Thứ này bây giờ trông vô hại, nhưng ngộ nhỡ tàn phá cơ thể thì sao.
Nhìn đám thuộc hạ ngốc nghếch này, Tiêu An cảm giác tim thật mệt, cực kỳ mệt luôn.
“Không được uống mấy cái này nữa, nếu tôi biết ai uống thì người đó tự đi chịu phạt.” Tiêu An cảnh cáo hết lần này tới lần khác.
Sự cẩn trọng của hắn không phải là dư thừa. Những người đi trên mũi dao như họ thì cần phải thật cẩn thận, để ý những điều nhỏ nhặt.
Vậy mới có thể sống sót.
Tốc độ thí nghiệm nhanh cực kỳ, dường như là phóng vèo vèo vèo luôn. Về cơ bản, chỉ thử nghiệm vài lần đã được, so với những thí nghiệm làm đi làm lại, thì tốc độ này phải nói là nhanh như tốc độ của tàu vũ trụ.
Tất cả những nhân viên nghiên cứu tham gia hạng mục này cảm giác như mình đang nằm mơ vậy, còn cho rằng bản thân chưa tỉnh ngủ.
Việc này rất nhanh là xong, tới mức khiến cho người khác phải nghi ngờ.
Phó viện trưởng tìm viện trưởng để báo cáo tiến độ thí nghiệm. Hiện giờ đồ đã làm ra được, cần tiến hành giai đoạn thử nghiệm trên động vật. Việc nghiên cứu thuốc đòi hỏi rất nhiều thời gian.
Có thể nói đợt này là đã rất nhanh rồi.
Viện trưởng nhìn viên thuốc, rơi vào trong tình trạng xoắn xuýt. Thứ này đầy sức cám dỗ, người người đều biết Lý Y Y trông rất tà môn, trên người cô ta có quá nhiều chỗ khó hiểu.
Tại sao cô ta lại tốt vậy chứ?
Chẳng lẽ là quỷ kế của các thế lực bên ngoài?
Nhưng nếu vật này là đồ thật, thì đối với người bệnh ung thu mà nói, đây chính là trời ban phước lành, có thể cứu được tính mạng của rất nhiều người.
Thế nhưng, nếu là một cái bẫy thì sao.
Có dám đánh cuộc hay không, thật là một vấn đề nan giải a.
“Đi kêu gọi những người tình nguyện, người mà bị ung thời thời kỳ cuối sống không được bao lâu ấy.” Viện trưởng nói.
Không phải lo là không tìm được người tình nguyện. Sống ở giai đoạn ung thư thời kỳ cuối vô cùng đau đớn, mạng sống cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Giờ đi nói cho họ biết vừa nghiên cứu ra thuốc mới, có thể thuyên giảm bệnh tình.
Sẽ có rất nhiều người chấp nhận đánh cuộc một phen.
Sau khi kết thúc hạng mục nghiên cứu khoa học, Phù Gia lọt vô tình trạng rảnh rỗi không có việc gì làm. Chuyện mà mỗi ngày cô làm, không phải đi tìm dê nhỏ, thì là đi tìm Tiêu An.
Nhưng Tiêu An đối với Phù Gia vẫn cực kỳ cảnh giác, chưa nói được hai câu thì đã mượn cớ bận việc đi rồi
Phù Gia sờ sờ mặt mình. Không lẽ mình lớn lên khó coi, nên khiến Tiêu An tránh mình như rắn rết sao?
Nhưng mấy chú dê nhỏ khác đâu có vậy đâu!
Kết quả của cuộc thí nghiệm khiến phía trên hết sức coi trọng. Không cần viện nghiên cứu đi tìm người tình nguyện, thì rất nhanh đã có vài người tình nguyện tìm tới.
Một số tình nguyện viên nghiêm trọng đến mức phải nằm liệt giường, ánh mắt đục ngầu không chút ánh sáng, trông họ như đã chết tâm.
Nghe nói có thuốc trị được, ánh mắt hơi hơi sáng lên. Nhưng cũng có vài người bất động thanh sắc, đơn giản là họ không tin sẽ có loại thuốc như vậy.
Bọn họ đều là người đã bị kết án tử hình, trước khi chết đóng góp phần sức lực cũng tốt. Nếu như trong quá trình uống thuốc xảy ra vấn đề gì, thì người nhà cũng có thể nhận được chút tiền đền bù.
Coi như là chút lợi ích từ kẻ phế vật này.
Phù Gia nhìn đám người bệnh, ai cũng rất nghiêm trọng, trong người không còn bao nhiêu sức sống, cô nói: “Tại sao không tìm mấy người bệnh tình nhẹ chút, bệnh nhẹ thì hồi phục cũng nhanh, như vậy sẽ thấy được hiệu quả nhanh hơn.”
“Bệnh nặng như vậy, còn là thời kì cuối nữa, việc điều trị sẽ rất chậm.”
Ở thế giới trước, đã trải qua rất nhiều cuộc thử nghiệm trước khi được bán trên thị trường.
Lần này gần như là hoàn toàn làm lại. Thế nên Phù Gia rất tự tin với chất lượng đống thuốc này.
Cô đã đốt rất nhiều tiền vô thế giới trước đó!
Phó viện trưởng nhìn viện trưởng, thấy viện trưởng gật đầu, phó viện trưởng lập tức nói: “Vậy được, chúng ta chia ra ba nhóm để kiểm soát.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT