Ăn cơm xong, con người bận rộn như Lý Tùng Tử liền bị trợ lý đón đi mất. Mộc Tử Dịch nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong lòng cảm khái: "May là tôi không nghe lời hắn dụ dỗ gia nhập vào giới giải trí!"

Cố Cảnh gật gật đầu: "Làm minh tinh rất cực khổ."

"Đâu chỉ có vậy, căn bản là không có chút tự do!" Mộc Tử Dịch phun tào, "Hắn ngay cả việc cỏn con là ra ngoài ăn bữa cơm với tôi, cũng phải được sự đồng ý của một đoàn người. Vạn nhất có một người không đồng ý, hắn liền không được đi. Bởi vậy tôi mới không đợi hắn, bởi vì không chỉ một lần hắn cho tôi leo cây rồi. Lịch trình của hắn xếp đến chặt chẽ, chỉ hận không thể đến thời gian ăn cơm nghỉ ngơi còn không có."

"Chứng tỏ hắn hot." Cố Cảnh đối với việc trong giới giải trí cũng coi như hiểu ít nhiều, ai bảo trong nhà anh có một vị lão nhân thích nhất là lúc rảnh rỗi lại bát quái về mấy chuyện của minh tinh chứ. Đây là một lão nhân nghiện mạng thâm niên đó!

Nghe nhiều rồi, anh cũng biết nhiều hơn. Chẳng qua....

"Cho cậu leo cây, việc này không tốt."

Mộc Tử Dịch tán thành: "Cũng không còn cách nào, ai bảo hắn hot. Huống hồ tôi cũng không ngốc, mỗi lần hẹn nếu không phải là do tôi muốn đi thì sẽ chờ hắn xác nhận đã trên đường đến rồi tôi mới đi qua."

Cố Cảnh chần chừ một chút mới nói: "...Như vậy rất tốt."

Mộc Tử Dịch nhún nhún vai, có một người bạn là minh tinh đang hot, cũng là bất đắc dĩ. Cậu lại nói: "Bất quá, hắn đợi tôi cũng nhiều. Giống như chuyện hôm nay, hắn vốn dĩ có thể trực tiếp gọi điện hỏi, lại còn đặc biệt dành thời gian qua đây."

Lý Tùng Tử muốn hẹn gặp cậu, chắc hẳn cũng vì muốn thăm dò thái độ của cậu với cuộc họp mặt lần này. Nếu lúc đó cậu chỉ cần biểu hiện ra hai phần chống đối, Lý Tùng Tử hẳn sẽ nói với cậu, hắn đã giúp cậu từ chối rồi, hơn nữa hắn cũng sẽ không đi luôn.

"Tình cảm của hai người rất tốt." Trong lòng Cố Cảnh có chút khó chịu, có ý muốn hỏi cậu buổi họp mặt kia có gì không đúng, sao lại chọc cho tâm tình cậu không tốt, nhưng lời nói lên đến đầu lưỡi lại chuyển một vòng, nói ra một chuyện hoàn toàn khác: "Hắn lúc trước từng yêu thầm cậu?"

Mộc Tử Dịch hờ hững đáp một câu, vừa thử lật tới lật lui cái điện thoại di động của mình vừa nói: "Cũng không có gì, lúc tôi vừa quen biết hắn thì đúng lúc hắn ra khỏi trường bị mấy đứa du côn trấn lột, tôi liền thuận tay cứu giúp. Kết quả, lúc đó hắn bị mấy thứ như ngôn tình não tàn đầu độc đến lợi hại, cứ nhất quyết nói nhất kiến chung tình với tôi."

Cậu cười: "Chung tình cái rắm, chưa đủ lông đủ cánh còn chung tình cái gì!"

Cố Cảnh chỉ cảm đầu lưỡi đắng chát: "Cũng có thể là thật thì sao......"

"Không thể." Mộc Tử Dịch quả quyết nói, "Sau này tôi cùng hắn nói rõ ràng, hắn chẳng qua chỉ là sùng bái tôi mà thôi. Ngay cả cảm giác ăn giấm cũng không có, làm sao có thể thích được! Lại nói, cứ cho là lúc đó hắn thích tôi thật, thì cũng là từ thật thành giả. Ai bảo tôi chưa bao giờ phóng điện với hắn!"

Đầu mày Cố Cảnh buông lỏng một chút, trong lòng cũng không có cảm thấy chua xót như lúc nãy nữa.

Mộc Tử Dịch không phát hiện, cất điện thoại đi, động tác tự nhiên lưu loát kéo tay anh, vừa đi vừa nói: "Nhanh về thôi, nếu không nhóc con nhà chúng ta sẽ phá tung nhà mất!"

Nhà chúng ta..... Nội tâm Cố Cảnh cẩn thận ngẫm ba chữ này, nhai đến nhai đi, càng ngẫm càng vui trong lòng, trên mặt cũng không nhịn được biểu hiện ra ba phần vui thích.

Đáng tiếc Mộc Tử Dịch đi phía trước, nếu cậu có thể quay lại nhìn một cái, có thể sẽ càng có thêm tự tin đối mặt với một số sự việc phía trước.

Về đến nhà, hai người vừa bước vào sân liền nhìn thấy nhóc con kia đang ngồi trên cây đa to trong sân, từ trên cao nhìn chằm chằm hai người, trong đôi mắt to tròn tràn đầy phẫn nộ.

Mộc Tử Dịch không chút chột dạ hỏi thăm: "Bé ngoan, ăn cơm chưa?"

"Meo ngao!" Hông ăn, đói chết thì thôi meo!

"Chưa ăn hả? Hay quá, ta mang thịt nướng cho người nè, chút nữa hâm lại đút ngươi ăn!" Mộc Tử Dịch lắc lắc hộp đồ ăn trong tay, cậu đặc biệt gọi thêm một phần, lúc nướng còn ít bỏ muối và gia vị chính là vì dỗ dành tiểu tổ tông này.

Nghe đến thịt nướng, mèo mập nhỏ có chút động lòng. Nhưng nhìn thấy Cố Cảnh bất động như núi đứng bên cạnh chủ nhân nó, nó lại hậm hực xoay người, lấy cái mông đầy thịt đối mặt với chủ nó cùng âm sai đáng ghét kia.

Ừm, nó đã quyết định rồi, càng ghét âm sai kia hơn! Chủ nhân đưa hắn đi chơi lại không cho nó theo, nó bực rồi!

Mộc Tử Dịch nhướng mày, bắt đầu nói bừa: "Ngươi đang bực vì ta không mang ngươi đi sao? Nhưng mà ngươi ngủ say quá, ta không nỡ kêu ngươi dậy! Kêu ngươi dậy ta sẽ đau lòng đó!"

Cố Cảnh đứng một bên: "....." Chẳng lẽ không phải vì nó chưa dậy nên hai người bọn họ mới vội vàng ra ngoài sao?

Không, lúc này anh dường như nên cảm khái, Mộc Tử Dịch ngay cả con mèo mà cũng không tha..... Anh nhìn về phía nhóc con, trong lòng nghĩ nếu không phải con mèo này chỉ là một đứa con nít, chỉ e đã sớm bị trêu chọc đến không kiềm chế nổi rồi.

Mèo mập nhỏ bản tính trẻ con, nghe mấy lời rù quến của chủ nhân nhà nó, đặc biệt cảm động mà quay lại nhào vào lòng chủ nó.

"Meo u~" Cái đầu nhỏ bù xù dùng sức cọ lên người cậu, còn ủy khuất mà kêu hai tiếng – Lần sau kêu người ta dậy đi với nghen~

Mộc Tử Dịch xoa xoa đầu nó, đặc biệt ôn nhu đáp ứng. Nhưng nội tâm thì.... Hí hí!

Chiều hôm đó, Mộc Tử Dịch tâm tình không tốt lắm, về phòng ngủ cả buổi. Đợi cậu tỉnh dậy lại phát hiện Cố Cảnh ra ngoài rồi.

Cậu cũng không để ý lắm, sau khi tưới nước cho bông hoa hồng trong phòng khách thì lấy ra cái điện thoại di động cũ. Điện thoại này cũng không tính là quá cũ, chỉ là lúc đầu bị mèo mập nhỏ làm rớt, màn hình, camera sau, còn có âm thanh đều bị hư. Lúc đó cậu nghĩ sửa cũng tốn không ít tiền, mà điện thoại sửa một lần cũng dễ hư tiếp, liền trực tiếp đổi cái mới luôn.

Bây giờ lấy ra dùng tạm cũng được. Cậu mở app livestream lên, chọn camera trước.

Cư dân mạng rất nhanh liền chen vào phòng livestream, Mộc Tử Dịch nói với bọn họ nguyên nhân buổi livestream lần trước bị gián đoạn, sau đó thì rảnh rỗi trò chuyện.

Có rất nhiều người nhân cơ hội hỏi cậu chuyện minh hôn, Mộc Tử Dịch cười cười, thuận miệng nói vài câu cho qua, còn đặc biệt nhấn mạnh – thật sự không có ma quỷ!

Bởi vì không tâm tình không tốt, cậu trò chuyện không được bao lâu liền đem ống kính chỉa về phía nhóc mập đang uống sữa. Thấy nhóc con cũng được hoan nghênh như cậu, uống sữa mà cũng câu dẫn được vô số fan đến đập lễ vật cho nó, cậu càng vui vẻ, ở một bên nhắm mắt dưỡng thần.

Khó khăn đợi đến lúc đủ thời gian livestream, cậu như thoát khỏi bể khổ mà nhanh chóng nói lời tạm biệt với mọi người, không để ý tới fan đang kêu gọi, thoát khỏi phòng livestream.

Lúc này cửa lớn vừa hay mở ra, Cố Cảnh cầm một cái túi trên tay, đi thẳng tới trước mặt cậu, đem túi đưa cho cậu.

Mộc Tử Dịch không hiểu, nhận lấy mở ra xem, vậy mà lại là một cái điện thoại mới.

Cố Cảnh xem như chuyện đương nhiên mà nói: "Điện thoại của cậu là do tôi nên mới hỏng, tôi nên trả cho cậu một cái."

".... Nhưng điện thoại của tôi chỉ là bị vô nước, bỏ vào thùng gạo qua hai ngày nói không chừng là ổn rồi." Mộc Tử Dịch bất đắc dĩ nói, "Có thể trả lại không? Trả cái này lại đi, cái điện thoại này quá mắc rồi." Trọng điểm là không bền, chỉ sợ một móng của mèo mập nhỏ là chịu không nổi.

Cố Cảnh không vui nói: "Tôi bỏ biên lai rồi, chắc không trả lại được. Cậu cứ cầm đi, xem như là phí

ở trọ của tôi."

"Nếu anh đã nói vậy thì cũng được." Mộc Tử Dịch không khách khí mà cầm điện thoại chơi, một lát sau đột nhiên nhớ tới gì đó, ngẩng đầu hỏi: "Tôi nhớ điện thoại của anh hình như cũng là hiệu này?"

Cố Cảnh trầm mặc một cách đáng nghi, qua một lát sau mới gật đầu.

Mộc Tử Dịch nhất thời cười chọc anh: "Ha, coi như chúng ta xài điện thoại đôi đi!"

Vốn dĩ cho rằng cho thể nhìn thấy mặt Cố Cảnh biến sắc, ví dụ như đỏ lên hay gì đó, ai mà ngờ người ta như con mèo bị giẫm phải đuôi, vội vàng xoay người, vừa đi về phòng mình vừa nói: "Tôi về phòng nghỉ ngơi, ngủ ngon."

Tiếng đóng cửa vang lên, Mộc Tử Dịch thuận tay xách mèo mập nhỏ lên, nhẹ giọng nói: "Thật đáng tiếc, không thấy anh ấy đỏ mặt."

"Meo!" Mèo mập nhỏ ôm đồ chơi con cá, trợn mắt một cái, cảm thấy hổ thẹn vì tính cách cổ quái của chủ nó.

Mấy ngày sau Mộc Tử Dịch đều không ra ngoài. Vốn dĩ tối Thất tịch đó còn nói mang mèo mập nhỏ đi mua giá trèo cho mèo các thứ, kết quả lại bị sự cố kia làm trì hoãn. Mấy ngày nay cậu không có tâm tư ra ngoài, vì vậy chỉ có thể cùng nhóc con thương lượng qua mấy ngày nữa rồi lại đi. Cũng may nhóc con cũng nhìn ra được tâm tình của chủ nó không tốt, rất hiểu chuyện mà đáp ứng.

Đợi đến buổi tối của hôm họp mặt, Lý Tùng Tử lái xe qua đón Mộc Tử Dịch. Hai người vừa ra khỏi tiệm bánh bao, liền có một cái xe màu đen dừng ở sau tiệm.

Cố Cảnh mở cửa xe, sau đó cúi đầu nhìn xuống dưới chân, thấp giọng nói: "Buông tay."

"Meo!" Hai chân trước của mèo mập nhỏ cố chấp không tha ôm lấy chân Cố Cảnh, không buông!

Cố Cảnh: "........ Thôi vậy, cùng đi đi. Chỉ là, không có chỉ thị của ta, ngươi không được xuất hiện trước mặt chủ nhân ngươi."

Mèo mập nhỏ nhất thời sảng khoái đáp ứng, nhảy một phát lên ghế sau.

Mộc Tử Dịch cùng Lý Tùng Tử xuống xe ở phía trước một nhà hàng xa hoa, đi đến một gian phòng ở lầu bốn.

Lý Tùng Tử lo lắng nhìn Mộc Tử Dịch, hạ giọng nói: "Bây giờ đi còn kịp đó."

Mộc Tử Dịch cười lạnh: "Vào thôi."

Lý Tùng Tử mím môi, cuối cùng gõ gõ cửa. Cửa rất nhanh được mở ra, Lý Tùng Tử cười nói với người mở cửa: "Lớp trưởng, lâu rồi không gặp."

"Yo, đây không phải là đại minh tinh của chúng ta sao, cậu cũng đến à. Còn có.... Tử Dịch, đã lâu không gặp." Người đàn ông đeo kính, tướng mạo bình thường, ánh mắt khẽ ánh lên chút cảm xúc phức tạp, cùng hai người chào hỏi.

Mộc Tử Dịch cười nhạt, cùng Lý Tùng Tử đi vào.

Trong phòng đặt hai cái bàn lớn, có khoảng hai mươi ba mươi thanh niên, nam nữ có đủ. Mộc Tử Dịch không nhìn những gương mặt xa lạ kia, cùng Lý Tùng Tử nói với vị lão nhân tóc hoa râm ngồi ở ghế chủ vị: "Chúc cô sinh nhật vui vẻ."

Bà cười, ngoắc ngoắc tay: "Cảm ơn, nhanh tới đây, để chỗ cho hai đứa rồi."

Mộc Tử Dịch cùng Lý Tùng Tử cũng cười, đi tới vị trí bên cạnh bà ngồi xuống, sau đó mỗi người đều lấy ra một món quà, dùng hai tay đưa cho bà.

"Cô ơi, đây là quà em chọn cho cô, chúc cô thọ tỷ nam sơn." Quà của Lý Tùng Tử bỏ bên trong một cái hộp, không nhìn được là gì.

Mộc Tử Dịch cũng cười nói: "Cô ơi, đầy là thẻ gỗ chữ Thọ em tự tay khắc, có thể kéo dài tuổi thọ, hộ bình an."

Bà lão cười nhận lấy hộp quà của Lý Tùng Tử đặt qua một bên, sau đó lấy thẻ gỗ của Mộc Tử Dịch để trên tay nhìn. Bà cũng không chê thẻ gỗ của Mộc Tử Dịch, luôn khen rất đẹp.

Mấy ghế bên cạnh lúc này truyền đến một giọng nói mờ ám: "Đã bao nhiêu năm rồi mà cậu vẫn sơ sài như vậy. E là không có tiền mua quà, không thể không tự tay khắc đi!"

Sắc mặt bà lão trầm xuống, lạnh giọng: "Hà Quyên, em nói bậy cái gì! Đây là tâm ý, không thể dùng tiền tài đo lường!"

Mộc Tử Dịch vỗ nhẹ lên tay bà, ngẩng đầu nhìn người nói ra lời kia. Chỉ thấy cô gái trang điểm tinh xảo, quần áo thời thượng kia trong ánh mắt tràn đầy ý bất hảo nhìn cậu chằm chằm.

Cậu cười lạnh: "Hà Quyên, cô không phải là yêu tôi nhưng không có được tôi, đòi sống đòi chết hay sao? Sao thế, thấy tôi không để ý đến cô liền dùng loại thủ đoạn vụng về này thu hút sự chú ý của tôi ư?"

Cậu nâng ly rượu đỏ lên, thuần thục đảo đảo, vô tình nói: "Khuyên cô tỉnh lại đi, năm đó tôi không vừa mắt cô, hiện tại vẫn như trước không vừa mắt cô."

"Ngươi nói vớ vẩn!" Hà Quyên vỗ mạnh bàn, hung hăng nói: "Năm đó tao có thể làm cho mày chuyển trường thì bây giờ tao có thể làm cho mày không ở lại được cái thành phố này nữa, mày tin không!"

Ánh mắt Mộc Tử Dịch trở nên sắc bén, lạnh lùng nhìn cô, mặt không cảm xúc nói: "Hà Quyên, cô vẫn thật sự tin là tôi bị cô cùng người nhà cô bức đến mức chuyển trường sao?"

"Lẽ nào không phải sao? Thứ như mày, đồ không cha không mẹ!"

"Hà Quyên!" Bà lão tức giận vỗ bàn, "Em quá đáng rồi đấy!"

Trên bàn cũng có người phụ họa: "Đúng đó, cô nói thế này cũng thật quá đáng...."

"Quá đáng?" Ánh mắt như tẩm độc của Hà Quyên quét qua những người nói câu này, cuối cùng dừng lại trên người Mộc Tử Dịch.

"Tao quá đáng? Tao năm đó chỉ là thích mày, vô cùng thích. Tao chỉ muốn cùng mày quen biết, mày thì sao? Tránh tao như hổ, tao làm gì mày cũng không nguyện ý nhìn tao thêm một cái! Thậm chí vì mày, chuẩn bị nhảy cả lầu, mày cũng không muốn cùng tao ở một chỗ! Mày thế này, có coi là quá đáng không?"

Hà Quyên cười lạnh: "Ah, tao quên mất, mày không có cha mẹ nuôi dạy, căn bản không biết cái gì gọi là quá đáng!"

Mộc Tử Dịch cũng cười: "Là tôi ép cô thích tôi sao? Là tôi ép cô theo đuổi tôi sao? Tôi có làm gì để cô ảo tưởng sao? Là tôi ép cô nhảy lầu sao........."

Ánh mắt ác liệt của cậu nhìn thẳng vào Hà Quyên, nói: "Cô thật sự làm cho người ta buồn nôn! Tuổi nhỏ đã biết ỷ vào việc nhà có quyền có thế, lấy người khác làm trò đùa, không hề để ý có tạo thành thương tổn cho người ta hay không. Thấy người ta dễ nhìn liền tận lực câu dẫn. Còn chưa thành niên đã học theo kỹ nữ phố đèn đỏ bỏ thuốc người khác, không theo ý cô cô liền đòi chết đòi sống.........."

Nói đến đây, cậu cầm ly rượu lên, không chút lưu tình hất mạnh lên mặt Hà Quyên, trong giọng nói đầy u ám: "Tôi chưa từng gặp thứ không biết xấu hổ như cô!"

Trước lúc Hà Quyên phát điên, cậu như đổi mặt, đột nhiên cả người trở nên thoải mái: "Vốn dĩ tôi còn tưởng qua nhiều năm như vậy, cô chắc sẽ thành người rồi. Bất quá bây giờ xem ra cô vẫn không có chút thay đổi nào."

"Tôi khuyên cô vẫn là thành thật một chút đi, dù sao, mệnh cô không bao lâu nữa liền tận rồi, ít tạo nghiệp, sau này đến địa phủ hỏi tội còn có thể sống dễ dàng hơn chút, không phải sao?"

Mộc Tử Dịch cười rực rỡ, tươi đến mức khiến Hà Quyên phải đổi cả sắc mặt.

Cô ta run run nói: "Mày, mày nói bậy bạ cái gì! Mày có tin bây giờ tao không cho mày ra được nhà hàng này không! Nhà hàng này là nhà tao mở, mấy nhân viên đó đều sẽ nghe lời tao!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play