Đào Tinh cảm thấy từ khi cậu có nhịp tim thì mấy quả đào trong người cậu càng manh động hơn.

Cậu có cảm giác bản thân y như mấy cô nữ sinh nhìn thấy F4 trên tivi mà quắn quéo vậy. Mỗi ngày cậu đều thầm hát Cùng ngắm mưa sao băng, thậm chí còn muốn nắm tay Tiểu Trương đi khắp thế gian.

Cậu không thể khống chế bản thân nữa rồi.

Ngờ đâu Tiểu Trương còn manh động hơn cả cậu, bắt đầu show ân ái một cách mờ ám. Kiểu như hắn đăng ảnh chụp một cặp nhẫn, sau đó sẽ thả haha vào những bình luận chỉ ra kích thước nhẫn có điểm bát thường. Bạn cùng phòng của hắn ngày nào cũng nhận được vô số tin nhắn nhiều chuyện, khiến bọn họ không còn cách nào khác ngoài ra sức bảo vệ cho cặp tình nhân này, giống như bậc phụ huynh bảo vệ đứa con trắc nết của mình vậy. Họ sợ nếu hai đứa trẻ kia không thành thì họ sẽ bị kéo vào đường dây đa cấp.

Người xưa có câu: Vui quá hóa buồn.

Hôm đó Tiểu Trương vui vẻ nằm trong khách sạn đánh game với Đào Tinh. Đào Tinh thua liền tám ván thì ra vẻ buồn bã trách game kỳ thị cậu. Tiểu Trương nói hắn có thể gánh team*, Đào Tinh lập tức bật lại bảo cậu là con trai! Tiểu Trương nói biết rồi, chíp chíp vẫn còn nhỉ, cho anh xem chíp chíp của cưng nha.

*Ở đây nguyên văn là 带妹, chữ 妹 lại có nghĩa là em gái, nên Đào Tinh mới trả lời mình là con trai.

Nếu đối thoại cứ tiếp tục như vậy chắc truyện này sẽ bị báo cáo mất, nói chung là sau đấy Đào Tinh liều mạng bảo vệ chíp chíp của mình, nhưng cũng vì bảo vệ quá đà mà vô tình làm ra một quả đào.

Bạn không đọc nhầm đâu, bất thình lình, ngay trước mắt Tiểu Trương, không biết từ bộ phận nào trên cơ thể cậu, rơi một quả đào.

Bầu không khí lúc ấy vô cùng gượng gạo.

Đào Tinh mặc quần đùi màu xám, áo ngắn tay màu trắng, không mặc áo khoác, trên người thật sự không có chỗ nào để giấu một quả đào lớn như vậy.

Tiểu Trương cầm quả đào rồi nhìn lướt một lượt khắp người Đào Tinh, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc.

Đào Tinh sợ muốn chết, cậu quyết định đánh phủ đầu: “Cài này ở đâu ra vậy?”

“Lăn từ người cậu ra.” Tiểu Trương nói rất bình tĩnh.

“Hả…” Đào Tinh sợ hãi, không ngừng nhích về phía sau: “Thật không vậy…”

Tiểu Trương đặt quả đào lên giường, xốc áo sơ mi của Đào Tinh lên ngắm nghía.

Không có gì bất thường cả.

Hắn lại quay sang nhìn quả đào, vừa định cầm lên thì đột nhiên bị Đào Tinh nắm chặt tay.

Đào Tinh căng thẳng đến mức quay mồng mồng, nói không thành câu.

“Mình muốn nói…” Cậu căng thẳng chuyển động yết hầu, “Thật ra, mình không phải là người.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play