Đào Tinh cũng bị Tiểu Trương dọa sợ, cậu lùi về sau một bước, phát hiện không thể lùi được nữa thì dựa sát vào tường, giả vờ như mình là biển chỉ đường.

Tiểu Trương bước ra khỏi thang máy, Đào Tinh thấy tim thắt lại, cậu cúi gầm mặt đề phòng Tiểu Trương đột nhiên la lên tìm người đến bắt cậu, công lực của cậu yếu như vậy, thế nào cũng bị người ta đánh chết.

Không ngờ Tiểu Trương không nói tiếng nào, cũng không thèm đi, cứ đứng trước mặt nhìn cậu. Đào Tinh gào thét trong lòng, dứt khoát chạy xuống lầu.

“Đứng lại!” Tiểu Trương đuổi theo, “Chạy gì mà chạy?”

Đào Tinh dừng bước, quay đầu nhìn hắn, túng lúng nói: “Không… không chạy…”

Tiểu Trương dường hạ quyết tâm rất lớn mới nắm lấy tay của cậu, hắn do dự như sắp chạm phải quả bom hẹn giờ vậy.

Đào Tinh thấy tim càng đau hơn, cậu cũng không rõ đang xảy ra chuyện gì, chỉ thấy chóp mũi ê ẩm, hít mũi một hồi thì hai mắt cũng nhòe đi.

Lạ thật? Mình khóc ư? Đào Tinh rất kinh ngạc, cậu cảm thấy mình càng lúc càng giống người, hết đau lòng đến rơi lệ, quả thật làm người chẳng phải chuyện tốt lành gì.

Tiểu Trương cuống lên, hắn không thiết nghĩ thứ trước mắt mình là gì, chỉ muốn làm Đào Tinh ngừng khóc, nhưng hắn đã biết dỗ ai đâu.

Đào Tinh có máu tự cổ vũ rất cao, từ trước đến giờ chưa cần hắn phải dỗ lần nào.

Tiểu Trương trừng mắt nhìn Đào Tinh rút tay khỏi tay mình một cách cực kỳ kiên quyết. Đào Tinh học theo nhân vật trong sách và phim truyền hình, gặp tình huống thế này không cần khóc quá lâu, cũng không cần lớn tiếng nạt nộ, cậu gật đầu một cái với Tiểu Trương rồi bước xuống lầu.

Cuối cùng cậu đưa ra được kết luận: Không muốn làm người.

Cậu đi xuống từ lầu mười một, hành lang tối đen như mực chỉ vọng lại tiếng bước chân của mình. Đào Tinh đếm số bậc thang trong đầu, mỗi đoạn cầu thang có mười hai bậc, có chỗ cao hơn một chút, có chỗ thấp hơn một chút, khi cậu đếm đến bậc thứ sáu mươi tám thì đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân gấp gáp như ai đó đang chạy vọt xuống lầu, âm thanh đó cứ như là cưỡi ngựa vậy, sự tưởng tượng này khiến cậu bất chợt bật cười.

Đến bậc thứ tám mươi lăm, cậu bị một người đột nhiên xông tới ôm chặt, xém chút đã ngã xuống đất. Đào Tinh giật nảy mình, càng vùng vẫy thì vòng ôm càng chặt, cuối cùng Đào Tinh cũng nhận ra người này là Tiểu Trương.

Cậu bị Tiểu Trương ôm chặt đến mức thở không được, cũng may yêu quái không cần thở, thế là cậu im lặng thật lâu, gắng gượng đưa tay lên lau nước mắt.

“Thật ra mình thấy yêu quái cũng tốt mà.” Đào Tinh nói không đầu đuôi chi cả, “Khác với bạn trai nhà người ta, mình sẽ không bệnh, không già, còn biết làm ảo thuật cho cậu xem, đúng không?”

Tiểu Trương không trả lời.

Đào Tinh dốc hết vốn liếng muốn tìm chủ đề mới, nhưng thật ra cậu không biết phải nói gì.

Cũng may Tiểu Trương cứu cậu khỏi sự gượng gạo.

Tiểu Trương hôn cậu, trong hành lang tối om. Tim Đào Tinh thắt lại, cậu nhớ ra đây cũng là nơi Tiểu Trương hôn cậu lần đầu tiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play