Lần này Trương Khả Hân về nước vốn là muốn nhìn Diệp Vi bị chê cười, nào nghĩ đến chê cười không nhìn thấy được, bản thân còn bị Diệp Vi tính kế trước, ở trước mặt Chung Thận mất hết thể diện, cái này làm cho cô ta ý thức sâu sắc được rằng, đã lâu không nhìn thấy, Diệp Vi đã không phải là Diệp Vi trước kia, hiện tại Diệp Vi là người tâm cơ cực kỳ thâm trầm là đồ kỹ nữ đầy tâm cơ!
Nghĩ đến dáng vẻ đắc ý của Diệp Vi cô ta liền tức giận, không được, cô ta không thể để cho Diệp Vi đắc ý.
Trái lo phải nghĩ, hiện tại người duy nhất có thể chống lại Diệp Vi, chính là vị không biết cái gì gọi là Thẩm Oánh Oánh ―― tuy rằng không muốn thừa nhận cô ta với Chung Thận gần giống như chỉ là một người xa lạ, nhưng sự thật quả thật như thế, bất kể cô ta làm cái gì, Chung Thận cũng sẽ không liếc nhìn cô ta nhiều hơn một cái, Chung Thận đối với cô ta là người có thể có có thể không. Bằng không cô ta xuất ngoại lâu như vậy, làm sao có thể không nhận được một câu hỏi thăm của Chung Thận đi?
Nghĩ như vậy, dường như là không do dự, Trương Khả Hân đi tìm Thẩm Oánh Oánh.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè, chỉ cần các cô hợp tác, đối phó với một Diệp Vi thì thừa sức.
Hiện giờ hai người đang ngồi ở một quán cà phê bên ngoài tòa nhà Chung thị, nhưng cô ta không nghĩ tới vẻ mặt Thẩm Oánh Oánh lại có thể chính trực từ chối cô ta.
Trương Khả Hân cũng chấn kinh rồi: “Vì sao? Diệp Vi đối với cô như vậy cô không muốn báo thù sao? Chẳng lẽ cô không muốn có được Chung Thận sao? Chỉ cần cô nghe tôi, tin tưởng tôi, tôi có thể làm cho giấc mộng của cô trở thành sự thật.”
Thẩm Oánh Oánh nói: “Những cái đó cũng đã qua rồi, hiện tại tôi chỉ muốn làm việc thật tốt, huống chi giữa tôi và Chung Thận thật sự không có gì.”
“Ha hả.” Trương Khả Hân cười lạnh nói, “Cô có thể gạt được người khác nhưng lại không lừa được tôi, khi nhắc tới Chung Thận ánh mắt của cô đã nói cho tôi biết, cô yêu hắn. Đừng nóng vội phủ nhận, Chung Thận là người đàn ông xuất sắc như vậy, yêu hắn không phải rất bình thường sao?”
Thẩm Oánh Oánh bị nhìn thấu tâm tư, có chút tức giận, cô ta đứng lên: “Xin lỗi, tôi phải đi về làm việc.”
Trương Khả Hân đứng lên đi theo, đuổi theo nói: “Thẩm Oánh Oánh, có chuyện này khả năng là cô không biết, nhưng tôi nhất định phải nói cho cô, đối Chung Thận cô rất đặc biệt, cô là người bạn nữ giới duy nhất mà hắn thừa nhận, càng có thể là trừ công việc ở ngoài của hắn, là người phụ nữ duy nhất hắn sẽ chủ động tiếp xúc. Hắn đi tới nơi cô làm việc tìm cô, tuyệt đối là lần đầu tiên trong đời hắn, tôi, Diệp Vi, bất kể kẻ nào cũng không được đối xử như vậy, Diệp Vi bởi vì biết rõ điểm này, mới có thể sợ hãi cô cướp Chung Thận đi như vậy. Nếu không phải hắn đã có hôn ước, có lẽ các người……”
Thẩm Oánh Oánh kinh nghi bất định (*), nghi ngờ nói: “Vì sao cô lại nói với tôi những cái đó?”
(*) Kinh nghi bất định - 驚疑不定: Thần kinh suy nhược. Cũng có nghĩa là tim đập không bình thường
“Vì sao? Đương nhiên là bởi vì tôi không vừa mắt Diệp Vi! Hừ, người phụ nữ này thật sự rất giảo hoạt, đừng thấy hiện tại cô ta nói cái gì giải trừ hôn ước, muốn thành toàn cho cô với Chung Thận, cái đó chỉ qua là dấu tai mắt người khác, lấy lui để tiến, những việc làm cô ta làm lúc trước chẳng qua chỉ để giải vây mà thôi, cô với Chung Thận đều bị cô ta lừa!”
Thẩm Oánh Oánh trầm mặc nói: “Ngay cả khi nói như vậy, cũng không có quan hệ với tôi, tôi sẽ không thay đổi chủ ý, về sau cô đừng đến tìm tôi nữa.”
Cô ta cũng không quay đầu lại, bước nhanh rời đi.
Trương Khả Hân thực hiện được ý đồ cười cười, Thẩm Oánh Oánh thích Chung Thận cô ta sẽ không nhìn lầm, cô ta cũng không tin nghe cô ta nói những lời này mà Thẩm Oánh Oánh còn có thể bình tĩnh, đến lúc đó, cũng không tin Diệp Vi còn có thể đắc ý.
Quả nhiên khi Thẩm Oánh Oánh trở lại công ty không có bình tĩnh như lúc trước, cô ta sẽ luôn không nhịn được nhớ tới lời Trương Khả Hân nói, nhớ tới từng li từng tí lúc cô ta ở chung với Chung Thận, cô ta đối với Chung Thận mà nói, thật sự là đặc biệt sao? Đúng không, người giống như hắn, vậy mà sẽ tới nơi cô ta làm việc tìm cô ta, việc này đã ngoài dự đoán của mọi người.
Ngay cả khi như vậy mà muốn cô ta đi tìm Chung Thận, cô ta lại có chút do dự.
Hơn nữa gần đây ánh mắt của mọi người ở trong công ty nhìn cô ta cũng là lạ, luôn là sẽ sau lưng cô ta lặng lẽ nói cái gì đó, tuy rằng không đến mức làm cô ta khó xử ngay trước mặt, nhưng dáng vẻ kia cũng đủ làm cô ta khó chịu.
Cứ như vậy do dự hai ngày, cô ta vẫn là ở thời điểm nghỉ trưa, không tự chủ được đi tới sân thượng, nói đến cũng khéo, cô ta vốn dĩ không ôm hy vọng, đáng kinh ngạc là, vậy mà Chung Thận thật sự ở đó.
Người đàn ông to lớn đứng đó quay lưng về phía cô ta, bóng dáng yên lặng thoạt nhìn vừa vắng vẻ lại lạnh nhạt, dường như hắn nghe được tiếng bước chân, cau mày quay đầu lại nhìn, thấy là cô ta, lại thu hồi ánh mắt.
Thẩm Oánh Oánh có chút vui vẻ, đi về trước đứng ở bên cạnh người Chung Thận, nói: “Chung Thận, cảm ơn anh đã không bỏ rơi em, quả thật em không nên tùy hứng như vậy, cho nên em trở lại làm việc.”
Chung Thận nói: “Làm việc cho tốt.”
Thẩm Oánh Oánh vỗ ngực bảo đảm: “Lần này anh yên tâm, em nhất định sẽ làm việc thật tốt, không phụ sự kỳ vọng của lãnh đạo.”
Chung Thận ừ một tiếng.
Lúc này Diệp Vi còn đang ở nhà, Ngụy Phượng Quỳnh sợ đêm dài lắm mộng, muốn chạy nhanh đem ngày kết hôn quyết định, cho nên mời nhà thiết kế nổi tiếng trong nước tới đây thiết kế áo cưới cho cô.
Diệp Vi làm đại tiểu thư ngang ngược xinh đẹp tùy hứng, cũng chỉ có thể tùy vào sự sắp xếp của Ngụy Phượng Quỳnh.
“Đúng rồi Vi Vi, con nói nhẫn cưới với trang sức cần dùng kết hôn con muốn đích thân thiết kế, thiết kế đến đâu rồi? Nắm chắc thời gian, bằng không hôn lễ tới rồi mà trang sức còn chưa làm ra thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó không dùng được thì con đừng khóc.”
Trang sức dùng để kết hôn nguyên chủ đã sớm thiết kế đến không sai biệt lắm, chỉ cần sửa bản thảo lần cuối cùng là thành.
Diệp Vi nói: “Yên tâm đi.” Không dùng được đó là khẳng định, bởi vì mật thám của cô gửi tin tức tới, nói Thẩm Oánh Oánh lại trở về Chung thị làm việc, không chỉ có như thế, Thẩm Oánh Oánh còn lại lần nữa gặp mặt với Chung Thận ở sân thượng. Nghe nói hai người vừa nói vừa cười, ước chừng nói chuyện với nhau lâu hơn mười phút.
Cũng không biết đầu óc Chung Thận đầu óc có phải bị lừa mất rồi hay không, như thế này vậy mà hắn còn nói hắn với Thẩm Oánh Oánh chỉ là bạn bè, quả nhiên là nam nữ chủ, ngay cả lý do phủ nhận cũng giống nhau như đúc.
Dương Di Văn còn hỏi cô, có cần tạo chút sóng gió hay không, giáo huấn cho Thẩm Oánh Oánh một chút, hồ ly tinh kia xem ra ai nhìn cũng ghét.
Đương nhiên, mặt khác đây cũng là cái giá.
Diệp Vi cảm thấy trước hết không nên nóng nảy, có thể cho nam nữ chủ phát triển từng cái cũng không muộn.
Đến lúc đó tình cảm của Chung Thận với nữ chủ sâu sắc, chỉ sợ sẽ chủ động tìm cô giải trừ hôn ước ―― nhưng mà ngày đó ở tiệc rượu Chung Thận mỏi cô khiêu vũ trước mặt mọi người phủ nhận tin đồn ly hôn vẫn làm cô rất là ngoài ý muốn, làm cô lại một lần nữa cho rằng công việc của bản thân có đường rẽ gì hay không?
Xong việc Diệp Vi cẩn thận nghĩ nghĩ, tiến độ cốt truyện cũng không kém a, sau khi nguyên chủ hãm hại Thẩm Oánh Oánh bị Chung Thận bắt được ngay tại chỗ, Chung Thận đối cách làm của cô cực kỳ không thích, mà quả thật cô cũng bởi vì lúng túng với sợ hãi mà ngừng nghỉ một đoạn thời gian, không có tiếp tục làm.
Vì cứu chữa hình tượng của cô ở trong lòng Chung Thận, cũng nói với hắn là do cô quá sợ hãi mất đi hắn mới có thể làm những lời nói, những sự việc trái lương tâm đó, còn lừa Chung Thận nói cô sẽ nguyện ý thành toàn cho hắn vân vân để hắn thả lỏng cảnh giác, tranh thủ hắn đồng tình, sự việc giữa Chung Thận với Thẩm Oánh Oánh với tin đồn ly hôn cũng là ở thời điểm đó truyền ra.
Đột nhiên Diệp Vi cả kinh, chẳng lẽ là cô nói không đủ giả dối, quá thật tình thật lòng sao???
Dương Di Vănở đầu kia còn hỏi: “Còn xem tình huống a, cái này đã nhìn thật lâu, nếu Chung tổng thật sự bị hồ ly tinh kia câu đi rồi thì làm sao bây giờ?”
Diệp Vi hồi phục tinh thần lại, đừng nói, cô còn sợ không câu đi được đó: “Cô giúp tôi chú ý chặt chẽ hành động của Thẩm Oánh Oánh là được, tốt nhất có thể chụp được ảnh của bọn họ càng tốt, hiểu không?”
Dương Di Văn lập tức vỗ ngực miệng thì bày tỏ: “Đã hiểu, Diệp tiểu cô yên tâm, tôi đảm bảo chuyện này tôi sẽ làm ổn thỏa cho cô.”
Cô ta là xem điệp viên chiến tranh mà lớn lên, từ nhỏ đã có giấc mộng làm gián điệp, đáng tiếc giấc mộng của cô ta bị nhốt ở văn phòng, hiện giờ có cơ hội, đương nhiên muốn mở sở trường ra.
Cho nên cô ta không chỉ có giám sát Thẩm Oánh Oánh thật tốt, ngay cả khi cô ta vài lần thấy Thẩm Oánh Oánh ở sân thượng với Chung Thận đều ghi lại hẳn hoi, còn có ảnh chụp, vì muốn bày tỏ đối với công việc này cô ta nhiệt tình yêu thương, ngay cả sau thời gian tan tầm cũng chưa buông tha, mặc dù Chung Thận đi ra ngoài thường xuyên có bảo tiêu che chở, cô ta không thể theo dõi, nhưng một Thẩm Oánh Oánh thì cô ta vẫn có thể.
(Editor: Đồng bọn bà Vi mong muốn…)
Hôm nay, lại khéo léo như vậy, cô ta chụp được ảnh Thẩm Oánh Oánh ra vào khách sạn với một người đàn ông, mấu chốt là cứ chỉ của hai người còn mười phần thân mật, kề vai sát cánh, vừa thấy liền biết là không đơn giản.
Dương Di Văn tự xưng là chụp được thứ tốt rồi, ngay lập tức đem chuyện này nói với Diệp Vi, Diệp Vi chuyển khoản cho cô ta cô ta mới đem ảnh chụp gửi qua, vẫn cực kỳ tỉ mỉ.
Thời điểm Diệp Vi nhìn thấy ảnh chụp còn vui vẻ một chút, cô biết, người đàn ông trong ảnh chụp này là người theo đuổi nữ chủ, là một vị phú nhị đại, đồng thời cũng là chất xúc tác cho tình cảm của nam nữ chủ, cũng coi như đồng nghiệp của cô đi.
Diệp Vi trực tiếp để Dương Di Văn phát ảnh chụp lên trên diễn đàn công ty Chung thị.
Trong khoảng thời gian này Thẩm Oánh Oánh ở công ty có thể nói là người có tiếng tăm rồi, ai không biết tình cảm của cô ta với Chung Thận không phải là đơn giản? Chung Thận thậm chí còn vì cô ta mà muốn giải trừ hôn ước với Diệp Vi, tuy rằng lúc sau lại làm sáng tỏ việc giải trừ hôn ước là giả, nhưng Thẩm Oánh Oánh thật sự cũng trêu chọc không ít hâm mộ ghen tị căm hận.
Lúc này ảnh chụp Thẩm Oánh Oánh với người đàn ông khác đang thân mật ra vào khách sạn tung ra, ngay lập tức khiến cho sóng to gió lớn!
Vốn dĩ là, nam nữ trưởng thành đi thuê phòng với nhau cũng không có gì, mấu chốt nhất chính là tin tức giữa Thẩm Oánh Oánh với Chung Thận ở công ty cũng không phải bí mật gì, hiện giờ ảnh chụp Thẩm Oánh Oánh thân mật với một người đàn ông khác phát ra, tự nhiên không thể không làm ta người nghĩ nhiều hơn.
“Nam chính này là ai? Là bạn trai của Thẩm Oánh Oánh sao?”
“Cũng nhau đi thuê phòng, không phải bạn trai thì quan hệ cũng là không đơn giản đi?”
“Không phải đâu, Thẩm Oánh Oánh có bạn trai mà còn câu dẫn Chung tổng là có ý gì? Cô ta cũng quá cái kia cái đó đó ấy.”
“Ai không biết Chung tổng có vị hôn thê a, Thẩm Oánh Oánh cô ta sẽ không biết sao? Cô ta biết rõ đi mà còn đi câu dẫn người như cũ đó, các cô cảm thấy cô ta có thể đơn thuần không?”
“Thật ghê tởm, không nghĩ tới Thẩm Oánh Oánh lại là loại người này, Chung tổng cũng bị cô ta lừa!”
“Diệp Vi mới thảm a, nghe nói cô ấy đuổi theo Chung tổng mười mấy năm, năm đó Chung gia xảy ra chuyện vẫn là Diệp gia ra tay giúp đỡ, mới làm nguy cơ của Chung gia trong khoảng thời gian ngắn có thể giải quyết, người ta thật vất vả mới đính hôn với Chung Thận, nào biết nửa đường nhảy ra một Thẩm Oánh Oánh? Người ta còn có bệnh tim đó, có thể tức giận đến mức bệnh tim bị tái phát hay không a?”
“……”
Rất nhanh, tin tức này một truyền mười mười truyền trăm, dường như là trong công ty không ai là không biết tin tức Thẩm Oánh Oánh ra vào khách sạn với một người đàn ông, ngay cả Chu Hải ngày thường không xem diễn đàn cũng có thể nghe thấy, sau khi hắn ta nghe được tin tức còn đặc biệt nhìn thoáng qua một cái, xác định người trong ảnh là Thẩm Oánh Oánh không sai, chỉ là không biết người đàn ông kia là ai, bởi vì màn ảnh có chút mơ hồ, lại là đưa lưng về phía này, cúi đầu, cho nên nhìn không rõ lắm.
Nghĩ đến việc Chung Thận đối xử khác biệt với Thẩm Oánh Oánh, Chu Hải do dự một lát, vẫn là đem sự việc nói với Chung Thận một chút.
Cùng lúc đó, thân là đương sự Thẩm Oánh Oánh vô tri vô giác đi vào công ty, ánh mắt khác thường của người khác cô ta đã sớm tập mãi thành thói quen, cô ta không cần để ý đến cái nhìn của người khác, chỉ cần đem công việc làm tốt, làm tốt trách nhiệm của mình, không thẹn với lương tâm là được.
Nhưng mà lần này với những lần trước có chút khác biệt, thời điểm cô ta đi WC, nghe được hai người đồng nghiệp đang nói tới cô ta.
“Bên này dụ dỗ người này, bên kia dụ dỗ người kia, nơi nào cũng không nhàn rỗi, thật ghê tởm.”
“Cô ta cũng làm hại Chung tổng với vị hôn thê của người ta thiếu chút nữa tan vỡ, buổi tối vậy mà còn đi thuê phòng với người khác, như vậy là do không chịu nổi cô đơn sao? Giả bộ giống như vô cùng thành thuần, cho rằng chúng ta không biết à?”
“Đúng, ảnh chụp chính là chụp đến rành mạch rõ ràng đó.”
“Chúng ta vẫn nên cách xa loại người này ra một chút, cẩn thận bị bán còn giúp người ta đếm tiền đó. Nhưng mà hiện tại khẳng định Chung tổng thấy rõ ràng gương mặt thật của cô ta……”
Hai người một bên nói một bên nhìn vào bên trong WC, còn đưa cho anh cái ánh mắt ra hiệu, nghe được âm thanh xả nước mới lúng túng cùng nhau chạy ra khỏi WC.
Sắc mặt Thẩm Oánh Oánh cực kỳ khó coi, không cần phải nói cô ta cũng biết hai người kia là đang cố ý nói cho cô ta nghe, nhưng khi nào cô ta đi thuê phòng với người khác? Loại bịa đặt hãm hại này không khỏi cũng thật quá đáng!
Dường như cô ta nghĩ tới cái gì, lập tức lục soát diễn đàn công ty, quả nhiên thấy ảnh cô ta ra vào khách sạn với một người đàn ông bị dán ở mặt trên, phía dưới nhắn lại đã trên vạn điều!
Nhưng cái này rõ ràng là cắt câu lấy nghĩa (*), đêm qua cô ta đem người đưa đến khách sạn liền rời đi, vốn không có lưu lại qua đêm.
(*) Cắt câu lấy nghĩa - 断章取义: lấy một câu trong lời nói của người khác rồi giải thích theo ý mình.
Cô ta vừa định liên hệ diễn đàn xóa bài post, có điều là chờ thời điểm cô ta đổi mới, bài post đã bị cắt bỏ. Cái này làm cho Thẩm Oánh Oánh nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà hiện tại cô ta lo lắng nhất không phải cái này, mà là sự việc nháo đến lớn như vậy, Chung Thận đâu, hắn có phải cũng nghe nói rồi hay không? Hắn có thể hiểu lầm cô ta hay không?
Nghĩ như vậy, Thẩm Oánh Oánh liền vô cùng hoảng sợ, người khác nghĩ như thế nào cô ta cũng có thể không để tâm, cô ta chỉ để ý Chung Thận nghĩ như thế nào, cô ta sợ Chung Thận sẽ hiểu lầm cô ta.
Cô ta hoảng hoảng loạn loạn, chạy thẳng tới sân thượng, đáng tiếc chính là, lần này Chung Thận không ở đó.
Cô ta chờ đợi, rốt cuộc nhịn không được gửi cho Chung Thận một tin nhắn, nói là cô ta ở chỗ này chờ hắn, đáng tiếc tin tức như đá chìm đáy biển, chờ đến thời gian nghỉ trưa cũng rất nhanh qua đi, Chung Thận cũng không có xuất hiện, ngay cả tin nhắn cũng chưa đáp lại.
Thẩm Oánh Oánh không khỏi càng thêm hoảng loạn, trong đầu suy nghĩ không ít đến việc Chung Thận thấy ảnh chụp có thể cũng cảm thấy cô ta là người phụ nữ lả lơi ong bướm hay không? Tâm cô ta loạn như ma, thẳng cho đến khi thời gian nghỉ trưa trôi qua, cô ta không thể không rời khỏi sân thượng, ai ngờ vừa mới trở lại văn phòng, vậy mà lại nhận được một bó hoa hồng đỏ, trên tấm card còn viết “Trí: Tôi yêu thương Oánh Oánh”, cái này càng tốt, ánh mắt ái muội xung quanh, dường như phán tử hình cho cô ta.
Cô ta đem hoa trực tiếp ném vào thùng rác, sau đó ngồi xuống, không hề quản người khác thấy thế nào, nghĩ như thế nào, cô ta không cần để ý bọn họ, cũng không cần giải thích với những người này làm gì.
Nhưng mà cô ta muốn biết là ai đem ảnh chụp phát ta, như vậy rõ ràng là đang nhằm vào cô ta, bôi đen cô ta, vốn không giống như là trò đùa dai đơn thuần.
Rất nhanh đến thời điểm tan tầm, rốt cuộc Chung Thận mới trở lại, thời điểm Thẩm Oánh Oánh nghe được đồng nghiệp thảo luận, khó tránh khỏi có chút khẩn trương, cô ta thật sự lo lắng là Chung Thận sẽ hiểu lầm cô ta.
……
Thời gian đã gần 8 giờ, văn phòng tổng giám đốc vẫn còn bật đèn sáng trưng.
Chu Hải tiến vào báo cáo nói: “Thẩm Oánh Oánh đến.”
Động tác Chung Thận dừng lại một chút, nói: “Để cho cô ấy vào đi.”
Khoảnh khắc Thẩm Oánh Oánh nhìn thấy Chung Thận, tâm tình hoảng loạn suốt một ngày của cô ta cuối cùng cũng yên ổn, “Chung Thận, ảnh chụp trên diễn đàn là giả, em có thể giải thích!”
Hai tròng mắt người đàn ông sâu xa nhìn cô ta.
“Chính là liên quan đến những việc diễn đàn nói kia, đó là giả, ngày hôm qua em liên hoan với bạn bè, bạn bè uống say, em đưa hắn đến khách sạn lúc sau liền rời đi, tuyệt đối không phải giống như trên diễn đàn nói vậy. Em hoài nghi là có người cố ý nhằm vào em, cho nên mới cố ý bóp méo sự thật.”
Thẩm Oánh Oánh đem nguyên nhân hậu quả đều giải thích một lần, còn nói: “Khách sạn có camera, khẳng định thời điểm em rời khỏi khách sạn có chụp được, nếu anh không tin lời em nói, có thể đi kiểm tra.”
Chung Thận không phải không tin, hơn nữa không biết vì sao, hắn cảm thấy cái này không có quan hệ với hắn, giống như lại có chút tức giận: “Em giải thích chuyện này với tôi để làm gì?”
Thẩm Oánh Oánh cắn cắn môi, bởi vì cô ta sợ hắn hiểu lầm cô ta a, cô ta thích hắn, sao có thể tình chàng ý thiếp với người đàn ông khác được?
“Bởi vì em không biết là ai muốn chỉnh em, cho nên có thể làm phiền anh hay không, giúp em tra xét một chút?”
Thật sự cũng không phải không được, Chung Thận nghĩ nghĩ, gọi Chu Hải tới, phân phó hắn ta đi làm chuyện này.
Năng lực hành động của Chu Hải cũng rất mạnh, đầu tiên là tìm được IP phát ảnh chụp ra, sau đó nhanh chóng tìm được địa chỉ phát ảnh chụp ra, là Internet ở một quán cà phê, cuối cùng lấy video giám sát, tuy rằng đối phương mang theo mũ kính râm, che đậy đến kín mít, nhưng vẫn còn lộ ra dấu vết, đi bên ngoài bị mạng lưới video giám sát vừa vặn chụp được.
Chu Hải nhìn ảnh chụp truyền đến, không nghĩ tới vậy mà còn có chút quen mắt: “Là Dương Di Văn.”
……
Thời điểm Dương Di Văn gọi điện thoại tới, Diệp Vi còn nằm ở nhà đắp mặt nạ đó, “Hoảng cái gì?”
Dương Di Văn khóc hề hề nói: “Làm sao bây giờ a, Chu Hải tra được ra là tôi, muốn tôi lập tức đi gặp Chung tổng! Không nghĩ tới Thẩm Oánh Oánh lợi hại như vậy, lại có thể cầu xin Chung tổng giúp cô ta, tôi cũng cẩn thận như vậy mà vẫn bị phát hiện, cô nói hiện tại tôi có muốn chạy trốn hay không a?”
Diệp Vi: “Cô có thể chạy tới chỗ nào a?”
“Thế giới lớn như vậy, luôn có chỗ cho tôi đặt chân đi? Tôi cũng không tin bọn họ có thể đuổi giết tôi đến chân trời góc biển.”
…… Vị tỷ muội này có phải xem nhiều phim truyền hình hay không a?
Diệp Vi bắt đầu cắt móng tay, thanh thanh thản thản nói: “Trước hết cô đừng hoảng hốt, vững vàng lên, thời điểm đi gặp Chung Thận thì nói ảnh chụp cô phát ra ở trên mạng tuyệt đối không phải là vì nhằm vào Thẩm Oánh Oánh, mà là vì nhắc nhở hắn, là vì để cho hắn thấy rõ ràng Thẩm Oánh Oánh là người thế nào, tuyệt đối không phải là do tôi kêu cô làm, hiểu không?”
Dương Di Văn hoảng loạn nói: “Cái gì? Nhắc nhở Chung tổng? Nói như vậy Chung tổng sẽ tin sao?”
Khẳng định sẽ không a, Chung Thận thông minh như vậy sẽ tin cái quỷ.
Đến lúc đó kiểm tra tài khoản ngân hàng của Dương Di Văn một chút khoản, còn có thể tra không được là do cô?
Cải tà quy chính (*)? Hắc.
(*) Cải tà quy chính - 改邪歸正: Bỏ những lỗi lầm cũ làm theo con đường chính nghĩa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT