỹ nữ thanh lâu, trước kia cũng xuất thân từ danh môn. Nàng có dung nhan chim sa cá lặn, được Long tướng quân hết mực yêu thương. Ngay cả những lúc Long tướng quân hành quân ra trận, nàng cũng đi theo bên cạnh chăm sóc. Một lần bị địch vây hãm, Long tướng quân đạn tận lương tuyệt. Vì muốn kéo dài thời gian chờ đợi viện quân, gã dâng nàng cho tướng lãnh địch quốc làm lễ vật, dùng mỹ nhân kế, thắng được trận chiến.

Nhưng sau này mỹ nhân không trở lại. Nghe nói mỹ nhân không chết trên chiến trường mà bị tặng cho nhiều nhân vật quyền thế khác, đến khi tuổi lớn sắc suy, nàng không chịu nổi nỗi đau nên tự sát.

Nhưng chuyện này, trừ bản thân Long tướng quân cùng vài thân tín ra thì không ai biết.

Đó cũng là lý do vì sao nhiều năm qua, bên cạnh hắn không có người nâng khăn sửa áo.

Dù nữ nhân trước mắt đã chẳng mang dáng vẻ thanh lệ thoát tục năm xưa, nhưng phong vận thì vẫn còn nguyên đó.

Nàng rất lãnh đạm, Long tướng quân lại bừng bừng như lửa, kích động chẳng biết phải làm sao. Ánh mắt hai người chạm nhau.

Nhìn một hồi hâu, nhiều năm không gặp, chẳng biết mở miệng thế nào. Vị nam tử hán cứng rắn như sắt đồng bỗng rơi một giọt anh hùng lệ.

"Có biết đây là gì không?" Cảm thấy thời cơ vừa phải, Phó Thần lấy một bình lưu ly trong tay Ô Nhân Đồ Nhã. Trong bình có mấy con cổ trùng béo mập, đen thun, nhẵn mịn, vừa nhìn đã biết chẳng phải thứ tốt lành. Phó Thần cũng không trông mong Long tướng quân trả lời được. "Là cổ trùng. Vị Biện Nam cô nương này ngươi cũng không xa lạ. Nàng nói với ta, nàng tự nguyện ăn cổ trùng."

"Cái gì! Không đời nào!" Chẳng có ai tự ngược đãi bản thân như thế.

"Chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nếu ngươi muốn nàng sống lâu hơn một chút, chắc cũng biết mình cần làm gì rồi phải không, Long Tướng quân?" Phó Thần bình thản nói.

"Ngươi thật ti tiện!" Lợi dụng bọn họ như thế, có gì quang minh chính đại.

"Ta chưa từng nói ta là người tốt." Phó Thần không cảm thấy mình cần lời nhận xét này, "Nếu không ti tiện, ta làm sao sống được tới bây giờ?"

"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì. Không phải ngươi là thái giám bên cạnh hoàng thượng sao? Chức vị cao như vậy còn chưa đủ? Một thái giám muốn xen vào nhiều việc như vậy để làm gì? Hoàng thượng có biết không, bên cạnh ngài có một tên thái giám gian ngoan thủ lạt như ngươi!" Long tướng quân hận không thể ăn tươi nuốt sống kẻ trước mặt. Hắn sao có thể không biết thứ cổ trùng trong kia đáng sợ nhường nào.

Ánh mắt như thế cũng chẳng xa lạ gì với Phó Thần. Hắn nhún vai. "Ta thích thế, ngươi quan tâm làm gì? Đương nhiên, ta cũng không phải nhà từ thiện, bỏ ra bao công sức đâu phải để các ngươi đoàn tụ với nhau. Ngươi tốt nhất là mau quyết định đi, ta không kiên nhẫn lắm đâu."

Long tướng quân khổ sở lắc đầu, bò đến bên chân Biện Nam, "Vì sao, vì sao...." Gã không tin nàng tự nguyện làm thế.

Cổ họng Biện Nam đã bi phá hủy, không còn là tiếng nói thánh thót như oanh vàng năm xưa nữa, mà khàn khàn, cực kỳ khó nghe, "Ta rất cảm tạ Lý Ngộ đại nhân đã cứu ta thoát khỏi địa ngục. Ta nói với hắn, ta muốn tận mắt nhìn thấy ngươi khổ sở. Không ngờ, ngươi chỉ mới nhìn thấy ta đã đau khổ như thế, hóa ra còn chưa mất hết nhân tính. Ta thật vui mừng."

Biện Nam cũng ngồi xuống nhìn Long tướng quân, "Ngươi biết thân thể ta có bao nhiêu kẻ lạm dụng rồi không? Thậm chí, để hành hạ ta, chúng còn để súc vật... Năm đó, ta tự dặn lòng mình, ta chưa muốn chết. Không thấy ngươi khổ sở, làm sao ta nỡ chết?"

Long tướng quân áy náy suốt hai mươi năm, dằn vặt suốt hai mươi năm, nghe những lời này của nàng, nước mắt tuôn như suối.

"Biện Nam, ngươi đưa gã đi đi, chăm sóc gã cho tốt, về sau còn có việc cần dùng." Phó Thần nói. Tuy hắn cứu nàng là có mục đích, nhưng nữ tử này khiến bản thân hắn không thể không khâm phục.

"Vâng, Biện Nam xin lui. Long tướng quân, không biết giờ ngài có nguyện ý ở cùng ta không?" Biện Nam từ trên cao nhìn xuống nam nhân quỳ dưới chân mình.

Nam nhân trầm mặc một lát, bỗng nhìn về phía Ô Nhân Đồ Nhã, bình tĩnh nói, "Cho ta cổ trùng giống như nàng đi." Ta muốn ở cùng nàng, ít nhất có thể chuộc lỗi từ giờ trở đi.

Biện Nam sửng sốt nhìn gã, không ngờ Long tướng quân cũng chọn cách tự ngược như thế.

Trong tay Ô Nhân Đồ Nhã không có nhiều trùng con, mỗi con đều rất quý. Để nuôi mẫu trùng hoàng kia, nàng hao tốn không biết bao nhiêu trùng con. Phó Thần cũng lấy làm sửng sốt, mọi chuyện diễn ra còn thuận lợi hơn sơ với tưởng tượng của hắn. Hắn cho rằng ít nhất còn phải dùng đến phương án hai phương án ba, không nghĩ vị Long tướng quân này cũng là người si tình.

Được Phó Thần cho phép, Ô Nhân Đồ Nhã mới đút cổ trùng cho Long tướng quân. Hai người họ đưa nhau rời đi.

"Long tướng quân kia cũng thật kỳ quái. Lúc cổ trùng chui vào thân thể gã mà gã còn cười. Trước nay chưa từng có người nào như vậy." Đợi họ đi xa rồi, Khương Thư Dương mới nói.

"Kỳ quái ư? Trên đời này có rất nhiều người bỏ lỡ duyên phận, ai mà nói chắc được." Ô Nhân Đồ Nhã cảm khái.

Phu thê hai người nhìn nhau mỉm cười, ít nhất bọn họ đã không lỡ mất nhau.

Củ cải đỏ dứng bên cạnh kéo góc áo Phó Thần. Phó Thần một tay ôm nó lên.

Tiểu gia hỏa này đã năm tuổi, theo mẫu thân học Vu thuật, là một bé trai, rất giống mẹ mình, yên tĩnh ngoan ngoãn, hơi sợ người lạ. Lúc gặp người lạ hung ác thì chỉ nhe răng trợn mắt như chó ngao nhỏ, nhưng đối với cha mẹ thì cực kỳ làm nũng. Từ bé nó đã đặc biệt dính lấy Phó Thần. Phó Thần cạo trọc tóc đằng trước cho nói, thắt bím đuôi tóc đằng sau, buộc bằng dây tơ hồng. Thằng nhóc thích kiểu tóc ấy, chạy vòng vòng quanh cha mẹ mấy vòng, phải đến khi Ô Nhân Đồ Nhã nói "Biết rồi biết rồi, trông thấy rồi" mới chịu thôi.

Bọn họ không có phong tục không thể cạo tóc như người Trung Nguyên. Hè đến, trời nóng, trẻ con thân nhiệt lại cao, để tóc như vậy vừa hợp.

Tên đứa bé cũng là do Phó Thần đặt. Tên theo tộc Ô Ưởng là Tô Hách Ba Thứ, đai diện cho mãnh hổ, mà hổ thuộc họ mèo. Tộc Ô Ưởng sùng bái Miêu thần, cho nên hai vợ chồng cũng rất hài lòng với cái tên này. Tên Tấn quốc của nó là Khương Húc, ý nói mặt trời mọc đằng đông. Phó Thần mong sao cuộc sống của nó sau này dương quang rực rỡ.

Phó Thần quyết định đưa một nhà ba người bọn họ về Tấn quốc trước, còn hắn và Thanh Nhiễm ở lại đây, mấy ngày sau xuất phát.

Tiểu gia hỏa ôm chặt Phó Thần, rúc rúc vào cổ hắn, vặn vẹo như con sâu lông.

"Thúc thúc, con không muốn đi." Nó léo nhéo nói.

"Tô Hách Ba Thú, không phải con muốn làm anh hùng sao? Anh hùng không khóc nhè đâu." Phó Thần khẽ hôn cái mũi tẹt ửng hồng của thằng bé.

Khương Húc thẹn thùng cọ cọn Phó Thần, một lúc lâu sau mới nói, "Vậy thúc thúc không được quên Tô hách Ba Thú, phải sớm đến thăm con. Chúng ta ngoéo tay."

Nhìn đứa bé vô tư thò ngón tay út ra, đáy mắt Phó Thần mềm nhũn, cũng đưa tay, "Ngoéo tay, thúc thúc không lừa con."

Năm năm dàn xếp, một nhóm ở lại Kích quốc, một nhóm theo hắn về Tấn quốc.

"Ô Nhân Đồ Nhã, nếu ta không chủ động đi tìm các phụ tinh còn lại thì có thể gặp được không?" Trong năm năm, dựa theo những lời của Ô Nhân Đồ Nhã, hắn không gặp được phụ tinh nào. Đương nhiên có lẽ vì hắn vẫn còn đang ở tại hoàng cung Kích quốc.

"Chuyện này ta cũng không rõ."

Phó Thần lắc đầu, "Cứ thuận theo tự nhiên thôi. Dù ta có cố tìm thì người ta cũng đâu biết ta là ai. Các ngươi cứ chuẩn bị trước đi. Sau khi trở về, có lẽ sẽ phải đánh một trận ác liệt đấy."

Phu thê hai người mang theo hài tử chuẩn bị về Tấn quốc. Bọn họ định sáng mai rời thành, nhưng Khương Thư Dương là thế tử của Linh Võ hầu, hắn mà quay về thì Loan Kinh lại rung chuyển một trận. Thông qua tin tức của Tiết Duệ, đầu năm nay, Linh Võ hầu đã thuê các cơ sở mật thám để tìm hài tử nhà mình. Giữa lúc các nhóm mật thám đó tranh nhau đỏ mắt mà Khương Thư Dương lại tự nhiên xuất hiện thì chẳng khác gì một quả bom. Nghĩ tới tình cảnh đó, Phó Thần không kìm được nụ cười kém phúc hậu.

"Công tử, ngài cười gì thế?" Tiếng Thanh Nhiễm chợt vang lên ngoài cửa thư phòng.

"Tơi đây xem đi." Phó Thần vẫy tay.

Thanh nhiễm đi tới, trông thấy một tấm bản đồ cực lớn làm bằng da trâu do Phó Thần tự tay vẽ, trên đó đánh dấu chi tiết mọi khu vực địa hình. Xem chừng ngay cả trong hoàng thành Kích quốc cũng không thể tìm ra được một tấm bản đồ chi tiết tới như vậy. Có thể nói tấm bản đồ này tóm gọn toàn bộ địa hình các quốc gia lớn nhỏ xung quanh Tấn quốc.

"Đây là những tin tức các ngươi điều tra, tập hợp được trong vài năm nay, có vài chỗ vẫn chưa hoàn thiện. Nhưng trước mặt, có thể nhìn được toàn bộ bốn tám vực Tây bô, trong đó có các nước lớn như Kị Tang, Cổ Bạch, tây bắc có Kích quốc, Bắc bộ có Trăn quốc, Đại Ninh, Trạch Kim, Mông Hương cùng vài đảo nhỏ ở duyên hải nam bộ. Phía bên kia đại dương tạm thời chưa xác định được, nhưng dựa vào tình hình tiến cống lên Tấn quốc mấy năm nay thì chí ít có Nam Chiếu cùng hai nước lớn khác quy thuận.... Giả sử, Lý hoàng thống nhất được bốn tám vực Tây bộ, ít nhất là bề ngoài nghe theo sự sai bảo của Kích quốc, còn liên minh với ít nhất một quốc gia phương bắc, ba mặt giáp công, thì dù Taasn quốc có là mãnh hổ cũng không chống trọi được. Chưa kể Tấn quốc bây giờ...." Phó Thần chỉ tay lên bản đồ. "Hiện giờ Tấn quốc ra sao, ngươi còn nắm rõ hơn ta, không hề chiếm chút lợi thế nào. Nó là một cái bánh mục nát từ lõi nhưng trong mắt kẻ khác thì chẳng khác gì món ngon béo bở, ai cũng muốn cắn nuốt."

Thanh Nhiễm tuy nói là phản bội Thiệu Hoa Trì theo Phó Thần, nhưng nàng vẫn là người Tấn quốc. Nghe hắn nói vậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nàng biết Phó Thần không nói chuyện giật gân hù dọa. Có lẽ Lý hoàng thật sự có ý định đó rồi, chẳng qua chưa ai nhận thấy mà thôi.

"Đừng vội, chí ít hắn vẫn chưa đạt được tới mức đó." Phó Thần khép bản đồ lại, đưa cho nàng, "Ngươi sai người tiếp tục thu thập, bổ sung thêm thông tin đi. Chỗ Túc Ngọc, hết thảy đều thuận lợi chứ?"

"Đúng vậy, tiểu hoàng đế bây giờ cực kỳ nể trọng sư phụ và Diệp Tân. Sư phụ đã trở thành đại thần phụ tá, thường xuyên tới lui quan hệ với Kích quốc. Trước mắt, Kích quốc và Trăn quốc vẫn giữ quan hệ đồng minh tốt đẹp. Nhưng mấy năm nay, tiểu hoàng đế đam mê tửu sắc, sủng hạnh một vị mỹ nhân lai lịch thần bí, chúng ta cũng không điều tra được."

"Người của Kích quốc phái sang à?"

Thanh Nhiễm lắc đầu, không dám khẳng đinh, "Thuộc hạ vô năng."

"Không phải ngươi vô năng, mà là đối phương quá tài giỏi. Tra không được thì thôi khỏi cần tra, đỡ bị phát hiện. Bảo Túc Ngọc cảnh giác vị mỹ nhân kia một chút. Ngoài ra, thất điện hạ có liên hệ gì với Túc Ngọc không?" Phó Thần cau mày, lần lượt suy xét tất cả những việc hắn chưa nghĩ ra. Không hiểu sao vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

"Không có, từ sau khi sư phụ tới Trăn quốc, thất điện hạ đã cắt đứt liên hệ, bao gồm cả những tin tức sư phụ chủ động báo về. Phía bên kia cũng bặt vô âm tín."

"Đúng là rất giống phong cách của điện hạ, à không, là Thụy vương mới phải. Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, cực kỳ dứt khoát. Xem ra, người đã bị ta đụng tới, y nhất quyết không tin. Y trưởng thành hơn nhiều rồi." Phó Thần nhớ tới thất điện hạ có chút nóng nảy năm xưa, so sáng với Thụy vương xông pha chiến trận lừng lẫy bây giờ, có chút cảm khái, "Thụy, ý nói điềm lành. Xem ra hoàng thượng vô cùng sủng ái y."

"Quả thật năm năm nay, hoàng thượng luôn coi trọng Thụy vương."

"Phải thôi, y là người khéo léo dẫn dắt, dù không có ta hay Vanh Hiến tiên sinh, thì hùng ưng sớm muộn cũng có thể giương cánh bay cao."

"Vậy, chúng ta có phải phái người đi bảo vệ Thụy vương nữa không?" Thanh Nhiễm cuộn tấm bản đồ lại, nhẹ giọng hỏi chủ tử nhà mình. Thật ra, nàng không cho rằng chủ tử muốn bảo vệ Thiệu Hoa Trì. Chuyện xảy ra sáu năm trước vẫn còn rành rành trước mắt, nhưng nàng biết tâm chủ tử vẫn luôn hướng về Tấn quốc, có thể nhận thấy rõ ràng.

Giữa hù hận cá nhân và dân tộc, chủ tử lựa chọn cái lớn hơn cũng không lạ.

"Không cần, vài năm nay, bên cạnh y hẳn là có thêm nhiều kỳ nhân dị sĩ, không cần chúng ta." Phó Thần đã bình tĩnh trở lại, "Hơn nữa, dễ dàng mắc mưu như thế thì y đã không phải Thiệu Hoa Trì."

"Chủ tử, có một chuyện nô tỳ không biết có nên hỏi hay không."

"Hỏi đi, giữa chúng ta cần gì phải để ý nhiều như vậy." Phó Thần thuận miệng đáp. Hắn đang thu dọn mặt bàn, gom tất cả những thứ khả nghi. Phủ đệ này có lẽ hắn sẽ không quay về được nữa.

"Ngài có hận thất hoàng tử không?"

"Có gì mà hận, chủ tử muốn nô tài chết, nô tài nào có tư cách oán hận. Y không làm gì sai." Ánh mắt Phó Thần thoáng ngừng, như cười như không.

Thanh Nhiễm trầm mặc.

Phó Thần cũng biết lời nói vừa rồi không phải thật lòng. Hắn nhìn về phía Tấn quốc, ánh mắt đầy phức tạp, "Tóm lại, ta phải hồi báo những ưu ái năm xưa y dành cho ta, còn thù hận sống chết thì thôi bỏ qua đi. Tuy y đã đưa ra lựa chọn chính xác, nhưng lựa chọn đó lại là giết ta, mà ta thì không muốn chết. Ta muốn phản kháng, đó là điểm mâu thuẫn giữa ta và y. Nói đi cũng phải nói lại, loại nô tài không biết tốt xấu như ta, chẳng trách y kiêng dè như thế."

"Công tử, ngài chẳng qua chỉ không muốn bị tùy ý sai phái."

"Chẳng ai muốn cả, y cũng thế, ta cũng vậy."

"Nô tỳ lỡ lời."

"Không sao, nếu ngươi không hỏi thì ta cũng không nhớ những chuyện năm đó." Phó Thần ngừng một lát, sực nhận ra mình vừa thất thố, bấy giờ mới tỉnh táo lại, ".....Hận là một thứ tình cảm quá mức mạnh mẽ, ta với y không có thứ cảm xúc nào như thế. Nếu các ngươi thật sự chạm mặt người của y thì không cần khách khí, có khi bọn họ vẫn còn xem ngươi là phản đồ. Nhỡ kỹ, các ngươi không thuộc bất cứ phe phái nào, chỉ thuộc về ta."

"Vâng, Thanh Nhiễm hiểu. Nếu thật sự phải đối đầu nhau, thuộc hạ nhất định không hành động theo cảm tính. Lần này quay về, ngài định làm theo yêu cầu của Lý hoàng, phò tá "nhị hoàng tử" thật sao?" Tin này Phó Thần đã nói với mấy người bọn họ từ đầu, chỉ có điều không ai đoán ra suy nghĩ của hắn.

"Còn nhớ mấy năm trước, ta sai ngươi đi thu thập tin tức của tam hoàng tử không?"

"Chẳng lẽ ngài định theo....."

