Trên đường đưa Lý Tam Thất về nhà, Ứng Bạc Xuyên hiếm thấy mà không nói lời nào. Lái xe đến dưới lầu, Lý Tam Thất Ứng nói với Bạc Xuyên: Tạm biệt.
Ứng Bạc Xuyên gật đầu xem như là đáp lại, tỏ vẻ anh đây sang chảnh làm Lý Tam Thất chẳng hiểu ra sao.
Hắn vốn là muốn hỏi Ứng Bạc Xuyên bị sao vậy? Kết quả người trên xe căn bản không thèm liếc nhìn hắn, lái xe đi thẳng một mạch. Trước khi đi còn cố ý dùng bánh xe lăn qua vũng nước mưa chưa khô trên đường, Lý Tam Thất không có phòng bị, quần bò ướt một mảng.
"Ứng Bạc Xuyên, anh thiếu đánh à?" Lý Tam Thất hướng về xe rống lên: "Có phải anh bị điên không!"
Ứng Bạc Xuyên đã lái xe nghênh ngang rời đi từ lâu.
Buổi tối hôm đó, Ứng Bạc Xuyên hiếm thấy mất ngủ. Anh cảm thấy mình chỗ nào cũng khó chịu, nằm úp sấp cũng không thoải mái. Ứng Bạc Xuyên lăn qua lộn lại ngủ không được, rốt cục nhịn không được, bốn giờ sáng mở mắt ra gọi điện thoại cho Lý Tam Thất.
Trời còn chưa sáng, Ứng Bạc Xuyên chỉ mở một chiếc đèn bàn. Anh khoác áo ngủ dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm điện thoại, tận mười hồi chuông mà Lý Tam Thất không có nghe.
"Lý Tam Thất, không nhận điện thoại thì mau trả tiền lại đây." Ứng Bạc Xuyên lẩm bẩm, chỉ gọi mấy lần, Lý Tam Thất đều không nghe máy.
Ứng Bạc Xuyên càng nghĩ càng uất ức, dùng sức buộc chặt đai lưng áo ngủ, đạp dép lê liền đi ra cửa.
Đến cửa phòng Lý Tam Thất thuê, vừa vặn bốn giờ hai mươi phút sáng. Ứng Bạc Xuyên gõ một hồi lâu, Lý Tam Thất mới vừa đi vừa ngáp ra mở cửa.
Ứng Bạc Xuyên trừng hắn: "Gọi điện thoại cho cậu không nghe, gõ cửa cũng không trả lời, cậu chết bên trong à?"
"Anh làm gì nóng ghê vậy?" Lý Tam Thất tính khí cũng không tốt, "Anh nhìn đi bây giờ là mấy giờ, người bình thường thì ai cũng đang ngủ cả, nghe thấy tiếng anh gọi mới phải không bình thường đấy!!!"
"Cậu còn ngủ được à, Lý Tam Thất cậu là heo à? Dựa vào cái gì mà trong khi tôi mất ngủ cậu lại ngủ ngon như vậy."
"Ứng Bạc Xuyên, rốt cuộc anh muốn làm gì?" Lý Tam Thất bị Ứng Bạc Xuyên lên cơn đến mông lung rồi, vì sao Ứng Bạc Xuyên ngủ không được lại có liên quan đến hắn vậy?
Giọng Lý Tam Thất rất không tốt, trứng lại: "Chưa sáng đã mò tới đây chỉ vì muốn tìm tôi ngang ngược á?"
"Dĩ nhiên không phải." Ứng Bạc Xuyên có chút chột dạ, ho khan hai tiếng nỗ lực che giấu, bắt đầu lải nhải oán giận, "Nhà cậu có gì đáng giá để tôi ngang ngược? Không nói chỉ là phòng thuê đã đành, mà cái tòa nhà cũ kĩ này, đèn hành lang không có, thang máy cũng không có, tôi sợ làm bẩn áo ngủ kìa... "
"Không ai làm bẩn anh cả." Lý Tam Thất tức giận nói.
Ứng Bạc Xuyên còn muốn tiếp tục cãi lại, Lý Tam Thất bỗng nhiên kéo cổ tay Ứng Bạc Xuyên, dắt anh vào phòng ngủ: "Vẫn còn sớm lắm, ngủ chút rồi dậy cãi nhau sau, tôi thật sự buồn ngủ lắm rồi."
Được Lý Tam Thất cầm tay, Ứng Bạc Xuyên lập tức ngậm miệng không nói chuyện nữa, có chút ngượng ngùng mặc hắn dắt mình đi vào phòng ngủ.
Gian phòng Lý Tam Thất thuê rất nhỏ, chỉ để vừa một chiếc giường không lớn lắm. Bên giường là một giá sách, trên bàn sách chồng lên rất cao, có quyển giáo trình bị mở một phần tư, đang yên tĩnh nằm trên bàn.
"Ngủ đi." Lý Tam Thất nằm vào phía sát tường, chia một nửa chăn cho Ứng Bạc Xuyên, "Muốn cãi nhau, chờ tỉnh ngủ rồi tính nhé."
Chăn rất mỏng, gian phòng cũng chật. Ứng Bạc Xuyên nằm một hồi, bắt đầu suy nghĩ hành vi của bản thân, cảm thấy mình nhất định là bị điên rồi, hơn nửa đêm điên khùng một hai nhất định phải đi tìm Lý Tam Thất.
Phòng ngủ xa lạ làm cho anh thấy không quen lắm. Ứng Bạc Xuyên trở mình, nhìn Lý Tam Thất đang quay lưng về phía anh ngủ rất ngon, cảm giác khó chịu ấy liền biến mất một cách kì diệu.
Cánh cửa sổ hơi hé, có gió đêm lạnh lẽo len vào phòng. Lý Tam Thất cảm thấy sau lưng có người dán lên mình, đang mơ màng ngủ cũng biết đó là Ứng Bạc Xuyên. Hắn ghét bỏ mười phần, hung hăng dán sát vào tường, Ứng Bạc Xuyên không tha, nhất định phải ôm lấy Lý Tam Thất.
Lý Tam Thất không có cách nào ngủ được, bật dậy lấy chăn gói chặt Ứng Bạc Xuyên, ngay cả cánh tay cũng không lộ ra.
"Thành thật ngủ, không được quấy tôi." Lý Tam Thất tàn bạo rống Ứng Bạc Xuyên làm anh suýt thì bị chấn động não.
Không bao lâu sau, Ứng Bạc Xuyên lại dùng chân đạp hắn: "Phòng cậu thật nhỏ, nhà kho của tôi còn lớn hơn phòng này đấy!"
Lý Tam Thất mặc kệ Ứng Bạc Xuyên, quyết tâm nhắm mắt ngủ.
Ứng Bạc Xuyên bá đạo quen rồi, Lý Tam Thất trốn, anh liền phá chăn chui ra, mạnh mẽ đem hắn ôm chặt.
Giữa lúc nửa mê nửa tỉnh, Lý Tam Thất nghe thấy Ứng Bạc Xuyên mắng hắn: "Lý Tam Thất, tôi thấy trong đầu em nhất định đầy nước rồi."
"Tôi sẽ không tùy tiện đối tốt với người khác, cũng sẽ không suy nghĩ về ai khác nhiều như vậy. Trước kia anh Tiểu Tô của em nói muốn cũng tôi ở bên nhau, tôi nghĩ cậu ta vẻ ngoài cũng được, năng lực làm việc cũng khá, có thể mang đến cho tôi thật nhiều lợi ích. Nếu như cậu ta thích tôi đến vậy, tôi có thể cho cậu ta một cơ hội, xem cậu ta có thể làm tôi rung động hay không, nhưng hiển nhiên điều này cậu ta không làm được."
"Tự em nói một chút xem em tốt chỗ nào nào? Không có tôi giúp thì ngay cả bằng đại học cũng bị mất, gã du côn ất ơ cũng bắt nạt em được, đã không có tiền còn bướng nữa, và không có đẹp trai bằng tôi."
"Em còn dám nói tôi là trưởng bối trong nhà em à? Em bị ngu à? Lý Tam Thất, em làm tôi tức chết rồi!"
Lý Tam Thất nghĩ, thì ra Ứng Bạc Xuyên giận là vì lúc ở bệnh viện hắn thở ra câu "trưởng bối" đó, lại còn dỗi đến tận bây giờ.
Hắn xoay người, cướp lại một nửa chăn. Hắn lăn vào ngực Ứng Bạc Xuyên, khoát một cánh tay lên eo anh, miệng tiện: "Anh làm sao có thể là trưởng bối được, anh là chủ nợ cho vay lãi suất cao cơ mà!"
Tiền trả không hết, tình cảm cũng trả không hết. Lý Tam Thất dựa vào người chủ nợ này làm cho hắn thấy rất chân thật. Chủ nợ đối với hắn rất tốt, không để cho hắn đi làm người xấu. Chủ nợ chỉ muốn kéo hắn từ trong vũng bùn ra, cho hắn tắm rửa sạch sẽ cẩn thận mà sống sót, sau đó nhìn hắn kiếm tiền, hắn nghĩ, sau này kiếm đủ sẽ mang trả lại.
Lý Tam Thất thôi miên chính mình, Ứng Bạc Xuyên chỉ là chủ nợ.
Chỉ mới nghĩ một hồi, Lý Tam Thất lại bắt đầu ảo não.
Tay hắn bị sao đấy?! Sờ eo rồi còn không chịu thỏa mãn, nó còn muốn đụng đụng cơ bụng Ứng Bạc Xuyên nữa cơ.
Ứng Bạc Xuyên đã không nói gù nữa rồi.
Lý Tam Thất nhắm mắt giả bộ ngủ, không nhìn thấy Ứng Bạc Xuyên càng làm trái tim đập mạnh. Hắn quyết tâm bất chấp một lần, giả vờ ngủ không yên ổn, từ từ tiến lên phía trước cọ cọ, ôm Ứng Bạc Xuyên càng chặt.
Lý Tam Thất ngẩng đầu, phía trên vang lên tiếng cười sung sướng, Ứng Bạc Xuyên mạnh miệng nhẹ dạ, khẽ xoa tóc của hắn, không bao lâu đã ngủ rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT