Yến Thanh Châu đối xử với cậu rất tốt, tốt đến mức Lâm Thu Biệt không thể dời ánh mắt khỏi thanh niên tuấn mỹ dịu dàng này.

Cậu bỗng nhiên không muốn rời đi nữa, trong lòng dâng lên tâm tư độc ác, tu hú chiếm tổ, không ai biết được.

Nhưng hắn chưa bao giờ ngừng tìm kiếm hồn phách của người nó, còn cậu sau tám năm rốt cuộc cũng tìm được ghi chép về đèn tụ hồn trên sách cổ.

Sau đó cậu tìm được một chiếc đèn ánh xanh trong mật thất của sư môn, cậu đi qua, còn chưa kịp làm gì đã nghe được âm thanh của Yến Thanh Châu từ phía sau truyền đến, lạnh nhạt, thậm chí còn có sát ý: “Ngươi đang làm gì?”

Cậu sững sờ, trong lòng bỗng dưng xuất hiện dự cảm xấu, còn đang chần chừ chưa kịp trả lời, Yến Thanh Châu liền lạnh lùng nói “Ngươi có gì mà không dám nói!?”

Rút kiếm ra khỏi vỏ, Yến Thanh Châu nhẹ giọng nói: “Ta đã cho rằng ngươi là một người minh bạch, sẽ không mơ ước món đồ không thuộc về mình.”

Lâm Thu Biệt ngẩn ra, kiếm Yến Thanh Châu rạch ra một vết máu trên cổ cậu.

Hắn nói: “Ngươi đúng là làm dơ bẩn thân thể sư huynh của ta ——”

Thì ra là vậy sao? Ta từng cho rằng chúng ta tình đầu ý hợp……

Suốt tám năm… Ngươi chưa từng hoài nghi chưa từng chất vấn, khiến ta sinh ra tâm tư không nên có, ngươi lại cảm thấy ta không biết tốt xấu.

“Ta không hi vọng sư huynh ta nằm ở trên giường không hề nổi giận, không biết đến khi nào mới tỉnh lại, cho tới tận khi mọi người trên thế gian này đều quên mất huynh ấy, mới cho phép ngươi vụng về sắm vai thành huynh ấy —— ngươi cho rằng lúc ngươi mới tỉnh lại ta không muốn giết ngươi ư!?”

Thì ra là vậy sao? Ngươi căm hận ta vô cùng tận, chán ghét ta tới cực hạn, vì hắn mới vất vả nhịn ghê tởm xuống……

Tám năm làm bạn, cá nước gắn bó nhau…… Vất vả cho ngươi rồi……

Dường như Yến Thanh Châu đã áp chế được cơn giận, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng trong mắt người ngoài, sau khi xé rách lớp dịu dàng ngụy trang bên ngoài thì tàn nhẫn tới đáng sợ: “Nếu ngươi nghe lời, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”

Nhìn biểu tình đỡ đẫn của Lâm Thu Biệt, Yến Thanh Châu bỗng nhiên nổi giận: “Tà ma ngoại đạo, cướp thân thể người khác, ngươi chết không đủ đền tội, có gì không cam lòng!? Nếu ta nói ra việc này, ngươi cho rằng mình sẽ có kết cục tốt ư!?”

Lâm Thu Biệt lùi về sau mấy bước, nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: “Ta biết rồi, ta sẽ… Ngươi… Không cần lo.”

************

Chú thích:

(1) Không lương (空梁): Trích từ câu “空梁落燕泥”, Hán Việt “Không lương lạc yên nệ” (Tạm dịch: Cầu không rơi bụi yến), đây là nửa sau của câu thơ “暗牖懸蛛網, 空梁落燕泥” (Tạm dịch: Đêm tối mạng nhện treo, cầu không rơi bụi yến) trong bài thơ “Tích tích diêm” của Tiết Đạo Hoành thời nhà Tùy, miêu tả nỗi cô độc của người phụ nữ cô đơn, không nơi nương tựa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play