Phó Thần lắc đầu, "Ai thích hợp để trở thành hoàng đế thì chúng ta ủng hộ kẻ đó. Trước lúc ấy, ta muốn là một việc mà lẽ ra nên làm từ lâu."

Phó Thần lấy một vật ra khỏi vạt áo. Thứ này trông hơi giống ống tiêm thời hiện đại, được khoét rỗng, ở giữa có pittong, đầu gắn mũi kim nhọn, chỉ khác ở chỗ vật liệu là ống trúc chứ không phải nhựa.

Hắn lấy ra, nhìn chăm chú hồi lâu.

Thanh Nhiễm cảm thấy sốt ruột.

Ba ngày trước khi Phó Thần rời Kích quốc.

Từ sau khi bị thiến, thứ đó không còn dùng được nữa, Lý Diệp Tổ an phận hơn rất nhiều, cũng âm trầm đi hẳn. Phủ của hắn thường xuất hiện tôi tới bị giết vô cớ. Đám nam nam nữ nữ ở hậu viện cũng chẳng còn tinh thần đấu đá tranh sủng, chỉ muốn nghĩ cách làm sao để khỏi bị Lý Diệp Tổ hành hạ tới chết.

Phó Thần đi theo chỉ dẫn của Địa Thử, ra khỏi đường hầm tối om. Đó là tiểu hoa viên phía trước phòng ngủ của Lý Diệp Tổ, hầu như không có người lui tới. Thậm chí đám tôi tớ còn cố ý đi đường vòng để tránh nơi này.

Phó Thần đã được Kền Kền hóa trang thành người khác, trên người cũng mặc trang phục hạ nhân của Lỗ vương phủ. Dựa vào tin tức tình báo, lúc này Lý Diệp Tổ hẳn là đang uống rượu say mèm trong phòng.

Thực ra, về sau Phó Thần phát hiện Lý Diệp Tổ cũng là người tương đối có chính kiến, trí thông minh cũng không thấp chút nào, chẳng qua chỉ giả vờ ngu ngốc mà thôi. Nguyên nhân có lẽ vì vị huynh đệ ruột thị năng lực còn cao hơn mấy phần. Năm đó, hắn nhận ra mình không thể nào sánh được với Lý Biến Thiên nên liền che giấu bản thân, vứt bỏ sự anh minh lỗi lạc, trở thành kẻ chìm đắm trong tửu sắc. Sẽ không có ai kiêng kị một hoàng tử vô dụng như thế. Điểm đáng nể nhất của Lý Diệp Tổ chính ở chỗ hắn dám tự tay đập tan thế lực của mình, trở nên vô hại, không uy hiếp được ai, đồng thời giúp đỡ Lý Biến Thiên dấy binh tạo phản, đoạt được đế vị. Sau đó, tình cảm hai huynh đệ đương nhiên càng thêm gắn bó.

Một kẻ vừa thức thời lại vừa không có khả năng uy hiếp như vậy thì ai mà chẳng thích. Thậm chí, hắn còn càng lúc càng bôi xấu hình tượng của bản thân, làm xằng làm bậy, chẳng khác nào tự hủy hoại mình, càng khiến cho hình tượng Lý Biến Thiên trở nên anh minh thần võ. Một người như vậy mới có thể sống sót và trở thành vương gia duy nhất ở Kích quốc.

Tình huynh đệ giữa hắn và Lý Biến Thiên đương nhiên trước kia từng có, nhưng hôm nay Lý Diệp Tổ hoàn toàn sa sút, mối quan hệ cũng rạn nứt dần.

Những oán hận hắn tích lũy trong lòng nhiều năm giờ đã sắp tức nước vỡ bờ. Đường đường là một nam nhân uy vũ lại không có cơ thể toàn vẹn.

Cho nên khi Phó Thần xuất hiện trong phòng, Lý Diệp Tổ mới từ từ tỉnh khỏi cơn say mơ màng. Lúc đầu hắn không nhận ran gay, nhưng khi Phó Thần lên tiếng, Lý Diệp Tổ làm sao quên được giọng nói đó. Hắn chẳng nghĩ ngợi gì, vung tay đánh tới, nhưng Phó Thần lách người tránh được.

"Ta phải giết ngươi...., tất cả đều tại ngươi, đều do ngươi sắp đặt! Vì sao hoàng đệ tin ngươi mà lại không tin ta!" Lý Diệp Tổ lúc này như một con sư tử phát cuồng.

"Những lời này, ta trả lại cho tứ vươn gia. Hơn nữa, vương gia, chứng ảo tưởng của ngài nghiêm trọng quá rồi." Ánh mắt thương hại của Phó Thần càng khiến Lý Diệp Tổ thêm kích động.

"Ngươi nói ta hoang tưởng, hắn cũng nói ta hoang tưởng, ha ha ha ha, Lý Biến Thiên ơi Lý Biến Thiên, cả đời ngươi anh minh sáng suốt mà lại bị đùa giỡn xoay vòng vòng. Ta cũng thật muốn nhìn thấy kết cục cuối cùng của ngươi! Ngươi sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận!"

Phó Thần hầu hắn chơi mèo đuổi chuột. Đợi Lý Diệp Tổ tiêu hao hết sức lực thể chất và tinh thần, mới bắt đầu thôi miên.

Thực ra lâu rồi hắn chưa thực hiện lại, để tránh tạo thêm hiềm nghi cho bản thân. Sau khi tiến được vào đại bản doanh của Lý Biến Thiên, năm năm qua, hắn cực kỳ an phận thủ thường. Cũng nhờ thế mà hắn chiếm được không ít tình báo cơ mật."

Sau khi xác định Lý Diệp Tổ đã bị thôi miên hoàn toàn, Phó Thần lấy một thứ ra khỏi ngực áo.

Đó chính là ống tiêm phiên bản cổ đại ban nãy. Mặc rù có chút thô sơ nhưng cũng thực hiện được đầy đủ vai trò.

Thực ra, ống tiêm không khó chết tạo, chưa kể là các loại kim ở thời đại này còn có nhiều chủng loại phong phú hơn so với hiện đại. Thứ này để phòng ngừa vạn nhất, cho nên hắn đã sai Tiết Duệ làm ra. Tiết Duệ là người giỏi giao tiếp, kết bạn khắp thiên hạ. Khi nghe Phó Thần cần chế vật này, hắn đã phái người gửi từ Tấn quốc tới cho Thanh Nhiễm.

Trong ống tiêm chính là dung dịch nha phiến được đun trên lửa nhỏ cho lỏng ra. Nha phiến có sẵn ở Kích quốc. Hình thức hút nha phiến rất đa dạng, nhưng chủ yếu vẫn là sao nha phiến thành dạng cao, hút bằng tẩu thuốc. Cách này tương đối ôn hòa, khiến thân thể lâng lâng sung sướng. Ngoài ra cũng có kiểu ăn trực tiếp, nhưng hiệu quả không được như vậy, còn thời kỳ ủ bệnh thì trái lại, cực kỳ dài."

Phó Thần vĩnh viễn không thể bào quên, sau khi ba thuộc hạ của mình bị bắt giữ, tra tấn chỉ còn chút hơi tàn, thì bị ép ăn nha phiến. Ấy vây mà tới phút cuối cùng, họ vẫn không khai ra hắn. Phó Thần chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chết thê thảm, chết không nhắm mắt. Khi bị đưa đi nghiền xương thành tro thì đã không còn hình dáng con người nữa.

Tro cốt họ bị đổ ra Ngự hoa viên làm phân bón.

Về sau, hắn nhận được mật tín cua Thanh Nhiễm. Trừ việc ra tay với Thiệu Hoa Trì, trong mười mấy năm gần đây, nha phiến đã bị truyền bá đến ít nhất ba nước lớn cùng vài nước nhỏ, trong đó có Trăn quốc, nhưng bị Túc Ngọc hạn chế nên chỉ đạt được hiệu quả nhất định. Nghiêm trọng nhất e là khu vực Tây Bắc Tấn quốc.

Thứ ngươi không muốn thì cũng đừng đem cho người khác.

Mí mắt Phó Thần khẽ run, tay nắm chặt ống tiêm, giọng nói nặng nề mà bình tĩnh, "Lý Biến Thiên, đồ của ngươi.....trả cho ngươi."

Tin Lý Diệp Tổ bệnh nặng đã nhanh chóng lan vào trong cung.

Lý Biến Thiên mấy năm nay chưa gặp lại ca ca nhà mình, liền vội vàng buông tấu chương, tìm đến Lỗ vương phủ. Khi nhìn thấy ca ca gầy yếu nằm trên giường, ý thức mơ hồ không rõ, nỗi áy náy lắng đọng nhiều năm khiến lồng ngực hắn uất nghẹn, "Đưa Lý Ngộ tới đây, bảo hắn mấy ngày tới ở lại chăm sóc tứ vương gia cho tới khi khỏi hẳn mới thôi."

Lý Ngộ hầu hạ người khác đăc biệt chu đáo cẩn thận, bảo hắn tới chăm sóc Lý Diệp Tổ là phù hợp nhất.

Những thân tín bên ngoài lĩnh mệnh, đi tìm Lý Ngộ.

Thấy ca ca nhà mình dù đã uống thuốc mà vẫn hôn mê, Lý Biến Thiên chuẩn bị đứng dậy, rời đi. Hoàn toàn không ngờ, một cơn gió chợt quét qua tay hắn. Nội công Lý Diệp Tổ mạnh mẽ, dù qua nhiều năm vẫn không mai một. Hắn cách Lý Biến Thiên quá gần, còn phản kích trong nháy mắt, Lý Biến Thiên cũng không thể lập tức né tránh.

Mũi kim ở đầu ống trúc kia đâm thủng da Lý Biến Thiên, găm xuống thịt, chất lỏng lạnh lẽo chui vào cơ thể.

Lý Biến Thiên lập tức đẩy Lý Diệp Tổ ra. Hắn đã nhận ra thứ này có vấn đề, nhất là vật có hình ống kia, chưa bao giờ trông thấy.

"Lý Diệp Tổ, ngươi đã làm gì ta! Người đâu!"

Tiếng hoàng đế giân dữ kinh thiên vang vọng khắp Lỗ vương phủ.

Ngoài ra, thi thoảng còn có tiếng Lý Diệp Tổ. Thật ra hắn đã tỉnh từ lâu rồi. Nỗi oán hận chất chứa hai mươi năm, khiến cho Lý Biến Thiên trở thành sự sợ hại, căm ghét, uất ức trong lòng hắn. Hắn nói ra mọi điều luôn nhẫn nhịn, bộng dạng thật sự giống như kẻ đã không còn chịu nổi thống khổ thêm giây phút nào nữa. Hắn đã sụp đổ hoàn toàn, không thể vực dậy.

Lần thôi miên này, Phó Thần chi đơn giản là kéo những ký ức oán hận trong lòng Lý Diệp Tổ ra.

Không phải giữa hai huynh đệ họ không có tình cảm. Trên phương diện tâm lý, một người ở bên mình lâu dài, trong thời gian chung sống với nhau không thể nào tránh được mâu thuẫn. Ngay cả răng có khi còn cắn phải lưỡi, huống chi Lý Diệp Tổ đã từ bỏ ngôi vị hoàng đế để phò tá đệ đệ của mình, còn tự thay đổi tính nết, trở thành một hoàng tử vô năng không màng đến ngai vàng, đương nhiên đã chịu biết bao khổ sở.

Lý hoàng chưa bao giờ thất thố, cũng chưa từng tức giận như vậy. Hắn chỉ nghe vài lời oán hận của Lý Diệp Tổ cũng đủ biết mấy năm nay, ca ca cũng không phải toàn tâm toàn ý với mình. Chẳng qua hắn che giấu rất kỹ, bình thường không thể nhận ra được.

Lý Biến Thiên che vết kim đâm trên tay, ha ha nở nụ cười, "Hóa ra, ngươi vẫn luôn oán giận trẫm, oán trẫm cướp đi thứ đáng lẽ thuộc về ngươi? Lý Diệp Tổ, huynh nghĩ thử đi, người như ngươi thích hợp làm hoàng đế sao? Dù trẫm có nhường ngôi cho ngươi thì ngươi có được yên ổn không? Ngươi ngoan cố bảo thủ, thích khoa trương, ý chí bạc nhược. Ngươi ngồi lên vị trí đó thì Kích quốc ta chẳng mấy chốc sẽ bị thôn tính."

Lý Diệp Tổ bị những lời của Lý Biến Thiên làm cho sửng sốt. Thật ra, hắn cũng hiểu được điều đó nên mới chủ động từ bỏ. Nhưng nếu nói hắn chưa từng oán hận thì không thể nào. Huống chi, bản thân Lý Diệp Tổ cũng đâu phải kẻ rộng lượng gì cho cam. Chỉ là trước giờ hắn chưa từng biểu hiện ra ngoài, chỉ cho người khác thấy mình là một vương gia nhàn tản. Nếu vị đệ đệ này biết hắn còn tâm tư khác, thì hắn đâu được sống yên thân?"

Vậy mà chẳng hiểu sao hôm nay hắn bỗng nhiên muốn phát tiết tất cả, không quản được miệng mình.

Hắn đau khổ ôm đầu, suy nghĩ hỗn loạn. Hắn bệnh thật, sốt cao thật, nhưng hắn đã hoàn toàn quên vì sao mình bệnh, vì sao dung cây kim kia đâm Lý Biến Thiên. Rốt cuộc mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì?

"Lý Diệp Tổ.... Ta chưa bao giờ muốn giết huynh. Chúng ta là huynh đệ cùng cha cùng mẹ, là những người thân cận nhất trên đời, chảy chung một dòng máu. Lý Biến Thiên ta dù lỗi với toàn thiên hạ nhưng chưa từng có lỗi với huynh. Sau này, sử sách viết về ta cũng đều là thứ ta đáng nhận. Anh minh cũng tốt, tàn nhẫn cũng được. Nhưng ai cũng có thể hại ta, trừ huynh!" Lý Biến Thiên giáng một chưởng lên mặt bàn. Bàn gỗ nháy mắt vỡ tan thành bột phấn, đủ thấy hắn phẫn nộ khó kiềm chế đến mức nào.

Lý Diệp Tổ luôn cho rằng đệ đệ nhà mình chỉ mang phong thái tôn quý, vậy mà lại nổi giận bừng bừng, ánh mắt ngập tràn thất vọng. Suốt ba mươi năm nay, lần đầu tiên hắn có cảm giác gần gũi với Lý Biến Thiên đến vậy. Hắn bất chợt nghẹn lời, chẳng biết nói sao. "Ta, ta thật sự không nghĩ ra. Đệ hãy tin ta một lần cuối, có người muốn hại ta, ly gián chúng ta!"

Sở dĩ Lý Diệp Tổ biết mình ra tay thành công là bởi sự phòng bị của Lý Biến Thiên với hắn không quá cao.

Lý Biến Thiên đã khó chịu tới mức không thể đứng vững, cho nên cũng không phân biệt nổi lời của Lý Diệp Tổ là chân tình hay giả ý.

Dù ban nãy phản ứng rất nhanh, chất lỏng trong ống tiêm không chảy vào toàn bộ, nhưng cũng đã dính phải một ít. Nó bắt đầu phát huy tác dụng.

Đa số những người sử dụng nha phiến lần đầu sẽ không cảm thấy sung sướng, trái lại còn có phản ứng ghê tởm, buồn nôn.

Võng mạc càng lúc càng nặng nề. Lý Biến Thiên mơ hồ có cảm giác không lành, hắn đã đoán được sơ sơ thứ bị tiêm vào người là gì.

Không ai rõ hơn hắn, nghiện nha phiến sẽ có kết cục đáng sợ như thế nào. Thứ đó sinh ra là để phá hủy lý trí con người. "Lý Diệp Tổ, ngươi thật đáng chết! Ngươi đã đưa thứ gì vào người ta?"

Lý Biến Thiên gần như nghiến răng nghiến lợi, mồ hôi ướt đẫm toàn thân. Cơ thể hắn lúc lạnh lúc nóng, run rẩy bất thường. Hắn cố gắng nhẫn nhịn khiến cho gân xanh khắp người nổi lên, trông cực kỳ đáng sợ.

"Ta.....không biết." Đây cũng là lần đầu tiên Lý Diệp Tổ thấy Lý Biến Thiên thất thố như vậy.

Hai mắt Lý biến Thiên đỏ sẫm. Lòng căm giận ngút trời cùng thân thể khó chịu, nỗi thất vọng ngập tràn khiến hắn chẳng còn muốn nhìn thấy ai nữa.

Toàn bộ thân vệ đều chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của bệ hạ. Dù xảy ra chuyện gì, bệ hạ vẫn luôn mang phong thái khí định thần nhàn. Cảnh tượng này chỉ có thể xuất hiện trong mơ mà thôi.

Lý Biến Thiên nhanh chân bước vào một gian phòng khách không có bóng người.

"Tất cả các ngươi lui xuống, trẫm phải ở một mình! Dù xảy ra chuyện gì cũng không được bước vào." Nhân lúc bản thân còn chút lý trí, Lý Biến Thiên ra lệnh. Dù mọi người đều biết không nên làm vậy, nhưng Lý Biến Thiên đã nói một thì không có hai, cho nên họ đều rút lui tới khoảng cách an toàn. Hắn đưa ống tiêm của Lý Diệp Tổ cho thân vệ, "Điều tra xem trong này chứa thứ gì. Còn nữa, đưa tất cả những kẻ có ra vào Lỗ phương phủ mấy ngày gần đây tới!"

Nói xong, Lý Biến Thiên đóng sập cửa, ngã gục trên mặt đất.

Không lâu sau, hô hấp của hắn bắt đầu không ổn định, tim đập nhanh.

Vài lần hắn muốn nôn khan, nhưng không nôn được gì. Cơ thể lúc thì lạnh toát, lúc thì nóng bừng, lúc thì ngứa ngáy. Thứ chất lỏng trong ống tiêm kia nhanh chóng lan ra toàn bộ kinh mạch trong cơ thể, không bỏ sót chỗ nào. Nhưng điều đáng sợ nhất, là ở một nơi nào đó sâu thẳm, cảm giác sung sướng bắt đầu dâng lên.

Mồ hôi khiến quần áo Lý Biến Thiên ướt đẫm, chật vật không chịu nổi.

Hắn cầm một thanh chủy thủ, không ngừng đâm xuống đùi mình. Máu tươi ròng ròng chảy, cơn đau kích thích đầu óc tỉnh táo.

Thứ này không có thuốc giải, hắn biết rõ, chỉ có cách tự mình chịu đựng cho tới lúc cơn nghiện qua đi.

Hắn mơ hồ nghe thấy một âm thanh trong trẻo vang lên ngoài cửa. Chỉ có người mà hắn sai đi tìm ban nãy mới không chịu nghe mệnh lệnh của hắn, dám đến gần nơi này. Trong lúc cơn thống khổ cùng sung sướng luân phiên dày vò, Lý Biến Thiên lại nghe được giọng nói không kiêu ngạo, không siểm ninh ấy, tựa như hạn hán gặp mưa rào. Hắn gần như kiệt sức, ý thức mất đi, gắng gượng chống đỡ thân thể. Hắn biết bình cần một người nào đó xoa dịu nỗi thống khổ này.

Hắn đẩy mạnh cửa ra, đưa tay ghì chặt người kia vào lòng.

Hắn hít thở không thông, dùng sức tựa như muốn siết nát người đó.

Hắn cọ lung tung bên tai chàng thanh niên, đầu óc mơ hồ, run rẩy từng đợt. Lý Biến Thiên không nhớ rõ khi ấy mình nói gì.

Nhưng người kia thì nhớ.

"Lý Ngộ, ta đã đem ngươi về, ngươi là của ta. Nếu ngay cả ngươi cũng phản bội ta, ta nhất định khiến ngươi......Sống không bằng chết!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp