Cuối cùng thì Hoàn Tử Hư cũng không có được căn nhà kia.
Với miệng lưỡi dài ba tấc của hắn, hắn đã thuyết phục một công ty nhân sự đứng ra giúp hắn nhận được khoản tiền này, sau khi trừ các khoản thuế và các phí xử lý tương ứng, học sẽ đem phần còn lại trả cho Hoàn Tử Hư, còn Hoàn Tử Hư hứa hẹn sẽ giới thiệu những nhà quảng cáo mà hắn liên hệ với công ty nhân sự, điều quan trọng của công ty nhân sự chính là việc mua thuê người làm của các công ty xí nghiệp, Hoàn Tử Hư thông qua phòng làm việc đã quen biết không ít người từ các công ty, đây cũng là một loại tài nguyên quan trọng.
25% lương hàng năm 50 vạn tệ là 12.5 vạn tệ, sau khi trừ phí xử lý và hoàn trả khoản thấu chi thẻ tín dụng hai vạn tệ thì cũng còn một số tiền, Hoàn Tử Hư định dùng số tiền này để thảo luận việc trả góp với nhà bất động sản, cùng lắm thì trả một ít chi phí thủ tục, hắn tự tin rằng mình có thể vượt qua được.
Khi nhận được số tài khoản công khai do Hoàn Tử Hư cung cấp, Úc Hoa cười cười, lén lút nói với Vưu Chính Bình: "Nhìn xem, tiềm năng của con người thật là lớn, thủ đoạn của cậu ta thật sự rất ngoạn mục mà."
Vưu Chính Bình đương nhiên biết rằng Phong Khôi không phải là công ty nhân sự giới thiệu, Hoàn Tử Hư đã tìm một công ty nhân sự chính thức để giúp hắn có được số tiền này, không khỏi cảm thán người này quả thật có thực lực, có thể tự nhiên di chuyển qua các vùng đất xám của xã hội này.
Ngay cả khi như vậy, bản lĩnh của Hoàn Tử Hư trước mặt Úc Hoa là không đáng để nhắc tới.
Vưu Chính Bình thấy Úc Hoa gọi theo số điện thoại được cung cấp trong thông tin thanh toán, dựa vào lời nói của mình để tìm ra người phụ trách của đối phương, vạch trần hành vi gian lận của đối phương và Hoàn Tử Hư, tỏ vẻ anh có quyền kiện đối phương tội lừa đảo.
Sau khi cho ăn một gậy, Úc Hoa lại trấn an đối phương, nói rằng anh cũng không muốn làm to chuyện, sẵn sàng kết giao bạn bè, chuyện này cứ như vậy không giải quyết được gì. Không những bắt được nhược điểm của đối phương, mà còn có thêm một đối tác, đồng thời chặn đứng con đường tưởng tượng của Hoàn Tử Hư, khiến cho công ty đối phương phải ôm hận hắn trong lòng.
Ngành nghề trong vòng là rất ít, nếu Hoàn Tử Hư bị một công ty nhân sự cho vào danh sách đen, thì đại bộ phận công ty sẽ không còn giới thiệu hắn cho những công ty xí nghiệp khác, cho dù trong tương lai Hoàn Tử Hư muốn đi ăn máng khác thì đó cũng là một việc rất khó.
Mãi cho đến lúc này, Vưu Chính Bình mới hiểu được vì cái gì mà Úc Hoa không chọc thủng lời nói dối của công ty nhân sự từ lúc đầu, hóa ra ngay từ đầu anh đã chờ Hoàn Tử Hư, chờ cho một kích trí mạng, đem Hoàn Tử Hư đánh rớt xuống vực sâu.
"Có phải em cảm thấy cậu ta có chút đáng thương hay không?" Úc Hoa thấy Vưu Chính Bình lộ ra biểu tình thương cảm thì không nhịn được mà hỏi.
"Có một chút," Vưu Chính Bình nghĩ nghĩ, thẳng thắn thành khẩn nói, "Em có chút không hiểu, anh có thể vì bọn họ mua một văn phòng làm việc lớn như vậy, tại sao lại không thể để cho Hoàn Tử Hư mua được căn nhà đó chứ?"
Úc Hoa nói: "Bản chất năng lực của anh là "quy tắc", anh hiểu biết về quy tắc hơn hết bất kỳ người nào, cũng hiểu tâm lý của mọi người đối với các quy tắc."
Thấy Úc Hoa nhắc tới năng lực của mình, Vưu Chính Bình nghiêm túc lắng nghe.
"Căn cứ vào thái độ đối với các quy tắc, con người có thể được chia thành năm loại: người đưa ra quy tắc, người bảo vệ quy tắc, người tuân thủ quy tắc, người trái với quy tắc và người lợi dụng quy tắc, Hoàn Tử Hư chính là người lợi dụng quy tắc." Úc Hoa nói.
