Mã Võ chậm rãi lại gần bàn, y cúi đầu rót một ly nước, sau đó đi tới đặt trước mặt Hoa Phụng Tường, trong lúc đó y không hề nhìn Hoa Phụng Tường, nhưng vừa xoay người, Hoa Phụng Tường đã kéo y lại.

“Cảm ơn.” Hoa Phụng Tường nhẹ giọng nói, Mã Võ giật mình quay sang nhìn hắn, trên mặt Hoa Phụng Tường lại xuất hiện biểu cảm kỳ dị hôm đó, “Chân của cậu cũng bị thương, còn giúp ta rót nước.” Hoa Phụng Tường nói, khóe môi đột nhiên nhẹ cong lên, Mã Võ lập tức hoàn hồn, mặt nóng lên, yên lặng giãy khỏi hắn.

Mã Võ khập khiễng về giường mình, sau lưng y, Hoa Phụng Tường cười càng tươi, chỉ là ánh mắt hắn lại sâu thẳm khác thường, nam nhân này quả nhiên sẽ rót nước cho hắn đúng như dự liệu, Hoa Phụng Tường bưng nước yên lặng uống, rõ ràng bản thân cũng bị thương, nhưng lòng tốt của y khiến y không cách nào ngồi nhìn thảm cảnh của người khác, cho dù y bị thương cũng khó tránh dính dáng tới hắn, hơn nữa hắn còn từng hại y thảm như vậy.

Hơn ba mươi năm nay, Hoa Phụng Tường chưa từng suy nghĩ mình có phải người tốt gì hay không, hắn cũng chưa từng lấy một người có phải người tốt hay không để cân nhắc giá trị kết giao với mình, vì thế tuy đã có biết về lòng hảo tâm thừa thãi của người này, nhưng lòng tốt dị thường của y mỗi lần đều khiến lòng hắn không hiểu sao cảm thấy có chút xót xa, nếu có người thế này bên cạnh, cho dù cùng chết rét bên đường, y cũng sẽ phủ áo của mình lên người ngươi rồi cùng chết rét.

Mã Võ đã lên giường nằm, trong phòng lại yên tĩnh, trong ánh nến lúc mờ lúc tỏ, Hoa Phụng Tường trầm tư.

Từ đó Hoa Phụng Tường và Mã Võ ở trên núi dưỡng thương, một ngày nửa tháng sau, Lâm Nhất Long đột nhiên chạy tới nói, Hồ gia đó dẫn quan binh tới tấn công sơn trại của họ. Tất cả vốn đều nằm trong dự liệu của Hoa Phụng Tường và Lâm Nhất Long, Lâm Nhất Long đã sớm an bài sẵn bố trí dặn dò kỹ, quan binh lúc này đã bị chặn ở vách núi.

“Hừ, đã tới núi Vân Long, thì không còn là địa bàn của họ nữa, ta muốn họ tới được mà không về được!” Lâm Nhất Long đắc ý cười.

Lúc này vết thương của Hoa Phụng Tường trên cơ bản đã khỏi, hắn ngồi tựa đầu giường, nhìn dáng vẻ đắc ý của Lâm Nhất Long, lạnh nhạt nói, “Vẫn nên cẩn thận một chút, tên họ Hồ đó cũng không phải kẻ ngốc.”

Lâm Nhất Long không cho là đúng, “Hắn còn có thể thế nào? Ta không tin hắn có thể tấn công qua vách núi đó! Ta chỉ cần ba bốn huynh đệ chặn ở đó, đảm bảo có một trăm tám mươi tên như hắn cũng phải bó tay chịu trói!”

Mã Võ nằm ở giường cạnh cửa mặt xoay vào tường lặng lẽ lắng nghe, lúc này, y thấp giọng nói, “Cướp đồ của người ta, còn không cho người ta tới đòi về.”

Hoa Phụng Tường nghe được, lập tức không khỏi buồn cười, nam nhân này lại tới nữa rồi. Lâm Nhất Long cũng nghe thấy, hắn trợn mắt, chân mày nhíu lại, nam nhân này nói cái quỷ gì đây? Thổ phỉ không cướp đồ người ta còn gọi là thổ phỉ sao?

Nếu nhà nhà hộ hộ đều tới đòi về thì còn sống gì nữa! Nói thật, từ lúc bắt Mã Võ về Lâm Nhất Long nhìn y chỗ nào cũng ngứa mắt, rõ ràng bộ dạng thành thành thật thật nhưng lại làm chuyện không thành thật, bản thân trộm tiểu thiếp của người ta còn luôn miệng nhân nghĩa đạo đức, thật không biết tại sao Hoa Phụng Tường muốn để y dưới mắt mà nuôi! Nhưng nhìn bộ dạng Hoa Phụng Tường nín không được khóe môi cong lên không để trong lòng, gã thật hoài nghi nam nhân này có thật là người đã đội nón xanh cho hắn khiến hắn ngàn dặm xa xôi đuổi theo bắt về không?

“Không có đồ cướp về được, hiện tại lấy cái gì nuôi ngươi?” Lâm Nhất Long quay qua Mã Võ quái dị nói, “Đúng rồi, vết thương của ngươi có lẽ sớm không còn vấn đề gì nữa đúng chứ!”

Mã Võ không lên tiếng.

“Đi xuống! Nếu đã rảnh tới khó chịu thì ra ngoài các huynh đệ giúp ngươi thả lỏng!” Lâm Nhất Long đứng lên, Hoa Phụng Tường liếc nhìn hắn.

Mã Võ vẫn bất động, Lâm Nhất Long càng không vui, hắn đi tới bên giường Mã Võ muốn xách y dậy, lúc này, Hoa Phụng Tường đột nhiên nói, “Đại đương gia muốn làm gì?”

Lâm Nhất Long nghiêng mắt nhìn hắn cười nói, “Ta giúp ngươi giáo huấn nô tài không quy củ này!”

“À?” Hoa Phụng Tường giống như đang suy nghĩ, “Đại đương gia muốn giúp ta giáo huấn thế nào?”

“Ra ngoài xem ngươi biết ngay mà!” Lâm Nhất Long không mang ý tốt cười càng vui vẻ, “Đi thôi!”

Trong bãi đất trống trước cửa, các thổ phỉ đang bắt cặp vật lộn, luyện công vui nháo quên trời đất, Lâm Nhất Long đứng bên cạnh cười hì hì nhìn một lát, cuối cùng vung tay, “Dừng lại, dừng lại hết!”

Đám thổ phỉ khó hiểu dừng lại, một thổ phỉ nhìn sang cười lớn nói, “Làm gì vậy đại đương gia? Lẽ nào đại đương gia cũng muốn chơi sao?”

“Tiểu tử thối, chơi cái quỷ!” Lâm Nhất Long mắng một câu, “Không phải ta, hôm nay để các ngươi chơi cùng huynh đệ này!” Nói rồi, Lâm Nhất Long đẩy Mã Võ ra, Mã Võ loạng choạng vài cái đứng lại, mặt y nghẹn đỏ lên.

“Y? Đại đương gia, ngài không nhầm chứ!” Tên thổ phỉ đó khinh thường đánh giá Mã Võ, Mã Võ tuy cường tráng nhưng mang theo vẻ ngu ngơ và chân chất không che giấu được, vừa nhìn đã biết là kẻ ngốc không quen đánh nhau.

“Không sai, chính là y, đừng xem thường vị huynh đệ này đấy! Tới đi! Là nam nhân chân chính thì lấy bản lĩnh thật ra!”

Tên thổ phỉ đó nào chịu được khích tướng như vậy, nghe đại đương gia nói thế, gã không nói hai lời vặn cổ tay đứng ra, khiêu khích nhìn Mã Võ.

Đám thổ phỉ lập tức hô hào cổ vũ, rất nhanh đã vây hai người lại chính giữa, Mã Võ vốn nghẹn đỏ mặt giờ chuyển thành trắng, y ngước mắt nhìn đám nam nhân hưng phấn khát máu này, có vẻ như họ đã tính được cảnh ngộ bi thảm của Mã Võ, ai nấy hưng phấn dị thường, chỉ có một người trên mặt mang vẻ không nhẫn tâm nhìn đầy đạo đức giả.

Hoa Phụng Tường lúc này mới chậm rãi bước ra đứng bên ngoài đám người, lặng lẽ nhìn.

Trong tiếng hô hào của đám thổ phỉ vây quanh, tên thổ phỉ kia không chần chừ lâu, hắn căn bản cũng không đặt Mã Võ vào mắt, lao tên tung một quyền vào ngực, Mã Võ vội né tránh, nhưng động tác của y thật sự không nhạy bằng tên thổ phỉ đó, huống chi vết thương ở chân mới lành, chỉ thấy quyền của tên thổ phỉ bỗng chuyển hướng, đánh mạnh lên bụng y, Mã Võ lập tức cong người.

“Hay!” Đám thổ phỉ hoan hô, tên thổ phỉ đó đắc ý cực kỳ, đối phó tiểu tử ngu ngốc thế này thật sự là thắng không tốn sức mà! Hắn đè lên lưng Mã Võ muốn tì một gối lên, nhưng ngay lúc đó, chỉ thấy Mã Võ vừa rồi mặt tái như giấy giống như đã mất sạch sức lực lại đột nhiên húc đầu qua, tên thổ phỉ hoàn toàn không ngờ được tình huống này, lập tức ngã xuống đất.

Đám thổ phỉ đều giật mình, Hoa Phụng Tường đứng một bên không khỏi mỉm cười, những người này, thật cho rằng nam nhân ương bướng đó dễ ức hiếp sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play