"Không cần anh quan tâm." Giọng Lý Tam Thất rất nhẹ, hắn hất tay Ứng Bạc Xuyên ra, tiếp tục đi vào trong cửa, một bộ dạng không thèm nói lý lẽ.
Ứng Bạc Xuyên cùng Lý Tam Thất vào thang máy, thang máy dừng tại lầu bảy, lại theo Lý Tam Thất ngoặt qua chỗ hàng hiên.
Một người đàn ông trung niên hơn hơn bốn mươi râu ria xồm xoàm đang dựa vào tường hút thuốc, thấy Lý Tam Thất đi tới, nhân tiện nói: "Anh trai Dương Quy lại chặn con à?"
"Vâng." Lý Tam Thất cong eo cởi giày, lấy từ bên trong ra tờ tiền màu hồng.
"Chị Trương sao rồi ạ?"
"Tốt lắm rồi." Người trung niên nói, "Dương Quy đổi phòng bệnh, không ở cùng phòng vợ chú nữa, hình như được lên tầng 15, lát nữa muốn tìm nó thì lên đó."
"Biết rồi ạ, cảm ơn chú Mã." Lý Tam Thất đi giày, có lẽ bị thương phía sau lưng, hắn không cách nào cúi gập xuống buộc được dây giày. Mới cúi một tí mà trán đã đầy mồ hôi.
Ứng Bạc Xuyên ngây người vài giây, sau đó nhanh nhẹn ngồi xuống gạt tay Lý Tam Thất ra: "Giúp cậu vậy, đứng hẳn hoi lên."
"Anh lại đang thương hại tôi đấy à?" Lý Tam Thất nhìn Ứng Bạc Xuyên đang ngồi xổm trước mặt mình, không rõ vì sao mà có xúc động muốn chửi người, nhưng mà khóe miệng cũng đau, "Tiểu Tô Ca cũng hôn tôi rồi đó, anh đừng có mà đắc ý."
"Được rồi được rồi." Ngón tay thon dài của Ứng Bạc Xuyên nhanh chóng giúp hắn buộc chặt dây giày, "Có chút tiền đồ được không."
Ứng Bạc Xuyên cao hơn Lý Tam Thất nửa cái đầu, vẫn mặc bộ chính trang hồi chiều đi nhà hàng ăn cơm Tây, chân dài dáng đẹp mặt mũi ưa nhìn. Lý Tam Thất nhìn Ứng Bạc Xuyên qua vách thang máy, càng nhìn càng thấy mình chẳng có gì mà đòi so với người ta, thân thể cũng không tự chủ nhích qua bên cạnh, có vẻ sắp lui tới góc thang máy đến nơi.
"Bộ tôi mọc gai à?" Ứng Bạc Xuyên cau mày đem Lý Tam Thất kéo đến trước mặt mình, "Đứng gần chút thì tôi đâm chết cậu được chắc?"
"Cậu xem thế này không tốt hơn à?" Ứng Bạc Xuyên hài lòng lấy tay cào cào mái tóc giống hệt cỏ khô của Lý Tam Thất, "Nhìn bộ dạng nghèo túng của cậu xem, ngay cả sợi tóc cũng đói bụng đến nỗi không muốn sống nữa rồi kìa."
"Anh có bệnh đúng không." Lý Tam Thất đẩy Ứng Bạc Xuyên ra, "Cách xa tôi chút đi, anh có chút tự giác nào chúng ta đang là tình địch không?"
Thang máy dừng ở tầng 15, Lý Tam Thất không nói chuyện với Ứng Bạc Xuyên nữa, hắn ghé vào cửa phòng bệnh số 3 tại tầng 15 nghe ngóng.
Ứng Bạc Xuyên nhìn thấy người dựa vào cửa sổ trên giường bệnh, đưa lưng về phía cửa là một cậu thanh niên chừng hai mươi tuổi, Lý Tam Thất nhìn chằm chằm cậu ta mất hai phút.
Có y tá đến phòng bệnh, Lý Tam Thất giữ cô lại, đưa tiền lên khay thuốc: "Nhờ chị đưa tiền này cho tiểu Dương Quy đang dựa cửa sổ, nói với nó anh Tam Thất hôm nay bận thi, rất bận nên không thể đến thăm được, đã đi trước rồi."
"Tiền cậu vừa moi trong giày ra đấy à." Ứng Bạc Xuyên kinh ngạc, đả kích Lý Tam Thất, "Có thối không thế? Cứ như vậy mà đặt lên khay thuốc của người ta."
Lý Tam Thất quay lại trừng Ứng Bạc Xuyên: "Dễ ngửi hay không tôi không biết, không biết đường giấu cho kỹ lại bị cướp mất, để cho tiểu Dương Quy dùng quan trọng hơn mấy việc kia."
"Mới lúc nãy cậu vừa khóc vừa gào với Tiểu Tô Ca nhà cậu."
"Sao không thể nói vài câu dễ nghe với tôi được à." Ứng Bạc Xuyên cùng Lý Tam Thất xuống lầu, "Nói năng cho cẩn thận, đừng có vừa thấy tôi là lại lên cơn."
"Dừng." Lý Tam Thất ra cửa lớn, nghi ngờ nhìn Ứng Bạc Xuyên, "Anh làm gì mà bám theo tôi dai như đỉa suốt thế?"
Ứng Bạc Xuyên không tìm được lý do liền nói mò: "Sợ cậu đi quấy rối Bạch Tô đấy mà."
Vụ Thành vào mùa xuân ngày ngắn đêm dài, bọn họ đi tới cửa chính bệnh viện thì thành phố đã lên đèn.
Hai người dọc theo lề đường đi về phía đông, vẫn luôn không nói chuyện.
"Cám ơn anh." Lý Tam Thất bỗng mở miệng, âm thanh lẫn vào bóng đêm truyền tới tai Ứng Bạc Xuyên, "Có lòng tốt quay về nhìn tôi."
Ứng Bạc Xuyên sửng sốt một hồi, thì ra Lý Tam Thất biết anh đang quan tâm hắn.
"Thật lòng anh chẳng cần thương hại tôi đâu. Tôi biết, tôi đuổi theo Tiểu Tô Ca đến Vụ Thành mấy ngày nay thật sự rất thảm, bị người ta đến trường làm loạn ép thôi học, còn phải đi chăm sóc một cậu em chẳng có chút quan hệ nào, ngay cả hồ sơ cũng có một vệt đen."
"Nhưng mà." Lý Tam Thất đá bay cục đá nhỏ bên chân, quay đầu lại nhìn Ứng Bạc Xuyên bằng đôi mắt sáng long lanh, "Chỉ cần Tiểu Tô Ca sống tốt, có tương lai xán lạn, tôi thay anh ấy gánh vác chuyện gì cũng nguyện ý."
"Ứng Bạc Xuyên." Lý Tam Thất nói, "Anh đừng thương hại tôi nữa."
"Ngay cả tôi cũng thấy mình rất đang thương." Lý Tam Thất dùng giọng điệu rất vui vẻ, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, "Sau đó liền không kiên trì nổi nữa. Nhưng tôi có thể buông xuôi, vậy chân của tiểu Dương Quy phải làm sao bây giờ? Nếu có ai đó đến công ty của Bạch Tô làm ầm lên thì tính sao bây giờ?"
"Đừng tốt với tôi quá là được rồi."
Ứng Bạc Xuyên dừng bước bên lề đường, bên cạnh thỉnh thoảng có vài người ngang qua, sau lưng dần dần sáng lên ánh đèn của lao công quét rác.
"Làm sao vậy?" Lý Tam Thất dừng lại nhìn hắn.
"Cậu muốn tiền sao?" Ứng Bạc Xuyên lẳng lặng nhìn hắn, "Tôi có thể cho cậu."
"Muốn viết giấy vay nợ nữa á?" Lý Tam Thất cười cười, "Không cần đâu, nợ quá nhiều ân tình, tôi sợ cả đời này cũng không trả nổi."
"Chỉ cần anh đối xử tốt với Tiểu Tô Ca một chút, tôi sẽ rất vui vẻ."
Lý Tam Thất cúi thấp đầu, âm thanh rầu rĩ, "Nhìn tình hình hiện giờ, thật sự tôi cũng không muốn theo đuổi anh ấy trở về nữa."
"Tôi chỉ không hiểu, Tiểu Tô Ca tại sao thay đổi." Lý Tam Thất tự nhiên kéo tay áo Ứng Bạc Xuyên, giống như là bạn tốt như vậy, kéo anh đi về phía trước.
"Rõ ràng, hồi trước anh ấy nói thích tôi mà." Giọng Lý Tam Thất mang theo chút nghẹn ngào.
"Cuối cùng là làm sao vậy?" Ứng Bạc Xuyên hỏi.
"Đừng hỏi." Lý Tam Thất lắc đầu, "Tôi tạm thời còn chưa muốn nói, lại nói, quan hệ của chúng ta cũng chưa tốt như vậy."
Ứng Bạc Xuyên dường như không nghe Lý Tam Thất nói gì, anh liên tục nhìn chằm chằm vào gò má thanh tú của Lý Tam Thất, qua không bao lâu, anh gọi: "Lý Tam Thất." Ứng Bạc Xuyên nói không lớn, giống như vô tình nói ra lời trong tim mình, "Tôi nguyện ý kéo em một lần."
"Thế à." Lý Tam Thất giống như nghe thấy chuyện cười, không có để trong lòng.
"Vậy anh muốn lấy cái gì của tôi?"
"Đừng tiếp tục thích Bạch Tô nữa." Thái độ Ứng Bạc Xuyên rất chân thành, anh kéo Lý Tam Thất lại, làm hắn gần mình thêm một chút, giơ tay gạt tóc mái Lý Tam Thất qua một bên, "Lý Tam Thất, em gật đầu đi."
Lý Tam Thất thấy Ứng Bạc Xuyên nói nghiêm túc như vậy, gãi đỉnh đầu mình, "Thực ra anh không cần làm như vậy."
"Tôi không phải..."
"Nếu Tiểu Tô Ca thật sự thích anh, tôi sẽ không quấn lấy anh ấy nữa." Lý Tam Thất ngắt lời Ứng Bạc Xuyên, gạt tay anh ra. Hắn vụng về vỗ vai Ứng Bạc Xuyên, giả vờ kiên cường nói, "Anh yên tâm đi, chờ tôi xử lý xong mọi việc, tôi sẽ sống thật tốt, không làm phiền hai người nữa đâu."
"Mọi thứ đều sẽ khá hơn đúng không?"
Ứng Bạc Xuyên không đáp lời.
Lý Tam Thất trong mắt đong đầy ánh nước, sắp sửa khóc, hắn nói: "Ứng Bạc Xuyên, anh nói với tôi, Lý Tam Thất, mọi thứ đều sẽ tốt lên. Rồi cậu sẽ gặp nhiều điều tốt đẹp, sẽ có nhiều bạn mới, cũng sẽ có tương lai rực rỡ. Cậu sẽ gặp nhiều người tốt, Tiểu Tô Ca sẽ không ghét Tam Thất, Tam Thất cũng có thể làm lại từ đầu."
Lý Tam Thất gầy như vậy, đáng thương như vậy, mở đôi mắt to long lanh nước, nhìn anh.
Qua một hồi lâu, Ứng Bạc Xuyên đưa tay ra, chậm rãi đem Lý Tam Thất ôm vào lồng ngực của mình: "Đều sẽ khá hơn, Lý Tam Thất, sau này em sẽ vô cùng hạnh phúc."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT