Máy lạnh vẫn để nhiệt độ thấp nhất.

Đào Tinh vẫn duy trì tư thế cuộn người rúc vào ngực Tiểu Trương, cậu buộc phải chừa một phần tỉnh táo để tránh bị hiện nguyên hình nên không dám ngủ.

Tiểu Trương chẳng buồn ngủ chút nào, nằm đơ ra như tượng gỗ, đếm trong đầu được ba mươi giây mới hắng giọng, nói: “Ngày mai cậu có về trường không?”

“Hả?”

“Mình hỏi cậu là mai cậu có về trường không.”

Đào Tinh không trả lời mà cọ vào người hắn, Tiểu Trương thả lỏng một chút, chưa kịp hỏi lại đã bị Đào Tinh quấn lấy như con bạch tuột, cậu áp mặt vào hõm cổ hắn, sát đến mức không còn kẽ hở. Tiểu Trương hơi ngượng, làm bộ giật tay ra một cách tượng trưng, “Làm gì vậy?”

Đào Tinh có vẻ rất đau đớn, cậu cố cho mình không thở dốc, đột nhiên quấn chăn ngồi dậy nhìn chằm chằm Tiểu Trương: “Nhiếp Tiểu Thiến đã chết chưa?”

“What?” Tiểu Trương không bắt kịp sóng não của cậu: “Nhiếp Tiểu Thiến là ma thì chết kiểu gì nữa?”

Đào Tinh vỗ đầu cái bộp, “Mình quên cô ta là ma…Vậy còn… Tỳ Bà Tinh, bả chết chưa?”

Tiểu Trương: “Chết… chết rồi.”

Đào Tinh nhìn hắn chằm chằm: “Tiểu Trương, cậu sẽ không giết mình chứ?”

“…” Tiểu Trong nhìn thẳng cậu, khẳng định: “Không giết.”

“Vậy thì tốt, mình yên tâm rồi.” Đào Tinh xáp tới gần cổ hắn, hỏi dò: “Mình muốn thương lượng với cậu một chuyện, được không?”

Tiểu Trương thấy nhộn nhạo trong người, vuốt đầu cậu: “Đương nhiên là được.”

“Mình có thể cắn cậu một cái chứ?” Đào Tinh thì thầm vào tai hắn: “Một cái thôi.”

Lúc này Đào Tinh rất sợ, cậu không biết tại sao mình lại có ý nghĩ này, vì cậu biết chỉ có quỷ mới thích uống máu, không phải bọn yêu quái như Nhiếp Tiểu Thiến đều hút dương khí của đàn ông hay sao. Xen lẫn giữa sự hoảng sợ, Đào Tinh vẫn thấy mình còn chút may mắn, lỡ như cậu không kiềm chế được bản thân biến thành Nhiếp Tiểu Thiến, chắc chắn Tiểu Trương sẽ chết ngay tại chỗ chứ chẳng cách nào sống nỗi.

Tiểu Trương thầm nghĩ Đào Tinh sao lại bạo gan đến vậy, tuy hắn rất ngượng ngùng nhưng không thể từ chối, vì dù sao hắn cũng rất chờ mong, thế là Tiểu Trương giả vờ đứng đắn nói: “Vậy… cậu cắn nhẹ chút nhé… Cái đậu má!”

Bả vai hắn đau điếng.

“Cậu lên cơn đấy à!” Tiểu Trương đưa tay đẩy Đào Tinh ra, nào ngờ thấy cậu đang run lẩy bẩy, Tiểu Trương đành thở dài, cố gắng ngồi dậy. Cũng may mấy giây sau Đào Tinh đã tự ngẩng đầu lên, liếm khô vết máu dính trên môi, trông cậu có vẻ không giông bị điên nhưng lại thốt ra một câu nghi vấn: “Sao máu của cậu có mùi tanh?”

Tiểu Trương không biết hôm nay là ngày chó má gì, “Cậu cắn mình xong và đưa ra được kết luận này?”

Đào Tinh không nghĩ cảm giác uống máu sẽ như vậy, chắc là lúc nãy mình bị điên rồi, mình có nên đi khám tâm thần hay không nhỉ? Cậu suy nghĩ một hồi, giọng nói bất an: “Đúng là như vậy.”

Tiểu Trương rút tờ khăn giấy đắp lên vai, lòng đầy nghi hoặc nhìn thẳng vào mắt cậu: “Rốt cuộc cậu bị bệnh gì, mình thấy hôm nay cậu có vẻ không được bình thường đấy.”

Đào Tinh thót tim, nói mà không kịp suy nghĩ: “Trong phim hay diễn như vậy mà…”

_________

Chú thích cho bạn nào chưa biết:
  • Nhiếp Tiểu Thiến: Nhân vật ma trong Thiến nữ u hồn
  • Tỳ bà tinh: Yêu quái trong Tây du ký
  • Mấy chương trước có đoạn Đào Tinh đọc Kim bình mai, thì đây là cuốn tiểu thuyết cũng thuộc hàng kinh điển của Trung Quốc có chứa nhiều yếu tốt về sex.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play