Đào Tinh vì một bữa hoành thánh mà dậy thật sớm, chưa tới năm giờ đã xuống giường, đánh răng rửa mặt xong còn chưa đến năm giờ rưỡi. Phải hơn một tiếng nữa mới đến giờ hẹn, cậu ngồi trên giường chán chê rồi mò qua trêu bạn cùng phòng khiến người bạn kia nổi máu điên định trói cậu lại, thế là cậu đành phải bò về giường của mình.

Đồng hồ hiển thị năm giờ rưỡi.

Cậu lăn qua lăn lại một hồi khiến nguồn năng lượng vốn không còn nhiều thoáng chốc đã hết sạch, trong người lại mệt rã rời, chỉ kịp gửi một tin nhắn cho Tiểu Trương rồi chui vào chăn ngủ tiếp.

Đào Tinh nghĩ mình chỉ mới ngủ có một hai phút, nào ngờ lúc thức dậy đã bảy giờ rưỡi sáng.

“…” Đào Tinh vọt đến phòng bên chất vấn Tiểu Trương: “Cậu cậu cậu!! Cậu nói mà không giữ lời!! Hoành thánh của mình đâu? Hoành thánh đâu?”

Tiểu Trương: “Cậu còn mặt mũi đứng đây nữa cơ á? Cậu nhìn lại xem cậu ngủ có khác gì con heo không, mình gọi cỡ nào cậu cũng không chịu dậy lại còn đánh mình, giờ còn trách mình á?”

Đào Tinh xụ mặt: “Không trách cậu thì trách ai!”

Tiểu Trương: “Còn dám nói tại mình? Cậu biết điều quá nhỉ?”

Đào Tinh: “Ở đây mình là luật! Nếu cậu không phục cứ đánh mình đi!”

Thế là Tiểu Trương một tay siết cổ tay Đào Tinh, một tay kia cầm áo khoác của cậu vứt ra ngoài, xong việc còn khóa trái cửa phòng lại.

Đào Tinh về phòng mình mà tức đến nghiến răng, sau đó cậu ôm bụng đói chạy đến thư viện, cậu quyết định tinh thần và thân thể phải có một cái được ăn no, cậu không thể ngừng học tập, cho nên hôm nay cậu phải đọc cho xong quyển sách Kim bình mai mới được.

Cậu cố nhịn cơn đói được một tiếng đồng hồ đã thấy hoa mắt chóng mặt, vừa định gục xuống bàn ngủ một chút thì chợt thấy bên cạnh có một người đang ngồi.

Đào Tinh nhìn người đó, không quen.

Nhìn qua người này vẫn còn trẻ, có thể là sinh viên, nhưng hắn ta đến thư viện mà không mang sách cũng không mang bút, chỉ mang theo một cái Ipad, chốc chốc lại liếc Đào Tinh một cái. Đào Tinh vốn đã bực mình, lúc này lại càng bực hơn, cậu gom sách vở chuẩn bị đi ra ngoài.

“Này.” Người kia nói, “Cậu là Đào Tinh đúng không?”

Đào Tinh nhìn hắn: “Cậu là ai?”

“Tôi là người phụ trách khu của cậu, chắc cậu phải biết tôi là ai chứ?”

Đào Tinh nghĩ tên này hẳn là ai-đồ mới nổi nào đó, “Tôi không biết.”

“Cậu chưa ghi danh.” Hắn ta đưa Ipad của mình cho Đào Tinh xem.

Đào Tinh nhìn lướt qua màn hình rồi đặt Ipad lên bàn, nhỏ giọng nói: “Chào sếp! Vất vả cho ngài quá, ngài đã ăn gì chưa? Sáng sớm đi ị suôn sẻ chứ? Sao có chút chuyện nhỏ nhặt này mà ngài lại đích thân đến làm gì? Ngày mai em sẽ đi ghi danh, em bảo đảm với ngài mà”

“Gọi tôi Cao Trác là được.” Hắn nói. “Việc cậu chưa ghi danh thật ra chỉ là việc nhỏ, nhưng tôi phát hiện vụ án đánh nhau của cậu vẫn chưa được giải quyết. Vì vậy, cậu không thể tiếp tục sống ở một nơi đông đúc thế này, cậu biết chứ?”

Đào Tinh đang tiêu hóa nốt câu vừa rồi của hắn. Cao Trác cũng không gấp, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, nói: “Trong vòng ba ngày cậu phải dọn đi.”

“Hả? Không đến mức đó chứ?” Đào Tinh bĩu môi, “Ba ngày làm sao mà kịp.”

“Vậy trước hết cậu nên thụ cho xong án đi, chúng tôi không phụ trách quản lý vụ này, cậu phải tự xử lý.”

Đào Tinh chưa kịp hỏi rõ thì vai bị vỗ một cái khiến cậu giật nảy mình, cậu quay đầu lại nhìn, thì ra là Tiểu Trương.

“Sao không trả lời tin nhắn lại chạy đến thư viện làm gì?” Tiểu Trương ngồi xuống ghế bên cạnh, “Một mình cậu ở chỗ này lẩm bẩm gì đấy.”

Đào Tinh đứng bật dậy, lôi Tiểu Trương chạy ra ngoài, “Chạy mau chạy mau.”

Hai người chạy càng lúc càng nhanh, chạy đến mức Đào Tinh sắp ói ra tới nơi, cũng không biết chạy bao lâu mới ngừng lại, Đào Tinh ôm bụng nói: “Cậu… chạy nhanh quá… rồi đấy… Cậu chạy nhanh như vậy… làm gì? Ọe…”

Tiểu Trương nói: “Không phải cậu kéo mình à? Cậu chạy làm gì?”

“Tôi… tôi mệt sắp chết… chết mất…” Đào Tinh há mồm thở dốc, ngồi xuống một băng ghế dài, “Không ngờ cậu… cậu lợi hại như vậy…”

Tiểu Trương cạn lời, liếc xéo cậu rồi lấy ra một ổ bánh mì bơ và sữa đưa cho Đào Tinh, “Thở xong rồi ăn.”

Đào Tinh hưởng thụ ánh nắng mặt trời một hồi rồi ăn bữa sáng, có vẻ tâm trạng cũng không tệ lắm, cậu hút rột rột xong hộp sữa còn tiện tay vứt vào thùng rác.

“Tiểu Trương, mình phải đi rồi.” Đào Tinh siết chặt nắm tay, “Mình muốn đi làm người đàn ông chân chính!”

“Cậu định đi kiếm “đào” massage hay gì?” Tiểu Trương nhìn cậu, “Đi chỗ nào đó?”

“Mình cũng không biết, nói chung là bây giờ mình không thể ở chỗ này được nữa.”

Tiểu Trương nhìn cậu, “Tại sao?”

Đào Tinh nói: “Bởi vì mình muốn đi làm người đàn ông chân chính đó!”

“…” Tiểu Trương xụ mặt, “Nhưng mà tại sao cậu phải đi?”

Đào Tinh vỗ đùi, “Mình muốn đi bán cật dê nướng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play