*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong nhà, Cố Cảnh cầm cái máy tính bảng đi tìm Trần thúc đang xem tivi trong phòng khách ở nhà dưới.

Trần thúc hiền lành cười nói: "Đại nhân, có chuyện gì cần phân phó sao?"

Cố Cảnh hơi mím môi, nói: "Muốn nhờ người giúp tôi điều tra một chút, tiệm bánh bao của Mộc Tử Dịch là ở nơi nào."

Trần thúc ngẩn người trong chốc lát mới nói: "Được."

Cố Cảnh lúc này mới chậm rãi quay lên lầu, nghĩ rằng mình còn cần phải tận mắt xem, tự thân đi giúp đỡ một chút. Nếu tới lúc đó thấy cửa hàng của Mộc Tử Dịch quả thật làm ăn không tốt, anh có thể giúp đỡ chút ít.

Mấy cái khác anh không có, nhưng đầu tư thì vẫn có thể đi.

Phía bên kia, sau khi tắt livestream, Mộc Tử Dịch quay người, lạnh giọng nói: "Vẫn chưa tới giờ làm việc, mời ra ngoài."

Sau lưng cậu, là một người đàn ông mặc một thân âu phục màu trắng, sắc mặt cũng trắng bệch không chút huyết sắc. Người đàn ông này ngoại trừ việc từ đầu gối trở xuống là một mảnh hư vô thì nhìn cũng không khác gì người bình thường.

Chỉ thấy người này hơi cúi người, tỏ vẻ xin lỗi mà nói: "Nghe nói ở đây ngài đang chiêu mộ quỷ hồn, tại hạ là đến ứng tuyển."

"Ồ." Mộc Tử Dịch nhàn nhạt nói: "Cương vị gì?"

"Giám đốc." Người đàn ông tự tin nói: "Tại hạ khi còn sống tốt nghiệp ngành quản lý hệ thống ở đại học Hoa Kiều, đã từng công tác ở công ty XX..."

Đợi sau khi người đàn ông tự giới thiệu xong, Mộc Tử Dịch cùng anh ta nói về chuyện quản lí kinh doanh. Qua hơn một tháng học tập và thực tiễn, cậu phát hiện bản thân thật sự không thích hợp làm người quản lí. Mà cậu cũng không chịu được việc cả ngày bị hạn chế ở mỗi một chỗ. Vì vậy, cậu đã sớm nhờ một quỷ sai có chút quen biết hỗ trợ mình tìm quỷ tài (như nhân tài vậy đó), tới giúp mình quản lý những sự vụ liên quan tới âm giới ở tiệm bánh bao.

Thấy người đàn ông này ăn nói mạch lạc rõ ràng, quả thực có năng lực, hơn nữa đối với đãi ngộ cậu đưa ra cũng không dị nghị gì, Mộc Tử Dịch lúc này mới hỏi đến danh tính.

"Kỳ Liên Sinh."

Mộc Tử Dịch duỗi một cánh tay ra: "Mộc Tử Dịch, hợp tác vui vẻ."

Một bàn tay dính máu đưa ra, có chút lạnh lẽo.

"Hợp tác vui vẻ, ông chủ."

Mộc Tử Dịch nhìn vết máu trên tay cùng với vết thương sâu đến mức thấy cả xương trên cổ tay có hơi vẹo kia, nhàn nhạt nói: "Sau này anh là gương mặt của tiệm bánh bao nhà tôi ở âm giới, vẫn là nên chú ý hình tượng một chút."

Kỳ Liên Sinh giật mình một chút, sau đó xoay tay một cái, vết thương cùng máu đã biến mất không dấu vết. Anh ta khẽ cười: "Xin lỗi, sau này sẽ chú ý."

Mộc Tử Dịch lúc này mới gật gật đầu, để cho đối phương đi dạo xung quanh chỗ này, làm quen hoàn cảnh một chút.

Kỳ Liên Sinh muốn giúp đỡ thu dọn bát đũa, nhưng ông chủ nhỏ này không cho, anh ta bèn bay ra ngoài đi xem xét. Đợi đến khi bay xong một vòng quay lại, Mộc Tử Dịch đã ôm mèo nhà mình cùng một cuốn sách. Nhìn thấy anh ta quay lại liền đưa sang.

Kỳ Liên Sinh không nói gì, ngầm hiểu mà tìm cái bàn ngồi xem. Ấn tượng của anh ta đối với ông chủ nhỏ Mộc Tử Dịch này, vô cùng tốt.

Thông minh, lại không nhiều chuyện. Không hỏi quá khứ của anh ta, không hỏi nguyên nhân anh ta chết, không hỏi anh ta vì sao không lựa chọn đi đầu thai. Anh ta cố ý lộ ra vết thương trên cổ tay, cũng không thấy cậu hỏi gì.

