Đang cùng Lý Tùng Tử oán tới oán lui, Mộc Tử Dịch vô tình ngước mắt một cái, liền thấy vị Chu ảnh để vốn đang chơi đùa cùng mèo kia đang nhìn sang bên này, ánh mắt còn mang theo vài tia đố kị không che giấu được.
Thấy cậu nhìn qua, ánh mắt người kia liền thay đổi, trong nháy mắt trở về vẻ bình tĩnh vô hại, tiếp tục cúi đầu đùa mèo.
Mộc Tử Dịch nhìn nhìn, lại quay đầu liếc Lý Tùng Tử không phát hiện ra điều này, nhịn không được mà lộ ra nụ cười đầy hứng thú.
Bọn họ đợi nhân viên phục vụ đưa đồ uống lên xong liền ngồi xuống, chuẩn bị thảo luận.
Mộc Tử Dịch một tay xoa mèo, một tay cầm ly cafe lên thử một ngụm, sau đó mới bình thản hỏi: "Nói đi, tìm tôi làm gì."
Lý Tùng Tử nhìn Chu Minh Điền một cái, sau đó nói: "Tôi gần đây không phải là đang cùng Chu ca quay phim sao, quay cái bộ mà..."
"Nói trọng điểm." Mộc Tử Dịch hạ ly cafe xuống, cậu không muốn nghe Lý Tùng Tử thao thao bất tuyệt, chủ đề không phải là thổi phồng bản thân thì cũng là thổi phồng người đàn ông tương lai của hắn.
"Thật ra là Chu ca, anh ta mấy ngày nay vẫn luôn sốt nhẹ. Đi bệnh viện làm kiểm tra, đều không thể tra được có vấn đề gì."
Mộc Tử Dịch không rõ lắm: "Vậy thì tìm bệnh viện tốt hơn mà kiểm tra, tìm tôi làm gì, tôi lại không biết chữa bệnh."
"Nhưng anh ta trung y hay tây y đều tìm cả rồi, ngay cả đi nước ngoài cũng đã đi, vẫn là cứ không khỏe. Hơn nữa, anh ta còn luôn gặp ác mộng. Buổi tối quay, anh ta còn ý thức không rõ, luôn nói lung ta lung tung, thiếu chút dọa đoàn phim sợ muốn chết!" Lý Tùng Tử rõ ràng có hơi gấp gáp.
Chu Minh Điền lịch sự nói: "Lúc đó tôi xác thực thần trí không rõ, cứ luôn cảm giác có người bên tai tôi nói gì đó. Lúc đó tôi vẫn cảm giác được có người khẽ đánh tay tôi, nhưng sau đó hỏi lại thì không có ai làm hết. Trên tay tôi còn xuất hiện một vết bầm hình bàn tay."
Lúc nói chuyện, Chu Minh Điền đem tay áo vén lên, lộ ra dấu bàn tay không lớn lắm trên cánh tay, xanh xanh tím tím, nhìn khá nghiêm trọng.
Mộc Tử Dịch nhìn một cái, liền cuối đầu múc một muỗng bánh ngọt, đút cho mèo mập nhỏ. Mèo nhà cậu không phải mèo bình thường, ăn mấy thứ này cũng không cần chú ý kỹ. Giống như loại bánh này, cho nó thử một chút vẫn có thể.
Mèo mập nhỏ ăn thử một miếng, vô cùng thích, vì vậy nó lại "meo" một tiếng, há miệng ra.
"Không được, tôi nói này người anh em, cậu xem việc này thế nào?" Chu Minh Điền còn chưa gấp, Lý Tùng Tử đã bắt đầu gấp rồi.
"Còn xem thế nào nữa, là quỷ đánh người đó." Mộc Tử Dịch đầu cũng không ngẩng lên mà nói.
Chu Minh Điền lại nhíu mày nói: "Trên đời này thật sự có quỷ?"
Những gì được dạy từ nhỏ đến lớn nói với anh ta rằng trên đời này vốn không có quỷ. Nhưng chuyện gặp phải lần này quả thực rất khó dùng khoa học để lý giải. Anh ta thậm chí còn đi gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ khoa thần kinh, đều là không có kết quả.
Lý Tùng Tử ở bên cạnh điên cuồng gật đầu khẳng định, Mộc Tử Dịch lại không nói lời nào. Đối với người chưa từng tận mắt thấy qua mà nói, ngươi nói một ngàn một vạn lần đều không có sức thuyết phục bằng việc người ta tận mắt thấy.
Chu Minh Điền nhìn nhìn Lý Tùng Tử, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Dịch lão sư, cậu nói xem, chuyện của tôi nên xử lý như thế nào mới tốt?"
Mộc Tử Dịch lúc này mới ngẩng đầu, quan sát kỹ Chu Minh Điền một lượt. Qua một lúc lâu cậu mới nói: "Đơn giản, nhìn mức độ âm khí quấn thân trên người anh, bị quấn lấy hẳn là chuyện phát sinh trong vòng nửa tháng. Anh liền nói xem, nửa tháng này anh đã đi đâu, làm gì?"
Trong vòng nửa tháng.......
Chu Minh Điền cẩn thận nhớ lại, sau đó cười khổ: "Có thể có phương hướng cụ thể một chút không? Tôi gần đây tinh thần luôn hoảng hốt, thực sự nghĩ không ra...."
Mộc Tử Dịch còn chưa nói, liền thấy Lý Tùng Tử đã dùng tốc độ cực nhanh mà nói: "Chính là có hay không trên đường gặp phải người già đang đốt tiền giấy, hoặc là trong thang máy gặp phải người phụ nữ mặc váy đỏ. Còn nữa là có đi qua chỗ nào quỷ dị chưa, ví dụ như tòa nhà ma ám, nghĩa trang...."
"Đợi đã!" Chu Minh Điền nhíu mày, hỏi: "Mấy việc cậu nói này, không phải là do cậu đã từng gặp qua chứ?"
Mộc Tử Dịch yên lặng tiếp lời: "Thật khéo, cậu ấy đều không có gặp qua."
Lý Tùng Tử ngại ngùng cười nói: "Tôi bình thường thích xem phim ma....."
"Đúng, xem xong liền gọi điện thoại cho tôi vừa khóc vừa kể lại nội dung, thật phiền." Mộc Tử Dịch mặt không biểu tình mà phun tào. "Cho nên sau đó tôi đều đem cậu ấy kéo vào blacklist một khoảng thời gian."
Lý Tùng Tử ngại ngùng nhìn Chu Minh Điền, dưới bàn thì dùng chân đạp mạnh Mộc Tử Dịch, nhưng không ngoài ý muốn mà đạp vào khoảng không. Bất luận là tập kích hay là tấn công chính diện, từ hồi quen biết tới giờ, hắn đều chưa từng thắng nổi.
Mộc Tử Dịch thảnh thơi nói: "Chu tiên sinh, tôi thấy anh cũng không giống người sợ ma, cùng Tùng Tử quan hệ cũng không tồi. Hay là sau này Tùng Tử cậu ấy xem phim ma, lúc sợ hãi liền gọi cho anh được không? Anh không cần trả lời cậu ấy, bắt máy rồi cứ để cậu ấy tự nói, nói xong cậu ấy sẽ không sợ nữa."
"Thật ra trước khi tôi kéo cậu ấy vào blacklist, cũng đã bắt máy cho cậu ấy tự nói rồi. Chỉ là mèo của tôi luôn thích nghịch điện thoại, mỗi lần bắt máy không được bao lâu thì bị nó tắt đi."
Chu Minh Điền nhìn con mèo cậu ôm trong lòng, chỉ thấy nhóc con đang mở đôi mắt to, dán vào cái bánh ngọt, nhìn như đang nghiên cứu gì đó, dáng vẻ ngốc manh.
Anh lại nhìn về phía Lý Tùng Tử, thấy hắn thấp thỏm đầy mặt, tâm liền động một chút, cười nói: "Vừa hay tôi cũng thích mấy chuyện ma quỷ lắm. Tùng Tử, sau này muốn tìm người kể, cứ gọi điện cho tôi. Tôi bình thường buổi tối từ chín giờ đến mười một giờ đều không có việc, luôn rất nhàm chán."
Lý Tùng Tử nhất thời ánh mắt liền sáng lên, lộ ra nụ cười toa toét: "Được ạ!"
Mộc Tử Dịch cuối đầu, yêu thương mà sờ sờ mèo mập nhỏ lại mới bị cậu đổ tội, cái chân dưới bàn không nặng không nhẹ mà đạp Lý Tùng Tử một cái.
Lý Tùng Tử hít vào một ngụm khí lạnh, cũng không phải là đau, chỉ là dọa thôi. Hắn trừng mắt với Mộc Tử Dịch, hắn không có đạp thật, người này liền cứ như vậy mà đáp lại. Chậc, kết bạn không cẩn thận rồi!
Mộc Tử Dịch trợn mắt một cái, kết bạn không cẩn thận? Là ai nhọc lòng cho hắn cơ hội theo đuổi ảnh đế!
Vẻ kiêu ngạo trên mặt Lý Tùng Tử nhất thời biến mất, thậm chí còn nở nụ cười chột dạ với Mộc Tử Dịch.
Chu Minh Điền nãy giờ thờ ơ nhìn hai người mắt qua mày lại đúng lúc mà ho một tiếng, sau đó nói: "Tôi nghĩ một chút, chắc là nửa tháng trước, tôi cùng đoàn phim đi qua một tòa nghĩa trang........."
Nửa tháng trước, Chu Minh Điền theo yêu cầu của đoàn phim, thuê một nghĩa trang công cộng ở thành phố khác, chỉ thuê một ngày. Lúc đó Chu Minh Điền làm nam chính cũng có đi, anh còn nhớ đa số người trong đoàn cũng đều đi.
Trong ấn tượng, trước khi bắt đầu quay cùng sau khi quay xong đều tiến hành cúng bái theo lệ, trong cả quá trình cũng chưa từng ồn ào quá mức hay phá hỏng bất cứ thứ gì, đáng lẽ không đến mức đắc tội quỷ vật.
Hơn nữa, cho dù là trên đời này có quỷ, cũng không đến mức trong đoàn nhiều người như vậy, lại chỉ có mình anh được chọn đi?
Nhưng anh đã suy nghĩ nát óc, còn gọi cho trợ lý hỏi tới hỏi lui cũng không tìm ra việc khả nghi nào.
Nghĩa trang..... Vậy thì có thể là quỷ mộ rồi. Mộc Tử Dịch tùy tiện nói: "Trước tiên đi nghĩa trang kia xem thử. Nếu nhìn không ra, lại điều tra xem có khả năng nào khác không."
Sau đó cậu lại nói: "Nói đi, nghĩa trang ở đâu, chúng ta bây giờ liền đi."
"Được, vừa hay vì việc của tôi, tôi và Tùng Tử mấy ngày nay đều tạm dừng quay. Còn nghĩa trang kia, chính là ở thành phố mà cậu quay chương trình linh dị thần quái, ở ngoại ô."
Mộc Tử Dịch nhíu nhíu mày, trong đầu chợt lóe lên một khuôn mặt lạnh lùng. Ui, không biết cậu cùng vị Cố tiên sinh đẹp trai kia có thể nào lại ngẫu nhiên mà gặp nhau. Luôn có cảm giác cậu cùng vị Cố tiên sinh đó có thể kết giao bạn bè.
Hay là, đợi cậu đến thành phố kia, làm xong việc lại viết tờ giấy nhỏ đốt cho anh ta, hẹn anh ta ra ngoài ăn xiên nướng uống rượu?
Chỉ là không biết anh ta ở địa phủ làm chức vị gì, đơn vị nào, vạn nhất địa phủ còn có một quỷ vật nào tên "Cố Cảnh", vậy liền chơi không vui.
Mộc Tử Dịch vừa nghĩ xong, cúi đầu chuẩn bị lấy điện thoại đặt trên bàn. Nhưng vừa cúi xuống, đập vào mắt chính là mèo mập nhỏ tham ăn, như ăn trộm mà lấy đuôi từng chút từng chút kéo cái bánh hồi nãy nó ăn về phía bên này. Bây giờ cái bánh đã tới gần mép bàn, nhóc con đang mở to cái miệng đợi cái bánh không tiếng động rớt xuống.
Mộc Tử Dịch nhướng mày, lạnh giọng kêu: "Nhóc mập."
Mèo mập nhỏ cả người cứng đờ, lông xù đều xõa ra. Chỉ thấy móng vuốt nó duỗi một cái, tư thế sét không kịp đánh mà quơ qua cái bánh ngọt, quơ một cái liền trực tiếp đem bánh ngọt quét vào miệng nó.
Sau đó, nó vỗ mặt, xoay người, bộ dáng ngoan ngoãn đối mặt Mộc Tử Dịch, mắt to chớp chớp, khỏi nói có bao nhiêu vô tội.
Mộc Tử Dịch: "................." Cậu chỉ là sợ nhóc con ăn nhiều đau bụng thôi mà!
"Ha ha ha ha ha..." Lý Tùng Tử cười bò.
Chu Minh Điền hâm mộ mà nhìn mèo mập nhỏ ngoan ngoãn trên đầu gối Mộc Tử Dịch, có mèo thật tốt!
............
Ba người đều thuộc phái hành động, hơn nữa đều là đàn ông, ra ngoài không cần để ý nhiều. Vì vậy chiều ngày hôm nay, ba người đều đã tới thành phố kia.
Sau đó lại ngồi xe tới bên ngoài nghĩa trang, cùng bảo vệ nghĩa trang chào hỏi một phen mới được cho vào.
Lúc này ánh chiều tà le lói, nghĩa trang đen kịt không có một bóng người. Chỉ còn lại bóng cây lờ mờ đón gió mà đung đưa qua lại. Nhưng trong mắt người cá biệt lại cực giống như yêu ma quỷ quái đang giơ nanh múa vuốt.
"Người cá biệt" Lý Tùng Tử, lúc này đang ôm cánh tay Mộc Tử Dịch mà run lẩy bẩy.
Mộc Tử Dịch không còn gì để nói, thấp giọng: "Những lúc như này cậu nên ôm Chu tiên sinh!"
"Anh ta nào có đáng tin cậy như cậu ah!" Lý Tùng Tử nghĩ cũng không nghĩ đã trả lời.
Mộc Tử Dịch: "........." Người không có tế bào yêu đương còn muốn theo đuổi người khác thật đáng sợ!
Mộc Tử Dịch quay đầu nhìn Chu Minh Điền, chỉ thấy thần tình dường như có chút không đúng, bèn hỏi: "Nhớ ra gì rồi sao?"
Chu Minh Điền nhíu máy, thấp giọng nói: "Tôi nhớ, một mình đi tới đây... tôi còn nhớ gặp được một ông lão ở đây, ông lão........."
Anh ta đột nhiên hoảng hốt mà nhìn về phía sau Mộc Tử Dịch, ngón tay run rẩy chỉ về phía đó, nói: "Ở đằng sau cậu!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT