Dịch Yếm hỏi đi hỏi lại Phù Gia: “Tỷ không để ý, không sợ hãi chuyện ta là con của yêu quái thật sao?” 

Phù Gia thấy hơi phiền: “Ta đã nói không để ý là không để ý rồi, ngươi phiền lắm đó.”

Dịch Yếm: “Không lẽ tỷ không cảm thấy ta đáng sợ sao?”

Phù Gia: “Ngươi thật đáng sợ, ta sợ quá.”

Dịch Yếm không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười: “Ta sẽ không nói chuyện này nữa.”

“Hồng Uyên, tuy rằng tỷ lớn lên trông không được đẹp mắt, nhưng ta sẽ không vì thế mà ghét bỏ tỷ.” Dịch Yếm tự bổ sung trong lòng, ta coi tỷ là bạn tốt.

Khuôn mặt Phù Gia đen thui đặt đầy dấu chấm hỏi: ????

Trông ta xấu xí?

Rất nhanh, sự chú ý của Phù Gia bị thu hút bởi thứ khác, cô thấy trên bàn để quyển sách rách tơi tả, trên sách có vết bị mọt ăn, nhiều chỗ còn bị mòn, trang giấy thì ố vàng.

Phù Gia cầm quyển sách lên, Dịch Yếm nhanh tay giật lại, nhét sách vào trong chăn, hắn lo sợ nhìn Phù Gia, e sợ trên mặt nàng sẽ có biểu cảm khinh bỉ, châm biếm, đồng thời trách móc hắn mơ mộng hão huyền.

Hắn, người như hắn sao xứng được đọc sách, mang danh là hoàng tử, nhưng ngay cả lão sư dạy vỡ lòng còn không có.

Phù Gia nhìn Dịch Yếm, trên mặt hiện lên vẻ hiểu rõ, đứa trẻ lớn chừng này, ở hiện đại đã học lên tiểu học rồi. Quả là đứa bé có lòng hiếu học.

Phù Gia hỏi Dịch Yếm: “Ngươi muốn đi học hả, cũng đúng thôi, ở độ tuổi này đáng ra ngươi phải được đến trường.” Ngày ngày bận bịu kiếm miếng ăn, sao có thể mơ đến chuyện học hành được.

Thấy vẻ mặt Phù Gia, không khinh thường cũng không giễu cợt, hắn cũng không nói muốn hay không, chỉ nói: “Ta không thể đến Thái Học viện.”

Thái Học viện là nơi các hoàng tử lên lớp.

Hắn là con của yêu quái, không ai thích hắn cả, họ chán ghét hắn, kinh tởm hắn, không cho phép hắn tới đó.

Phù Gia: “Ta sẽ nghĩ cách tìm vài cuốn sách cho ngươi xem.”

Dịch Yếm giật mình, “Không cần đâu, phiền ngươi lắm.” So với việc đọc sách viết chữ, Dịch Yếm càng sợ nàng gặp chuyện hơn.

Giấy, bút mực với sách vở là những thứ khó tìm được.

Trước khi Phù Gia rời khỏi, thấy bên dưới hiên nhà chồng chất rất nhiều củi khô, tất cả đều là cành khô, nhưng chúng đã được bẻ gãy gọn gàng và chất đống lên.

Phù Gia hỏi: “Là ngươi làm hả.”

Dịch Yếm gật đầu, “Là ta làm đó, sau này tỷ qua đây muốn ăn gì thì cũng có củi lửa.” Cành khô trong lãnh cung héo úa gần hết, đây là Dịch Yếm đi thu gom lại.

Phù Gia gật đầu: “Ngươi có lòng, đợi khi rau dưa trái cây lớn, chúng ta sẽ làm vài món ngon nhé.” Mở bếp nhỏ.

Đáy lòng Dịch Yếm vui mừng, thân phận mà hắn cực khổ che đậy nay đã bại lộ, Hồng Uyên cũng không sợ sệt hay xa lánh hắn.

Dịch Yếm đã vứt chuyện đọc sách ra sau đầu. Lần tới Phù Gia đến, thế mà thật sự mang tới mấy cuốn sách, giấy và bút mực, trang giấy sần sùi, chất lượng của bút cũng không phải loại tốt.

Ngoài ra còn có một quyển chữ mẫu, nét chữ ngang, lực bút mạnh mẽ.

Nội tâm Dịch Yếm run rẩy, hắn siết chặt quả đám, ánh mắt lấp lánh hơi nước: “Sao tỷ tìm được những thứ này.”

Phù Gia: “Ta nhờ những người ra cung mua giùm.” Cho dù là người của Dịch Đình, cũng có cơ hội được ra ngoài.

Cung nữ không ra ngoài được, thường là thái giám ra ngoài mua đồ, cung nữ muốn mua bán cái gì cũng phải tìm thái giám, giao dịch qua trung gian sẽ chênh lệch về giá.

Dịch Yếm vuốt ve những thứ này, chắc chắn nàng đã trả đại giới rất lớn.

Phù Gia hỏi: “À phải rồi, ngươi biết chữ không?” Không thể đến lớp học, nhưng Dịch Yếm cũng cần lão sư.

Phù Gia vừa nói vừa lật sách: “Xem chẳng hiểu gì cả.”

Chữ ở mỗi thế giới mỗi khác, văn tự giữa các nước cũng khác nhau nữa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play