Chiếc xe dừng lại ở bãi đậu xe của nhà hàng lẩu, đã là chuyện của nửa tiếng sau.

Cố Cảnh gỡ đai an toàn, quay lại nhìn Mộc Tử Dịch vẫn ngồi ngả đầu dựa trên ghế, mặt mày bình tĩnh, lông mi dài dài rất dễ thu hút sự chú ý. Anh nghĩ, cách người này điều chỉnh tâm tình có lẽ không phải ăn uống, mà là ngủ.

Giữa hai sự lựa chọn là Cố Cảnh gọi Mộc Tử Dịch dậy cùng với ngồi trong xe đợi cậu tự tỉnh, anh do dự một chút, vẫn là chọn cái đằng trước. Đã qua giờ cơm rồi, với thể chất người bình thường của Mộc Tử Dịch, nếu không ăn e rằng sẽ dễ đau dạ dày.

Anh xuống xe rồi đi ra ghế sau, mở cánh cửa bên phía Mộc Tử Dịch. Cửa vừa mở, liền cùng con mèo trong lòng Mộc Tử Dịch mặt đối mặt.

Đôi mắt to tròn của nhóc con ngay lập tức cảnh giác hẳn lên, móng vuốt cũng rục rà rục rịch.

Cố Cảnh làm như không biết, đưa tay ra hiệu im lặng, sau đó đưa hai tay ra, làm động tác như muốn ôm nó.

Mèo mập nhỏ vô cùng không cho anh mặt mũi mà "meo nga" một tiếng, nhảy xuống bên kia xe, chọc Cố Cảnh phải theo bản năng đưa người lên phía trước để bắt nó.

Cũng thật không khéo, Mộc Tử Dịch nghe thấy tiếng động, lúc mở mắt liền nhìn thấy một gương mặt anh tuấn được khuếch đại lên. Trong lòng cậu hốt hoảng, không hề phòng bị vô ý ngồi thẳng dậy, sau đó...

"Au!"

"Aiss!"

Tiếng da thịt đụng chạm cùng với tiếng kêu đau đồng loạt vang lên, Mộc Tử Dịch ôm lấy trán, Cố Cảnh che lấy má, mặt ai cũng đều đau khổ.

Cố Cảnh mặc dù không phải người sống, nhưng cái thân thể này là mô phỏng theo, không khác với thân thể người bình thường là bao. Chỉ cần còn dùng cái thân thể này, anh vẫn có thể cảm giác được nhịp tim đập, cảm giác được đau đớn. Thân thể này còn có thể bị thương chảy máu, cơ năng cũng sẽ lão hóa, thậm chí cũng sẽ tử vong.

Chẳng qua, bình thường cấp cao ở địa phủ cũng đều sẽ chế tạo một cái thân thể mới trước khi nó lão hóa.

Cố Cảnh ôm má, đây là lần đầu tiên sau khi anh dùng thể xác này mà bị thương. Loại cảm giác đau đớn đã lâu không cảm nhận, cũng thật là....khó mà chịu đựng.

Mộc Tử Dịch bị đau trán, chỗ đó toàn xương mà không có thịt, ráng chịu một hồi cảm giác đau đớn cũng không còn lợi hại như lúc nãy nữa. Cậu chậm rãi thả tay xuống, quay sang nhìn mèo mập nhỏ một mặt vô tội ngồi bên cạnh xe, lại nhìn về phía Cố Cảnh đang cách cậu vô cùng gần.

Người này vẫn giữ tư thế lúc nãy, nửa người vẫn nằm ngang trên người cậu, một tay ôm má, giống như vẫn còn đang chìm trong cảm giác đau đớn. Mộc Tử Dịch chột dạ nuốt nước bọt, nghĩ nghĩ đợi Cố Cảnh hết đau sẽ nói xin lỗi anh.

Khó có dịp tiếp xúc gần gũi, Mộc Tử Dịch quang minh chính đại mà ngắm nghía gương mặt anh tuấn của Cố Cảnh. Càng nhìn, trong lòng càng cảm khái, đôi mắt người ngày thật đẹp! Trong con ngươi thâm thúy kia có một tầng nước mắt sinh lý vì đau mà chảy ra. Do có ánh đèn xe ấm áp phản chiếu, trong đồng tử màu trà phảng phất như đang cất giấu một mảng sao trời, sáng ngời lại mang theo nhiều điều thần bí. Da cũng rất đẹp, so với cậu còn đẹp hơn. Lỗ chân lông nhỏ, hoàn toàn trơn nhẵn trắng mịn.

Ừm, tiếc là không phải bạn trai mình, nếu không cậu liền có thể nhân cơ hội mà hôn một cái rồi. Cậu khẽ hé miệng, thở dài: "Anh, trước tiên có thể đứng lên khỏi người tôi không?"

Khí tức ấm áp quét qua cổ Cố Cảnh, anh như bị điện giật mà nhanh nhẹn lui ra ngoài xe, nhìn Mộc Tử Dịch, hơi do dự nói: "Cậu tỉnh rồi."

Mộc Tử Dịch có chút tiếc nuối nói: "Ừm, tôi tỉnh rồi. Xin lỗi, mặt anh không sao chứ?"

Cố Cảnh buông cái tay đang ôm má xuống, lắc lắc đầu: "Không sao."

Thật ra còn đau đó, anh đã rất nhiều năm không cảm giác được đau đớn rồi. Thể xác này lại còn da mỏng thịt mềm hơn so với người sống bình thường, đột nhiên bị đụng mạnh như thế, cảm giác đau đớn có chút mãnh liệt.

Nhưng mà so với cái này còn mãnh liệt hơn, chính là cảm giác tim đập như sấm.

Mộc Tử Dịch áy náy nhìn má anh hiện lên một mảng đỏ tím, người có kinh nghiệm như cậu biết được, không bao lâu nữa vết thương kia liền biến thành màu xanh tím khủng bố.

Cậu chột dạ, nghĩ tới nam nhân thường sĩ diện, do đó cũng vô cùng săn sóc mà không nhiều lời thêm nữa.Cậu đưa tay ôm mèo mập nhỏ, xuống xe.

Mèo mập nhỏ đại khái cũng chột dạ, biết nguyên nhân của việc ngoài ý muốn này của hai người không thoát khỏi nó, vì vậy biểu hiện đặc biệt ngoan hiền, y như con mèo búp bê, một chút cũng không động.

Cố Cảnh đứng tại chỗ ngẩn ngơ xuất thần, chỉ cảm thấy tim đập vô cùng nhanh. Anh khi còn sống chưa từng trải nghiệm cảm giác này, sau khi chết tới nay cũng không, chỉ cảm thấy cái loại cảm giác như tim lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi lồng ngực này thật xa lạ cũng thật kích thích.

Anh không khỏi nhìn tay mình, ngơ ngác nghĩ nghĩ, hay là tại bộ thân thể này hỏng rồi, phải đổi cái khác?

Mộc Tử Dịch đi từ từ cũng không thấy Cố Cảnh cùng đi lên, quay lại liền thấy anh đang đứng kia ngây người, bộ dạng nhìn còn có chút hoang mang.

Từ khi quen biết người này đến giờ, cậu vẫn là lần thứ hai nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn của người này. Lần thứ nhất, cũng trong ngày hôm nay, lúc Cố Cảnh đạp tung cánh cửa nhà Đình Tử.

"Cố Cảnh, anh làm gì vậy?"

Cố Cảnh hồi thần lại, cất bước đuổi theo Mộc Tử Dịch. Anh nghĩ, bản thân mình đối với phương diện nghiên cứu hay bảo trì thân thể địa phủ không quá rõ ràng, có nghĩ nhiều cũng vô dụng. Không bằng lát sau quay về tìm Trần thúc, xem ông có thể giải thích hay không.

Hai người đi tới tiệm lẩu, bởi vì giờ cơm đã qua, cũng không cần xếp hàng. Trong tiệm không nhiều người, nhưng hai người vẫn chọn ngồi phòng riêng -- Mộc Tử Dịch sợ bị người khác nhận ra, cậu dù sao cũng là người hơi hot rồi đó.

Khách không nhiều, nhân viên phục vụ lên món cũng sẽ nhanh. Chẳng qua lúc đưa món lên, mấy vị nhân viên cứ thích trộm nhìn Cố Cảnh. Đợi đến khi tất cả các món được đưa lên, cửa phòng đóng lại, Mộc Tử Dịch mới gỡ nón ra, thuận tiện đem mèo mập nhỏ trong balo lấy ra luôn.

Nhóc con này, đã biết bao lần hại cậu lộ thân phận, cậu bây giờ thật sự không dám ôm nó ra mà gặp người khác.

Đợi nồi lẩu sôi, Mộc Tử Dịch nhìn Cố Cảnh ngồi sững sờ bên kia, vừa tò mò vừa buồn chán, bèn chủ động bắt chuyện.

Cậu giả bộ thần bí: "Ài, anh có biết mấy vị nhân viên phục vụ kia tại sao cứ nhìn anh mãi không?"

Cố Cảnh hoang mang lắc đầu: "Tại sao?"

"Bởi vì anh lớn lên rất đẹp trai!"

"Mấy cô ấy vừa nhìn thấy anh, liền cảm thấy người này vô cùng đẹp trai! Bất quá mặt làm sao lại bị thương rồi, sẽ không phải là do đánh nhau đi... Sau đó bất tri bất giác nhìn nhiều thêm vài lần."

Đẹp trai.... Cố Cảnh nhịn không được hỏi: "Cậu cũng cảm thấy tôi dễ nhìn sao?"

Mộc Tử Dịch gật gật đầu, lại lắc lắc đầu: "Đẹp trai thì đẹp, nhưng mà so với tôi vẫn còn kém một chút."

Mèo mập nhỏ cậu ôm trong lòng cũng khẽ gật đầu, âm sai đáng ghét đương nhiên không có đẹp bằng chủ nó!

Cố Cảnh khá nghiêm túc gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy tôi không đẹp bằng cậu."

Mộc Tử Dịch: "........" Cậu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người thành thật thế này.

Vốn dĩ tâm tình không tốt, Cố Cảnh lại xem như là kín miệng, Mộc Tử Dịch lười lười không muốn chủ động nữa chỉ biết lấy điện thoại ra, hỏi: "Tôi muốn phát livestream, anh không ngại chứ?"

Cố Cảnh giật mình, sau đó lắc đầu: "Không ngại."

Do đó Mộc Tử Dịch đem mèo mập nhỏ để qua một bên trống chỗ, lấy sữa dê đồ ăn cho mèo các loại để nó từ từ tự mình ăn. Lần livestream này cậu không tính quay luôn cả nó, dù sao đang ăn ở nhà hàng lẩu, quay cả sủng vật không chừng bị cư dân mạng hắc* nữa! Tới lúc đó cậu cũng không thể nói với mọi người: mèo mập nhỏ nhà tôi rất đặc thù, rất thần thông, không rụng lông thích sạch sẽ, biết bán manh còn có thể tổn hại quỷ hồn gì đó sao!

*hắc: bôi đen, lấy cớ để chửi rủa, anti.

Chỉ sợ nói xong, không tới hai ngày sau cậu liền bị các nhà nhân sĩ nhiệt tình của xã hội gửi vào bệnh viện tâm thần.

Sau khi dàn xếp cho nhóc con xong, cậu mới lấy điện thoại ra, quen cửa quen nẻo mở app livestream.

Trực tiếp đem camera quay vào nồi lẩu đã bắt đầu sôi lăn tăn, cậu vô cùng chuyên nghiệp nói: "Hê lô mọi người, tôi là livestreamer Mộc Tử mà mọi người yêu thích nhất đây. Hôm nay livestream ăn lẩu cho mọi người xem, hy vọng các bạn xem tôi ăn cũng có thể cảm nhận được hương vị."

[Chủ phòng sống dậy rồi ah ah ah!]

[Lại giấu mặt, mỗi lần đều muốn tôi cầu xin cậu đó hả? Đúng rồi, cầu cậu lộ mặt đi 333]

[Có mà cảm nhận được mới lạ đó hhh]

[Nhất định phải livestream ăn lẩu vào thời gian uống trà chiều hả....]

[Chủ phòng đủ rồi, không hề yêu cậu, lêu lêu lêu ~]

[Không yêu cậu +1]

[Không yêu cậu +2]

.......

Mộc Tử Dịch nhíu nhíu mày, ngữ khí bình đạm nói: "Không yêu tôi thì mời nhấn góc phải phía trên, chúng ta vẫn là không nhìn nhau vừa mắt thì cũng đừng dằn vặt nhau nữa."

[Chủ phòng ngày ngày oán fan 666, yêu cậu, bắn tim]

[Chủ phòng tâm tình không tốt hả? Cảm thấy ngữ khí quá lạnh nhạt rồi, lúc trước nói mấy lời này đều có ý cười mà...]

[Tôi cũng cảm thấy vậy, chủ phòng sao rồi? Có ổn không?]

[Giờ này mới ăn cơm, còn không như ngày thường, chủ phòng có chuyện gì rồi?]

[Chủ phòng thật giống như tâm tình không đúng lắm, bên cạnh còn có người khác sao? Nhóc mập đâu? Cũng không có ở đó hả?]

[Nhóc mập chắc không đi theo, chủ phòng đi ăn lẩu không thích hợp mang mèo theo, không cẩn thận một cái liền biến thành lẩu mèo gì đó luôn XD]

[Đậu xanh lầu trên!]

[Thật tàn nhẫn! Ôm mèo mập nhỏ chạy đi một trăm mét!]

[Nhóc mập chúng ta đi, không cùng mấy người chơi nữa!]

[Gọi nhiều đồ ăn như vậy, chắc là còn người khác đi? Tôi nhớ lượng đồ ăn của chủ phòng cũng không phải rất lớn]

............

Nhìn thấy một đống bình luận quan tâm hoặc pha trò, tâm tình Mộc Tử Dịch có hơi khá lên, điều chỉnh camera để lộ mặt.

Cậu nhìn chính mình trong màn hình, lộ ra nụ cười nhạt: "Không sao, gặp phải chút chuyện, đã giải quyết rồi. Bạn tôi mời, cho nên đương nhiên không chỉ mình tôi."

Cố Cảnh đúng lúc mở miệng: "Muốn ăn cái gì, tôi nhúng cho cậu."

Mộc Tử Dịch ngẩng đầu quét mắt một vòng, nói: "Thịt bò đi, nhúng nhiều chút. Bò viên cũng bỏ vào đi, cái này bỏ vào nấu cho mềm."

"Được." Cố Cảnh thả vào nồi bò viên cùng thịt bò, thuần thục cầm muôi nhúng lên nhúng xuống.

[Giọng nói này, vừa nghe đã biết là soái ca!]

[Có chút trầm, cảm giác là một người nghiêm túc 333]

[Chắc là thuộc hệ cấm dục đi hhh]

[Khẳng định là soái ca đi? Không phải nói bạn của người đẹp trai thường cũng sẽ không xấu đó thôi?]

"Anh ấy đúng là rất đẹp trai." Mộc Tử Dịch cười nói, "Chẳng qua mọi người chết tâm đi, sẽ không cho mọi người xem đâu! Người dễ nhìn như vậy, tôi phải lưu lại để mình chậm rãi thưởng thức!"

Cố Cảnh vừa nhúng thịt vừa dỏng tai để ý Mộc Tử Dịch, nhất thời cả mặt đều đỏ lên.

[Xem ra là anh đẹp trai rồi, chủ phòng, cầu xem mặt 333]

[Còn có thể nói ra lời này, xem ra tâm tình chủ phòng đã tốt lên rồi 333]

[Luôn cảm thấy anh đẹp trai kia sẽ bị bẻ cong....]

[Hiện trường bẻ cong gì đó 666]

[Tôi đập tiền, chỉ cầu lộ mặt anh đẹp trai 333]

[Nói đi, cần bao nhiêu hhh]

Mộc Tử Dịch nhướng mày, oán fan theo thói quen: "Anh ta là bảo vật vô giá, không bán! Mọi người vẫn là không cần nhìn mặt, miễn cho đau lòng không thôi."

Cố Cảnh ngay cả tai cũng đỏ rồi.

Mộc Tử Dịch hoàn toàn không biết, cùng fan trong phòng livestream hàn huyên hồi lâu. Mãi đến khi Cố Cảnh đem thịt đã nhúng chín bỏ vào chén cậu, cậu mới hơi yên tĩnh lại.

Ngẩng đầu nhìn Cố Cảnh một cái, thấy mặt người ta bị nóng đến đỏ lên, nhất thời ngại ngùng nói: "Cùng ngồi ăn đi, một lát nữa tôi muốn ăn tôi sẽ tự mình làm."

Cố Cảnh gật gật đầu, lại múc cho Mộc Tử Dịch một muỗng nước lẩu, nói: "Uống nước canh trước đi, dạ dày rỗng ăn cay sẽ đau."

Mộc Tử Dịch nghe theo uống hai ngụm, sau đó gắp thịt bò chấm nước sốt, ăn từng ngụm lớn.

Ăn xong một miếng, cậu không quên ngẩng đầu nhìn camera chuyên nghiệp cười: "Mềm tan trong miệng, hương vị tuyệt vời, ăn ngon!"

Nhưng mà trong phòng livestream đều đang nói về người khác, căn bản không có ai để ý cậu.

[Ah ah ah giọng nói quá gợi cảm quá ôn nhu!!!]

[Ngay lập tức có cảm giác của lão cán bộ 333]

[Cái tay vừa nãy xuất hiện trong camera thật đẹp!]

[Khẳng định là một anh đẹp trai nhan sắc không kém với chủ phòng!]

[Cầu xem mặt 333]

[Nhìn bạn trai nhà tôi, không có săn sóc như người ta, giọng nói không có dễ nghe như người ta, tay cũng không đẹp bằng, người bạn trai này còn làm gì được đây!]

[Kéo ra ngoài cho cún ăn hhh]

[Trăm năm tu được Dịch lão sư, ngàn năm tu được anh đẹp trai 333]

[Bởi vậy cứ kêu anh đẹp trai anh đẹp trai cũng không có vấn đề đi hhh]

[Chấn động! Livestreamer nổi tiếng bị một cái tay cường thế cướp đất diễn!]

......

Mộc Tử Dịch cười nhạo, nói: "Đủ rồi, tôi đây vẫn chưa đủ cho mọi người ngắm sao? Nhìn gương mặt đẹp trai của tôi, nhìn xong mọi người còn dám nghĩ tới nam nhân khác?"

[Xem chán rồi]

[Xem phiền rồi]

[Xem ngán luôn rồi]

.......

Mộc Tử Dịch đem camera hướng sang sàn nhà trống, lãnh khốc vô tình nói: "Anh đây giận rồi, không dễ dỗ đâu, cho nên mọi người nhìn sàn nhà đi."

Sau đó, cậu chăm chăm nhúng lẩu, để camera quay sàn nhà, mặc cho fan có đập lễ vật hay dằn vặt thế nào cũng kiên quyết không thỏa hiệp.

Cứ vậy hẳn mấy phút trôi qua, cậu mới chậm rãi đem camera quay trở về, tiếp tục cùng fan dằn vặt lẫn nhau.

Cố Cảnh lúc này lại giúp cậu gắp đồ ăn, phục vụ đặc biệt chu đáo. Mộc Tử Dịch từ chối không được, bèn thoải mái hưởng thụ, còn nhân cơ hội trêu chọc: "Cố lão tiên sinh, anh sao lại hiền lành như vậy, không gả cho tôi thật quá đáng tiếc!"

Cổ Cố Cảnh cũng đỏ luôn rồi, trong lòng không khỏi có chút biệt nữu. Không phải là do chán ghét, nhưng hình như thích hay không thích.....anh nói không được.

[Cố lão tiên sinh?!!]

[Đây là cái biệt danh gì ah ha ha ha]

[Cho nên là họ Cố sao? Tại sao tôi lại liên tưởng tới vị fan thổ hào kia của chủ phòng, vị Lão Tiên Sinh kia đó]

[Không phải, Lão Tiên Sinh thật sự là một ông lão, trong weibo của ông ấy không chỉ lộ tay một hai lần, thật sự là tay của ông lão. Vị Cố lão tiên sinh này, vừa nhìn tay liền biết còn trẻ 333]

[Cố lão tiên sinh cái quỷ gì đó ha ha ha, chủ phòng cứ nói kiểu này, thật sự không sợ bẻ cong người ta sao?]

[Nói thật, nam sinh mấy người có lúc nói đùa thật cmn làm cho người ta không chịu được mà thổ huyết 333 cưới về đi cưới về đi!]

[Chủ phòng nhìn thụ như vậy... Chẳng lẽ không phải là cậu ấy gả cho Cố lão tiên sinh sao?]

[Cũng có khi người ta cong tự nhiên thì sao? Hoặc cũng có thể chủ phòng còn mong bẻ người ta cong thật? Đàn ông săn sóc như vầy không thấy nhiều đâu 333]

.......

Mộc Tử Dịch vô thức nhìn Cố Cảnh một cái, thấy anh đang chơi điện thoại hăng say, cũng không nhìn anh nữa, tự mình cùng fan tám tiếp.

Cậu tán chuyện cũng không có gánh nặng, hơn nữa còn biết cách nói chuyện này chuyện kia, cái gì có thể tiếp lời cậu liền tiếp, do đó cùng mọi người tám rất vui vẻ. Thẳng đến khi Cố Cảnh đột nhiên cầm điện thoại chạy qua đây, đứng sau lưng cậu.

Lúc Mộc Tử Dịch nhìn thấy trong màn hình xuất hiện bóng người, liền xoay camera đi. Nhưng mà đã không kịp rồi, mấy fan nhanh tay nhanh mắt đã sớm nhìn rõ mặt của Cố Cảnh. Nhất thời, cả khu bình luận lại lần thứ hai nổ tung.

[Đậu xanh nhìn thoáng qua!]

[Anh đẹp trai ah ah ah!!]

[Ôi giồi ôi móa nó, quả nhiên anh đẹp trai đều kết bạn với anh đẹp trai!]

[Đợi đã, trên mặt anh ta có vết thương thì phải? Vừa nãy camera quay nhanh quá, không thấy rõ]

[Hình như vậy, có một vết bầm xanh tím]

[Đây là bị chủ phòng đánh sao hhh]

[Tôi vừa đi wc, tôi bỏ lỡ cái gì sao!]

[Bạn của chủ phòng, vị Cố lão tiên sinh kia lộ mặt rồi!]

[Thật sao? Như thế nào, mau nói?]

[Một chữ thôi, soái! Chính là, kiểu đẹp trai rất có nét cổ điển, có chút nho nhã, có chút nghiêm túc.]

[Tôi vừa chớp mắt một cái, kết quả liền bỏ lỡ.....]

[Chủ phòng nhanh thả anh đẹp trai ra ah ah ah!]

[Đây còn không phải xứng với câu mắt tinh mày kiếm sao? Thật muốn xem anh ta mặc đồ cổ trang!]

[Chính là tôi cảm thấy vết thương kia trên mặt anh ta, chẳng những không làm giảm giá trị nhan sắc mà còn làm anh ta lộ ra vẻ đàn ông hơn nữa? hhh soái ca gì đó]

[Khí thế của anh ta mạnh hơn soái ca bình thường nhiều lắm! Hoàn toàn không phải cùng một kiểu đẹp trai với chủ phòng 333]

[Chính là tiểu ca ca hệ cấm dục rồi!]

[Lúc nãy chủ phòng nói cái gì nhỉ? Có đánh chết cũng không cho chúng ta thấy mặt anh đẹp trai]

[Chủ phòng ngày ngày bị đánh vào mặt: get ✅ ]

[Sờ sờ khuôn mặt nhỏ của chủ phòng, thật mịn màng hhh]

[Nghi vấn thường ngày: Chủ phòng mặt đau không? Không sưng hả?]

..........

Mộc Tử Dịch không thấy mấy cái bình luận hỏi mặt cậu đau không, bất đắc dĩ quay sang Cố Cảnh nói: "Anh lộ mặt rồi, làm sao đây?"

Cố Cảnh xem như không có gì: "Không sao, có tiếp tục bị quay cũng không có vấn đề gì."

Nghe thấy lời này của anh, Mộc Tử Dịch lại xác nhận lần nữa với anh, lúc này mới đem camera quay lại. Cậu đã sớm dự liệu được bình luận lại phải nổ tung lần nữa, do đó đem điện thoại cố định ở chỗ hơi xa chút, sau đó mới hỏi Cố Cảnh: "Làm sao vậy?"

Cố Cảnh đem điện thoại đưa cho cậu, hỏi: "Tôi vừa down app livestream xuống, nhưng tôi không biết nạp tiền vào như thế nào......"

"Cái này đơn giản, để tôi bày cho. Anh xem chỗ này, mở nó ra....."

Một bài giảng giải đi qua, Mộc Tử Dịch không quên dẫn đường cho anh: "Bây giờ anh có thể vào phòng livestream của tôi đập lễ vật, thử xem thành công không."

Cố Cảnh gật đầu, vào phòng livestream, đập vào hai cái du thuyền. Đập xong, nhân lúc Mộc Tử Dịch ngây người lại đập tiếp hai cái xe cao cấp.

"Đủ rồi!" Mộc Tử Dịch nhanh chóng kêu lên, kêu xong thấy ngón tay Cố Cảnh còn ở trên màn hình khẽ động, lại vội kêu: "Dừng tay!"

Cố Cảnh cũng thật sự ngừng tay, không biết làm sao mà nhìn cậu.

Mộc Tử Dịch chỉ tiếc mài sắt không thành kim: "Cho anh đập lễ vật, anh tùy ý đập cái nhỏ nhất thôi, cho có thôi mà? Đập nhiều như vậy làm gì, tiền nhiều lắm sao?"

Cố Cảnh gật gật đầu: "Tiền của tôi đúng là rất nhiều."

Mộc Tử Dịch: "............."

Hai tay cậu xoa xoa mặt, sau đó bày ra tư thế giảng đạo, từ từ dụ dỗ Cố Cảnh: "App livestream có thu tiền theo phần trăm, anh đập tiền ở trong đây, đi một vòng mới đưa đến tôi, đã bớt đi kha khá rồi, anh nói anh có đau lòng không?"

Cố Cảnh thành thật chậm rãi lắc lắc đầu, không đau lòng.

Mộc Tử Dịch cắn răng nói: "Được, tôi đau lòng, được chưa!"

"Vừa thấy bạn tôi tặng tôi nhiều tiền như vậy trong app livestream, tới tay tôi liền teo lại bớt, tôi liền đau lòng đến không thể thở được! Đau lòng là cảm giác gì anh hiểu không?"

Cố Cảnh kỳ thực không hiểu lắm, tiền đối với anh mà nói không có nhiều ý nghĩa, vì vậy anh không cảm nhận được cái loại đau lòng này. Nhưng nhìn dáng vẻ Mộc Tử Dịch nghiến răng nghiến lợi, anh vẫn dối lòng mà gật đầu. Anh còn đặc biệt hiểu chuyện mà nói: "Vậy cậu bày tôi gửi bao lì xì trong weixin đi, tôi gửi tặng cậu."

Trong weixin không có chia phần trăm đâu ha!

Mộc Tử Dịch: "..........."

Cậu hít sau một hơi, quay đầu nhìn camera, đặc biệt trầm trọng nói: "Xin lỗi mọi người, xin lỗi xã hội, tôi vẫn là không dạy anh ta làm người tốt như thế nào."

Cố Cảnh nhìn nhìn camera, lại nhìn Mộc Tử Dịch, không hiểu từ đầu tới cuối anh có chỗ nào không giống người.

Bên trong phòng livestream, bình luận cùng lễ vật bay đầy trời.

[Cười khóc 333]

[Chủ phòng tôi khuyên cậu lương thiện 333]

[Phong cách của Cố lão tiên sinh này, thật quen thuộc]

[Fan thổ hào của chủ phòng toàn là phong cách này! Tôi có tiền gì gì đó 666]

[Này so sánh một chút, điểm giống nhau còn rất nhiều. Ví dụ như đập lễ vật một chút cũng không tiếc]

[Ví dụ như sự quan tâm dành cho chủ phòng đều rất thật lòng 333]

[Tôi có một ý nghĩ to gan -- Có khi nào hai người này kỳ thật là cùng một người không? Dù gì hôm nay Lão Tiên Sinh không online, Cố lão tiên sinh liền xuất hiện]

[Khả năng đó không cao, weibo của Lão Tiên Sinh đã được xác thực, thân phận ;à cố vấn của hiệp hội thư pháp, cũng đã bảy mươi tuổi rồi!]

[Ah ha ha ha chủ phòng vẫn không thể dạy Cố lão tiên sinh làm người]

[Cố lão tiên sinh tôi khuyên anh thiện lương, một đám nghèo chúng tôi không thể so với người giàu cường đại như vậy hưm hưm hưm]

[Cố lão tiên sinh, giúp đỡ người nghèo, cho tôi một phong bao lì xì đi 333]

[Chủ phòng giáo dục trực tuyến thất bại rồi hhh]

[Ha ha ha ha ha chủ phòng cho tôi weixin của cậu, tôi gửi bao lì xì cho cậu 666]

[Tôi cũng muốn, add tôi add tôi, tặng cậu bao lì xì]

[Add tôi nữa 333]

[Cố lão tiên sinh thật manh! Rõ ràng gương mặt đẹp trai lãnh khốc tinh anh như vậy, kết quả lại có chút ngốc!]

[Hẳn là không phải ngốc, anh ta có thể quá ít tiếp xúc internet, cho nên mất cả ngày mới phản ứng lại kịp 333]

[Vừa nhìn liền biết không hay chơi di động với lên mạng rồi, tài khoản của anh ta vẫn là do chủ phòng vừa nãy giúp anh tạo đây hhh]

............

Cuối cùng Mộc Tử Dịch vẫn không bày Cố Cảnh chi trả qua weixin, trong điện thoại Cố Cảnh chỉ có một cái app weixin bản địa phủ, cũng không trả được nhân dân tệ. Cậu muốn bao lì xì tiền âm phủ làm cái gì, ngân hàng nhân giới lại không rút tiền được cũng không chuyển đổi được. Nếu như là tiền giấy âm phủ, cậu lại có chỗ để đổi.

Mộc Tử Dịch cùng fan trò chuyện xem như là vui vẻ, do đó lần livestream này rất lâu. Thẳng cho đến khi hai người ăn kha khá rồi, chuẩn bị đi về, cậu cũng chưa có tắt livestream.

Cậu lại đội mũ lên, mở balo để xuống đất cho mèo mập nhỏ lén lút chạy vào, sau đó mới nhấn chuông gọi nhân viên.

"Chào ngài, xin hỏi là ai trả tiền?" Nhân viên cầm hóa đơn cười híp mắt hỏi.

"Tôi." Cố cảnh không cần hóa đơn, trực tiếp lấy ví ra, từ trong đó rút ra một xấp tiền nhỏ đưa cho nhân viên phục vụ.

Thấy nhân viên không lấy, anh nghĩ nghĩ, lại rút từ trong túi áo thêm một xấp nữa. Sau đó hỏi: "Đủ chưa? Nếu không đủ, có thể quẹt thẻ không?"

Mộc Tử Dịch: "..........."

Các fan trong phòng livestream: "............."

Nhân viên phục vụ: "................."

Cuối cùng, mọi người nhìn nhân viên rút ra vài tờ tiền, hoảng hốt rời khỏi phòng riêng.

Mộc Tử Dịch nói với phòng livestream: "Tôi luôn cảm thấy kì livestream này sẽ bị block."

Cậu khẽ ho một tiếng, nói: "Trước tiên mọi người làm chứng cho tôi, tôi thật không có giàu có gì! Người vừa nãy trả tiền, thuần túy là con trai nhà địa chủ thiếu khuyết thường thức sinh hoạt Cố lão tiên sinh, không có liên quan tới tôi! Mọi người phải nhớ kỹ, tôi rất nghèo, nghèo tới mức ba bữa chỉ có thể ăn cháo với củ cải muối!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play