Tâm trạng mấy ngày nay của Vưu Chính Bình vô cùng tốt, mỗi ngày đều là vừa hát vừa đi làm, theo dõi những kẽ hở của Chân Lê, còn không quên dùng ánh mắt của nhân sĩ thành công khinh bỉ đám người Sầm Tiêu.

"Anh Tiêu, lão đại ngốc mấy ngày nay bị cái gì vậy?" Sư Vĩnh Phúc khó hiểu hỏi.

"Lão đại ngốc" là biệt danh riêng của họ dành cho Vưu Chính Bình, chạm mặt thì là "Lão đại" sau lưng thì là "Lão đại ngốc", điều này thể hiện sự ngưỡng mộ và yêu mến hoàn toàn của mọi người dành cho Vưu Chính Bình, không bị cấp dưới phàn nàn thì không phải là người lãnh đạo tốt, lão đại không bị đám đàn em khinh bỉ thì không phải là lão đại tốt.

Sầm Tiêu – đội phó, lãnh đạo thứ hai, cũng là linh hồn gắn bó với đội trưởng ngốc nhướn mày, không kiên nhẫn nói: "Anh ta còn có thể có chuyện gì, cãi nhau với Úc Hoa thì đập bàn, làm lành rồi thì ta đây nhân sinh là người chiến thắng. Cậu nhìn vào đôi mắt của anh ta kìa, một bộ đồng tình thương cảm dành cho đám cẩu độc thân chúng ta, thật là bực mình."

"Anh ấy ở đây, ở đây! Làm gì thế?" Sư Vĩnh Phúc thấp giọng nói.

Sầm Tiêu bất động thanh sắc nói: "Mặc kệ anh ta nói cái gì, chúng ta cũng đừng có hỏi quan hệ của anh ta với Úc Hoa thế nào, không cho anh ta có cơ hội khoe khoang, nghẹn chết anh ta luôn!"

Một đám đàn em liếc mắt nhìn nhau, vô thanh vô tức trao đổi thông tin.

Vưu Chính Bình cầm một hộp cơm lớn đi tới, đặt trên bàn rồi mở ra, lộ ra những chiếc đùi gà nướng bí mật ở bên trong. Cậu mặt mày hớn ha hớn hở nói: "Sau khi Úc Hoa biết anh là cảnh sát phụ thì cảm thấy anh đây quá vất vả, cố ý vì anh chuẩn bị thêm cơm, ôi đùi gà thơm ngào ngạt. Chỉ là làm hơi nhiều, một mình ăn không hết thì phải làm sao bây giờ?"

Sầm Tiêu búng tay một cái: "Quả thật là rất sầu nha, không sao đâu, anh em chúng ta có nạn cùng chia, các anh em, lên!"

Vừa dứt lời, một đám đàn em ùa lên, xúm lại giật sạch đùi gà. Vưu Chính Bình chỉ là vì khoe ra, cũng không có ý định chia sẻ hộp cơm tình yêu của Úc Hoa cho đám bạn bè, vừa thấy đùi gà của mình bị cướp liền tiến lên bảo vệ, tuy nhiên hai nắm đấm khó đánh bại bốn tay, một đống đùi gà đã bị đoạt mất, Vưu Chính Bình chỉ bảo vệ được hai cái.

"Các người......"

Vưu Chính Bình tay cầm đùi gà đang muốn nổi trận lôi đình thì Sư Vĩnh Phúc lại thò người qua, cắn một ngụm chân gà trên tay cậu, dùng đầu lưỡi liếm láp nói: "Anh cũng không định ăn cái này đúng không?"

Vưu Chính Bình trợn mắt há hốc mồm nhìn Sư Vĩnh Phúc dùng phương pháp cực kỳ vô sỉ cướp đi cái đùi gà mà cậu bảo vệ, bị cắn thành như vậy cậu cũng không ăn được nữa, chỉ có thể bị Sư Vĩnh Phúc cướp đi.

Cậu lo lắng cái đùi gà cuối cùng kia bị cướp đoạt, vội vàng cắn một miếng, ăn lấy ăn để với đám bạn như trút giận.

Thanh niên trẻ tuổi vận động nhiều, sức ăn cũng lớn, tốc độ ăn cơm vô cùng mau lẹ, mười mấy cái đùi gà nướng đã bị xóa sổ trong vòng chưa đầy năm phút, để lại Vưu Chính Bình bàng hoàng trước hợp cơm trống rỗng.

Khi Úc Hoa mang hộp cơm đến cho cậu đã nói qua, khẳng định là Vưu Chính Bình ăn không hết, muốn cậu chia sẻ cho đồng nghiệp. Vưu Chính Bình nghĩ là đem chia sẻ mỗi người một cái, còn lại đều thuộc về cậu, ai ngờ rằng cái đám người đó đem mỗi người hai đùi đoạt đi hết rồi!

"Ực!" Sầm Tiêu nấc lên một cái, lấy khăn giấy ướt lau miệng nói, "Giúp em cảm ơn anh Úc nha."

Ngay cả khăn giấy ướt cũng là Úc Hoa cho vào túi, anh biết rằng thói quen sinh hoạt của mấy người trẻ tuổi không tốt, lo lắng bọn họ trực tiếp dùng tay áo lau miệng, nên yêu cầu Vưu Chính Bình mang lên khăn ướt khử trùng.

Vưu Chính Bình không biết cuộc cuộc sống hôn nhân của người khác có hạnh phúc hay không, nhưng cậu biết cuộc sống hôn nhân của cậu hạnh phúc trăm phần trăm.

Úc Hoa chăm sóc Vưu Chính Bình rất tốt, đám người Sầm Tiêu cũng không nhịn được mà hâm mộ.

Của biếu là của lo, của cho là của nợ. Sau khi ăn đồ ăn của Úc Hoa, Sầm Tiêu quyết định nể mặt mấy cái đùi gà, cho Vưu Chính Bình một cơ hội khoe khoang, cậu nói: "Được rồi, em cho anh mười phút để nói về mối quan hệ chồng chồng của anh, chúng ta...... Cố mà nghe một chút."

Tính cách Vưu Chính Bình hấp tấp, tức giận nhanh mà nguôi giận cũng rất nhanh.

Thấy đám đàn em cuối cùng cũng chịu nghe mình kể về cuộc sống hạnh phúc, Vưu Chính Bình vội lau miệng, sửa sang lại quần áo, đắc ý dào dạt kể chuyển sau khi sửa gương.

Ngày đó sau cơ hội sửa gương, cậu chủ động xuất kích, an ủi Úc Hoa đang thất nghiệp. Cậu nói với Úc Hoa, Cục Công An gần đây tăng tiền lương của cảnh sát phụ lên tiêu chuẩn nghề nghiệp, mặc dù mức lương hiện tại của cậu không bằng công chức, nhưng so với 2500 (~ 8tr5) thì cao hơn nhiều, sau khi lương cơ bản cộng với trợ cấp sinh hoạt được trừ vào bảo hiểm xã hội hằng năm và một quỹ nhà ở thì còn hơn 4000 (~ 13tr6).

Mức lương này nghe có vẻ không cao, nhưng mà cậu có lương hiệu suất (tiền tăng ca), làm được nhiều kiếm được nhiều, chỉ cần cậu chịu làm, khoản vay mua nhà sẽ không thành vấn đề, kêu Úc Hoa không cần lo lắng, cứ bình tĩnh tìm việc làm, không cần tùy tiện tìm một công việc không phù hợp với chính mình.

"Ngoài ra, sau khi em làm cảnh sát bổ trợ, đồn công an đã cấp cho cảnh sát một chiếc xe điện mini, sau này em không cần lái xe, còn có thể tiết kiệm xăng, xe của chúng ta hao xăng quá." Vưu Chính Bình tính toán tỉ mỉ nói.

Thực tế tiền lương hiệu suất một năm chẳng được bao nhiêu, cho dù miễn cưỡng trả được khoản vay mua nhà thì cũng không đủ sống. Thế nhưng Vưu Chính Bình cũng không phải dựa vào mức tiền lương này để nuôi Úc Hoa, cậu có thể bí mật chuyển mấy trăm vạn kia của mình vào bằng cách thêm các khái niệm về lương hiệu suất, tiền thưởng và các khoản thu nhập khác, nghĩ ra biện pháp này quả thực cậu quá thông minh!

Trong khi Vưu Chính Bình đang âm thầm tự khen bản thân, Úc Hoa ngồi ngay bên cạnh ôm chặt người yêu.

Úc Hoa nắm tay Vưu Chính Bình, đôi tay đó cũng không phải là đôi bàn tay mềm mại gì, trên đó có không ít vết chai sần, lòng bàn tay cũng thật thô ráp, trên tay phải còn vết phỏng do tàn thuốc.

"Cái này à...... Khụ khụ" thấy Úc Hoa nhìn chăm chú nhìn chăm chú vết thương do Chân Lê tạo ra, Vưu Chính Bình vội che dấu nói, "Này...... Chính là ngoài ý muốn, thời điểm tối hôm qua chấp hành nhiệm vụ, một người đàn ông say rượu cứ tự đốt mình bằng tàn thuốc, em ngăn hắn lại...... Không có việc gì, vết thương không nghiêm trọng, rất nhanh khỏi thôi."

Đối với Vưu Chính Bình mà nói, đây đều là vết thương nhỏ. Năm đó khi đang thực chiến tại căn cứ, cậu vô tình giẫm phải bẫy rập và bị mìn nổ tung nửa người, nếu không phải cậu kịp thời mở không gian ra, uy lực của vụ nổ yếu đi, chỉ sợ anh sẽ chết ngay tại chỗ.

Không gian của Vưu Chính Bình có thể giảm sức mạnh của các đòn tấn công xuống dưới mười lần, nhưng đây không phải là năng lực bẩm sinh, mà là năng lực chậm rãi luyện ra.

Lúc đầu, không gian của cậu không thể trấn áp đối thủ, trong lúc luyện tập, Vưu Chính Bình dùng không gian vây khốn cục trưởng Tiêu, cục trưởng Tiêu chỉ cần dùng một chút lực là có thể trốn thoát không gian của cậu. Để nâng cao sức mạnh phòng ngự của không gian, Vưu Chính Bình đã vô số lần bị đánh, vô số lần trúng đạn, thường xuyên dùng không gian để chống lại vũ khí công kích hạng nặng.

Khả năng phòng ngự không gian của cậu đã được tôi luyện từng chút một, khoảng thời gian đó quá thực rất khó khăn. Nhưng tất cả mọi người nói với Vưu Chính Bình, năng lực của cậu rất mạnh, sức mạnh của cậu có thể bảo vệ vô số đồng đội, người bình thường và cả gia đình, vì để bảo vệ người quan trọng trong tay kẻ phá hoại, cậu càng phải trở nên mạnh hơn, cậu cần phải trở nên bất khả chiến bại.

Khi đó Vưu Chính Bình mới mười tuổi, những đạo lý to lớn không hiểu nhiều lắm, chỉ biết là nếu muốn về nhà thì phải trở nên mạnh hơn.

Có đôi khi bị thương, cậu lén lau nước mắt trong phòng y tế vì đau, cũng không chịu khóc trước mặt như những đứa trẻ.

Vưu Chính Bình không sợ khổ không sợ đau, là bởi vì từ lúc nhỏ cậu đã biết, nước mắt là vô dụng. Cậu rời khỏi cha mẹ quá sớm, ban lãnh đạo cho dù coi trọng chăm sóc cậu đến đâu cũng không thể chu đáo như cha mẹ được, cậu cùng với bạn bè va vấp, hỗ trợ lẫn nhau cùng lớn lên, thời điểm năm mười tám mười chín tuổi thì tâm lý có vấn đề.

Đó là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cha mẹ sau khi trưởng thành, mẹ cậu ôm cậu vào lòng, nói rằng đứa nhỏ nay đã lớn rồi.

Lúc ấy Vưu Chính Bình vô cùng kích động, cậu muốn ôm lại mẹ, lại phát hiện đôi tay bỗng dung bị không gian bao bọc lấy, dị năng bắt đầu bạo tẩu.

Cậu lập tức đẩy mẹ ra rồi lao ra khỏi nhà, một đường chạy như điên đến vùng ngoại ô vắng vẻ. Năng lượng cuồng loạn bắt đầu cắt đứt không gian xung quanh một cách điên cuồng, và không ngừng dừng lại cho đến khi năng lượng của cậu cạn kiệt.

Từ đó về sau, Vưu Chính Bình bắt đầu chơi các môn thể thao mạo hiểm để kiểm soát cảm xúc của mình, cậu phải hoàn toàn kiểm soát năng lực của mình, tuyệt đối không thể để nó làm tổn thương tới gia đình cậu.

Cũng chính là vì chuyện này đã khiến cho Vưu Chính Bình mất đi cơ hội đau khổ duy nhất sau khi trưởng thành.

Cái từ "Yêu" này đã bị xóa bỏ khỏi từ điển của Vưu Chính Bình.

Mà lúc này, Úc Hoa nắm tay Vưu Chính Bình, đau lòng hôn lên vết bỏng trên mu bàn tay của cậ, Úc Hoa nhìn Vưu Chính Bình bằng một ánh mắt sâu thẳm: "Rất đau đi?"

"Không không không, không đau!" Vưu Chính Bình có chút hoảng loạn nói, "Vết thương nhỏ, vết thương nhỏ mà thôi."

"Là anh quá vô dụng," Úc Hoa áp lực nói, "Bởi vì anh thất nghiệp khiến cho em lo lắng, khiến cho em đi làm công việc nguy hiểm như vậy."

Úc Hoa dùng đầu ngón tay xoa xoa vết bỏng của Vưu Chính Bình, anh biết thuốc lá là chất gây nghiện, không tốt cho cơ thể, ô nhiễm môi trường, nhiệt độ tàn thuốc không cao, thậm chí đưa vào ly thủy tinh cũng sẽ không cháy. Thể chất Vưu Chính Bình kém như vậy, chỉ một mẩu thuốc nho nhỏ cũng khiến cậu bỏng thành mức này.

Một sinh mệnh nhỏ yếu như thế, chật vật mở rộng vòng tay ra muốn nâng đỡ Úc Hoa lên một mảnh trời, để anh không cần lo lắng về cuộc sống sinh hoạt gia đình, bình tĩnh tìm việc làm.

Úc Hoa đã hợp tác với vô số người, cũng có không ít bạn đồng hành...... Hoặc là nói cấp dưới. Tất cả mọi người ỷ lại anh, phục tùng anh, anh là trụ cột của mọi người, anh cũng gánh vác những áp lực mà người bình thường không thể chịu được.

Cuộc sống của Úc Hoa gắn với áp lực và trách nhiệm, anh chưa bao giờ cảm thấy điều này có bao nhiêu khó khăn.

Mà hiện tại, Vưu Chính Bình phải bảo vệ anh, nói Úc Hoa không cần lo lắng, mọi chuyện đều có cậu.

Dùng thân hình mỏng manh có thể bị phỏng do thuốc lá, đây là người phải dùng biết bao tình cảm để yêu thương.

Úc Hoa hôn lên từng vết thương trên tay Vưu Chính Bình, cuối cùng khẽ chạm vào giữa chân mày người yêu, dùng âm thanh khàn khàn nói: "Anh đã không chăm sóc tốt cho em."

"Ôi trời, thật sự không có việc gì, em phải giải thích cho anh như thế nào đây?" Vưu Chính Bình lần đầu tiên đau khổ cũng luống cuống, cậu muốn an ủi Úc Hoa nhưng không biết phải mở miệng như thế nào, lại sợ cảm xúc quá mức kích động, dị năng bạo tẩu.

Trên người Úc Hoa giống như có một loại sức mạnh ổn định, cho dù là bối rối khi nhìn thấy anh ấy, vui sướng khi được anh ấy yêu và hoảng loạn ngày lúc này, cảm xúc Vưu Chính Bình có hoảng loạn, nhưng dị năng của cậu luôn an phận.

Chỉ cần ở bên người Úc Hoa, dị năng của Vưu Chính Bình sẽ không bạo tẩu.

Cuối cùng, Vưu Chính Bình chỉ có thể nói: "Em, về sau em sẽ luôn cẩn thận, sẽ không để cho anh phải lo lắng."

"Ừm." Úc Hoa thấp giọng lên tiếng, cánh tay vòng lấy eo của Vưu Chính Bình.

Sau đó......

"Vòng eo của Úc Hoa thật tốt, khí lực của anh ấy so với lúc làm việc còn lớn hơn, có phải do dạo gần đây được nghỉ ngơi tốt không? Hắc hắc hắc......" Vưu Chính Bình nói với đám bạn nhỏ mà không biết đó là hồi ức hay là dư vị.

"Đủ rồi đủ rồi!" Sầm Tiêu tát một cái lên mặt Vưu Chính Bình, "Em chỉ cho anh mười phút, mà bây giờ đã qua nửa tiếng rồi, anh câm miệng đi!"

Anh em vẫn còn độc thân, mọi người vẫn chưa nói qua chuyện yêu đương, không thể chấp nhận một chủ đề bạo lực như vậy.

Kiềm chế cảm xúc muốn tẩn Vưu Chính Bình một trận đang tú ân tú ái, Sầm Tiêu nói: "thu hồi lại cảm xúc đi, hành vi của Chân Lê mấy ngày nay thật là kỳ quái."

Nói đến công việc của người thủ hộ, Vưu Chính Bình lập tức lấy lại bình tĩnh, nhíu mày nói: "Anh luôn cảm thấy hành động của Chân Lê đều là có kế hoạch."

Những này này, công việc được gọi là cảnh sát phụ trợ của Vưu Chính Bình là dùng xe điện mini của cảnh sát tuần tra khu Húc Dương, một số thành viên trong nhóm cùng theo dõi và giám sát Chân Lê, quan sát hành động của hắn.

Sau đó họ phát hiện rằng Chân Lê căn bản không cần theo dõi gì cả, hắn ta ăn mặc quá mức dễ thấy, lớn lên còn quá ưa nhìn, tùy thời có người đã chụp ảnh hắn rồi tung lên mạng mọi lúc mọi nơi.

Trước khi bị Vưu Chính Bình bắt lại, đoạn video quay cảnh Chân Lê ném bóng rổ đã lan truyền trên khắp internet.

Sau khi trở về từ căn cứ, video hắn ta mặc hồng y cổ trang ăn lẩu cay ở trung tâm thương mại trở nên hot một lần nữa, bức ảnh một mỹ nam trong trang phục cổ trang ăn lẩu cay khóc tê tâm phế liệt được cư dân mạng chế thành biểu tượng cảm xúc giảm cân, biểu tình Chân Lê nhẹ nhàng lau nước mắt, phối hợp với dòng chữ bên dưới: Em đã khóc thành như vậy, anh nhẫn tâm để cho em ăn nữa sao?

Ngày thứ ba, Chân Lê thành thật quay trở lại trường đi học, thành thật trình đơn xin tạm nghỉ học, thành thật chuẩn bị tài liệu đăng ký phòng làm việc.

Ngày thứ tư, Chân Lê được chụp ảnh khi mặc một bộ trang phục lịch sự khi đi đăng ký, lại một lần nữa trở nên hot.

Ngày thứ năm, Chân Lê thuê một phòng đơn dùng làm văn phòng làm việc từ chủ nhà với giá rẻ.

Ngày thứ sáu, Chân Lê tuyển người trên các trang web lớn, không nói mở văn phòng làm việc để làm gì, chỉ nói về phỏng vấn.

Ngày thứ bảy, đội thủ hộ khu Húc Dương đã tập hợp trong một căn phòng bí mật để chỉnh lý tư liệu mấy ngày nay của Chân Lê, sau khi ăn món đùi gà nướng bí truyền của Úc Hoa, cả đám chuẩn bị tập trung thảo luận.

"Anh nghĩ dường như hắn ta dùng phương thức này để tìm người." Vưu Chính Bình thoát ly khỏi mạch cảm xúc yêu đương, nhạy bén nói, "Ăn mặc bắt mắt, hành vi bắt mắt, công khai tuyển người trên các trang web lớn...... Hắn là đang dụ rắn ra khỏi hang."

Sầm Tiêu nhớ lại biểu hiện khi thẩm vấn Chân Lê, nghi hoặc nói: "Hắn có cái chỉ số thông minh này sao?"

"Hắn khẳng định không có," Vưu Chính Bình chém đinh chặt sắt nói, "Nhưng sau lưng hắn có, không phải hắn đã nói rồi sao? Có một người ẩn mình trong bóng tối, vẫn luôn ép buộc hắn đối phó với một đại boss khác."

"Nhưng chúng ta đã theo dõi lịch sử cuộc gọi, thông tin sử dụng app điện thoại của hắn, cùng với những người mà hắn đã tiếp xúc mấy người gần đây, ảnh chụp rồi video của hắn lan truyền trên mạng chúng ta cũng đã điều tra qua, không hề có bất kỳ vấn đề gì. Nếu thật sự có người đứng sau lưng lên kế hoạch thì bọn họ liên lạc bằng cách nào?" Sầm Tiêu hỏi.

"Cậu đừng quên, hắn liên tục nói rằng có một app trên điện thoại, nhưng chúng ta căn bản không nhìn thấy, đây không phải là thứ mà công nghệ kỹ thuật có thể giám sát. Chúng ta chỉ là giả định có người đứng sau màn và sử dụng phương thức liên lạc mà chúng ta không thể phát hiện ra." Vưu Chính Bình nói, "Trong quá trình chiến đấu với những kẻ phá hoại, chúng ta vẫn luôn là cục đá qua sông, có một số việc được chúng ta giả định một cách táo bạo, không thể cưỡng cầu chứng cứ."

"Nói có lý." Sầm Tiêu bị Vưu Chính Bình thuyết phục, hắn sắp xếp và lưu trữ thông tin rồi chuyển cho cục trưởng Tiêu thông qua mạng nội bộ.

Cục trưởng Tiêu trả lời: "Điều tra tất cả các nhân viên được phòng làm việc tuyển dụng rồi xem những gì thay đổi."

Vì thế mọi người liền trở nên bận rộn, nhìn chằm chằm vào tất cả những người đến văn phòng của Chân Lê để phỏng vấn.

Cho đến ngày thứ chín, Úc Hoa cầm theo sơ yếu lý lịch được Chân Lê nhận vào làm.

Vưu Chính Bình: "......"

Tác giả có lời muốn nói: Úc Hoa: Sau khi hấp thu hệ thống của Chân Lê, thì đã có thể khống chế sức mạnh rồi, có thể thân cận với người yêu, tâm tình cực kỳ tốt!

Hệ thống: Ta khô...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play