Trên đường trở về, Từ Trì vẫn luôn trầm mặc, không đúng, phải nói là từ lúc hắn và Lương Nhược Vi kết thúc cuộc nói chuyện, hắn liền bắt đầu trở nên trầm mặc, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh, cũng không nói lời nào, đôi mắt thâm thúy nhìn ngoài cửa sổ, bộ dáng tâm sự nặng nề, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Đương nhiên Diệp Vi biết Từ Trì suy nghĩ cái gì, lúc này trừ bỏ nghĩ đến Lương Nhược Vi còn có thể nghĩ đến cái gì? Đại khái cũng biết Lương Nhược Vi có thể khiến Từ Trì lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt này, cô quan tâm không đi quấy rầy hắn, để hắn có đầy đủ không gian suy nghĩ nhớ về nữ chủ, nhớ tới hạnh phúc tốt đẹp bọn họ đã từng, nhớ tới bọn họ làm bạn cùng nhau đi tới tình nghĩa thâm hậu!

Sau đó hắn liền sẽ phát hiện bản thân vẫn luyến tiếc từ bỏ nữ chủ như cũ, phát hiện trong lòng bản thân vẫn yêu nữ chủ như cũ……

Hơn nữa nữ chủ cũng chân thành xin lỗi cầu xin hắn tha thứ như vậy, ý muốn hợp lại rõ ràng như vậy, chỉ hy vọng hắn có thể mau mau nghĩ thông suốt, sớm ngày cùng nữ chủ nối lại tình xưa đi.

Từ Trì đột nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía Diệp Vi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, hắn nhìn cô một cái, Diệp Vi bị nhìn đến chớp chớp mắt: “A Trì, làm sao vậy?”

Từ Trì lắc đầu nói: “Không có gì.”

Diệp Vi nhìn hắn cười, cô tươi cười xinh đẹp, thoạt nhìn đơn đơn thuần thuần.

Từ Trì vẫn luôn biết Diệp Vi là một cô gái tốt, tính tình cô ôn nhu, cũng không dễ dàng phát giận, ôn ôn nhu nhu, cô ở bên cạnh hắn lâu như vậy, hắn cũng chưa từng thấy cô khó chịu với ai, ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng chưa từng. Cho dù có thời điểm hắn chọc cô tức giận, cô cũng rất ít khi cáu kỉnh với hắn, chỉ nhìn hắn, không khóc không nháo, nghiêm túc hỏi hắn vì sao.

Cô cái gì cũng tốt, chỉ là quá đơn thuần, bất kể hắn nói cái gì, cô cũng dễ dàng tin tưởng.

Hắn cũng từng hỏi qua cô, vì sao không tức giận? Vì sao tức giận cũng không phát hỏa?

Diệp Vi nói, cô là người hiểu được lý lẽ, cãi nhau lại không thể giải quyết vấn đề, hiểu cho nhau mới tốt.

Diệp Vi còn nói, cô trưởng thành, là người trưởng thành rồi, cô hiểu chuyện, cáu kỉnh là chuyện con nít mới làm.

Tựa như hôm nay, cô nhìn thấy Lương Nhược Vi ôm hắn, rõ ràng người ở bên ngoài nhìn là trường hợp cực kỳ không bình thường, nhưng chỉ vài câu giải thích đơn giản, ngay cả một chút nghi ngờ cô cũng không có liền tin, cô chưa bao giờ nghi ngờ ý định của hắn, cũng không có nghĩ tới Lương Nhược Vi có phải giả bộ hay không, cô quá dễ dàng tin người khác, thậm chí còn đang lo lắng hắn không tha thứ cho Lương Nhược Vi, Lương Nhược Vi sẽ rất khổ sở, cô thật sự thật lòng hy vọng hắn có thể cùng Lương Nhược Vi hòa hảo như lúc ban đầu.

Nhưng cô càng như vậy, hắn lại càng cảm thấy áy náy, dù sao hắn ngay từ đầu, trong lòng cũng mang ý xấu.

Hắn chú ý tới Diệp Vi, không phải bởi vì cô ngoài ý muốn đụng vào xe hắn, cũng không phải cái gọi là nhất kiến chung tình, duyên phận trời cho, mà là bởi vì cô và Lương Nhược Vi quá giống, đặc biệt là bộ dáng mi mắt cong cong khi cô cười rộ lên, khiến hắn nghĩ lầm thấy được Lương Nhược Vi đã từng đứng ở trước mặt hắn, hắn từ trên người Diệp Vi thấy được bóng dáng của Lương Nhược Vi. Cho nên hắn đưa danh thiếp cho cô, cho nên mới có những lần liên tiếp gặp mặt sau này.

Không thể phủ nhận, bởi vì còn nhớ Lương Nhược Vi, bởi vì không thể quên Lương Nhược Vi, hắn mới có thể khát vọng nhìn thấy Diệp Vi lớn lên tương tự với Lương Nhược Vi, sau đó đem cô lưu lại bên cạnh.

Nhưng mà thời gian dài ở chung lâu như vậy, hắn cũng rõ ràng nhận thức được, Diệp Vi trừ bỏ lớn lên cùng Lương Nhược Vi có chút tương tự ở ngoài, các cô là hai người hoàn toàn khác biệt, các cô tính cách không giống, yêu thích không giống, tư duy ý tưởng cũng không giống…… Hắn không thể lại đem Diệp Vi coi như Lương Nhược Vi, như vậy đối với Diệp Vi mà nói quá không công bằng.

Chính là mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của Diệp Vi tin tưởng nhìn hắn, hắn liền cái gì cũng không nói ra được, hắn không biết Diệp Vi biết sự thật sẽ có phản ứng gì, trách móc hắn? Oán hận hắn? Vĩnh viễn không tha thứ cho hắn?

Đương nhiên bất kể Diệp Vi thế nào, hắn đều không có một lời oán hận, dù sao cũng là hắn đã làm sai trước.

Mấy ngày kế tiếp, hắn đều nhận được tin nhắn Lương Nhược Vi gửi đến, cô ta cũng từng hẹn gặp mặt hắn, nhưng mà hắn đều từ chối, lời hắn nói ở buổi tối ngày đó tất cả cũng không phải đều là lời khi hắn tức giận, thật sự là hắn cảm thấy, hắn và Lương Nhược Vi đã kết thúc.

“Đừng tìm tôi nữa, tôi sẽ không đi, bởi vì giữa chúng ta thật sự không có gì đáng nói.”

Âm thanh của cô ta nghe được rất bi thương: “Ngay cả làm bạn với em anh cũng không muốn sao?”

Hắn trầm mặc một lát, lạnh nhạt nói: “Nếu cô cứ khăng khăng.”

“…… A Trì, anh nói với em những lời này, là một chút cũng không quan tâm em có thể đau khổ hay không đi?”

“……” Hắn không nói gì.

Lần này sau khi cúp điện thoại, có một đoạn thời gian rất dài Lương Nhược Vi không còn đi tìm hắn nữa, có lẽ thật sự là hắn khiến cô ta thương tâm tuyệt vọng.

Nhưng mà hắn vẫn gặp qua cô ta vài lần, cái vòng này vốn rất nhỏ, mà hắn và cô còn có người bạn chung là Tào Hằng, có mấy lần Tào Hằng tổ chức gọi cho hắn đi ăn, thời điểm hắn đến, luôn có thể nhìn thấy Lương Nhược Vi.

Cô ta không có thất lễ giống như lúc trước vậy, cũng không có lại một mình tìm hắn nói chuyện, cô ta an an tĩnh tĩnh ngồi ở chỗ đó, tươi cười đầy mặt cùng người khác nói chuyện trời đất, giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra, nhìn thấy hắn cũng chỉ cười gật gật đầu với hắn, hoặc là gọi hắn một tiếng: “A Trì.”

Nhưng hắn có thể từ đáy mắt của cô ta thấy mất mát và khổ sở cô ta che đấu, cái này khiến trong lòng hắn không khỏi cũng có chút hụt hẫng.

Hắn cùng Lương Nhược Vi quen biết lâu lắm rồi, từ nhỏ đến lớn hắn đều theo đuôi cô ta, là tiểu tuỳ tùng của cô ta, bảo vệ cô ta sớm đã thành thói quen của hắn, chăm sóc cô ta, cái này rất khó để thay đổi, trong lòng hắn tự nhiên không có khả năng không có cảm giác.

Kể từ đó, hắn tự nhiên giảm bớt thời gian đi qua chỗ Tào Hằng.

Rất nhiều lần Lương Nhược Vi không thấy được Từ Trì, nhịn không được đi hỏi Tào Hằng, Tào Hằng vẻ mặt khó xử nhìn cô ta, tựa như cái gì cũng không cần phải nói, Lương Nhược Vi liền biết là Từ Trì đang cố ý né tránh cô ta.

Cô ta suýt nữa tức giận đến ngất đi, cô ta không nghĩ tới Từ Trì vì tránh mặt cô ta, vậy mà có thể tới tình trạng như thế, vậy mà ngay cả Tào Hằng hắn cũng có thể trốn tránh!

“Chị, nếu không chị suy nghĩ biện pháp khác?”

“A Trì trốn tránh không gặp chị, chị có thể có biện pháp nào? Chị thật sự phải đi đổ cửa nhà hắn sao? Như vậy chị thành cái gì?”

“Vậy làm sao bây giờ a?”

“……”

Lương Nhược Vi nhíu mày lại liền chưa từng buông xuống, cô ta hiểu rõ Từ Trì, biết con người hắn lạnh lùng đồng thời, còn cực kỳ cố chấp, một khi hắn nhận định chuyện gì, sẽ rất khó thay đổi ―― rất khó, không có nghĩa là không thể.

Chút thất bại nhỏ này không có khả năng khiến cô ta từ bỏ Từ Trì.

Nói nữa, hắn càng trốn tránh cô ta, đã nói lên hắn vẫn còn để ý đến cô ta, nếu với hắn mà nói cô ta đã là một người râu ria, hắn cần gì phải trốn tránh không gặp cô ta chứ?

Hơn nữa trong khoảng thời gian cô ta trọng sinh trở về này, cũng không nhàn rỗi, cô ta không chỉ bận về việc của Từ Trì, mặt khác còn có công ty của ba cô ta, vì để bắt được nội ứng bán công ty lúc trước, cô ta không muốn lại trải qua chuyện phá sản, cũng không muốn để ba mẹ cô ta tuổi già còn phải trải qua rung chuyển như vậy.

Do còn nhớ rõ thời điểm lúc trước công ty mới xảy ra chuyện, bởi vì chuyện này đột nhiên xảy ra, lúc ấy ba của cô ta đã tức đến mức não tụ huyết rồi nhập viện, tình huống mười phần nghiêm trọng, cuối cùng rất có thể sẽ biến thành người thực vật, mẹ cô ta làm quý phụ nhân mấy chục năm, chỉ biết cắm hoa đi dạo phố chơi mạt chược, chuyện của công ty căn bản là không giúp được gì, cô ta và anh cô ta ngược lại phải nghĩ cách ngăn cơn sóng dữ, đáng tiếc cũng là hữu tâm vô lực, nếu không phải Từ Trì kịp thời ra tay, nhà họ Lương bọn họ chỉ sợ sẽ hoàn toàn xong đời.

Chuyện của công ty chỉ cần sớm phòng bị sẽ không xảy ra, chỉ là Từ Trì bên kia, làm cô ta không biết nên xuống tay như thế nào.

Hôm nay, Tào Hằng đột nhiên gọi điện thoại tới cho cô ta, lúc này cô ta đang vội ở công ty, nghe Tào Hằng nói: “Buổi tối nhóm em có một bữa tiệc, A Trì muốn tới……”

Lương Nhược Vi vui vẻ, từ sau lần trước, nhóm Tào Hằng mời Từ Trì cũng chưa từng xuất hiện, hiện tại lại đồng ý tới đó, là bởi vì hắn nhớ cô ta đi……

Cô ta nói: “Ừm, chị cũng tới.”

Tào Hằng nói: “Chị, chị đừng kích động đến quá sớm, tới không chỉ có A Trì, còn có Diệp Vi. Diệp Vi được nghỉ hè, trong khoảng thời gian này cô ấy vẫn luôn bận thi cử, lúc này vừa mới thi xong, cho nên nói muốn cùng nhau ăn một bữa cơm, chúc mừng một chút.”

…… Cho nên Từ Trì sẽ đến, hoàn toàn là bởi vì Diệp Vi?

Lương Nhược Vi tươi cười phai nhạt vài phần: “Chị đã biết.”

Tào Hằng: “……”

Tào Hằng nói: “Chị, bằng không thì chị từ bỏ đi……”

“A Hằng!” Lương Nhược Vi nói, “Em có phải không muốn giúp chị hay không?”

“Em không phải không muốn giúp chị……”

“Nếu như không phải, cũng đừng nói loại lời nói ủ rũ này, hơn nữa bây giờ đây không phải vấn đề chị có tính hay không.”

“Đó là vấn đề gì?”

“Chị cùng A Trì đều còn yêu đối phương, em là bạn của bọn chị, em cũng muốn bọn chị có thể hạnh phúc đúng không?”

“……”

Trong lúc nhất thời Tào Hằng cũng không biết nói làm sao, bởi vì hắn ta không thể nói Từ Trì đã không còn thích Lương Nhược Vi, bởi vì Từ Trì rõ ràng nhớ mãi không quên với Lương Nhược Vi, mà Lương Nhược Vi càng rõ ràng biểu hiện ra cô ta muốn cùng Từ Trì bắt đầu một lần nữa.

Hai người đó……

Ai, chuyện này nên gọi là gì đây?

……

Thời điểm tới buổi tối, Tào Hằng vừa thấy Diệp Vi đến, đã bị đơn thuần vui vẻ trên mặt của cô làm cho căng thẳng, cùng với cái loại ánh mắt nhìn thấy “Bạn tốt tri kỉ” này làm cho hắn ta có cảm giác hụt hẫng, trong lòng hắn ta hổ thẹn a.

“Anh Tào Hằng, đã lâu không gặp, gần đây anh có khoẻ không? Công việc vẫn thuận lợi chứ?” Đối với đồng nghiệp của mình Diệp Vi vẫn luôn rất nhiệt tình, “…… Hình như không quá tốt a, nhìn xem trên khoé mắt còn nhiều hơn hai nếp nhăn!”

Tào Hằng không tự chủ được sờ sờ đôi mắt, cả kinh nói: “Không phải chứ? Tôi có nếp nhăn? Tôi mới 25 a!”

Diệp Vi tràn đầy đồng tình gật gật đầu: “Đúng rồi, công việc khẳng định rất vất vả đi.”

Diệp Vi rất là hiểu cho Tào Hằng, dù sao cũng mắc kẹt giữa nam chủ và nữ chủ, thời gian qua khẳng định không dễ chịu, lại nói cô bây giờ còn có thể xuất hiện ở đây, đã nói lên vị đồng nghiệp này làm việc không đúng chỗ, công việc hắn ta không đúng chỗ, vậy chứng tỏ công việc khẳng định càng vất vả.

Cũng là không dễ dàng a.

Cô rất là đồng tình nhìn hắn ta, ở trong lòng vì hắn ta nói câu cố lên.

Tào Hằng cũng sắp khóc, làm một đứa nhà giàu lưu manh, mỗi ngày chỉ biết ăn uống vui đùa, hắn ta vất vả gì a? Này cũng phải trách Từ Trì! Nếu không phải vì sốt ruột về những chuyện của Từ Trì, hắn ta sẽ sầu ra nếp nhăn sao?

Hắn ta trừng mắt nhìn mắt Từ Trì, Từ Trì vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hắn ta.

Tào Hằng: “……”

Tào Hằng: “Được rồi được rồi, đi thôi, chúng ta đi vào ăn cơm, Diệp Vi, vì chúc mừng cô nghỉ, tôi cũng mở vài bình rượu đỏ, chút nữa cô cũng nhất định phải uống một chén.”

Diệp Vi chờ mong nói: “Được nha.”

Đoàn người cùng đi đến phòng ăn, lúc này người tới không chỉ có Diệp Vi và Từ Trì, mặt khác còn có mấy anh em tốt chơi thân với Tào Hằng đến, Lương Nhược Vi ngồi ở giữa một đoàn người, cô ta cúi đầu nhìn di động, thấy bọn họ tiến vào, cô ta mới ngẩng đầu lên, lễ phép cười cười, xem như chào hỏi.

Diệp Vi nhìn thấy Lương Nhược Vi còn rất vui vẻ: “Chị Nhược Vi, đã lâu không gặp.”

Lương Nhược Vi cười cười nói: “Đã lâu không gặp.”

Cô ta không dấu vết mắt nhìn Từ Trì, phát hiện từ sau khi tiến vào, Từ Trì cũng chưa từng cô ta.

Cô ta thu hồi ánh mắt, cũng không nhìn nữa.

Tròng mắt Tào Hằng xoay chuyển, nhìn nhìn vẻ mặt lạnh nhạt Từ Trì, nhìn nhìn Lương Nhược Vi tâm sự nặng nề, lại nhìn nhìn Diệp Vi đơn thuần vui vẻ cái gì cũng không biết, hắn ta đau đầu nhắm hai mắt lại, yên lặng hướng lên trời cầu nguyện, chỉ hy vọng ông trời có thể cho bọn họ bình bình an an ăn xong bữa cơm chiều này……

Đương nhiên cuối cùng vẫn là xảy ra chuyện rồi.

Chuyện vẫn là xảy ra ở trên người Lương Nhược Vi và Từ Trì.

Lúc đó Lương Nhược Vi đi ra ngoài nhận điện thoại, mà Từ Trì vừa từ toilet trở về, hai người ở hành lang oan gia ngõ hẹp gặp nhau.

Lương Nhược Vi cười khổ một chút: “A Trì, anh không cần trốn tránh em như vậy, em không phải không biết xấu hổ như vậy, chết cũng quấn quít anh không buông.”

Từ Trì nhìn cô ta: “Ừm.”

Lương Nhược Vi có chút khổ sở, tuy rằng cô ta nói với bản thân có thể một lần nữa đối mặt tất cả, có thể có cơ hội vãn hồi Từ Trì, đã là cục diện tốt nhất, nhưng cô ta vẫn cứ sẽ không nhìn được khổ sở, cái loại cảm giác vô lực này, giống như bất kể cô ta làm cái gì, cũng không thể khiến Từ Trì hồi tâm chuyển ý.

Lương Nhược Vi nói: “A Trì, em hỏi anh một vấn đề cuối cùng đi.”

Từ Trì nhíu nhíu mày, nói: “Cô muốn hỏi cái gì?”

Lương Nhược Vi gắt gao nhìn chằm chằm hắn, nghiêm túc nói: “Từ Trì, anh thích Diệp Vi sao? Không cần gạt em, em hy vọng anh có thể nghiêm túc nói cho em, anh thích Diệp Vi sao? Anh cùng Diệp Vi ở bên nhau, là bởi vì thật sự thích cô ấy sao?”

Thích Diệp Vi sao? Lông mày Từ Trì nhíu chặt, hắn nhìn Lương Nhược Vi, lạnh lùng nói: “Cái này có liên quan gì đến cô?”

Lương Nhược Vi nói trắng ra: “Vì sao không liên quan chứ? A Trì, lúc trước chúng ta chia tay là bất đắc dĩ, em tìm anh nhiều lần như vậy, nói nhiều như vậy, mục đích là gì anh sẽ không biết sao? Anh thông minh như vậy không phải sao. Lại nói em về nước sớm hơn, mục đích chủ yếu chính là tìm anh, nếu anh thật sự thích Diệp Vi, em sẽ chúc phúc anh, nhưng nếu không phải thì sao?”

“Vì sao anh cùng Diệp Vi ở bên nhau? Anh cho rằng em không nhìn ra được sao? Cô ấy giống em như vậy, ngay cả quà tặng mà anh mua cho cô ấy, những cái trang sức hình giọt nước mắt đó, cách cô ấy ăn mặc, thậm chí là thứ cô ấy yêu thích……Chỗ nào không giống em chứ?”

“Anh dám nói anh, anh là thật sự thích Diệp Vi sao?”

Từ Trì không dám, bởi vì hắn từ lúc bắt đầu, tâm đối với Diệp Vi liền không phải chân thành.

“Cô nói những điều này có ý nghĩa gì? Bất kể tôi đối xử với Diệp Vi như thế nào, bất kể giữa tôi và Diệp Vi có tình cảm ra sao, đó đều là chuyện của chúng tôi.”

Lương Nhược Vi cắn cắn môi, cô ta không nghĩ đến đã tới tình trạng này rồi, Từ Trì vậy mà còn nói như vậy: “A Trì, anh cho rằng nói như vậy là có thể phủ nhận sự thật anh không thích Diệp Vi sao? Bất kể anh phủ nhận như thế nào, người anh thích, đều là em. Mà em cũng thích anh, em xuất ngoại ba năm, chưa từng quên anh, em trở về sớm hơn, cũng là vì anh a……”

Từ Trì rất ít khi nghe được Lương Nhược Vi nói thích hắn, ngay cả lúc trước hắn thổ lộ với cô ta, cô ta cũng chưa nói thích hắn, chỉ là nhận lấy vòng cổ hắn đưa, sau đó bọn họ liền ở bên nhau. Cho dù thời gian về sau bên nhau, dường như hắn cũng chưa bao giờ nghe thấy Lương Nhược Vi nói thích hắn linh tinh này nọ.

Ánh mắt hắn không tự chủ được nhìn vào sợi dây chuyền đeo trên cổ Lương Nhược Vi, Lương Nhược Vi cũng vuốt vòng cổ, cô ta nhớ tới trước kia, có chút hoài niệm lại có chút chờ mong nói: “A Trì, anh đã nói, cái này là chìa khóa, là chìa khoá mang em gần đến thế giới của anh, trên đời này chỉ có một chiếc. Hiện tại chìa khóa còn ở trong tay em, lời hứa của anh, còn giữ lời sao?”

Từ Trì không khỏi cũng nhớ tới trước kia, hắn đưa vòng cổ này cho Lương Nhược Vi, quả thật cũng nói qua lời nói giống như vậy, lúc ấy……

Lúc ấy thật sự là hắn muốn cùng Lương Nhược Vi sống cả đời, nhưng ngay lúc đó làm sao hắn sẽ nghĩ đến hắn và Lương Nhược Vi sẽ đi đến tình trạng ngày hôm nay?

Trong lúc nhất thời hắn có chút hoảng hốt, Lương Nhược Vi nhìn Từ Trì như vậy, không khỏi cũng có chút khẩn trương lên, cô ta hy vọng Từ Trì nhớ tới thời gian lúc trước bọn họ ở bên nhau, cô ta hy vọng Từ Trì có thể hồi tâm chuyển ý……

Ai ngờ đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên từ bên cạnh xông ra.

“A Trì, chị Nhược Vi, hai người đang nói gì vậy?”

Lương Nhược Vi đột nhiên quay đầu nhìn lại, xác thật Diệp Vi không biết khi nào xuất hiện, sắc mặt cô tái nhợt, vẻ mặt bộ dáng khiếp sợ!

Mà bên cạnh Diệp Vi còn có Tào Hằng đang đứng lấy tay che trán, vẻ mặt tuyệt vọng.

Trong lòng Từ Trì cũng cả kinh, hắn quay đầu liền thấy Diệp Vi mở to hai mắt nhìn hắn, trong mắt tràn đầy không dám tin tưởng.

Tuy rằng hắn biết bản thân nói dối sẽ không giấu được bao lâu, sau khi Lương Nhược Vi trở về, lời nói dối của hắn cũng không thể nào tiếp tục, Diệp Vi sớm hay muộn cũng sẽ phát hiện sự thật, chỉ là thời điểm Diệp Vi chân chính phát hiện, trong lòng hắn không phải đã sớm làm tốt tính toán bình tĩnh, mà là hoảng loạn.

Không sai, hoảng loạn.

Cả người hắn cứng đờ, “Em đều nghe được?”

Diệp Vi bình tĩnh nhìn hắn, lại nhìn Lương Nhược Vi, sau đó cô sờ mặt bản thân, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Khó trách em nhìn thấy chị Nhược Vi, liền có một loại cảm giác thân thiết không hiểu được, thật giống như chúng tôi đời trước có quen biết nhau, thì ra là bởi vì chúng tôi lớn lên vốn dĩ có vài phần tương tự sao?”

Tuy rằng Lương Nhược Vi đã sớm chuẩn bị tốt muốn đem cướp Từ Trì về, nhưng mà cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải loại tình huống này, cô ta phản xạ có điều kiện nhìn phía Từ Trì, “Thật xin lỗi Diệp Vi, chúng tôi không phải cố ý tổn thương cô……”

Diệp Vi chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Tôi biết, hai người khẳng định không phải cố ý, rốt cuộc các người hiện tại một người làm tiểu tam chen chân vào chuyện tình cảm của người khác, một người có bạn gái lại đang liên lụy không rõ với bạn gái cũ, còn cô phụ sự tin tưởng của tôi……”

Lương Nhược Vi: “……??” Mắng cô ta là tiểu tam?

Từ Trì: “……”

Diệp Vi: “Nhưng tôi có thể hiểu được, hai người yên tâm, bởi vì tôi biết, không có người đứng đắn nào nguyện ý làm loại người cặn bã này! Hai người khẳng định không phải cố ý!”

Lương Nhược Vi cắn răng:…… Mắng ai không đứng đắn??

Từ Trì:……

Tào Hằng:…… Tuyệt vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play