Vưu Chính Bình nghĩ về những việc mà Hoàn Tử Hư làm trong mấy ngày nay, quả thật là như thế.
Úc Hoa nói: "Một người lợi dụng quy tắc, về bản chất là không hề để quy tắc vào mắt, cậu ta đi trong một mảnh đất xám xịt mà quy tắc không thể tính đến, mưu cầu sức mạnh cho bản thân mình, cho dù muốn chế tài cậu ta thì cũng rất khó.
"Bây giờ mọi người đều có dị năng, Hoàn Tử Hư thì còn không ngừng kiểm tra điểm mấu chốt của Tổ Chức Thủ Hộ; nếu như một ngày nào đó mọi người mất đi dị năng, tất cả mọi người đều đứng trên một trục hoành, thì không có ai có thể ngăn cản cậu ta.
"Cho nên anh cần phải tận dụng hết sức mình để chèn ép cậu ta, nhất định phải dùng quy tắc để chèn ép. Đánh cậu ta cho thật đau, đánh cho cậu ta nhận thức sâu sắc rằng cho dù không có dị năng, thì trên thế giới vẫn có thế lực khống chế sự tồn tại của hắn, lúc đó Hoàn Tử Hư mới có thể nguyện ý kính sợ quy tắc."
Nói xong Úc Hoa gọi điện thoại cho Hoàn Tử Hư, nói cho hắn biết khoản tiền đã được gửi, khi nói chuyện, sắc mặt của anh vẫn rất nghiêm túc, nhưng Vưu Chính Bình vẫn có thể nhìn thấy một chút sung sướng trên khuôn mặt của Úc Hoa.
Lý lẽ thì không sai, nếu muốn chèn ép Hoàn Tử Hư thì vẫn có thể dùng những thủ đoạn khác, nhưng Úc Hoa lại thích cái phương thức khiến cho người ta lao tâm vất vả cuối cùng lại thất bại cái hy vọng cuối cùng, điều này đại khái cũng là một sở thích xấu xa của Úc Hoa đi.
Nhớ lại những đãi ngộ của mọi người trong phòng làm việc, Vưu Chính Bình phát hiện, Úc Hoa đối với những người tâm tư đơn thuần thiện lương thì vô cùng chiếu cố, Chân Lê và Phong Khôi chính là như thế, còn Nguyên Lạc Nhật và giám đốc Hus sau khi đã thành thật thì cũng đã nhận được sự ưu đãi.
Chỉ có Hoàn Tử Hư, là niềm vui duy nhất còn sót lại của Úc Hoa.
Úc Hoa đặt điện thoại xuống, yên lặng chờ Hoàn Tử Hư tức hộc máu lên trên lầu tìm anh, thì thấy eo mình bị người nọ ôm lấy.
Vưu Chính Bình ôm ấy eo Úc Hoa từ phía sau, đầu gác lên vai anh.
Úc Hoa nắm lấy tay người yêu, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì," Vưu Chính Bình lắc đầu, "Chỉ là cảm thấy, những ngày tháng như thế này thật là tốt."
Úc Hoa dường như hiểu được hàm nghĩa còn dang dở trong giọng nói của Vưu Chính Bình, nhẹ giọng nói: "Thật tốt."
Có chút tưởng niệm năng lực của "Quan Thiều Quang", nếu như thời gian có thể chậm lại một chút thì tốt rồi.
Vưu Chính Bình cố nén lại nội tâm chua xót, yên tĩnh ngồi trên sô pha nhìn toàn bộ quá trình Hoàn Tử Hư tức hộc máu lao vào văn phòng, cuối cùng bị Úc Hoa nói đến mức không thể mở miệng được luôn.
Đã hai lần, một lần là kế hoạch trong tương lai của Phong Khôi, một lần trong lời nói của Úc Hoa.
Úc Hoa đã hai lần nhắc tới, trong tương lai mọi người sẽ mất đi dị năng.
Điều này khiến cho Vưu Chính Bình thức tỉnh khỏi thực tế giả dối này, nhận ra rằng bọn họ không còn có nhiều thời gian để ở chung như bây giờ. Lúc Úc Hoa ở lại một mình trong thế giới nhỏ đó, anh ấy có ước định gì với quy tắc thế giới không?
Hệ thống sau khi phái năm sấm quan giả cấp cao đến tấn công khu Húc Dương lại không hề có phản ứng gì, rốt cuộc thì nó đang đánh chủ ý gì chứ?
Trong văn phòng có treo một chiếc đồng hồ, Vưu Chính Bình nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh chuyển động của kim giây, "Tí tách" "Tí tách", như thể tốc độ của thời gian đang không ngừng đến gần.
"Tôi không biết anh đào một nhân tài như Phong Khôi từ đâu ra," Úc Hoa chống hai tay giao nhau lên mặt bàn với vẻ mặt thong dong nói, "Nhưng tôi đã kiểm tra thông tin của Phong Khôi, thấy cậu ấy là một nhân viên không tệ nên mới đồng ý thuê cậu ấy. Nhưng mà phí môi giới của công ty nhân sự...... Hoàn Tử Hư, cậu rất thiếu tiền sao? Vì điều gì mà phải nhất định lấy được số tiền này?"
"Tôi chỉ muốn lấy những gì tôi xứng đáng." Hoàn Tử Hư nén giận nói.
Úc Hoa lắc đầu: "Những gì tôi cho cậu mới là những gì cậu xứng đáng được nhận. Cậu có thể cho rằng, cậu đang mặc cả với các nhà quảng cáo vì lợi ích tốt nhất của công ty, cho nên số tiền này đáng lý ra là thuộc về cậu. Nhưng mà đạo lý thì không phải như thế, nhân khí trong phòng làm việc đều là do mọi người cùng nhau tạo ra, nếu như không có căn cơ này, cậu cảm thấy vì điều gì mà các nhà quảng cáo lại tìm tới? Số tiền này không phải thuộc về cậu mà là tài sản chung của phòng làm việc."
Hoàn Tử Hư không nói gì, nhưng trong mắt hắn tràn đầy sự tính toán, thoạt nhìn vẫn còn chưa chịu thua.
Lúc này Úc Hoa nói: "Cậu và Phong Khôi bị công ty nhân sự kia nghi ngờ lừa đảo, tôi đã giữ lại đoạn ghi âm cuộc nói chuyện với công ty, cùng với hợp đồng nhân sự giả mạo kia của cậu. Xem xét năng lực kiếm tiền của cậu, lần này tôi có thể không truy cứu, nhưng tôi có quyền khởi tố cậu và Phong Khôi bất cứ lúc nào."
Nghe Úc Hoa muốn khởi tố Phong Khôi, Hoàn Tử Hư không thể nhịn được nữa, hắn dùng lòng bàn tay vỗ mạnh vào bàn làm việc của Úc Hoa: "Là tôi muốn kiếm tiền, tất cả đều không liên quan gì đến Phong Khôi!"
"Phong Khôi với tư cách là người trong cuộc, người đã hỗ trợ cậu phí môi giới của công ty, xem như tòng phạm, vô tội ở chỗ nào?" Úc Hoa nói.
Hoàn Tử Hư biết rõ nếu như hắn tức giận sẽ chỉ làm liên lụy đến Phong Khôi, hắn hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, co được dãn được nói: "Anh hẳn là nên chuyển tiền qua cho tôi, tôi biết trong tài khoản của tôi đã có tiền, như vậy mới cấu thành hành vi lừa đảo rồi hãy đe dọa chúng tôi nhiều hơn. Nhưng bây giờ anh không có chuyển tiền cho tôi, đó chỉ là nói suông, cho dù khởi tố thì chúng tôi chỉ cần mời một luật sư giỏi thì hình phạt không nhất thiết phải nghiêm khắc, anh không có ý đuổi cùng giết tận, cho nên tôi vẫn còn một con đường sống đúng không?"
Úc Hoa đem một phần tư liệu đưa cho Hoàn Tử Hư: "Có những sàn thương mại điện tử muốn cậu phát sóng trực tiếp trên nền tảng của họ để quảng cáo hàng hóa, hiệp nghị cụ thể thì cậu cứ trao đổi với bọn họ nhưng khi ký hợp đồng thì phải dùng danh nghĩa của phòng làm việc, sau khi thu nhập được ghi vào tài khoản, tôi sẽ phân phối, mà cậu sẽ không có hoa hồng."
"Tôi đã biết." Hoàn Tử Hư nhận lấy bản hợp đồng với vẻ mặt ủ rũ, trước khi rời đi còn liếc mắt nhìn Vưu Chính Bình.
Thời gian thỏa thuận với nhà bất động sản rất nhanh sẽ đến, trong tay Hoàn Tử Hư không có tiền và là hành vi đơn phương vi phạm hợp đồng, căn cứ vào thỏa thuận thì nhà bất động sản có quyền không hoàn lại tiền cọc. Tuy nhiên văn phòng kinh doanh vẫn trả lại cho Hoàn Tử Hư hai vạn tệ, số tiền này chỉ đủ cho thẻ tín dụng.
Sau một vài thao tác không thành công, Hoàn Tử Hư không những không mua được nhà, mà còn cho không tám vạn tệ, số tiền mồ hôi nước mắt mà hắn vất vả kiếm được đã biến mất.
Nhưng khó chịu nhất chính là, khi hắn bước ra từ chỗ mua nhà, thì thấy Úc Hoa dẫn Vưu Chính Bình bước vào, với giá chiết khấu tám vạn tệ, mua lấy căn nhà mà Hoàn Tử Hư mới vừa rồi không thể không từ bỏ.
Phong Khôi nhìn thấy dáng vẻ tức muốn ói ra máu của Hoàn Tử Hư, lo lắng lôi kéo cổ áo của Hoàn Tử Hư, sốt ruột nói: "A Hư, tôi, có thể, cho vay."
"Không cần." Cách một cái cửa sổ, Hoàn Tử Hư nhìn thấy giám đốc phòng kinh doanh tự mình tiếp đãi Úc Hoa, một dáng vẻ tất cung tất kính, ở bên ngoài cửa sổ nhẹ nhàng nheo mắt lại.
Trong lúc Úc Hoa đang chờ ký hợp đồng, Hoàn Tử Hư lập tức quay về phòng làm việc, túm Liên Vũ Phàm đến một căn phòng độc lập rồi hỏi: "Lần trước phòng làm việc có đủ tiền mặt đê thuê tòa nhà văn phòng này trong một tháng không?"
"Là như thế này." Liên Vũ Phàm nói, "Hôm nay là ngày cậu trả khoản tiền đặt trước, tiền đặt cọc của cậu có về không?"
Liên Vũ Phàm cũng đoán được Hoàn Tử Hư sẽ không thể mua được căn nhà này, đại khái là vào thời điểm tòa nhà nổ tung, thì căn nhà ở khu vực này đã không còn thuộc về Hoàn Tử Hư.
Hoàn Tử Hư nói một cách dứt khoát: "Tôi nghi ngờ hoặc là Vưu Chính Bình hoặc là Úc Hoa, một trong hai người có vấn đề."
"Hả? Phải không?" Liên Vũ Phàm vốn dĩ đang ngồi rất tùy ý, nghe được lời này không khỏi thẳng lưng lên, thân thể theo bản năng tựa lưng vào ghế ngồi, lẳng lặng nhìn Hoàn Tử Hư.
Hoàn Tử Hư nói: "Tôi là có lý do, làm một cảnh sát phụ trợ, chồng của Úc Hoa có phải có thời gian nghỉ ngơi quá lâu rồi hay không? Hơn nữa người bình thường sẽ vào công ty của người yêu ăn vạ mà không chịu rời đi sao? Vưu Chính Bình thoạt nhìn như là đang giám thị phòng làm việc của chúng ta đó."
"Ha hả, sao có thể chứ." Nục cười của Liên Vũ Phàm càng thêm cứng đờ.
"Tình hình kinh tế của Úc Hoa thì tôi với anh lúc trước cũng đã biết rõ, rõ ràng trước đó keo kiệt như vậy, vậy tại sao bây giờ lại hào phóng đến thế? Lại thuê một tầng nhà tốt như vậy?" Hoàn Tử Hư hỏi.
"Nhưng tôi cũng đã xác nhận rồi, Úc Hoa không có bị kẻ phá hoại thay thế, có phải đã xảy ra việc gì đó khiến anh ta thay đổi hay không?" Liên Vũ Phàm nói.
"Quả thực là đã xảy ra chuyện gì đó," Hoàn Tử Hư nói, "Lúc trước khi tôi theo dõi Úc Hoa và Vưu Chính Bình, nhớ rõ lúc đó thoạt nhìn hai người vô cùng ân ái, nhưng trên thực tế thì không hiểu rõ về đối phương, bộ phim cũng chọn sai, trước khi ăn trưa thì lại còn ăn bánh kẹp trước, nhưng hình thức ở chung của hai người bọn họ bây giờ đã thay đổi, Vưu Chính Bình dường như càng hiểu Úc Hoa suy nghĩ điều gì hơn."
"Nói không chừng là nhờ người khác dắt mối nên tình cảm mới được cải thiện chăng?" Liên Vũ Phàm cố hết sức khiến Hoàn Tử Hư đi đường khác.
"Không đúng!" Hoàn Tử Hư quyết đoán nói, "Nhất định là có cái gì đó đã thay đổi, tôi nghi ngờ người bị thay thể chính là Vưu Chính Bình, cậu ta khống chế tinh thần Úc Hoa, nhân cơ hội này đánh vào bên trong phòng làm việc, tiếp cận chúng ta, sau đó đánh bại từng người một!"
Tác giả có lời muốn nói: Liên Vũ Phàm: Cuối cùng thì Hoàn Tử Hư thông minh hay là không thông minh đây? Về suy đoán của Úc Hoa, hắn vẫn luôn duy trì lối suy nghĩ, kết quả là phương thức suy nghĩ đều là sai, phong độ của cậu ta có phải là không quá ổn định rồi không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT