Phòng học vô cùng náo nhiệt đầy tiếng ríu ra ríu rít, sự chú ý của mọi người ở đây đều đặt lên người Dịch Yếm.

Dịch Yếm chưa bao giờ bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, hắn căng thẳng đến nỗi toàn thân run rẩy, bên tai toàn là tiếng tíu tít.

“Cái cặp của con trai yêu quái trông nghèo nàn ghê.”

“Hắn ốm quá, có phải do không được ăn thịt người không.”

“Coi chừng hắn ăn ngươi đó.”

Phu tử đi vào lớp học, nhìn thấy Dịch Yếm nói: “Tất cả im lặng, vị này là… mới đến, sẽ học cùng mọi người.” Phu tử không biết phải giới thiệu Dịch Yếm như nào.

Chỗ ngồi của Dịch Yếm ở cuối, do hắn chọn, hắn không thích bị người khác nhìn chằm chằm. Lúc hắn ngồi ở lớp học, lòng hắn ngập tràn niềm vui sướng.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, nếu cuộc sống ở trường là như vậy, thì tốt quá rồi.

Nhưng rõ ràng là Dịch Yếm vui mừng quá sớm, trong giờ nghỉ, Tam hoàng tử Dịch Diệu dẫn theo một đám người khí thế hung hăng tới.

Hắn đứng ở cửa, chỉ tay vào Dịch Yếm đang ngồi một góc: “Kéo hắn ra đây cho ta.”

Mấy tên thái giám nhanh chóng xách Dịch Yếm ốm yếu ra khỏi phòng học.

Dịch Diệu hưng phấn nói: “Tiểu súc sinh, cuối cùng cũng rơi vào tay ta.”

“Tới đây nào, để lão tử coi coi mày là đầu hồ ly thân người hay là thân hồ ly đầu người.”

Dịch Yếm vùng vẫy: “Tao không phải yêu quái, không phải yêu quái.”

Dịch Diệu không thèm quan tâm hắn là thứ gì, thiếu niên không sợ trời không sợ đất, cho dù trước mặt là yêu quái thật, cũng sẽ xông lên hàng yêu trừ ma.

“Đè hắn lại cho ta, đem máu chó tới đây.” Dịch Diệu phấn khởi liếm môi.

Ngay lập tức, thái giám bưng tới một chén máu chó đen tanh nồng, Dịch Yếm mắt thấy sẽ bị hắt một thân máu chó.

Dịch Yếm hét to: “Tao không phải yêu quái, tao mà là yêu quái, thì mày là chim sẻ tinh, mày là chim sẻ tinh.”

Giọng hắn rất to, khiến mọi người xung quanh ai cũng nghe được, Dịch Diệu giận đến xanh mặt: “Đưa chén cho ta.”

Thái giám bưng chén máu chó tiến tới gần Dịch Yếm, Dịch Yếm không có cách nào, chỉ có thể bị tạt máu chó.

‘Ào…’ Chén máu chó chảy trên đầu Dịch Yếm, mùi tanh nồng nặc và hôi thối khiến nội tâm Dịch Yếm tối sầm lại, toàn thân run rẩy.

Hắn ‘oa’ một tiếng, khóc lên, giọng nói non nớt: “Ta không phải yêu quái, không phải mà.”

Tiếng khóc của hắn vô cùng to, rát cổ bỏng họng, tiếng khóc của Dịch Yếm lan khắp Thái Học.

Một thân đầy máu của hắn phối hợp với tiếng khóc thảm thiết, khiến lòng người sinh ra một chút thương hại, ánh mắt nhìn Tam hoàng tử Dịch Diệu có chút vi diệu.

Trên danh nghĩa, Dịch Yếm vẫn là đệ đệ của hắn, đối xử với đệ đệ mình bằng một chén máu chó, tùy tiện bắt nạt.

Nếu Dịch Yếm bị tạt chén máu chó xong là vẻ mặt oán hận với chịu đựng, thì mọi người sẽ cảm thấy, quả là con trai yêu quái, lòng dạ đen tối, chỉ có chút chuyện như vậy đã ghi hận, mang thù.

Nhưng giờ Dịch Yếm là một đứa trẻ, phản ứng bình thường là khóc, ra sức khóc, trái lại khiến người khác cảm thấy tội nghiệp.

Phần lớn mọi người vẫn muốn nhìn thấy cảnh phụ từ tử hiếu, chị ngã em nâng, cái trường hợp này vẫn gây nên một chút phản cảm.

Vả lại Tam điện hạ còn lớn hơn Dịch Yếm, đây chính là đại nhân khi dễ tiểu hài tử đó.

Thư đồng của Dịch Diệu là anh họ bên nhà mẹ đẻ của hắn (Dịch Diệu), nhận thấy sắc mặt của mọi người xung quanh, hắn nhanh chóng nhắc nhở Dịch Diệu.

Dịch Diệu đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, khẽ cắn răng, có chút đã đâm lao thì phải theo lao, Dịch Yếm không biến thành yêu quái, hành vi này của hắn có hơi quá đáng.

Lúc đầu cũng chẳng hy vọng hắn sẽ thật sự biến thành yêu quái, cái chuyện yêu quái này hơn phân nửa là giả, chủ yếu là muốn làm nhục hắn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play