Đối với những quỷ hồn còn vương vấn uất ức chuyện quá khứ như anh ta mà nói, điều cần nhất chính là đối phương không hỏi gì cả.

Mộc Tử Dịch lại không biết vị giám đốc mới tới này đã chụp cho cậu cái mũ "thông minh" cùng "không nhiều chuyện". Lúc cùng quỷ quen biết, việc không liên quan đến mình cậu liền không để ý tới chính là nguyên tắc của cậu.

Có vài quỷ hồn trước lúc chết đi đã phải chịu đựng vài chuyện không hay, nếu cậu lại truy vấn, giống như là đem muối xát lên miệng vết thương người ta vậy! Mà có vài quỷ hồn mang theo oán niệm rất dễ bị kích thích đến phát điên đó.

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là mấy chuyện quá khứ của quỷ hồn không có liên quan gì đến cậu! Cậu muốn chính là quỷ tài đến giúp cậu quản lý cửa hàng, không phải do chuyện quá khứ của người ta.

Một người một mèo một quỷ bình an vô sự mà ngồi trong tiệm, mỗi người tự lo việc của mình. Thẳng cho đến tận nửa tiếng sau, nhân viên của tiệm bánh bao dành cho âm giới mới lục tục kéo đến, phá tan sự yên tĩnh này.

Hai người làm bếp, hai người phục vụ, một người tiếp tân. Mấy người này là nhân viên kỳ cựu của tiệm do cha Mộc Tử Dịch mời tới, đều là quỷ hồn không muốn đi đầu thai.

Mộc Tử Dịch để bọn họ cùng Kỳ Liên Sinh tự giới thiệu với nhau, mình thì ôm mèo mập nhỏ đọc sách.

"Xin chào Kỳ công tử, tại hạ là quản trướng*, họ Hà, là người cuối thời nhà Thanh, gọi tôi là Hà lão đầu là được." Đây là tiếp tân của cửa tiệm, một ông lão mặc trang phục màu xám từ triều Thanh, đầu còn thắt một bím tóc dài.

*Quản trướng: kế toán, nhưng do lão Hà là người xưa nên mình để nguyên. Thấy kế toán với tiếp tân không liên quan gì nhau nên lúc dịch hơi thắc mắc nhưng chắc ông lão này kiêm cả hai.

"Xin chào Kỳ công tử, tại hạ là người chạy việc, ngài gọi tôi Triệu tiểu nhị là được..." Triệu tiểu nhị là một đứa nhỏ nom chỉ mới mười mấy tuổi, quần áo cũng giống mấy tiểu nhị trong tửu điếm trên ti vi.

"Kỳ tiên sinh, tôi là nhân viên phục vụ ở đây, tôi tên Tăng Học Hữu." Người này ngược lại mặc một đồ rất hợp với thẩm mỹ hiện đại, khoảng hai mươi mấy tuổi, từ đều đến đuôi thu dọn rất sạch sẽ gọn gàng, chỉ là nhìn sao cũng thấy giống như một nhân viên phục vụ ở tiệm cafe cao cấp.

"Tôi là đầu bếp của tiệm, tôi họ Uông, ngài gọi tôi Uông đầu bếp là được. Tôi là người thô lỗ, nói chuyện hay không dùng não, nếu như có chỗ đắc tội xin thông cảm...." Tráng hán cao lớn thô kệch cười đến thành thật đôn hậu.

"Tôi là phụ bếp, Lý Mặc." Người đàn ông trung niên gầy gò nói rất ngắn gọn.

Kỳ Liên Sinh lễ phép cười nói: "Kỳ Liên Sinh, giám đốc mới nhận chức của tiệm." Sợ mấy quỷ hồn cổ đại nơi này nghe không hiểu, anh ta còn bổ sung: "Cũng có thể coi như là chưởng quỹ đi."

Mộc Tử Dịch đứng bên cạnh gật đầu: "Sau này sự việc lớn nhỏ gì trong tiệm tôi giao cho Kỳ Liên Sinh, anh ta là....quỷ tài tôi đặc biệt tuyển tới. Có vấn đề gì có thể tìm anh ấy thương lượng. Giải quyết không được thì đến tìm tôi."

Kỳ Liên Sinh có chút kinh ngạc nhìn Mộc Tử Dịch, thấy thần sắc cậu thản nhiên, bèn nói: "Cậu an tâm tôi tới vậy?"

"An tâm chứ." Mộc Tử Dịch ngẩng đầu cười, vô cùng vô hại mà nói: "Đó giờ tôi còn chưa gặp qua quỷ nào dám bắt nạt tôi đâu."

Kỳ Liên Sinh yên lặng quay đầu, nhìn năm vị nhân viên trang phục khác nhau. Chẳng trách mấy quỷ hồn đều không có ý kiến gì với ông chủ "nhảy dù" này. Cảm tình, chính là không dám có ý kiến!

Mọi người sau đó ai về chỗ nấy, bận rộn công việc. Mộc Tử Dịch nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, bèn về phòng tắm rửa, lại bồi mèo mập nhỏ chơi đùa một hồi, sau đó cậu mới chậm rãi đi ra cửa lớn ở sân sau, mở cửa ra.

Ở sân sau nhà cậu là một con đường cũ không bình thường, nhìn hai đầu đều không thấy điểm cuối. Một bên ngoài cái cây cối cùng đèn đường mờ mờ thì không có gì khác. Lúc này con đường vô cùng vắng vẻ, không xe không người.

Mộc Tử Dịch lại xem thời gian, đã là 12 giờ đêm rồi. Cậu chậm rãi lấy ra hai lá bùa, đốt ở cửa. Lá bùa bùng cháy, liền thấy không khí ở cửa như đang vặn vẹo trong giây lát. Cánh cửa thông qua hai giới âm dương đã được mở ra.

Chỉ chốc lát sau, ở cửa bỗng dưng xuất hiện một người đàn ông trung niên một thân áo bào đen, tóc vuốt ngược lên.

Người đàn ông này từ gối trở xuống không có chân, lấy ngón tay mang theo nhẫn ngọc sờ sờ trán mà cười: "Ha, tiểu bao lão bản, lại gặp mặt rồi."

"Xin chào quý khách, mời vào bên trong." Mộc Tử Dịch khách khí nói. Khách quen của tiệm lúc trước gọi cha cậu là "Bao lão bản", bây giờ cậu tiếp quản, cái danh hiệu này cũng rơi trên đầu cậu luôn. Chỉ là có mấy người hoặc mấy quỷ hồn nhìn thấy cậu trẻ tuổi, liền thích thêm một chữ "Tiểu" đằng trước đó.

"Khách khí khách khí, tiểu bao lão bản tính khí so với cha ngài thì tốt hơn nhiều lắm...." Người đàn ông vừa nói, vừa bước lên tảng đá xanh phía sau cửa.

Từng khối đá xám đen kì quái xếp nối tiếp nhau, tạo thành một con đường nhỏ ba người cùng đi được, một đường thẳng đến cửa của căn phòng lớn trong sân. Người đàn ông này biết, đó chính là quỷ đạo* đặc biệt mà tiệm bánh bao Âm Dương này dùng để dành cho quỷ vật hành tẩu. Từ cửa đến trong tiệm, quỷ chỉ có thể đi trên đường này, những chỗ khác đều không đi được.

*Con đường dành cho quỷ hồn

Sau người đàn ông đó, lại liên tục có thêm đủ loại người từ nam nữ già trẻ lớn bé, mặc đủ loại trang phục từ cửa bỗng dưng xuất hiện, bước trên quỷ đạo, đi về hướng cửa hàng.

Mộc Tử Dịch đứng dưới cây đa trong sân nhà, ôm mèo mập nhỏ nhìn cảnh tượng này từ xa.

"Tiểu nhị, cho một phần bánh bao thịt đặc biệt, thêm một phần sữa đậu nành!"

"Phục vụ, tôi muốn hai phần tiểu long bao*...."



là cái này, ở trong có nước ăn ngon lắm~~

"Yo, tiệm mới tuyển thêm quỷ sao, còn đẹp trai như vậy."

"Là giám đốc của tiệm đúng không? Trẻ như vậy, xem ra mới chết không được mấy năm đi? Vừa nhìn một cái liền biết là nhân tài tinh anh..."

"Tiểu nhị, cho phần cơm nồi đất!"

"Tiểu nhị, có Nữ nhi hồng không? Làm sao vẫn không có hả, sao Bao lão bản nhà các người vẫn không cân nhắc thêm chút rượu vậy..."

"Quản trướng tiên sinh, tính tiền!"

"Phục vụ, tôi muốn gói mang về....."

Mộc Tử Dịch như có như không xoa xoa mèo mập nhỏ trong lòng, nhìn cảnh tượng trong cửa hàng cách đó không xa toàn là tiếng "người" ồn ào náo nhiệt, nhàn nhạt cười.

Cuối cùng cũng coi như đã vào quỹ đạo, tiếp sau đó... cậu có thể lại trải qua ngày thường một cách nhàn tản rồi.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Mộc Tử Dịch nhận điện thoại của Lý Tùng Tử. Vừa bắt máy, đối phương liền ào ào nói một tràng.

"Người anh em, nghe nói cậu livestream gặp quỷ, cậu vẫn còn ổn chứ?"

Tác giả có lời muốn nói:

Mộc Tử Dịch: Tôi không ổn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play