Ánh mắt của đám quỷ trong đại điện giống như mang mũi nhọn khiến khắp cả người Mộc Tử Dịch đều cảm thấy không thoải mái. Đương nhiên là người cậu vốn đã không thoải mái từ trước rồi.
Cậu lặng lẽ đưa tay véo phần thịt mềm sau thắt lưng của Cố Cảnh một cái, thấy anh mặt không biến sắc nhưng trong mắt lại lộ vẻ tủi thân thì trong lòng Mộc Tử Dịch mới có cảm giác dễ chịu hơn một chút.
Cậu lạnh lùng lườm đám ma quỷ đang cúi đầu đứng thành hai hàng trong điện, ánh mắt hung dữ. Đám ma quỷ đó lập tức cảm thấy rất áp lực, không tự giác mà nhanh chóng lùi về phía sau một bước. Vậy nên ánh mắt của Mộc Tử Dịch tự nhiên rơi xuống một đám ma quỷ khác đang bị bắt phải quỳ thành hai hàng.
Cậu yên lặng nhìn Quý Tu cầm đầu một lúc lâu rồi mới kéo Cố Cảnh đi về cầu thang phía trước. Quý Tu là cấp dưới của Cố Cảnh, Cố Cảnh lại là ông vua không ngai của Địa phủ nên việc này cần anh xử lý trước.
Đi tới cầu thang, Mộc Tử Dịch đang chuẩn bị bước lên thì không ngờ Cố Cảnh lại đột nhiên bình tĩnh khom lưng ôm cậu lên. Mộc Tử Dịch kêu khẽ một tiếng theo theo phản xạ rồi lại lập tức đè âm thanh xuống. Cậu ngẩng đầu nhìn đám ma quỷ kia một cái, thấy họ đều cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, vẫn chưa chú ý tới việc cậu bị Cố Cảnh ôm kiểu công chúa thì lúc này mới thở phào một hơi, lườm Cố Cảnh một cái. Có điều cậu cũng không giãy dụa gì cả vì Cố Cảnh ôm thật sự rất thoải mái.
Những người lãnh đạo của Địa phủ – lấy Diêm Vương cầm đầu – nhanh chóng mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, coi như mình không nhìn thấy không nghe thấy gì hết.
Mộc Tử Dịch được đặt xuống chỗ ngồi riêng của Diêm Vương, Cố Cảnh đứng ở bên cạnh cậu. Anh lạnh lùng nhìn một đám ma quỷ quỳ phía trước, đưa mắt tìm đến Quý Tu.
“Quý Tu, nói đi, mục đích của người là gì?”
Giọng nói của Cố Cảnh rất bình tĩnh, nghe không ra bất cứ cảm xúc nào cả nhưng Quý Tu phía dưới lại run lên, đến cả can đảm để ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh cũng không có nữa. Một lúc lâu sau hắn mới miễn cưỡng nói: “Thuộc hạ không phục!”
“Ngươi đã không phải cấp dưới của ta nữa, không cần tự xưng thuộc hạ.” Cố Cảnh không lưu tình mà nói thẳng, Quý Tu không dám tin ngẩng đầu lên nhìn anh. Mặt anh không có biểu cảm nào mà nói tiếp: “Sự không phục của ngươi bắt nguồn từ đâu?”
Khóe miệng Quý Tu giật khẽ một cái rồi chán nản nói: “Thuộc hạ… ta… ta không phục, rõ ràng là ngài tốn nhiều thời gian như vậy mới có thể cai trị tốt Địa phủ, nhưng ngài lại giao cho đồ đệ của ngài! Hắn ta chẳng có chỗ nào bằng ngài cả, có chuyện gì cũng cần ngài giúp hắn xử lý, làm sao có thể trở thành một Diêm Vương tốt được!”
“Vậy ngươi cảm thấy, trừ hắn ta và ta ra thì ở đây còn ai xứng đáng làm Diêm Vương nữa?” Cố Cảnh lạnh nhạt nói: “Ngươi ư?”
Hơi thở của Quý Tu nghẹn lại, hắn lắc đầu nói: “Đại nhân, thuộc hạ không dám! Nhưng từ khi ngài còn sống thì thuộc hạ đã đi theo bên cạnh ngài, theo ngài chinh chiến khắp nơi, cùng ngài cùng sống cùng chết… khi chết rồi vẫn theo sát bên cạnh ngài, tiếp tục làm thuộc hạ của ngài.”
“Ta cam tâm tình nguyện làm nanh vuốt của ngài, cùng những người anh em khác ủng hộ ngài trở thành một vị Diêm Vương dưới Địa phủ. Sau đó lại theo ngài tấn công chín Diêm Vương khác, khiến Thập Điện Diêm Vương hóa thành một. Sau khi ngài trở thành Diêm Vương duy nhất trên thế gian thì chúng tôi lại liên tục giúp ngài quản lý khắp nơi dưới Địa phủ, giúp ngài cải cách Địa phủ…”
“Bất kể là khi còn sống hay khi đã chết, ngài đều là mục tiêu để ta đuổi theo. Nhưng đột nhiên ngài lại truyền ngôi cho Diêm Vương hiện tại! Hắn ta có chỗ nào có thể so được với ngài, chỗ nào có thể xứng đáng với chức vị Diêm Vương! Đại nhân, ta không phục!”
Mộc Tử Dịch bật cười, cậu kéo ống tay áo của Cố Cảnh để ngăn lại lời anh sắp nói ra. Cậu chậm rãi nói: “Quý Tu, không phải là anh có ý đồ không an phận gì với người đàn ông của tôi đấy chứ?”
Vẻ mặt của Quý Tu cứng lại trong nháy mắt rồi rất nhanh lại kích động khẩn trương nói: “Cậu nói bậy!”
“Tôi nói bậy ư? Vậy anh có thể nói cho tôi biết tại sao anh lại muốn giết tôi không?” Mộc Tử Dịch nhíu mày nói: “Chẳng lẽ không phải anh cảm thấy tôi rất chướng mắt, không nên đứng bên cạnh đại nhân nhà anh à? Không phải anh thấy tôi là muốn giết tôi, muốn cho tôi biến mất khỏi thế gian này ư?”
Quý Tu ngơ ngác gật đầu, sau đó lại lập tức lắc đầu: “Tôi không có!”
“Có hay không trong lòng anh biết là được, tôi không để ý.” Cơ thể Mộc Tử Dịch hơi nghiêng về phía trước để cho cái eo già cả của mình dễ chịu hơn một chút mới nói tiếp: “Tôi chỉ hỏi anh, rốt cuộc anh làm ra nhiều chuyện như vậy chỉ vì muốn giết Diêm Vương đương nhiệm và tôi hay là có ý đồ với Cố Cảnh? Sau khi giết tôi và Diêm Vương thì anh chuẩn bị đối xử với Cố Cảnh thế nào?”
“Hai người chết rồi, hồn phi phách tán, đại nhân đã không có lo lắng gì nữa thì tất nhiên là sẽ trở về quản lý Địa phủ một lần nữa!” Vẻ mặt của Quý Tu trở nên điên cuồng, giãy giụa nói: “Trong Địa phủ chỉ có đại nhân mới là người có tư cách nhất, có năng lực nhất để quản lý mà thôi!”
Mộc Tử Dịch hiểu rõ, người này quá nửa là có bệnh, hoặc là thầm mến Cố Cảnh mà không tự biết, hoặc là thuần túy điên cuồng đuổi theo người tài giỏi hơn. Cho dù là trường hợp trước hay sau thì khi đặt lên trên người người đàn ông của cậu, Mộc Tử Dịch đều cảm thấy buồn nôn.
Ánh mắt của cậu đảo qua những âm binh đồng dạng bị đè trên mặt đất phía sau Quý Tu, lại nhìn đám ma quỷ đang đứng còn lại. Thân thể cậu ngả về phía sau, tựa vào lưng ghế rồi lạnh lùng nói: “Các ngươi thì sao, cũng đều cho rằng như thế ư?”
Không ai lên tiếng, cuối cùng vẫn là Diêm Vương đứng ra nói một câu công bằng: “Sư phụ vì Địa phủ cúc cung tận tụy mấy ngàn năm, cẩn thận chăm chỉ. Địa phủ có thể yên ổn như bây giờ chính là kết quả của sự nỗ lực chung giữa sư phụ và các vị đại nhân. Nhưng dù sao sư phụ cũng sẽ mệt, trước khi sư phụ thoái vị mấy trăm năm trước đã nói với tôi là sư phụ đã mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi rồi…”
“Tôi vốn không muốn tiếp nhận vị trí Diêm Vương, bởi vì trong thâm tâm tôi cũng cảm thấy chỉ có sư phụ mới là người thích hợp nhất để làm Diêm Vương. Nhưng tôi cũng không nhẫn tâm để sư phụ tiếp tục vì Địa phủ trả giá tất cả nữa, ngoại trừ là Diêm Vương thì ngài ấy còn là sư phụ của tôi nữa. Khi còn sống sư phụ cũng là người có máu có thịt, chết rồi cũng là quỷ có tâm tư tình cảm. Sư phụ cũng sẽ bị thương, sẽ đau, sẽ mệt mỏi, sẽ muốn nghỉ ngơi. Tôi… thực sự không đành lòng…”
Diêm Vương hít sâu một hơi rồi lại tiếp tục nói: “Thực không dám giấu diếm, trước khi sư phụ và sư… phu đến đây thì tôi và các vị đại nhân đều đã âm thầm thảo luận với nhau rồi. Chúng tôi đều cho rằng sư phụ có trở lại tiếp nhận vị trí Diêm Vương hay không đều tùy ý sư phụ cả.”
Lời nói này quả thực không thể ấm lòng hơn được nữa. Mộc Tử Dịch nhìn về phía Cố Cảnh, thấy sắc mặt của anh hơi thay đổi thì cảm thán: “Đồ đệ này của anh đúng là hiểu chuyện.”
Cố Cảnh khẽ gật đầu, ngoại trừ nhóm người của Quý Tu thì những ma quỷ khác đều không hề phản đối lời Diêm Vương nói. Biểu cảm của anh thả lỏng lại rồi cất giọng nói: “Phần lớn các ngươi đều từng theo hầu ta, có năng lực nhưng đều khuyết thiếu sự quyết đoán và sức phán đoán của một vị thủ lĩnh. Diêm Vương hiện tại là đồ đệ mà ta cẩn thận dạy dỗ, tuy còn có khiếm khuyết nhưng cũng là người có thể làm chủ. Năm đó, khi ta thoái vị thì đã quyết tâm không trở về nữa…”
Mộc Tử Dịch dùng một tay đỡ mặt, ngẩng lên nhìn Cố Cảnh nói ra suy nghĩ của anh mà trong lòng yên lặng cảm thán: đúng là vợ cậu nhìn từ góc độ nào cũng rất ưa nhìn mà.
Mộc Tử Dịch không nghe Cố Cảnh động viên đám quỷ mà chỉ yên lặng dùng góc độ của người xem thưởng thức một Cố Cảnh khác hẳn bình thường. Mãi đến tận khi Cố Cảnh không nói chuyện nữa thì cậu mới hỏi: “Anh nói xong rồi đúng không?”
“Vậy em có thể động thủ được rồi chứ?” Mộc Tử Dịch chỉ chỉ Quý Tu phía dưới không biết đã bị Diêm Vương che miệng mũi, nói không ra lời từ lúc nào.
Lần này Cố Cảnh không gật đầu, anh chần chờ nhìn phần eo của Mộc Tử Dịch, sau đó bị cậu hung dữ lườm một cái nhưng anh vẫn nhắm mắt nói: “Thân thể em không khỏe, cứ để anh làm giúp…”
Tiếng anh ngưng hẳn khi Mộc Tử Dịch vòng tay qua bên hông anh. Anh bất đắc dĩ cười khổ rồi nói: “Thôi, em đi đi.” Anh nghĩ cùng lắm thì anh ở bên cạnh trông vậy!
Mộc Tử Dịch làm nóng người, gắng gượng đi từng bước từng bước một xuống cầu thang, đi tới trước mặt Quý Tu.
Cậu khẽ mỉm cười, trong tay hiện ra một cây roi dài hóa thành từ sát khí, trên roi tràn đầy gai ngược. Dưới ánh mắt cực kì sợ hãi của Quý Tu, Mộc Tử Dịch giơ tay lên thật cao rồi mạnh mẽ quất xuống.
Sau đó, hình ảnh trở nên máu me bạo lực nên bị dán nhãn 18+ đánh mosaic. Trong tiếng kêu gào thê thảm của Quý Tu, thân thể của toàn bộ ma quỷ – bao gồm cả Diêm Vương bên trong – thỉnh thoảng lại không kiểm soát được mà run rẩy khi nghe tiếng roi quất vào thịt.
Những âm binh tham dự việc này đang quỳ phía sau Quý Tu mặt lại càng trắng bệch, run như cầy sấy.
Người duy nhất bình tĩnh ở đây có lẽ chỉ có Cố Cảnh mà thôi. Lúc này ánh mắt của anh theo sát Mộc Tử Dịch, chú ý từng động tác một của cậu. Người cũng đứng cách cậu rất gần, hai tay đỡ sẵn về phía trước, dáng vẻ như chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên trước ôm lấy Mộc Tử Dịch.
Thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng kêu căng thẳng của anh.
“Chậm một chút chậm một chút, đừng dùng sức nhiều quá…”
“Cẩn thận eo, đừng dùng lực ở phần eo…”
“Dùng tay là được rồi, đừng dùng chân…”
“Em chậm một chút, đừng ngã, hắn có chạy thoát được đâu!”
———-
Sau mười mấy phút, Mộc Tử Dịch thở hổn hển đá cho Quý Tu một cái cuối cùng, roi dài trong tay chậm rãi tiêu tan. Lúc này Cố Cảnh mới tiến lên phía trước rồi đưa tay ôm lấy bờ vai cậu, anh quan tâm nói:”Sao rồi, em có mệt không?”
Mộc Tử Dịch lén lút dùng tay Cố Cảnh như một điểm tựa, yên tĩnh lại. Đúng là rất mệt, lúc trước cậu đã tiêu hao quá nhiều thể lực trên giường với Cố Cảnh rồi, quả thực là còn mệt hơn cả một mình đấu với mười con ác quỷ nữa!
Nhưng cậu muốn giữ vững mặt mũi của mình nên chỉ có thể gắng gượng nói: “Không có chuyện gì đâu, em không mệt!”
Cố Cảnh yên lặng kéo cậu vào trong lồng ngực của mình, vừa bực mình vừa buồn cười.
Mộc Tử Dịch lại nói: “Em đã suy nghĩ cẩn thận rồi, cho hắn hồn bay phách lạc luôn thì có lợi cho hắn quá rồi. Cơ thể của anh còn đang nằm trên giường của em đây này, với lại…” Linh hồn của Cố Cảnh bị thương.
Cố Cảnh sáng tỏ, nói theo cậu:”Không sao cả, lát nữa anh sẽ bảo người dẫn hắn đi chịu phạt. Bắt hắn phải nhận tất cả hình phạt dưới Địa phủ rồi ném xuống sông Vong Xuyên.”
“Còn cấp dưới của hắn thì sao?”
“Tiếp tục thẩm vấn, kẻ nào từng có ý đồ phản loạn thì xử lý luôn một thể là được.”
Mộc Tử Dịch thấy vừa lòng với kết quả như vậy. Cậu kéo Cố Cảnh nhìn về phía Diêm Vương rồi gọi:”Đồ đệ ngoan, có nghe thấy lời của sư phụ không đấy?”
“Nghe thấy, nghe thấy.” Diêm Vương vội vội vã vã gật đầu liên tục: “Sư phu yên tâm, đồ nhi chắc chắn sẽ xử lý đâu ra đấy.”
Mộc Tử Dịch cho Diêm Vương một like, sau đó kéo Cố Cảnh tiến vào xe ngựa.
Xe ngựa nhanh chóng chạy ra khỏi điện Diêm Vương, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu nữa, đám ma quỷ với Diêm Vương cầm đầu đều thở phào một hơi.
Mọi người không hẹn mà cùng thương hại nhìn về phía Quý Tu bị đánh đến thương tích khắp người, đang nằm ngất xỉu trên mặt đất co lại thành một cục. Trong lòng tất cả đều thầm nghĩ, không hổ là người đàn ông có được đại nhân, phu nhân thật sự là đủ tàn nhẫn đủ đáng sợ!
Đừng quên Quý Tu là một trong những lãnh đạo dưới Địa phủ, chắc chắn là bản thân hắn phải có sức chịu đựng cực kì cao. Vậy mà lúc này không tới một khắc mà hắn đã bị phu nhân đánh ngất xỉu!
Họ không khỏi nghĩ thầm, nếu không phải phu nhân bị đại nhân làm đến run chân thì e là Quý Tu sẽ bị đánh đến hồn phi phách tán mất!
Bên này, đám ma quỷ trong điện Diêm Vương vừa sắp xếp việc đưa đám phản loạn Quý Tu đi chịu phạt, vừa đạt thành nhận thức chung: vĩnh viễn đừng chọc vào phu nhân!
Một bên khác, trong xe ngựa, Mộc Tử Dịch tựa đầu nằm chết dí trên đùi Cố Cảnh rồi thấp giọng hỏi:”Vết thương của anh có dễ chịu hơn chút nào hay không?”
Cố Cảnh vuốt khẽ tóc cậu rồi mỉm cười: “Lúc chúng ta làm thì anh không cảm thấy đau. Nhưng lúc này thì lại đau nữa rồi.”
Xem ra cách làm anh mất tập trung thật sự có tác dụng. Mộc Tử Dịch vỗ vỗ anh rồi an ủi:”Tạm thời nhịn một chút đi, chờ thân thể của em thoải mái hơn một chút thì em sẽ làm với anh, khẳng định sẽ làm anh thoải mái!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT