Đế của đôi giày vải đen rất dày, mũi giày cùng thân giày được thêu những hoa văn vàng đơn giản mà đẹp mắt.

Tiếp lên trên, là một cái áo choàng màu đen ánh đỏ sậm. Trên áo choàng cũng đồng dạng thêu hoa văn vàng, là long phượng đồ đằng nhìn có chút trừu tượng. Ngay sau đó, Triệu Mạn nhìn thấy một đôi bàn tay.

Đôi tay này, gầy gò, trắng nhợt, không có nửa điểm khí tức của người sống...............

Chính là đôi tay này, tối hôm qua đã đụng vào cánh tay cô.........

Triệu Mạn chỉ cảm thấy da đầu tê dại, sợ hãi mà nhanh chóng nhắm mắt lại, cũng không dám nhìn tiếp nữa. Đúng lúc này cô nghe được giọng nói quen thuộc làm yên ổn lòng người.

"Triệu Mạn, đừng sợ, mở mắt ra, nhanh lên."

Là giọng nói của bao lão bản! Vì vậy Triệu Mạn lấy hết dũng khí mở mắt ra.

Đập vào mắt không còn là đôi tay lạnh như băng kia, cũng không phải là áo choàng làm người khác có cảm giác e ngại, mà là đôi mắt sáng ngời cùng gương mặt tuấn tú của tiểu bao lão bản.

Đôi mắt của Triệu Mạn lập tức đỏ lên, vội vàng cầm lấy ly trà uống một ngụm, thở ra một hơi thật dài, lúc này mới nghẹn ngào mà nói: "Tôi nhìn thấy..........."

Cô đem những gì mình thấy nói hết ra, sau đó còn có chút áy náy mà nói: "Xin lỗi, tôi quá sợ hãi, chỉ thấy đến chỗ đôi tay của hắn, tiếp đó không dám nhìn thêm gì nữa........"

Mộc Tử Dịch đưa tay vỗ vỗ cô để an ủi, không ngờ nửa đường lại thấy tay mình bị kéo lại.

Cậu nhìn cái tay lớn hơn tay cậu một chút đang khoát lên, quay đầu nhìn Cố Cảnh.

Cố Cảnh khẽ ho, làm bộ tự nhiên thu tay về, sau đó cúi đầu nhìn chén trà trong tay, giải thích: "Nam nữ thụ thụ bất thân."

Mộc Tử Dịch: "........" Được, niệm anh là cổ nhân, tôi kính anh!

Triệu Mạn: "........." Tự nhiên cảm thấy không có sợ như hồi nãy nữa. Cũng tự nhiên cảm thấy, nội tâm một vũng xuân thủy ban nãy, biến lại thành vũng nước đọng bên đường rồi.

Không cho đụng thì không đụng nữa vậy, Mộc Tử Dịch một mặt chính trực nói: "Theo như những gì cô nói, đôi giày kia chắc là giày thọ*. Chỉ là áo choàng kia, còn có long phượng đồ đằng được thêu lên, có chút kì quái. Trong ấn tượng của tôi, thọ y* sẽ không thêu hoa văn như vậy."

*Thọ y: đồ mặc cho người chết. Thọ y bao gồm quần áo, giày, mũ. Giày sẽ được gọi là giày thọ.

"Hỉ phục." Cố Cảnh bình thản nói, "Thọ y bình thường sẽ không thêu chữ, đây lại đổi thành hình thêu long phượng đồ đằng, chính là hỉ phục của cõi âm. Cái gọi là khế ước, đã rất rõ ràng rồi."

Mộc Tử Dịch thốt lên một tiếng: "Minh hôn!"

Cả người Triệu Mạn run lên, mạc danh mà cảm giác được cả người lạnh lẽo, tay chân tê rần, hàn ý thấm vào đầu.

Cô không nhịn được mà ôm lấy cánh tay mình, run rẩy nói: "Cái, cái này, làm sao có thể.... Loại sự tình này........"

Mộc Tử Dịch cùng Cố Cảnh nhìn nhau, trầm mặc.

Nhớ đến bản thân trước kia, Mộc Tử Dịch cũng chưa từng nghĩ qua chính mình sẽ quay về kế thừa tiệm bánh bao của cha mình. Mà Cố Cảnh cũng chưa từng nghĩ đến, mình cũng sẽ kết giao "bạn bè".

Nội tâm Triệu Mạn vẫn rất mạnh mẽ, không khóc không nháo, ngồi đó trầm mặc lầm bầm mấy phút, cô cũng đã tỉnh táo lại.

"Tôi phải làm thế nào?"

Mộc Tử Dịch nhìn Cố Cảnh, cậu đối với chuyện minh hôn này kiến thức nửa vời, phương diện này hẳn là lão cán bộ như Cố Cảnh sẽ hiểu rõ hơn.

Nói đến.... Mộc Tử Dịch bỗng dưng nghĩ, mình có thể xem Cố Cảnh như nửa cái bách khoa toàn thư mà sử dụng. Tối hôm trước lúc hai người tán chuyện cậu liền phát hiện, những chuyện mà Cố Cảnh hiểu thật sự nhiều đến mức không phải dạng vừa.

Cố Cảnh - bỗng dưng bị làm thành một quyển bách khoa toàn thư nhỏ - nói: "Khế ước minh hôn có hai loại, một loại là giữa quỷ hồn với quỷ hồn. Một loại là giữa quỷ hồn với người sống, mà loại này lại chia ra làm hai kiểu. Một là sau khi định khế ước, người sống sẽ tiếp tục sống, cho đến trăm năm sau đến minh giới cùng quỷ hồn tương thủ. Kiểu thứ hai chính là sau khi định khế ước, người sống chôn theo quỷ hồn, nếu người sống đổi ý không chôn theo, quỷ hồn có thể mượn hôn ước mà lấy tính mạng người đó, thậm chí sẽ không kinh động đến âm sai."

"Chẳng qua cách này, chính là cách của dân gian, không được địa phủ tán thành, cùng sẽ không bị ghi lại trong danh sách. Nếu bị phát hiện, quỷ hồn dưới địa phủ chỉ bị trách phạt thôi."

"Tôi hiểu rồi, hôn nhân là tự do mà!" Mộc Tử Dịch cười nói, "Dưới địa phủ các anh có cục quản lý hôn nhân không?"

Cố Cảnh khẽ gật đầu, "Để tiện quản lý, địa phủ đã sớm phân ra các loại bộ ngành rồi."

"Còn tiên tiến như vậy." Mộc Tử Dịch nhớ tới một ngày khi còn bé từng đến địa phủ dạo chơi, có chút tiếc nuối lúc đó không có cơ hội trải nghiệm phong tình chốn địa phủ.

Cậu lại nhìn Triệu Mạn, thấy giữa chân mày người này dày đặc tử khí, thở dài: "Xem ra, cô chính là bị người ta dùng cách nào đó hãm hại rồi. Vong hồn tân lang kia, chính là muốn giết cô, đem cô rước vào nhà."

Hai tay Triệu Mạn nắm chặt, kiên định nói: "Tôi không muốn chết, cũng không muốn gả cho vong hồn. Bao lão bản, cần tôi làm gì không?"

Mộc Tử Dịch gật gật đầu: "Phải từ căn nguyên ngọn nguồn của cô mà tìm, ví dụ như cái khế ước minh hôn của cô là từ đâu mà tới, ai làm cho cô. Điểm này, cần cô hồi tưởng lại thật kỹ, người có thể biết được ngày tháng, nơi sinh của cô, còn có bát tự nữa."

Triệu Mạn chau mày, trầm tư một chốc rồi nói: "Ngoài ba mẹ, hẳn là không còn người nào biết. Nhưng mà ba mẹ tôi bọn họn gần đây đều đang ở nước ngoài, mà dù bọn họ bận rộn, vẫn luôn quan tâm tôi, không có khả năng làm ra chuyện này."

Cha mẹ thương con, xác thực sẽ không có khả năng làm chuyện này. Mộc Tử Dịch hơi cau mày, cứ cảm thấy có chỗ nào đó bị cậu bỏ qua.

Cố Cảnh ở một bên thấp giọng nhắc nhở: "Trường học."

Ánh mắt Mộc Tử Dịch liền sáng lên, đúng rồi, địa điểm xảy ra chuyện là ở trường học mà!

Cậu nhìn Triệu Mạn, hỏi: "Chuyện cô ở lại trường thêm một ngày, có ai biết? Ví dụ như thầy cô, bạn học gì đó."

Triệu Mạn nghe cậu hỏi như vậy, nhất thời như hiểu rõ cái gì, sắc mặt nháy mắt biến đổi: "Có thầy của chúng tôi biết, bạn cùng phòng ký túc xá của tôi cũng biết."

"Vậy trong số bọn họ, có ai biết được ngày sinh bát tự của cô?"

Triệu Mạn cẩn thận nhớ lại một lượt, sau đó mặt trắng bệch, ngẩng đầu nói: "Lúc trước, tôi cùng các bạn cùng phòng chơi một trò chơi bói toán, lúc đó cần viết ra ngày sinh bát tự của mọi người. Tôi còn đặc biệt đi hỏi mẹ tôi, sau đó tính ra bát tự, viết lên miếng giấy.........."

Nói như vậy, bạn cùng phòng của Triệu Mạn liền có hiềm nghi.

Không cần Mộc Tử Dịch hỏi thêm, tự bản thân Triệu Mạn liền nói: "Tôi có tổng cộng ba người bạn cùng phòng, trong đó một người hai tháng trước đã xuất ngoại làm du học sinh trao đổi, bây giờ được nghỉ, cô ấy liền ở đó, không về nước. Một người thì ngay ngày bắt đầu nghỉ đã ngồi chuyến xe lửa đêm về quê rồi."

Mộc Tử Dịch trực tiếp đem hoài nghi đặt lên người bạn cùng phòng cuối cùng kia, nói: "Có số điện thoại của cô ta không? Nếu có, gọi thử xem."

Vì vậy Triệu Mạn vừa gọi điện thoại, vừa nói: "Nhà cô ấy ở vùng nông thôn hẻo lánh, có thể tín hiệu sẽ không tốt lắm."

Trong lúc nói thì điện thoại đã được kết nối. Triệu Mạn mở loa ngoài, nói: "Tiểu Kỳ, là tớ."

"Triệu......Triệu Mạn!" Giọng nói của Tiểu Kỳ có chút sắc bén, thậm chí còn mang theo chút sợ hãi, "Cậu, cậu làm sao lại gọi điện thoại cho tớ?"

Triệu Mạn hạ giọng nói: "Tớ gần đây cứ cảm thấy có chút không đúng, vô cùng sợ hãi, muốn nói với cậu."

Phía bên kia điện thoại không có người hồi đáp, chỉ có tiếng thở khi có khi không, đánh vào lòng Triệu Mạn.

Nửa ngày, Tiểu Kỳ mới vội vàng nói: "Tớ bên này tín hiệu vô cùng yếu, cậu biết đó, ở vùng quê mà. Sau này đợi tớ lên trấn, tín hiệu tốt hơn chút tớ lại cùng cậu tán gẫu sau, bye."

Triệu Mạn mờ mịt nghe giọng nói vội vàng trong điện thoại, vô ý nhìn về phía Mộc Tử Dịch.

Mộc Tử Dịch mím mím môi, nói cô gọi cho những người bạn khác.

Triệu Mạn tê dại mà gọi đi, phía bên kia điện thoại rất nhanh đã truyền tới giọng nói vui vẻ của một người bạn cùng phòng khác, đối phương nói muốn mang thư tay gì đó về cho cô. Lúc nhận ra Triệu Mạn mất tập trung, còn quan tâm hỏi han.

Triệu Mạn thuận miệng ứng phó vài câu, cúp điện thoại.

Mộc Tử Dịch giương hai tay ra: "Rất hiển nhiên rồi. Nhà của người bạn kia ở đâu cô có biết không? Một lát nữa để người nhà cô đem đồ đạc chuẩn bị mang qua đây, quần áo đồ ăn vặt gì đó giản lược một chút. Một tiếng rưỡi sau chúng ta ngồi tàu cao tốc, tranh thủ trước hừng đông ngày mai đến nơi, được không?"

Triệu Mạn tính toán lộ trình một chút, cảm thấy cũng có thể. Vì vậy cô gọi điện thoại cho bảo mẫu nhà mình, nhờ đối phương thu thập đồ đạc giúp cô.

Mộc Tử Dịch sau đó lại nhìn Cố Cảnh, hỏi: "Anh thì sao?"

"Đương nhiên là đi theo cậu." Cố Cảnh nghĩ cũng không nghĩ mà đáp.

Mộc Tử Dịch cười, mắt cong cong nói: "Sao lại giống như phu xướng phụ tùy thế này."

Cố Cảnh nghe thấy, tay cầm chén trà không khỏi dùng sức, chỉ nghe "rắc" một cái, cái ly lúc trước đã bị anh làm nứt, cuối cùng không chống đỡ nổi nữa mà vỡ vụn ra.

Mộc Tử Dịch: "................."

Cậu đau lòng nói: "Cái ly của tôi làm gì sai chứ, anh lại đối xử với nó như vầy!"

Nhìn cái ly có vận mệnh thăng trầm này, Cố Cảnh hạ giọng nói câu xin lỗi, lại nói: "Trong hành lý của tôi vừa hay có một bộ trà cụ, chính là niên kỷ có hơi nhỏ, thời Càn Long nhà Thanh. Cậu xem xem có thích hay không, nếu không thích ngày sau tôi kêu quản gia tìm một bộ khác....."

Mộc Tử Dịch: "................" Một bộ trà cụ chín đồng chín còn được giảm ba mươi phần trăm mua trên Taobao, đổi một bộ trà cụ thời nhà Thanh, hình như có chút lời?

Đối với cái sự giàu nứt đố đổ vách này của Cố Cảnh, cậu lại không còn gì để nói thở dài một hơi, ánh mắt trong lúc lơ đãng quét đến điểm đỏ giữa ngón tay Cố Cảnh.

Trong lòng nhất thời căng thẳng, Mộc Tử Dịch không nói gì đưa tay ra, nắm lấy bàn tay kia.

Chỉ thấy trong lòng bàn tay, trên ngón tay có đến năm sáu miệng vết thương. Vết thương không tính là sâu, nhưng lại chảy máu.

Mộc Tử Dịch cau mày, tức giận nói: "Bị thương lại không biết nói sao?"

Cố Cảnh hoang mang nhìn cậu: "Chẳng qua là tiểu thương thôi." Mặc dù cũng khá đau. Cái thể xác này của anh, rốt cuộc vẫn có chút yếu ớt.

Lời này vừa dứt, anh liền nhận được một cái đảo mắt của Mộc Tử Dịch. Ngay sau đó, anh bị người kia kéo lên, một đường lôi đến nhà chính.

Triệu Mạn bị bỏ rơi tại chỗ cùng mèo mập nhỏ đen xám trên cây bốn mắt nhìn nhau, vừa đáng thương lại vừa cô đơn.

Mười phút sau, Mộc Tử Dịch vỗ vỗ tay, đứng dậy, khá hài lòng mà nhìn thành quả lao động của bản thân, cười nói: "Đã lâu không có bị thương, thủ pháp có chút đi xuống, thứ lỗi ha!"

Cố Cảnh tâm khẽ động, nói: "Cậu lúc trước, hay bị thương lắm sao?"

"Ừm," Mộc Tử Dịch không tim không phổi mà vừa thu thập đồ đạc, vừa cười nói, "Mấy năm trước vừa bắt đầu tiếp nhận ủy thác, thường thường bị thương. Sau này làm quen rồi, cũng không bị thương gì nghiêm trọng."

Tâm trạng Cố Cảnh có chút không thoải mái: "Người nhà cậu đâu? Cho phép cậu tiếp nhận ủy thác mà không quản sao?"

Sinh ý của tiệm bánh bao thông qua hai giới âm dương này không đến nỗi khổ cực đến mức cần đứa nhỏ trong nhà ra ngoài kiếm tiền nguy hiểm như vậy.

Động tác trên tay Mộc Tử Dịch khẽ khựng lại, sau đó bình thản nói: "Mẹ tôi mất sớm, ba tôi không biết việc này. Đợi tới lúc ông ấy biết, tôi đã xông pha tạo dựng được chút danh tiếng trong giới rồi, ông ấy cũng không cản được tôi."

Cậu lại nhìn Cố Cảnh, thấy khuôn mặt không rõ biểu tình của người kia, cười nói: "Lúc đó tuổi nhỏ, có chút ngốc. Chính là muốn tự mình kiếm tiền tự mình tiêu, là một loại sự tình có cảm giác đặc biệt ngầu, rất có khả năng đảm đương bản thân."

Cậu lại nói: "Anh đừng lo cho tôi, ở ngoài kia quỷ có khả năng đánh lại tôi không nhiều."

Cố Cảnh khóe môi câu lên, không đáp lời.

Mộc Tử Dịch về phòng thu thập hành lý, Cố Cảnh cứ ngồi trên sofa ở đại sảnh, nhìn cái tay bị bó loạn xạ của mình.

Vừa vặn lúc này một trận âm phong thổi qua, trong phòng nhiều thêm một thân ảnh mờ ảo.

Nam quỷ mặc âu phục cung kính mà khom người nói: "Xin chào đại nhân."

Cố Cảnh ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Như thế nào rồi?"

"Đại nhân, thuộc hạ vô năng, không thể bắt được tên yêu đạo kia. Hắn......." Âm thanh bỗng im bặt. Nam quỷ mặc âu phục trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm cái tay của đại nhân bị băng bó như cái móng heo to kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play