Hai tiếng đồng hồ trôi qua trong nháy mắt, đồng hồ sinh học của Úc Hoa cực kỳ chính xác, anh giống như trước đây mà mở mắt lúc 1 giờ 59 phút, so với thời gian định trước sớm hơn 1 phút.

Quan điểm về thời gian này đại khái đã khắc sâu vào trong gen của anh, cho dù mỏi mệt vô cùng, cho dù chỉ có thể nghỉ ngơi 10 phút, anh cũng sẽ thức dậy trước 1 phút, chuẩn bị tốt cho trận chiến trước mọi người.

Lúc này đây anh thức dậy khác với lúc trước, không biết từ khi nào mà anh đã xoay người qua, đối diện với Tiểu Vưu tóc bảy màu đang ngủ thiếp đi, chiếc quần jean rách tan nát mà Tiểu Vưu mặc đang nặng nề gác trên eo anh, chiếc áo choàng đen mà anh ném cho Tiểu Vưu còn đang phủ trên người bọn họ, nhóc con này còn đang thở khò khè trông rất hạnh phúc.

Vẫn còn thời gian 1 phút nữa để lãng phí, Úc Hoa nhéo mũi Tiểu Vưu với khuôn mặt lạnh lùng, đối phương còn chưa thức dậy, sao mà lại có thể ngủ ngon lành như vậy chứ?

Úc Hoa không ý thức được mà nở một nụ cười trên mặt, anh thu lại cái tay đang nhéo mũi, tầm mắt dừng trên môi của Tiểu Vưu, chậm rãi cúi đầu.

Tinh thần của anh vẫn luôn kháng cự sự tiếp xúc thân mật với người lạ, nhưng thân thể lại vô cùng thành thật, trong giấc ngủ đã không tự chủ được mà xoay người ôm lấy Tiểu Vưu, để đối phương tới gần mà không có bất kỳ sự cảnh giác nào, toàn bộ phản ứng của cơ thể đều nói lên sức hấp dẫn của người này trước mặt anh.

Sức hấp dẫn khó có thể chống cự lại.

Úc Hoa không thể tưởng tượng một sấm quan giả có lai lịch không rõ lại có một sức hấp dẫn trí mạng đối với mình như vậy, nhưng điều này quả thật đã xảy ra.

Cũng may sự tự chủ của anh đã đạt đến trình độ biến thái, trước khi hôn Tiểu Vưu đã kịp thời thu tay lại, tầm mắt rơi vào đôi chân trần của Tiểu Vưu.

Vết thương do giá rét đã khôi phục, nhưng...... Dáng vẻ đi chân trần có chút chướng mắt.

Úc Hoa lấy một đôi tất và giày da trong không gian hệ thống, anh luôn thu thập những thư này, khi có người nào cần thì ném cho bọn họ, giảm bớt gánh nặng cho không gian hệ thống.

Anh mang tất vào cho Tiểu Vưu, người này ngủ quá sâu rồi, anh lật qua lật lại như vậy mà cũng không tỉnh. Không có tính cảnh giác như thế, sao mà xông qua được nhiều cấp độ được?

Mang tất xong, còn lại giày, một phút ngắn ngủi trôi qua, tiếng chuông báo động tạm thời trong doanh trại đánh thức Vưu Chính Bình.

Cậu đột nhiên bật dậy, còn buồn ngủ mà lẩm bẩm: "Chết cha rồi chết cha rồi trời ơi, đến muộn......"

Tầm mắt Vưu Chính Bình dừng trên người Úc Hoa, thấy Úc Hoa cầm lấy một đôi giày da màu đen, nắm lấy mắt cá chân có chút mảnh khảnh của Vưu Chính Bình, giúp cậu mang giày.

Úc Hoa trong trang phục rằn ri làm loại chuyện này, khiến cho Vưu Chính Bình lập tức nhớ lại thời điểm bọn họ mới kết hôn, khi đó cậu ngủ rất trễ, thời gian để sáng sớm rời giường luôn là không đủ. Úc Hoa sẽ xách cậu đang có đôi mắt ngái ngủ rời khỏi giường, đưa cho cậu một cái cốc và một chiếc bàn chải đánh răng, chờ sau khi cậu mơ mơ hồ hồ rửa mặt xong, bữa sáng và quần áo cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Với một chiếc bánh bao được nhét vào trong miệng, cánh tay duỗi ra, Úc Hoa sẽ giúp cậu mặc quần áo vào, kẻo cho cậu bị đi trễ.

Khi đó cậu quả thực được chăm sóc như một đứa bé, sau này cậu kiên trì dậy sớm, ngoại trừ việc nhận sự quan tâm của Úc Hoa, cậu không muốn làm một đứa bé không lồ nữa.

Lúc này thấy Úc Hoa mang giày cho cậu khiến Vưu Chính Bình mơ được trở lại tuần trăng mật.

"Anh......"

Khi Vưu Chính Bình mới vừa nói ra một từ, đôi giày da mới đó đã bị Úc Hoa ném lên trên ngực cậu, vẻ mặt Úc Hoa lạnh băng nói: "Mang vào, cậu gây ảnh hưởng đến tốc độ của đội."

"À." Vưu Chính Bình ngoan ngoãn mang đôi giày da mới tinh ấm áp vào, thấy Úc Hoa còn đang đắm chìm trong hoảng sợ vì bị phát hiện, cậu thò lại gần đánh lén hôn anh một cái, cười nói, "Giày và tất ấm quá, cảm ơn anh."

"Cậu!" Úc Hoa lạnh lùng nói, "Tự trọng."

"Rồi rồi," Vưu Chính Bình gật đầu cho có lệ, "Anh là vì hiệu suất của đội."

Úc Hoa không giải thích nữa, nhấp môi rời khỏi căn lều, Vưu Chính Bình quấn áo choàng đen rồi chạy ra ngoài với anh.

Vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy một người đàn ông bên cạnh đống lửa hét lên: "Quan Thiều Quang, tôi muốn...... Hả? Quan Thiều Quang đâu? Mới vừa rồi còn hoảng loạn trước mặt tôi mà."

Úc Hoa cất lều đi rồi nói với mọi người: "Tăng tốc lên, khi mặt trời lặn và mặt trăng tím xen kẽ với nhau thì đó là thời điểm yếu nhất của biến dị thú. Thời cơ ấy chỉ trong một cái chớp mắt, phải nắm chắc."

Người đàn ông bị Quan Thiều Quang cắt mất thời gian chỉ có thể nhịn xuống khẩu khí này, dọn dẹp lều trại, kiểm tra vũ khí, sẵn sàng xuất phát.

Vưu Chính Bình ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, phát hiện chỉ có một nửa mặt trời đang lặn về phía đông, và một mặt trăng tròn màu tím đang thong thả nhô lên từ phía tây.

Nơi này hoàn toàn khác biệt với thế giới của cậu.

Úc Hoa thu lại chiếc lều nhỏ bên cạnh lều của bọn họ, giám đốc Hus và Quân Quân cũng mặc xong quần áo chạy ra. Úc Hoa cũng lờ mờ nhớ được một người một chó này, khi ở cấp thứ 11 thì Quân Quân cũng cho anh một viên kẹo bơ cứng. Ký ức của anh vốn dĩ đã mơ hồi, sau khi Tiểu Vưu thì Úc Hoa mới dần dần nhớ ra đoạn ký ức bị chôn vùi trong lịch sử kia.

Ở cửa ải thứ 11, Úc Hoa rất tò mò về sự tồn tại của Quân Quân và Tiểu Hus, anh chưa bao giờ gặp qua một tổ hợp hệ thống là sự kết hợp của một cậu bé và một chú chó, bọn họ không tương thích với thế giới này, dáng vẻ trong mấy trăm năm qua dường như không có bất kỳ sự thay đổi gì.

Anh đã từng dò hỏi, Quân Quân thì không biết nói ra nguyên nhân, Tiểu Hus cũng sẽ không nói chuyện, không thế hỏi được bất kỳ điều gì.

Úc Hoa chỉ có thể đặt Quân Quân và Tiểu Hus bên cạnh mình để bảo vệ, tránh cho bọn nhỏ bị những con thú biến dị và sấm quan giả khác trên thế giới thương tổn.

"Ba người các cậu, theo sát tôi." Úc Hoa nói.

Tiểu Vưu lại nhỏ nói với Úc Hoa: "Không gian thứ hai của em có thể giấu người, tất cả những đòn tấn công trong không gian thứ hai đều bị yếu đi 10 lần, nếu không thì giấu bọn nhỏ trong không gian đi."

"Năng lực của cậu......" Úc Hoa có chút kinh ngạc về năng lực của Tiểu Vưu, ngay từ đầu anh chỉ nhìn ra là Tiểu Vưu có khả năng cất đồ, nhưng không nghĩ tới ngoài trừ cất đồ mà còn có thể cất người, thậm chí còn có những quy tắc hạn chế khả năng của các năng lực khác trong không gian.

Đây không phải là một người có năng lực không gian bình thường nữa, trên người Tiểu Vưu có hình thức quy luật sức mạnh ban đầu.

Úc Hoa đã xông qua 398 cấp đã sớm tiếp xúc với khái niệm quy luật sức mạnh, anh cũng đã bước đầu lĩnh hội được một chút quy luật sức mạnh, nhưng vẫn chưa hoàn toàn khống chế được nó

Tiểu Vưu không chờ Úc Hoa cho phép thì đã di tới bên cạnh Quân Quân và giám đốc Hus, nói với bọn họ: "Tiếp theo chúng ta sẽ phải đi đến một nơi rất nguy hiểm và lạnh lẽo, anh sẽ giấu các em vào một nơi an toàn, Quân Quân và Tiểu Hus đừng khóc được không?"

Đứa nhỏ Quân Quân này từ trước tới nay luôn rất ngoan ngoãn, lúc trước khi bị tấn công ở trong công viên trung tâm thì biểu hiên của bé còn ưu tú hơn so với hầu hết người trưởng thành. Mấy ngày nay bé đã trải qua quá nhiều chuyện, nhưng vẫn có thể duy trì được tín ngây ngô của trẻ con, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, cũng không khóc nháo. Mặc dù điều này là nhờ có Tiểu Hus làm bạn trấn an nhưng trạng thái tâm lý của Quân Quân vẫn rất tốt.

"Áu áu áu áu áu!" Vẻ mặt của Tiểu Hus có dáng vẻ không tình nguyện, nó đã đoán được Vưu Chính Bình chính là ông chú thủ hộ đẹp trai đã cản trở nó vô số lần ở trên sân thượng, đương nhiên không muốn tiến vào không gian kẻ thù chút nào, để cho kẻ thù bảo vệ nó.

Chính cá người có năng lực không gian này đã phá hư kế hoạch của nó, mới khiến nó biến thành dáng vẻ của ngày hôm nay! Trong ánh mắt của giám đốc Hus tràn ngập sự hận thù, tuy rằng căn bản không thể nhìn ra được điều gì.

Nhưng mà Quân Quân đã đồng ý mất rồi, bé lôi kéo Tiểu Hus có lễ phép nói: "Cảm ơn anh, Tiểu Hus cũng muốn cảm ơn."

"Ảu ảu ~" Tiểu Hus không tình nguyện gật đầu, còn dùng móng vuốt lay Quân Quân một chút.

Quân Quân từ trong túi móc ra một mảnh vải rồi trộm nhét vào tay của Vưu Chính Bình, sau đó ngoan ngoãn mang theo Tiểu Hus đi vào không gian của Vưu Chính Bình.

Vưu Chính Bình vung áo choàng đen lên, thấy một mảnh vải dưới lớp áo choàng thấy mảnh vải bị xé thành nhiều khoảng trống ngang dọc, cậu mở mảnh vải ra xem, từ trong những khoảng trống nhìn thấy mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: "Chiến, quan, hợp, người, khống, anh."

Mảnh vải này hiển nhiên là bị xé ra từ nửa ống tay áo của Quân Quân, kích thước có hạn, cũng chỉ có thể xé ra được mấy chữ này, hơn nữa vết rách nhìn như thế nào cũng không giống do bị trẻ con xé, càng giống móng vuốt chó hơn, mặt trên còn dính lông chó, mơ hồ có thể nhìn ra dấu răng chó.

Mấy chữ này mặc kệ đọc như thế nào, đều là "Khi chiến đấu Quan Thiều Quang sẽ liên hợp với những người khác khống chế Vưu Chính Bình".

Vưu Chính Bình bình tĩnh xé mảnh vải than từng miếng nhỏ, nhét vào trong quần túi.

Úc Hoa thấy cậu đã giấu đứa trẻ và con chó, tới gần Tiểu Vưu, thấy Tiểu Vưu tự nhiên nắm lấy cánh tay anh, lúc này mới dẫn dắt đội ngũ bay lên.

Vưu Chính Bình đang nghĩ tới Tiểu Hus, cậu chưa bao giờ tiếp xúc với Tiểu Hus, vẫn luôn cho rằng đây chỉ là một con chó bình thường, hiện tại xem ra là không đúng, nó có thính lực nhạy bén, biết chữ, biết những phương pháp để truyền đạt thông tin một cách ngắn gọn và mạnh mẽ. Miếng vải này khiến Tiểu Hus phải cố hết sức mới xé được, phải liều mạng khống chế sức mạnh của mình, còn phải dùng những từ ngắn gọn nhất để mô tả thông tin.

Dọc theo đường đi này, Quân Quân đã được Tiểu Hus chăm sóc rất tốt, thông minh đến mức không giống một con chó. Về lai lịch của nó, Liên Vũ Phàm từng nói, giám đốc Hus là do Úc Hoa mua về trong một đêm mưa gió để nhục nhã hắn, trong sự kiện của trung tâm thương mại Tân Thành, Úc Hoa nói muốn đi phỏng vấn một giám đốc quan hệ công chúng mới, cuối cùng lại mang về một giám đốc Hus.

Sau trung tâm thương mại Tân Thành, kẻ phá hoại 192 bị người áo đen giết chết, 192 có năng lực chuyển dời cơ thể, Úc Hoa mang theo một con chó vào phòng làm việc trong đêm đó, giám đốc Hus biết chữ, giám đốc Hus tránh xa Liên Vũ Phàm và nhìn Quân Quân bằng con mắt khác......

Tất cả manh mối được kết nối lại với nhau, Vưu Chính Bình đã đoán ra được thân phận của giám đốc Hus.

Nghĩ đến kẻ phá hoại 192 lúc trước khiến cậu ăn đau chịu khổ, đang cùng với Quân Quân ở trong không gian của cậu, Vưu Chính Bình có chút bất an. Nhưng nghĩ đến sự bảo vệ của giám đốc Hus với Quân Quân, cùng với nguy hiểm vì bại lộ do truyền tin tức, Vưu Chính Bình quyết định tin tưởng nó một lần.

"Suy nghĩ cái gì?" Trong lúc di chuyển, Úc Hoa để ý tới sự thất thần của Vưu Chính Bình.

Vưu Chính Bình liếc mắt nhìn Úc Hoa một cái, nhẹ giọng nói: "Em đang nghĩ, thật ra anh đối với mọi sấm quan giả đều rất tốt."

Úc Hoa cười lạnh một chút: "Ai cho cậu sự tự tin này, ngay hôm qua xảy ra chuyện gì cậu không nhớ rõ sao?"

"Bọn họ hại chết đồng đội của mình," Vưu Chính Bình nói, "Nếu là vì bất đắc dĩ vì muốn bảo vệ nhiều người hơn, hoặc là nói những người bạn đồng hành này cam nguyện hi sinh vì bọn họ thì em có thể hiểu được. Nhưng nếu là vì Nguyên Tinh, vì muốn nâng cao sức mạnh của bản thân mình, sau khi hại chết người còn dùng Nguyên Tinh để qua loa lấy lệ, như vậy thì không phù hợp với quan niệm của em."

"Tôi giết bọn họ là bởi vì bọn họ không tuân theo mệnh lệnh," Trong mắt Úc Hoa hiện lên một tia thưởng thức đối với Tiểu Vưu, "Quan niệm của cậu là gì?"

"Bảo vệ thế giới, bảo vệ người thường, bảo vệ bạn đồng hành, bảo vệ người nhà, đây là điều khiến em muốn tồn tại." Vưu Chính Bình cười khẽ một chút, "Đương nhiên, em còn muốn tìm một người yêu cùng chung chí hướng để kết hôn sau các buổi hẹn hò, sống một cuộc sống yên bình với người mình yêu."

"Cậu muốn thật nhiều." Úc Hoa khịt mũi coi thường, "Tham lam."

"Đúng vậy, em vẫn luôn như thế, tất cả đều muốn, một cái cũng không muốn bỏ lỡ." Vưu Chính Bình tựa đầu vào vai Úc Hoa, giọt nước mắt vừa mới chảy đã bị gió nóng thổi khô, "Úc Hoa, đừng để em chờ lâu quá."

Quỹ đạo lịch sử đã ngăn cản Vưu Chính Bình nói ra chân tướng, cậu không thể truyền tải quá khứ bằng tên của mình, thậm chí cũng không biết Úc Hoa có nghe rõ lời cậu nói cuối cùng kia không.

Cho dù như vậy, cậu cũng muốn mang Úc Hoa rời khỏi thế giới nhỏ này, mang Úc Hoa về nhà, mang Tiểu Hus và Quân Quân về nhà.

Nước mắt theo gió rơi xuống, Úc Hoa cảm thấy đau lòng, anh dịu dàng nói: "Sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ mang cậu trở về thế giới trung tâm của hệ thống, nơi đó rất an toàn, nhưng tôi không biết điểm của cậu có đủ để đổi thời gian ở lại hay không."

"Không phải ngôi nhà đó." Vưu Chính Bình thầm nghĩ.

Đội ngũ đáp xuống gần hẻm núi, Úc Hoa phái người ra ngoài tìm hiểu chính là muốn tìm ra quỹ đạo hoạt động và tập tính của biến dị thú, anh cử một số đội đi điều tra riêng biệt, còn một mình mình thì đi đến những nơi nguy hiểm nhất.

Sau khi tổng hợp tin tức của một số đội, Úc Hoa phân tích ra thời điểm thích hợp nhất và vội vàng chạy tới đó trước.

Ngoại trừ anh, thế giới này còn có không ít sấm quan giả, nhiệm vụ của mọi người khác nhau, có rất nhiều người săn giết các loại biến dị thú nhỏ với số lượng 3, 5, 10 con, có khi là biến dị thú cỡ trung, và một số là loại lớn.

Sau khi tổ đội được thành lập là có thể kết hợp các nhiệm vụ, chỉ cần tổ đội đạt được tổng số là có thể, không cần phải tự một mình săn giết.

Có rất nhiều biến dị thú ở gần hẻm múi, nhìn thấy đội của bọn họ đến, những sấm quan giả khác sôi nổi né tránh, có người nói: "Là đội của Úc Hoa, không xong, bọn họ mà đoạt hết lũ quái thì chúng ta không còn đường sống."

Úc Hoa mang theo Vưu Chính Bình đáp xuống phía trên hẻm núi, tùy tay vung lên, một luồng sáng chói lòa bay lên trời, mọi người và biến dị thú lập tức mất đi thị giác!

- -----------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Úc Hoa: Tôi vẫn là không thể không giúp Tiểu Vưu thay quần áo, rửa mặt và đút cho ăn. Chuyện gì xảy ra vậy?

Vưu Chính Bình: Thuộc tính nhân thê vì gặp được em đã phát sáng mà thôi, bình tĩnh đi, em quen rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play