Kinh nghiệm phong phú như cục trưởng Tiêu cũng có tránh khỏi bị Hoàn Tử Hư thuyết phục, càng không thể nói đến nhóm người thủ hộ trẻ tuổi và hai người Chân, Nguyên.

Kẻ phá hoại và người thủ hộ thật sự là tồn tại của hai bộ mặt, là thiện hay là ác không phải là tự bản thân quyết định, mà là cuộc chiến giữa hệ thống và quy tắc thế giới, một khi quy tắc thế giới thất bại, không ai có thể ngăn cản được sự xâm lược của hệ thống, tương lai bọn họ cũng trở thành kẻ phá hoại, trở thành một tồn tại mà chính bản thân mình căm ghét nhất, đi xâm hại các thế giới khác.

Sự căm ghét và thù địch đối với những kẻ phá hoại gần như là trở thành bản năng của người thủ hộ, tưởng tượng đến cái cảnh mà bản thân mình trở thành người mà mình ghét nhất, nhóm người thủ hộ liền không rét mà run.

Cái thông tin chấn động này khiến cho tất cả mọi người gần như chấp nhận cách nói của Hoàn Tử Hư, Hoàn Tử Hư cũng nhàn nhã cầm ly giấy thổi thổi, uống ngụm nước ấm.

Hắn không muốn giống như hai người Chân Lê và Nguyên Lạc Nhật, hai người nhìn như là người cung cấp thông tin cho Tổ Chức Thủ Hộ, nhưng trên thực tế là một mối quan hệ nửa giám sát, sau khi mất đi giá trị lợi dụng, giết hay thả cũng chỉ cần một câu nói của Tổ Chức Thủ Hộ, không có bất kỳ quyền tự chủ.

Để bảo đảm sự an toàn cho hắn và Phong Khôi, nhất định phải dung nhập và Tổ Chức Thủ Hộ. Dung nhập vào một nhóm rất đơn giản, chỉ có hai việc cần lại, thứ nhất, tôi và bạn là đồng loại; thứ hai, tôi và bạn có chung một kẻ thù.

Hoàn Tử Hư vô cùng xảo diệu nói bảy phần thật ba phần giả gây nhầm lẫn giữa kẻ phá hoại và người thủ hộ, đồng thời thiết lập khái niệm hệ thống là kẻ thù chung. Nhưng hệ thống cách quá xa, nhóm người thủ hộ không có ấn tượng trực quan và thù hận khắc cốt đối với hệ thống, để đảm bảo quan hệ thân thiết, tốt nhất là tạo một kẻ thù ngắn hạn, người áo đen là địch hay là bạn một cách khó lường đương nhiên là ứng cử viên sáng giá nhất.

Hoàn Tử Hư cũng không có ý định khiến Tổ Chức Thủ Hộ trở nên thù địch với người áo đen, khác gì tìm đường chết. Hắn chỉ hy vọng Tổ Chức Thủ Hộ sẽ sinh ra cảm giác nguy cơ đối với tồn tại vô cùng mạnh đó, dần dần ỷ lại vào phân tích và tình báo của hắn, như vậy thì hắn có thể nắm giữa quyền chủ động.

"Không đúng," vào thời điểm mà mọi người còn đang khiếp sợ, ông chú thủ hộ đẹp trai lại một lần nữa lướt qua cục trưởng Tiêu rồi nói, "Có một điều cậu đã nói sai rồi."

Thấy người này mở miệng, Hoàn Tử Hư ngồi nghiêm chỉnh, nhìn như thong dong nhưng thật ra đang rất thận trọng nói nói: "Đúng hay sai cũng không quan trọng, tôi cũng chỉ là nói ra một chút suy đoán của mình mà thôi."

"Cậu không phải là suy đoán, mà là ngụy biện." Lập trường của ông chú thủ hộ đẹp trai rõ ràng mà nói, "Vừa rồi cậu nói, hệ thống không có cách nào cướp đi Đạo Cụ Khởi Đầu và Căn Nguyên Năng Lực, người áo đen cũng không được, Căn Nguyên Năng Lực là quy tắc thế giới cấp cho kẻ phá hoại. Nhưng cậu lại nói rằng, hệ thống sẽ đem Căn Nguyên Năng Lực đặt trong trung tâm mua sắm rồi một lượng điểm thấp để đổi lấy, trong vòng mười thế giới, nếu kẻ phá hoại không đổi năng lực thì hệ thống có thể thu hồi Căn Nguyên Năng Lực, điều này là ngược lại với lời của cậu nói."

Hoàn Tử Hư im lặng nhìn ông chú thủ hộ, không lên tiếng.

Ông chú thủ hộ nói: "Người áo đen có thể hấp thu năng lượng hệ thống, như vậy có phải lý giải rằng anh ta cũng có năng lực có thể hấp thu Căn Nguyên Lực Lượng hay không, nhưng anh ta không làm như vậy. Cho dù anh không có hấp thu Căn Nguyên Năng Lực, thì ít nhất anh ta cũng có thể phá hủy cổ sức mạnh này, nhưng bất luận là Nguyên Lạc Nhật hay là Chân Lê, anh ta cũng không có làm như vậy.

"Theo như cách nói của cậu, tích phân có thể đổi Căn Nguyên Năng Lực, tích phân có thể thăng cấp Căn Nguyên Năng Lực và Đạo Cụ Khởi Đầu. Như vậy thì tôi có thể lý giải theo cách như vầy không, điểm chính là sức mạnh quy tắc thế giới đã bị hệ thống cướp đi, kẻ phá hoại cũng được, người thủ hộ cũng thế, Căn Nguyên Năng Lực là tiềm năng của chính họ, việc kích hoạt và duy trì Căn Nguyên Lực Lượng là dựa vào quy tắc thế giới.

"Cho nên người áo đen không có lừa gạt Chân Lê, anh ta để lại Căn Nguyên Năng Lực thuộc về Chân Lê, có thể sử dụng năng lực này, đúng là Chân Lê đã được quy tắc thế giới công nhận. Nhưng cậu lại xuyên tạc hai khái niệm này, để lại cho chúng tôi những ấn tượng không đáng tin cậy và khó đoán đối với người áo đen.

"Không hổ là người có năng lực hệ tinh thần, ngay cả khi năng lượng hệ thống đã bị lấy đi, cậu cũng có thể thay đổi tiềm thức cua mọi người dựa và kỹ xảo của đầu lưỡi, đây cũng là bằng chứng cho thấy Căn Nguyên Năng Lực của cậu vẫn còn ở đó!"

Hoàn Tử Hư bị chọc thủng cũng không chút hoang mang, hắn vỗ tay tán thưởng nói: "Thật đẹp, xuất sắc! Không ngờ chú lại tín nhiệm một Thông Quan Giả xuyên qua 3841 thế giới như thế, là đao phủ lớn nhất của hệ thống, sống mấy ngàn năm thậm chí hàng vạn năm!"

"Anh ta đã cứu chúng tôi, anh ta vẫn luôn giúp chúng tôi bảo vệ thế giới này, sự chiến thắng hùng biện!" Ông chú thủ hộ cũng không cam lòng yếu thế.

"Nói đùa! Một Thông Quan Giả có thể hấp thu năng lượng hệ thống, một người bị hệ thống dốc toàn lực đuổi giết, một người đã ẩn nấp trong thế giới của các người mười lăm năm, anh ta thực sự không có mục đích gì sao, chỉ muốn tránh sự đuổi giết của hệ thống thôi sao? Anh ta sẵn sàng tuân thủ quy tắc, trợ giúp người thủ hộ, chẳng lẽ không phải cũng nhận được sự chấp thuận của quy tắc thế giới sao?" Hoàn Tử Hư nói.

Ông chú thủ hộ không muốn khắc khẩu với Hoàn Tử Hư, cậu chuyển hướng về phía Phong Khôi vẫn đang nghiêm túc nghe hai người cãi nhau, hỏi: "Còn anh? 453.5 năm, đối với anh mà nói thì là thứ gì?"

Phong Khôi thấy ngọn lửa chiến trang đã lan gần tới chỗ mình, vô tội chớp chớp mắt, đơn giản mà nói: "Cùng với A Hư trải qua nhiệm vụ, đánh bại hệ thống, giành lấy sự tự do."

Lý do đơn giản lại thuần túy.

Ông chú thủ hộ nhìn Hoàn Tử Hư nói: "Đây là 453.5 năm của cậu ta, nó khác hoàn toàn với cậu, mỗi người đều có nhận thức khác nhau về thời gian và cuộc sống, cậu cần gì phải suy bụng ta ra bụng người. Chính bản thân cậu cũng không có trải nghiệm qua thời gian hàng ngàn hàng vạn năm, cậu lại không phải là anh ta, cậu dựa vào cái gì mà phỏng đoán người khác có ác ý, nói không chừng anh ta...... Chính là quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi cho tốt thì sao?"

Hoàn Tử Hư thực sự bị ngây người trước câu hỏi của người thủ hộ, hắn khó hiểu nói: "Tôi không ngờ rằng đối với một người có hàng tung khó lường, giấu đầu hở đuôi như vậy mà chú vẫn còn có thể suy nghĩ ngây thơ như thế."

"Tôi......"

Vưu Chính Bình còn muốn nói gì đó, lại bị cục trưởng Tiêu đánh gãy: "Được rồi, cảm ơn lời nhắc nhở của cậu, tôi đã tỉnh táo rồi."

Cục trưởng Tiêu cũng không trách Vưu Chính Bình che chở người áo đen, mà ngược lại cũng đứng về phía cậu.

"Các người...... Sao lại thế này?" Nhìn một nhóm người thủ hộ dần dần bình tĩnh lại, Hoàn Tử Hư nhất thời thất thần.

Cục trưởng Tiêu lễ phép mở một nụ cười: "Có thể là cậu không biết, mười lăm năm trước, khi người áo đen đi vào nơi này, toàn bộ người thủ hộ trên thế giới đều cảm ứng được anh ta, anh ta không phải lặng lẽ lẻn vào, mà là dùng một nguồn sức mạnh đủ để hủy diệt thế giới chào hỏi chúng tôi."

Một nguồn sức mạnh khổng lồ quét qua toàn bộ thế giới, sau đó...... Cổ sức mạnh này lại truyền đến một cảm giác buồn ngủ, rồi biến mất, từ đó, thê giới đã hòa bình trong mười lăm năm, nhóm người thủ hộ cũng dần có một cuộc sống bình thường, yên bình và hạnh phúc.

Tất cả những người thủ hộ ở đây đều trải qua một ngày hôm đó, bọn họ cũng nhớ tới chuyện này.

"Tôi vẫn chưa bao giờ đoán ra được nguồn sức mạnh lúc đó là xảy ra chuyện gì, cảm ơn cậu ngày hôm nay đã giải đáp thắc mắc của tôi." Cục trưởng Tiêu đột nhiên thông suốt, "Nói như vậy thì chúng tôi cũng muốn cảm ơn người áo đen, là anh ta đổi lấy mười lăm năm bình yên của chúng tôi. Cậu cũng không cần phải xuyên tạc tất cả để tự bảo vệ bản thân mình, chúng tôi sẽ tự có kết luận riêng sau khi thảo luận. Chuyện quy tắc thế giới này, tôi nghĩ hẳn là người áo đen đã sớm biết, cậu cũng không cần phải dùng thông tin này để giao dịch với anh ta, cậu nói cho chúng tôi biết những gì cậu đang che giấu đi."

Hoàn Tử Hư là người thông minh, hắn nhìn thấy thái độ của cục trưởng Tiêu, thì biết bất cứ điều gì mà hắn nói cũng đều là vô ích, hắn trực tiếp thẳng thắn mà nói: "Tôi cũng là suy đoán từ thông tin mà Chân Lê cung cấp, Thông Quan Giả mạnh như vậy, cho dù Liên Minh Thông Quan có bao vây anh ta thì Thông Quan Giả cũng sẽ dễ dàng giành được chiến thắng. Có thể các người không biết, sấm quan giả của hiện tại đã khác với mười lăm năm trước, hệ thống khiến cho nhóm sấm quan giả cấp cao giết hại lẫn nhau, từ đó khôi phục lại sức mạnh của chính nò."

"Khó trách ngoại trừ các cậu thì không có kẻ phá hoại nào đứng đắn hết," Cục trưởng Tiêu nói, "Một khi đã như vậy, tại sao hệ thống lại tuyên bố cái nhiệm vụ thông quan này?"

Hoàn Tử Hư nói: "Các người còn chưa biết một thông tin, hệ thống sẽ không phái người có cấp độ hơn 300 để đến khai phá các thế giới, nhưng sấm quan giả quá mạnh sẽ kích hoạt sự phản kháng của quy tắc thế giới, làm tổn hại đến các sấm quan giả không phải 1000 thì cũng là 800. Mục đích của hệ thống là cướp đi quy tắc pháp luật, không phải là lưỡng bại câu thương, cho nên nó chỉ sẽ phái những sấm quan giả cấp thấp đến những thế giới mà không gây tổn hại đến quy tắc. Sau khi nhiều người hoàn thành nhiệm vụ khai phá thế giới, quy tắc pháp luật bị thủng lỗ, lúc này hệ thống mới có thể thu hoạch thành quả."

"Thiên lý chi đê, hủy vu nghĩ huyệt*." Cục trưởng Tiêu nói, "Cậu nghi ngờ hệ thống sử dụng kẻ phá hoại yếu để tiêu hao sức mạnh của người áo đen? Không đúng, người áo đen có thể hấp thu năng lượng hệ thống, anh ta phải là càng ngày càng mạnh mới phải."

*Nguyên văn (千里之堤毁于蚁穴): một tổ kiến cỏn con cũng có thể phá hủy một con đê dài hàng nghìn dặm, ý chỉ việc nhỏ không chú ý sẽ tạo thành tai họa lớn.

Cục trưởng Tiêu nhớ lại một vài trận chiến, chỗ nào cho thấy người áo đen bị tiêu hao sức mạnh chứ?

"Không, tôi nghi ngờ hệ thống sử dụng "nhiệm vụ thông quan" để dụ những sấm qun giả liên tục đi vào thế giới này, là để làm mờ cái lá chắn của thế giới, để tương lai sẽ phái những đối thủ mạnh hơn có thể gây sát thương nặng với người áo đen." Hoàn Tử Hư nói.

"Nhưng vừa rồi cậu nói, cần phải hoàn thành nhiệm vụ khai phá mới có thể ăn mòn được quy tắc của thế giới." Cục trưởng Tiêu nghi hoặc nói.

"Tôi đang nói chính là các lá chắn mơ hồ." Hoàn Tử Hư nói, "Quy luật phản kích đòi hỏi một cái ngưỡng, bởi vì phản kích cũng gây tổn thương rất lớn cho chính bản thân, nó luôn đánh giá một ngưỡng giá trị thông qua phương thức tính toán. Trong một khoảng thời gian ngắn, càng ngày có càng nhiều sấm quan giả đi vào thế giới này, nhưng thế giới lại không tổn hại gì, tiêu chuẩn đánh giá ngưỡng giá trị của quy tắc sẽ được nâng cao hơn, hẳn là hệ thống có thể ước lượng được nó, chờ đến một thời điểm quan trọng nào đó, sẽ có những người vô cùng mạnh mẽ mà chúng ta không thể tưởng tượng được đi vào thế giới này."

Thông tin này khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy ớn lạnh, Sầm Tiêu vẫn có chút khó hiểu hỏi: "Biết rõ những người này rất mạnh, có khả năng sẽ gây ra một tổn hại rất lớn cho thế giới và khiến cho nhóm người thủ hộ thương vong vô số, chỉ cần không đạt đến ngưỡng giá trị, quy tắc sẽ để cho bọn chúng tiến vào sao?"

"Đúng vậy," không ai hiểu rõ quy luật tính toán lý tính tuyệt đối của quy tắc hơn Liên Vũ Phàm, "Trận chiến thăng cấp thế giới làm sao có thể lưu tình cho một số người thủ hộ, chỉ cần quy tắc nhận định rằng người thủ hộ có thể đánh bại được đối phương, nó sẽ được thả ra."

Mặc kệ bao nhiêu người thủ hộ sẽ hy sinh.

Sắc mặt cục trưởng Tiêu ngưng trọng, ông nói với Hoàn Tử Hư: "Hai phần tin tức mà cậu cung cấp ngày hôm nay rất quan trọng, cũng đủ để đổi mạng của cậu và Phong Khôi."

Trái tim Hoàn Tử Hư hơi buông lỏng.

"Nhưng mà cậu quá thông minh, chúng tôi không có cách nào yên tâm về cậu được," Cục trưởng Tiêu cười giảo hoạt, "Cũng may trong lúc vừa rồi, cậu đã vạch trần điểm yếu về mình vô số lần. Về phần xử trí các cậu...... Phong Khôi ở lại căn cứ, cậu theo Liên Vũ Phàm đến phòng làm việc của Chân Lê hỗ trợ chúng tôi đối phó với những kẻ phá hoại khác. Sức mạnh của cậu không phải là nằm ở năng lực, mà là sự ngụy biện, tôi tin rằng với sự trợ giúp của cậu thì chúng tôi sẽ sớm phát hiện sự tồn tại của những kẻ phá hoại hơn, phòng ngừa những chuyện chưa xảy ra."

"Ông nói cái gì?!" Hoàn Tử Hư đập bàn đứng dậy.

Cục trưởng Tiêu lại cầm cốc giữ nhiệt lên, tựa vào ghế rồi nói: "Trong cơ thể của Phong Khôi đều là kim loại, đi tàu điện ngầm thì không thể qua được cổng an ninh, không có Tổ Chức Thủ Hộ che chở thì chỗ nào cậu ta cũng không đi được, thà rằng ở lại căn cứ thì tốt hơn. Nếu như cậu biểu hiện tốt thì một tuần có thể gặp nhau một lần."

"Ông......" Hoàn Tử Hư oán hận nhìn chằm chằm cục trưởng Tiêu.

"Không phải cậu nói nếu được quy tắc thế giới chấp thuận thì sẽ có được dị năng sao?" Cục trưởng Tiêu vô cùng giống một người cầm gậy đánh uyên ương, "Chờ cậu có được sự chấp thuận của thế giới này, thời điểm một lần nữa có được dị năng thì chính là lúc chúng tôi thả Phong Khôi."

Không để cho Hoàn Tử Hư phản bác, cục trưởng Tiêu kêu người "mời" Hoàn Tử Hư và Phong Khôi xuống, vẫn là tách phòng ra, chính là không cho hai họ ở bên nhau.

"Sắp xếp người an bài học tập cho Phong Khôi, đồng thời để cậu ta huấn luyện và học tập trong khoảng thời gian này." Cục trưởng Tiêu nói, "Điểm yếu của Hoàn Tử Hư chính là Phong Khôi, chỉ cần Phong Khôi chân tâm quy thuận, thì cậu ta nhất định sẽ có tâm làm việc cho chúng ta."

Nguyên Lạc Nhật nghe thấy an bài của cục trưởng Tiêu thì cảm thấy quen quen làm sao đó, hắn vỗ vỗ Chân Lê nói: "Tại sao cậu thức tỉnh được năng lực còn tôi lại không có?"

Chân Lê mờ mịt lắc đầu: "Tôi cũng không biết, Căn Nguyên Năng Lực của anh là gì?"

"Tôi...... Năng lực của tôi là rẻ nhất trong mười cấp...... Hình như tôi không có đổi!" Nguyên Lạc Nhật tràn đầy hoảng sợ, "Căn Nguyên Năng Lực thuộc về tôi sẽ không phải bị hệ thống thu hồi rồi đi?"

"Bình thường," Liên Vũ Phàm lạnh nhạt nói, "Những người thừa sống thiếu chết vượt qua 19 cấp, đại khái là đã mất Căn Nguyên Năng Lực rồi."

Nguyên Lạc Nhật: "......"

Hai người Chân Nguyên tam quan sụp đổ bị tiễn đi, trong phòng họp chỉ còn lại những người thủ hộ.

"Cục trưởng, bây giờ chúng ta làm gì?" Vưu Chính Bình lo lắng hỏi.

Phòng làm việc của Chân Lê ở khu Húc Dương, nếu như có kẻ phá hoại cường đại đi vào thế giới này thì khu Húc Dương sẽ là nơi đầu tiên trong số đó.

"Chờ tôi báo cáo với cấp trên của tổ chức, thống nhất với Tổ Chức Thủ Hộ Thế Giới, xin khởi động lại "Kế hoạch căn nguyên"." Cục trưởng Tiêu nói.

"Nhưng mà "Kế hoạch căn nguyên" đã huỷ bỏ rất nhiều năm, thậm chí sự thống nhất của thế giới cũng không được thực hiện vào thời điểm đó, nhiều nhất là những người thủ hộ trong một quốc gia sử dụng "Kế hoạch căn nguyên", hiệu quả...... Không khác gì quy tắc tự tổn hại cả?" Từ tài liệu giảng dạy đến "Kế hoạch căn nguyên", Liên Vũ Phàm nói.

"Chỉ là xin mà thôi, chờ đến khi người thủ hộ chết sạch, đại khái là có thể dùng." Cục trưởng Tiêu cười khổ rồi rời khỏi phòng họp.

Để lại nhóm người thủ hộ trẻ tuổi, sau khi liên tiếp tiếp nhận nhiều thông tin như vậy đều có chút hoảng hốt.

Sầm Tiêu nhớ tới mới vừa rồi Vưu Chính Bình không màng tất cả để duy trì dáng vẻ của người áo đen thì càng thêm lo lắng, hắn muốn kéo bạn tốt để lén tâm sự chuyện riêng, lại thấy Vưu Chính Bình túm Liên Vũ Phàm đến một góc, thấp giọng nói gì đó.

"Cái kia......" Vưu Chính Bình sắp xếp lại từ ngữ, cẩn thận hỏi, "Cậu và Úc Hoa làm việc lâu như vậy rồi, còn nghi ngờ anh ấy là kẻ phá hoại không?"

Liên Vũ Phàm thấy Vưu Chính Bình thần bí mà kéo hắn sang một bên, cho rằng cậu là muốn dùng cấp đội trưởng để tiến hành nói chuyện về thông tin mà Hoàn Tử Hư cung cấp, không nghĩ tới cậu ta vẫn còn là nghĩ tới chuyện tình mảnh vườn nhỏ của cậu, lập tức giận sôi máu: "Cậu là người thủ hộ, tai họa ngập đầu có khả năng ập tới bất kỳ lúc nào, não của cậu cũng đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện yêu đương được không?"

"Không phải, tôi......" Vưu Chính Bình không có cách nào giải thích.

"Không nghi ngờ gì nữa hết, bữa nào tôi sẽ đem cái quần trả lại cho cậu, cậu giải thích với anh ta như thế nào thì tùy cậu, đừng để cho anh ta tra tấn tôi nữa." Liên Vũ Phàm đau đầu nói.

"Không nghi ngờ?" Vưu Chính Bình chớp chớp mắt, "Cậu từ lúc nào mà không còn nghi ngờ nữa?"

Mắt Liên Vũ Phàm trợn trắng: "Trong lúc trang hoàn, sau khi cậu về nhà, có thời gian thì thổi gió bên gối anh ta đi, Úc Hoa vì muốn kiếm tiền mà lúc trang hoàn phòng làm việc thì sử dụng ba cái vật liệu không bảo vệ môi trường gì hết, tôi là dị năng giả nên Formaldehyde không gây tổn hại gì tới tôi, nhưng mà anh ta mỗi này hít nhiều Formaldehyde như vậy, không sợ bị ung thư sao?"

Nói xong, Liên Vũ Phàm hất tay Vưu Chính Bình ra rồi giận dữ bỏ đi.

Vưu Chính Bình nhìn Liên Vũ Phàm lúc đầu có đủ loại nghi ngờ với Úc Hoa, thế nhưng giờ phút này đối với chuyện "Úc Hoa là người thường" vô cùng tin tưởng chả hề nghi ngờ, trong lòng tràn đầy chua xót.

Lập trường của cậu và Liên Vũ Phàm đã hoàn toàn đảo ngược.

Sầm Tiêu đi tới nói: "Hôm nay anh đánh bại được sự ngụy biện của Hoàn Tử Hư thực sự là quá giỏi, nhưng anh không cần có quá nhiều cảm tình với người áo đen được, hiểu không? Khi em đến căn cứ đón Chân Lê thì nghe cậu ấy nói cấp phúc lợi công nhân cho Úc Hoa, là chuyến du lịch Maldives hai người, em đoán sau nhiệm vụ lần này sẽ được nghỉ ngơi vài ngày, nếu không anh đi du lịch đi. Nhiệm vụ quan trọng, nhưng tình cảm cũng rất quan trọng."

Xét cho cùng thì tình cảm của Vưu Chính Bình cũng tương đương với hiệu quả chiến đấu, giữ gìn cho tốt cũng là một phần của công việc.

"Không phải, tôi...... Hazzz, quên đi." Vưu Chính Bình không thèm giải thích, cam chịu cách nói của Sầm Tiêu.

Rốt cuộc thì ở mức độ nào đó, suy đoán của Sầm Tiêu là không sai, quả thực cậu sinh ra tình cảm với người áo đen, nhưng không phải là sự di tình trong tâm lý học đâu.

Mà là nhất kiến chung tình.

Tác giả có lời muốnnói: Vưu Chính Bình: Nghe thấy Hoàn Tử Hư hất nước bẩn cho người áo đen, tức giận!Phải dựa vào lý lẽ biện luận, liều mạng biện hộ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play