Đào Tinh ôm sách, cúi đầu đi bừa trong khuôn viên trường.
Trong lòng cậu bứt rứt chết được vì cho rằng Tiểu Trương đang gạt mình. Cậu một lòng coi Tiểu Trương là bạn bè, mà Tiểu Trương lại muốn đi xa hơn. Cậu chỉ muốn vui vẻ ăn uống chơi bời với Tiểu Trương, cả đời làm bạn tốt, mà Tiểu Trương lại coi cậu là người yêu. Tình cảm của hai người lúc này vốn dĩ đã khác xa nhau!
Dù cậu không muốn lên giường với Tiểu Trương nhưng vẫn đối xử tốt với hắn như vậy, còn Tiểu Trương thì sao?
Đào TInh càng nghĩ càng giận, giận đến mức chỉ muốn đập Tiểu Trương một trận.
Đào Tinh xoay người lại nhìn Tiểu Trương đang lẻo đẻo theo sau, nói: “Cậu đừng theo mình nữa, cậu còn như vậy mình sẽ nghỉ chơi với cậu.”
Tiểu Trương cười hì hì, coi câu nói vừa rồi của Đào Tinh như bọn con nít nói với nhau: “Ồ.”
Đào Tinh: “Ồ cái gì mà ồ? Mình không thích như vậy.”
“Ý cậu là cậu không thích mình hay là không thích mình làm như vậy?”
“..” Đào Tinh suy nghĩ một hồi: “Là… là không thích cậu làm như vậy.”
“Vậy là cậu vẫn thích mình, đúng không?” Tiểu Trương ôm vai Đào Tinh bước đi, “Ngoan ghê.”
Đào Tinh nghẹn cả buổi vẫn không tìm được cách bắt bẻ hắn, đang đi trong trường mà nên không thể quát nhau ầm ầm được, Đào Tinh không còn cách nào phải chịu đựng sự lôi kéo của Tiểu Trương cùng bước về phía trước. Đi được một lúc, Tiểu Trương đột nhiên nói: “Cậu thấy sao?”
“Sao trăng gì?”
“Tối qua đó.”
Đào Tinh lớn tiếng nói: “Tệ vô cùng.”
Tiểu Trương vẫn không dừng bước: “Thật không?”
Hắn suy nghĩ một lúc, nói: “Hay là mình thử lại lần nữa nhé?”
Đào Tinh hoảng sợ, lúc này mới phát hiện mình bị Tiểu Trương dẫn vào cái khu cây cối um tùm lần trước. Bây giờ là ban ngày nên không có người, Tiểu Trương thấy cậu căng thẳng, an ủi cậu: “Không ai thấy đâu.”
“Mình không sợ bị người khác thấy!” Đào Tinh nghiến răng gằn từng chữ: “Cậu bị bệnh đấy à? Lừa mình vào tròng nhỉ?”
“Mình không lừa cậu, mình đang rất nghiêm túc đấy.” Tiểu Trương nói: “Bây giờ mình hỏi cậu một câu thật lòng, là cậu có muốn thử một lần nữa hay không.”
Hắn đẩy Đào Tinh đến chòi nghỉ mát cách đó mấy bước chân, giọng nói mê hoặc lòng người: “Thoải mái lắm.”
Thấy Đào Tinh không thốt nên lời, Tiểu Trương dùng tay che mắt cậu lại: “Cậu có thể nghĩ người trước mặt cậu không phải là mình.”
“Không phải cậu còn đáng sợ hơn đó!” Đào Tinh níu vạt áo Tiểu Trương: “Mình thật sự phải đi…”
Lời còn chưa dứt mà miệng đã bị chặn lại.
Đào Tinh chỉ cảm thấy một đôi môi ấm áp và mềm mại chạm vào môi mình, trong đầu kêu ong ong không biết phản ứng thế nào. Tiểu Trương bỏ bàn tay che mắt Đào Tinh ra rồi ghì chặt sau đầu cậu.
Một lúc lâu sau hai người mới tách ra, Đào Tinh không dám thở mạnh, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi môi còn ướt của Tiểu Trương.
“Thấy sao?” Tiểu Trương nhỏ giọng: “Cũng được mà đúng không.”
Đào Tinh lùi về sau hai bước, đột nhiên chân mềm nhũn ngã ngồi xuống mặt đất. Tiểu Trương không vội đỡ cậu lên mà chậm rãi ngồi xuống, vừa sờ tóc cậu vừa nói: “Bị hôn đến nhũn chân ra đấy à?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT