Sau khi Ứng Bạc Xuyên nói Lý Tam Thất "dục hỏa đốt người" ra miệng, bầu không khí kiều diễm trong phòng bay hết ráo.
Lý Tam Thất đưa tay đẩy mặt Ứng Bạc Xuyên, tức xì khói: "Ứng Bạc Xuyên, anh mới dục hỏa đốt người!"
Ứng Bạc Xuyên đương nhiên không thèm để ý Lý Tam Thất đẩy anh một chút nào.
Anh xoay người đối mặt Lý Tam Thất, cầm lấy hắn đặt lên tim mình, dùng sức nắm chặt, "Tam Thất dạy phải lắm, là anh dục hỏa đốt người."
Lý Tam Thất bị Ứng Bạc Xuyên nói làm cho xấu hổ: "Có thể nói ra những lời này, mặt anh cũng thật là dày."
"Nói chuyện này thì cần mặt mũi làm gì chứ?" Ứng Bạc Xuyên cười, âm thanh rất thấp. Cười xong, anh cầm tay Lý Tam Thất cho vào trong áo của mình, "Tiểu Tam Thất, làm chuyện này cần gì mặt mũi, hay em cũng sờ anh đi. Thế có phải cũng giống anh rồi không nào?"
Lòng bàn tay của hắn bị nhiệt độ cơ thể Ứng Bạc Xuyên hun đến là thoải mái, Lý Tam Thất sợ rụt cổ lại trốn vào chăn.
Hắn mấy lần muốn rút tay ra, lại chẳng có tác dụng gì, lực tay Ứng Bạc Xuyên lớn lắm.
Anh thậm chí được voi đòi tiên, kéo tay Lý Tam Thất tiếp tục hướng xuống phía dưới.
"Cmn anh!!!" Lý Tam Thất lăn tới bên giường, còn trốn nữa thì sẽ rơi xuống đất mất, "Anh thả tay ra, đừng mẹ nó cầm tay em sờ xuống nữa!"
Ứng Bạc Xuyên căn bản không nghe.
Lý Tam Thất liền thẹn thùng, mặt hắn đỏ ửng như một quả hồng chín mọng, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ rách, rồi chảy ra mật nước ngọt ngào.
"Anh muốn thế nào mới chịu thả tay em ra?" Lý Tam Thất muốn ngỏm luôn cho rồi, "Em không thích sờ anh đâu mà."
"Nhưng mà anh thích em sờ anh." Ứng Bạc Xuyên kề sát Lý Tam Thất nói, "Nhưng anh có thể thả tay em ra."
"Em chỉ cần hôn anh giống lúc nãy thôi." Ứng Bạc Xuyên nhấc người, từ trên cao nhìn xuống, "Em hôn anh, anh liền thả tay em ra."
"Nói chuyện giữ lời?" Lý Tam Thất nghiêm túc xác nhận, "Em hôn anh, buông liền đấy nhé."
Ứng Bạc Xuyên gật đầu.
"Ai nói dối là đồ khốn kiếp."
Ứng Bạc Xuyên đắc ý, nằm ngang ở trên giường, ra vẻ anh chuẩn bị xong rồi.
Lý Tam Thất ngồi xuống, chần chờ cúi đầu, hôn rất nhẹ.
Ứng Bạc Xuyên giữ lời buông tay Lý Tam Thất ra.
Ngay khi Lý Tam Thất hôn Ứng Bạc Xuyên, định nhấc người rời đi thì Ứng Bạc Xuyên kéo eo Lý Tam Thất, làm liền một mạch trở mình, đem hắn đặt dưới thân.
"Anh là đồ khốn kiếp sao?" Lý Tam Thất bị Ứng Bạc Xuyên đè, cuống lên, "Khốn kiếp nói không giữ lời!"
Ứng Bạc Xuyên dùng cằm cọ cổ hắn, nói: "Tam Thất, tim em đập thật nhanh, mặt xấu hổ còn nóng trong người nữa."
Lý Tam Thất mở to đôi mắt, ngây ngốc nhìn Ứng Bạc Xuyên. Không lâu lắm, tim cũng đập thình thịch cả rồi, ánh mắt Ứng Bạc Xuyên dường như biến thành công tắc nhịp tim của hắn vậy. Chỉ cần Ứng Bạc Xuyên nhìn nhiều một chút, tim lại đập nhanh hơn một phần.
"Tam Thất, anh muốn em." Ứng Bạc Xuyên dùng cặp mắt màu hổ phách kia nghiêm túc mà nhìn hắn.
Lý Tam Thất nhìn Ứng Bạc Xuyên đang đè trên người mình, lộ ra một ít cơ bụng đẹp đẽ mà không hề khoa trương.
Lại bổ sung: "Thế nhưng phải che kín chăn. Ứng Bạc Xuyên, che kín chăn, mới cho anh làm."
Ứng Bạc Xuyên tung chăn che mình và Lý Tam Thất kín mít.
Trong chăn là một khoảng không ám muội, Ứng Bạc Xuyên có thể cảm nhận được Lý Tam Thất bởi vì bất an chớp động đôi mắt, hàng lông mi thật dài quét qua trán Ứng Bạc Xuyên.
"Tam Thất, anh cởi áo em nhé."
"Anh cởi thì cởi liền đi, làm gì cần phải nói ra nữa!"
Ứng Bạc Xuyên nhẹ nhàng cười cười, hạ người xuống ôm lấy Lý Tam Thất.
Một tay anh bám vào eo Lý Tam Thất, sau đó lần vào trong áo ngủ, thuận xương cột sống trượt xuống, cách quần nắn bóp mông hắn.
Ứng Bạc Xuyên hôn Lý Tam Thất, đầu lưỡi nhanh chóng mở hàm răng, vô cùng khí phách mà cùng đầu lưỡi Lý Tam Thất dây dưa.
Lý Tam Thất run rẩy, bởi vì tay Ứng Bạc Xuyên đang châm lửa khắp nới trên cơ thể hắn.
Đợi miệng thoáng cách ra một chút, Lý Tam Thất không chịu nổi mà gọi: "Ứng Bạc Xuyên — — "
Tiếng kêu tội nghiệp làm Ứng Bạc Xuyên càng muốn bắt nạt thêm.
Có cánh tay từ trong chăn duỗi ra, quen cửa quen nẻo mở ngăn kéo. Ứng Bạc Xuyên sờ soạng trong đó một hồi, tìm tấy thuốc bôi trơn và áo mưa may mà hôm trước chưa ném đi.
Áo mưa và bôi trơn là hôm đi siêu thị cùng Lý Tam Thất, Ứng Bạc Xuyên đã vụng trộm mua. Hôm Lý Tam Thất gọi điện thoại, nói kết thúc, sau đó Ứng Bạc Xuyên vốn định ném đi rồi.
"May mà hôm đấy không kích động." Ứng Bạc Xuyên vui mừng.
Thuốc bôi trơn lạnh lẽo theo ngón tay Ứng Bạc Xuyên tiến vào cơ thể Lý Tam Thất. Thuốc bôi trơn vốn rất lạnh, đi vào trong thân thể lại trở nên ấm áp, ra vào liền biến thành chất lỏng, dọc theo chân Lý Tam Thất chảy xuống.
"Ứng Bạc Xuyên, em không được." Lý Tam Thất nắm chặt ga giường, eo chìm xuống, nửa người trên lại ngưỡng lên trên.
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng từng ngón tay của Ứng Bạc Xuyên, đẩy mạnh, thăm dò, một ngón, hai ngón, lúc đưa thêm ngón thứ ba, Lý Tam Thất khổ thân giãy giụa: "Ứng Bạc Xuyên, thật sự không được... Em sợ lắm."
"Tam Thất, đừng sợ." Ứng Bạc Xuyên thu ngón tay về, vuốt ve eo Lý Tam Thất, hôn khắp cổ, môi tới vành tai hắn, "Anh cũng chưa từng làm, cũng chưa từng ham muốn, nhưng mà Tam Thất ở đây, anh liền không nhịn được rất muốn có em."
"Trước kia anh chưa từng muốn có người nào đến vậy." Tiếp tục xoa xoa, Ứng Bạc Xuyên rất rất dịu dàng, nói chuyện cũng rất chân thành, "Nhưng nếu em không muốn thì anh sẽ không làm nữa. Nếu em sợ, anh sẽ làm thật nhẹ nhàng."
"Chỉ cần em muốn, anh đều cho em hết."
Lý Tam Thất phun ra một hơi, dường như mê say mở hé đôi mắt rồi mở rộng chân ra, câu lấy thắt lưng Ứng Bạc Xuyên nở nụ cười: "Không phải là không muốn muốn... Mà là có chút không quen..."
Ứng Bạc Xuyên bối rối một chút, đem Lý Tam Thất hoàn toàn áp xuống giường, tay từ vạt áo ngủ tiến vào, tiếp tục kiên trì mở rộng cho Lý Tam Thất.
Lý Tam Thất bị Ứng Bạc Xuyên làm cho thích tới nỗi trước mắt sương mù mông lung một mảnh, hắn lấy dũng khí, run rẩy giơ cổ tay, sờ nắn cơ bụng Ứng Bạc Xuyên, sau đó đi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy nơi đó.
Nơi đó nóng hù người, cơ hồ muốn làm bỏng lòng bàn tay của hắn, nhưng hắn vẫn cầm lấy nó chuyển động lên xuống.
Hắn nghe thấy Ứng Bạc Xuyên thở dốc, âm thanh trầm thấp từ tính làm Lý Tam Thất ngứa ngáy trong lòng. Ứng Bạc Xuyên quả nhiên nóng trong người, đốt Lý Tam Thất muốn hòa tan.
Lý Tam Thất nghe được tiếng nước, đó là ngón tay của Ứng Bạc Xuyên đang ra vào cơ thể hắn. Xấu hổ quá, hắn dụi trán vào vai Ứng Bạc Xuyên, trốn tránh không chịu ngẩng đầu lên.
"Tam Thất thích không?" Ứng Bạc Xuyên hỏi.
"... Làm sao mà thích được." Lý Tam Thất nói rất nhanh, chậm chút thôi là hắn sẽ không kìm nổi mà rên rỉ thành tiếng vì thật sự đang rất thích.
Ứng Bạc Xuyên ngồi dậy, nhanh chóng cởi quần áo, cúi người, cạ trán mình vào trán Lý Tam Thất, sau đó chậm rãi tiến vào.
"Tam Thất thích anh không?" Ứng Bạc Xuyên vừa hỏi vừa đem chính mình vùi sâu vào cơ thể hắn.
Lý Tam Thất khó chịu, nắm chặt tay Ứng Bạc Xuyên, bị đâm đến nỗi nói không ra lời.
"Không thích anh toàn bộ...toàn bộ đều tiến vào... Quá lớn..."
Ứng Bạc Xuyên nghe Lý Tam Thất nói không thích liền nổi giận, dùng mười phần sức mà đâm mạnh vào trong thân thể hắn.
Anh hỏi: "Không thích gì? Không thích anh?"
"Ứng Bạc Xuyên... Em... Không..." Lý Tam Thất rên như mèo kêu "Rất yêu thích anh... Em nói thích mà... Không ngờ... Đều tiến vào..."
Chăn bị Ứng Bạc Xuyên tung ra ném xuống đất, Lý Tam Thất nhìn người ở trên, anh đang chống tay ở hai bên người hắn.
Hắn nhận ra trong đôi mắt của Ứng Bạc Xuyên, tất cả đều là hắn.
Tiếng nước vang vọng trong phòng ngủ, theo tầm mắt nhìn xuống, hắn nhìn Ứng Bạc Xuyên nhấc eo, rút ra, lại rất nhanh đâm thật mạnh vào trong.
"Em sắp bị..."Lý Tam Thất đỏ mắt, nước mắt chảy xuống, trầm thấp kêu: "Ứng Bạc Xuyên... Em không nhìn... Em muốn che kín cơ..."
Ứng Bạc Xuyên làm càng ác hơn, Lý Tam Thất bị đâm đến lắc lư trên giường. Khoái cảm xa lạ làm hắn hắn càng khóc nhiều hơn vì hắn u buồn phát hiện, hắn chẳng có cách nào kìm nén được tiếng kêu kì quái của mình.
"Không quan hệ." Ứng Bạc Xuyên an ủi Lý Tam Thất: "Em xem em còn mặc áo ngủ đây, không cần đắp."
Trên người Lý Tam Thất cũng chỉ còn mỗi áo ngủ, mà cái áo kia mặc cũng như không, vạt áo mở lớn, vải vóc cùng vỏ chăn ma sát, chỉ còn một chút lỏng lẻo treo ở cánh tay, so với không mặc gì còn hạ lưu hơn mấy phần.
"Ứng Bạc Xuyên, đồ khốn nạn..." Lý Tam Thất nằm dưới thân Ứng Bạc Xuyên, ngơ ngác thừa nhận va chạm càng lúc càng nhanh, hắn bị làm chẳng nói nổi câu nào. Rõ ràng đã rất gần Ứng Bạc Xuyên rồi, nhưng sao Lý Tam Thất vẫn rất muốn Ứng Bạc Xuyên, chính là gần thế nào cũng không thấy đủ.
Ứng Bạc Xuyên quả nhiên là đồ khốn nạn, anh tìm thấy điểm mẫn cảm của Lý Tam Thất, rất chậm mà làm hắn.
Anh ép hỏi Lý Tam Thất: "Thoải mái không?"
Lý Tam Thất không nói, đem mặt nghiêng sang một bên, không nhìn Ứng Bạc Xuyên. Ứng Bạc Xuyên bỗng nhiên nặng nề đâm vào điểm mẫn cảm của hắn, lại đưa tay bẻ mặt hắn lại đây, hỏi: "Thoải mái không?"
Anh lúc nhanh lúc chậm mà làm Lý Tam Thất, mắt còn nhìn chằm chằm mặt hắn, nhìn hắn mờ mịt, nhìn hắn ngượng ngùng, nhìn hắn rơi nước mắt còn muốn liều mạng kềm chế không muốn kêu ra, đáng thương không chịu được.
"Thoải mái không?" Ứng Bạc Xuyên tăng tốc, nhanh chuẩn mà làm Lý Tam Thất, một tay tìm được hạ thân Lý Tam Thất, giúp hắn vuốt vuốt.
Lý Tam Thất chịu không nổi khóc lớn, ngay cả eo cũng bị làm cho run rẩy.
"Ứng Bạc Xuyên... Em không muốn." Khoái cảm ngập trời ập vào mặt, Lý Tam Thất bị làm tới thần trí không rõ, linh hồn cũng bắt đầu hoảng hốt. Hắn sợ muốn trốn, vậy mà Ứng Bạc Xuyên lôi bắp chân của hắn, đem hắn gắt gao đè lại trên giường.
Hắn nghe thấy Ứng Bạc Xuyên hỏi: "Thích không?"
Hắn khóc gọi: "Thích..... Rất thích.... Thích anh Bạc Xuyên....."
Ứng Bạc Xuyên nghe thấy Lý Tam Thất gọi mình là anh Bạc Xuyên liền dùng một loại tần suất ngập đầu mà làm hắn, Lý Tam Thất rốt cục lớn tiếng kêu lên. Tay hắn bị Ứng Bạc Xuyên cầm lấy vòng qua eo anh, lòng bàn tay dính mồ hôi trên lưng Ứng Bạc Xuyên, cùng với chiếc eo mạnh mẽ trập trùng lên xuống.
"Ứng Bạc Xuyên... Em thật sự sợ lắm." Lý Tam Thất gần như sợ hãi cắn vào vai Ứng Bạc Xuyên, hắn khóc vô cùng đáng thương, khoái cảm làm cho hắn thoải mái, cũng làm cho hắn sợ hãi, eo, bắp đùi bị làm tới co giật, hắn không chịu được, dù muốn cũng không chịu nổi, nếu không kêu lên chắc hắn sẽ bị Ứng Bạc Xuyên đỉnh phát điên, đành lớn tiếng khóc gọi, đứt quãng nói không được một câu hoàn chỉnh, ghép lại là khóc cầu xin: Ứng Bạc Xuyên chậm một chút, anh có thể nhẹ một chút hay không.
Lý Tam Thất không nhớ rõ cuối cùng Ứng Bạc Xuyên làm mấy lần, chỉ nhớ rõ một lần cuối cùng, Ứng Bạc Xuyên bắn vào trong cơ thể hắn.
Hắn rất mệt, nhấc ngón tay cũng không làm được, đại não cũng muốn nghỉ phép, chỉ có thể trợn to mắt ngơ ngác nhìn khuôn mặt đẹp trai của Ứng Bạc Xuyên. Ứng Bạc Xuyên hôn lên đôi mắt Lý Tam Thất, Lý Tam Thất thậm chí ngay cả chớp mắt mắt cũng không làm.
Ứng Bạc Xuyên ôm Lý Tam Thất đi buồng tắm thanh lý, tinh dịch lẫn dịch bôi trơn chảy ướt chân, nhưng mà rất nhanh đã bị Ứng Bạc Xuyên rửa sạch sẽ, bọn họ ngâm mình trong bồn tắm một hồi. Ứng Bạc Xuyên sợ Lý Tam Thất sốt, hầu hạ hắn rửa cẩn thận, tắm xong lại lấy thuốc tiêu viêm ở hộp y tế trong phòng khách cho Lý Tam Thất uống.
...
Gian phòng tàn tạ, phòng khách còn chưa dọn dẹp. Ứng Bạc Xuyên kéo tới một chiếc chăn lớn, ở trước cửa sổ sát đất khổng lồ của phòng khách ôm Lý Tam Thất ngủ trên thảm trải sàn.
Mưa bên ngoài vẫn chưa tạnh, sấm vang chớp giật vẫn ầm ầm như trước. Lý Tam Thất gối lên cánh tay Ứng Bạc Xuyên, cuộn mình trong ổ chăn ngủ bình yên.
___
Chương này dài T_T
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT