Nhìn bên này giương cung bạt kiếm bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhau, cha Mã từ lâu đã trốn sang một bên, thế là chỉ thấy Vương Đại Ngưu hét lớn một tiếng cầm một khúc củi lao lên, bốn người kia kẹp bụng ngựa né tránh, sau đó lần lượt xuống ngựa.
Vương Đại Ngưu bị họ vây lại ở giữa, “Tới đi, hảo tiểu tử!” Lôi Thanh cười xấu xa, đúng là không nhìn ra, tiểu tử này thật sự rất chính trực.
Vương Đại Ngưu không chút sợ hãi, cầm khúc củi lom lom trừng họ.
Thấy Vương Đại Ngưu như thế, trong đầu Lôi Thanh đột nhiên lóe lên một suy nghĩ. Gia không phải thích chơi dạng này sao?
Lôi Thanh nhịn không được đánh giá Vương Đại Ngưu một phen, tiểu tử nhà quê này đúng là có hương vị rất dũng cảm, không tồi, theo hắn thấy, tên này hơn tên Mã Võ đó nhiều.
“Hề hề, tiểu tử, ngươi phải lấy hết sức bình sinh ra đó, đánh không lại chúng ta thì ngươi và huynh đệ của ngươi đều phải theo chúng ta!” Ánh mắt Lôi Thanh bắt đầu không quá nghiêm túc.
Mã Võ đứng bên biến sắc, y kinh hoảng hồ nghi nói không nên lời nhìn Lôi Thanh, từ lời nam nhân này, y nghe ra được thứ khiến y sợ hãi.
Lôi Thanh vẻ mặt cà lơ phất phơ không mang ý tốt, Mã Võ siết chặt hai nắm tay.
Vương Đại Ngưu bên này đã bắt đầu động thủ, một trận hỗn chiến bắt đầu, trong mấy thôn gần đây, Vương Đại Ngưu được xem là một người giỏi đánh nhau, nhưng hảo hán không địch được đám đông, huống chi mấy người Lôi Thanh cũng không ăn chay, sau mấy phen giao thủ, Vương Đại Ngưu đã rơi xuống hạ phong, trên người chịu vô số đấm đá.
Nhưng khi Lôi Thanh cho rằng lập tức có thể chế phục tiểu tử này, trên người chợt bị đánh mạnh một phát, mấy người bên cạnh cũng kêu lên, Lôi Thanh vội né tránh quay sang nhìn, thì ra là Mã Võ cũng đã cầm một khúc củi lao tới quét ngang, trận thế đó thật sự có mấy phần khiếp người, Lôi Thanh nhớ ra tiểu tử này cũng là dạng bị ép cùng đường sẽ liều mạng, nhất thời không dám lại gần.
“Ngươi bỏ xuống cho ta!” Lôi Thanh uy hiếp, vừa dùng mắt ra hiệu mấy người khác, mấy người kia chậm rãi bao vây Mã Võ, Mã Võ và Vương Đại Ngưu lưng đối lưng tựa vào nhau.
Giằng co, Lôi Thanh dần nôn nóng, ngay cả hai tiểu tử nhà quê mà cũng không xử lý được, thật đúng là uổng mình theo gia thời gian dài như thế! Lôi Thanh không cân nhắc quá lâu, soạt cái rút sợi roi từ thắt lưng ra, cùng lúc mấy người kia cũng rút vũ khí của bản thân ra.
Đã bắt đầu nghiêm túc, Mã Võ và Vương Đại Ngưu làm sao có thể là đối thủ của đám người này, nhưng họ vẫn đánh vô cùng ngoan cường hung hãn, không bao lâu, trên người ai cũng đầy thương tích.
Cuối cùng, Lôi Thanh vung roi quấn chân Mã Võ kéo ngã xuống đất, một người nhanh chóng nhào lên áp chế, hai người khác cũng thở phì phò ấn ngã Vương Đại Ngưu, bốn người bảy chân tám cẳng tháo dây thừng sau lưng xuống cố sức cột hai người đang giãy dụa lại.
Xong xuôi bốn người xoa xoa vết thương của mình đứng lên, nhìn bộ dạng thê thảm của nhau, không khỏi tức giận đá thêm vài cái, “Tiểu tử thối, dám động thủ với mấy đại gia đây!”
Từ đầu đến cuối, cha Mã trốn một bên không ai ngó ngàng đã bị dọa đờ người từ lâu, ném bừa hai người lên lưng ngựa, mấy người xiêu xiêu vẹo vẹo lên ngựa, huýt sáo quay đầu chạy đi.
Khách điếm Võ Sơn, là khách điếm tốt nhất lớn nhất trấn Võ Sơn, nằm cách thành Thái Nguyên cỡ khoảng hơn trăm dặm. Lúc Hoa Phụng Tường bước vào khách điếm này, bốn người Lôi Thanh đã an trí xong xuôi tất cả.
Họ bao tất cả phòng trên lầu hai khách điếm, yên lặng chỉ chờ Hoa Phụng Tường đến. Trong lòng Lôi Thanh rất sướng, lần này chuyện được phái đi làm rất tốt, không những bắt được người gia muốn, còn túm thêm một tên khác tốt hơn, gia biết rồi, không biết sẽ thưởng hắn ra sao?
Hoa Phụng Tường vừa đi vừa tiện tay ném roi ngựa qua cho điếm chủ đang khom lưng đi theo, Lôi Thanh sớm đã thấy hắn chạy xuống đón, “Gia, vất vả ngài rồi!”
Hoa Phụng Tường không dừng bước, “Phòng nào?”
“Gia, ngài nghe nô tài nói.” Lôi Thanh cười híp mắt theo sát, Hoa Phụng Tường liếc hắn, Lôi Thanh vội ghé tai thầm thì một lát.
Vẻ mặt Hoa Phụng Tường chậm rãi trở nên kỳ quái, hắn đứng lại, hồi sau, khẽ chau mày nhìn Lôi Thanh, “Nô tài chết tiệt, lại tự tiện chủ trương!”
Lôi Thanh cười bồi, “Gia xem trước đi, ngay ở phòng này.” Lôi Thanh nói rồi đứng lại, bọn họ dừng ngay bên cửa phòng đầu tiên lúc bước lên lầu, Lôi Thanh mở cửa.
Hoa Phụng Tường không tỏ vẻ gì tùy ý nhìn vào, không ngờ vừa lúc thấy nam nhân khí thế bừng bừng đang ngồi trước bàn nhìn họ, thoáng cái, Hoa Phụng Tường híp mắt lại.
Lôi Thanh nói không sai, nam nhân trước mắt, so với Mã Võ thêm mấy phần hung hãn, cũng chắc khỏe hơn y lúc trước, đôi mắt kia to như chuông đồng, giống như tràn đầy hứng thú.
“Gia, tên này lợi hại lắm, chúng nô tài suýt thì không tóm được hắn.” Lôi Thanh chăm chú nhìn vẻ mặt Hoa Phụng Tường, hắn nhìn ra được một chút hứng thú.
Có hy vọng, quả nhiên Lôi Thanh hắn mà đoán tâm tư gia vẫn là chuẩn nhất. Lôi Thanh đắc ý phơn phởn trong bụng, nhưng chưa đợi hắn hỏi tiếp gia có phải muốn vào phòng này nghỉ trước hay không, Hoa Phụng Tường đã dời mắt.
Hắn nhìn mấy phòng phía trước, “Y ở phòng nào?”
Lôi Thanh há miệng đang định nói chuyện, nghe câu này ngẩn ra.
Gia vậy mà vẫn không quên nam nhân đó, Lôi Thanh chịu không nổi, nếu nói gia muốn chơi dạng thế này, thì cái người trước mắt tốt hơn tên đó nhiều mà, “… Dạ, nhưng gia…”
Vương Đại Ngưu từ lúc bị ném vào phòng đã không ngừng giãy dụa, lúc này nhìn thấy Lôi Thanh và một nam nhân chưa từng gặp xuất hiện ở cửa, lập tức gào lên, “Khốn kiếp, mau ta thả ra!”
Hoa Phụng Tường đang định đi nghe thế không khỏi ngạc nhiên, khốn kiếp?
Hoa Phụng Tường đời này còn chưa bị ai chửi thẳng mặt như thế đâu, nghe đúng là mới lạ mà!
Hoa Phụng Tường chậm rãi liếc mắt nhìn Vương Đại Ngưu đang tức giận như một con bò, sau đó, chậm rãi nhìn sang Lôi Thanh, Lôi Thanh vẻ mặt khó hiểu và sầu não đang ngu người, thấy Hoa Phụng Tường nhìn mình, hắn mới giống như tỉnh ngộ, liền bước vào phòng, vung tay cho Vương Đại Ngưu một cái tát, “Tiểu tử thối, dám vô lễ với gia của chúng ta như thế!”
Vương Đại Ngưu không ngờ Lôi Thanh này nói đánh là đánh, hơn nữa còn là đánh mặt, Vương Đại Ngưu chưa từng chịu sỉ nhục như vậy, sau một chốc đờ đẫn kinh ngạc, hắn đột nhiên phát điên nhảy lên tông đầu vào Lôi Thanh, Lôi Thanh không đề phòng, hai người cùng ngã nhào quấn vào nhau, “A! Tiểu tử thối!” Lôi Thanh vừa giật mình vừa tức giận quát.
Nhìn cảnh này, Hoa Phụng Tường câm nín, sau đó, hắn bắt đầu buồn cười.
Quả nhiên là một tiểu tử rất thú vị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT