*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kẻ xen vào việc của người khác đều đáng chếtBên dưới Thừa Lộ đài, Ôn Trường Khanh lo lắng đến mức không quản được tay, kéo tay áo Dư Quân Trần: “Quân Trần sư đệ, vừa rồi đệ có thấy rõ không? Nhạc Trì quả nhiên thần công đại thành rồi?”
Dư Quân Trần kéo ống tay áo nhăn nhúm của mình ra khỏi tay hắn, vô tình nói: “Không nhìn rõ.”
Vẻ mặt Ôn Trường Khanh giống như vừa nhặt được tiền, đột nhiên bị sấm trên trời đánh xuống.
Văn Hành ở trên cao nhìn xuống, ánh mắt nhìn xa xa, đúng lúc chạm nhẹ một cái với ánh mắt của Tiết Thanh Lan vừa mở mắt ra. Hắn đứng rất xa, Tiết Thanh Lan không nhìn rõ biểu cảm của hắn, lại có thể cảm nhận được ánh mắt như gió xuân ấm áp lướt qua mặt y, giống như vỗ về, lại như thể an ủi y đừng lo lắng.
Thật không biết làm sao y vẫn có thể cười được.
Môn đồ Thùy Tinh tông thay thế Tiết Thanh Lan leo lên Thừa Lộ đài, lộ ra trường kiếm, ôm quyền nói với Văn Hành: “Bạch Long Kiệt Thu Tự bộ Thùy Tinh tông, xin lĩnh giáo Nhạc thiếp hiệp.”
Văn Hành đứng thẳng, gật đầu nói: “Mời.”
Bạch Long Kiệt thấy hắn không rút kiếm, trong lòng cười khẩy, đâm một kiếm về phía ngực Văn Hành. Không đợi đối phương giơ kiếm chống đỡ, trường kiếm bỗng dưng lắc một cái, mũi kiếm vẽ đường cong như gợn sóng, như rắn độc đột nhiên ngẩng đầu tiến công, lưỡi rắn lao thẳng vào hai mắt Văn Hành.
Một chiêu này ra tay bình thường, chỗ hung hiểm lại ở phía sau, cho dù ai cũng không ngờ trường kiếm có thể bị gã dùng ra tư thế của kiếm mềm, thay đổi chiêu lại nhanh chóng đến vậy. Văn Hành lại chỉ lùi một bước, ngón cái tay trái đẩy vỏ lên, trường kiếm lộ ra khỏi vỏ ba tấc, chuôi kiếm mang theo nội lực, đánh thẳng lên cổ tay phải Bạch Long Kiệt.
Mũi kiếm của Bạch Long Kiệt cách mắt hắn còn có mấy tấc, mắt thấy sắp một đòn thành công, cổ tay đột nhiên truyền đến cơn đau tê dại, trường kiếm lập tức rời khỏi tay rơi xuống đất, kéo theo cả cánh tay giống như bị người tháo khớp nối, yếu đuối rủ xuống bên người.
Không chỉ Bạch Long Kiệt choáng váng, người xem dưới đài cũng trố mắt đứng hình.
Kết quả này thực sự ngoài dự đoán của mọi người. Nhưng chi tiết so chiêu vừa rồi, tất cả mọi người thấy rất rõ ràng —— đơn giản là Văn Hành dùng chuôi kiếm đẩy cổ tay Bạch Long Kiệt. Nếu hắn dùng lực mạnh, chuôi kiếm phải bắn nhanh ra, đánh lệch cánh tay Bạch Long Kiệt; nhưng mà kiếm sắt kia rõ ràng chỉ ra khỏi vỏ ba tấc, Bạch Long Kiệt không nghiêng lấy một cái, sức lực này khác gì bị muỗi chích một phát? Sao lại khiến một cánh tay Bạch Long Kiệt bị tê?
Bạch Long Kiệt vừa sợ vừa giận, cánh tay phải run rẩy không thôi, gã không nghĩ ra làm sao có người không điểm huyệt không thấy máu đã có thể phế bỏ một cánh tay của gã, còn tưởng rằng hắn dùng ám khí giống như châm độc, nghiêm nghị quát hỏi: “Ngươi dám mưu hại ta!”
Văn Hành nhướng mày một cái: “Ngay trước mặt anh hào thiên hạ, Bạch tiên sinh nói cẩn thận. Vì sao lại nói thế?”
“Ta —— ” Bạch Long Kiệt kéo ống tay áo bên phải lên, muốn tìm kiếm vết thương trên người làm chứng. Ai ngờ nhìn chằm chằm vào, trên cổ tay không hao tổn cọng lông nào, đừng nói lỗ kim, ngay cả cái dấu đỏ cũng không có. Lửa giận tràn lòng của gã lập tức xịt một nửa, do dự nói: “Xảy, xảy ra chuyện gì đây?”
Mọi người dưới đài đều nói: “Đúng rồi! Nhạc thiếu hiệp, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Văn Hành nhìn xung quanh, thấy rất nhiều người đều mong đợi nhìn chằm chằm vào hắn, trong đó không thiếu ánh mắt nghi ngờ, nếu hắn không thể nói rõ ràng nguyên nhân, chỉ sợ sẽ bị người nghi ngờ dùng thủ đoạn tà môn đẳng cấp thấp, không dưng gây thêm phiền phức cho mình.
“Chút tài mọn, không đáng nhắc đến, ngược lại khiến chư vị phương gia[1] chê cười.” Văn Hành từ từ giải thích, “Bạch tiên sinh đâm ra một kiếm này, trước lấy ngực bụng, lại run cổ tay nâng mũi kiếm lên, đâm về phía hai mắt đối thủ. Một chiêu này cực kỳ hao tổn bắp thịt, đổi chiêu đã thành, đương nhiên hơi mỏi, lúc này dùng chuôi kiếm gõ cổ tay ông ấy, đơn giản là dùng thực đánh giả, tìm sơ hở mà thôi, thực sự không đáng là chiêu đẹp gì.”
[1] phương gia: viết tắt của đại phương chi gia, nghĩa gốc là chỉ những người tu dưỡng đạo thuật thâm sâu, sau đó chỉ những người có tri thức phong phú hoặc tinh thông học vấn, tài nghệ nào đóHắn lại chuyển sang Bạch Long Kiệt, nói: “Bạch tiên sinh cứ yên tâm, cánh tay ngươi bị tê chỉ trong thời gian ngắn, chắc là đúng lúc bắn trúng gân tê, hòa hoãn một lúc sẽ tự lành.”
Hắn nói chân thành tự nhiên, không hề mượn cớ che đậy, thật sự giống như “đúng lúc” bắn trúng gân tê. Trên thực tế, nếu bảo người khác dùng phương pháp này đối phó với một thế kiếm vừa rồi của Bạch Long Kiệt, hoặc là phản ứng không nhanh, không đợi đánh trúng cổ tay đối phương đã bị đâm mù hai mắt, hoặc là sức lực không đủ, không có cách nào kiểm soát động tác của đối phương, uổng phí thời gian.
Trong “Lăng Tiêu chân kinh” ghi chép hơn trăm kỳ huyệt ngoài kinh mạch trên thân người, những huyệt vị này không nằm trong kỳ kinh bát mạch, bình thường không ai biết đến, nhưng thường là chỗ hiểm toàn thân, bị ngoại lực đánh trúng cũng có khả năng hại đến tính mạng. Văn Hành dùng thời gian bốn năm mới đả thông một trăm linh tám kỳ huyệt, nửa đường nhiều lần vì chân khí đi sai mà toàn thân tê liệt, ở đây không ai rõ hơn hắn dùng chân khí đánh trúng kỳ huyệt bên trong cổ tay sẽ xuất hiện hiệu quả gì.
Nói cách khác, ngoài hắn, không có người thứ hai có thể sử dụng được phương pháp phá giải này.
Bạch Long Kiệt cắn răng nói: “Ngươi… không hề rút kiếm, một chiêu này không tính!”
“Nếu Bạch tiên sinh không tin mình sẽ thua, đổi một người khác lên đài biểu diễn, kết quả cũng giống như nhau.” Văn Hành nói, “Nhưng đại hội luận kiếm là so kiếm, không phải rút kiếm, dựa theo ý Bạch tiên sinh, chuôi kiếm không tính là kiếm, để công bằng, mọi người đều phải tay không cầm thân kiếm so tài.”
Mọi người dưới đài cười vang.
Bạch Long Kiệt cảm thấy rất mất mặt, xanh mặt nhặt trường kiếm trên mặt đất, vội vàng nói câu “Ta thua rồi”, xoay người nhảy xuống lôi đài, trở lại bên cạnh Lục Hồng Y nhận tội.
Lục Hồng Y “hừ” mạnh một tiếng, năm ngón tay phải khẽ cử động, hình như có ý giết người, nhưng cuối cùng không ra tay. Bạch Long Kiệt là người của Thu Tự bộ, nói lý lẽ không do Lục Hồng Y quản, giết gã không có tác dụng gì với ả, làm không cẩn thận còn bị Tiết Thanh Lan nắm được thóp.
Ả có ý sâu khác lườm Tiết Thanh Lan một cái, cảm thấy vẻ mặt người chết của y thực sự đáng ghét, thế là nhẹ giọng người nói: “Nếu người tiếp theo lại không thể thắng được hắn, người này sẽ muốn giẫm lên đầu bản tông… Đến lúc đó tông chủ hỏi tội, Tiết hộ pháp thua trận đầu tiên sợ rằng khó miễn tội lỗi.”
Tiết Thanh Lan mặt không đổi sắc đáp, “Không nhọc Lục hộ pháp lo lắng.”
“Tiết hộ pháp là rường cột của bản tông, thiếp sao có thể không lo lắng chứ?” Lục Hồng Y che tay áo nói nhỏ, “Hơn nữa thiếp còn nghe nói, Tiết hộ pháp có thù hận không nhỏ với Thuần Quân phái, nếu để cho kẻ thù đắc thắng, giễu võ dương oai trước mặt mình, ôi chao, cảm giác kia nghĩ thôi đã khiến người khó chịu.”
“Không bằng thiếp thân vì quân san sẻ, thay ngươi chém tiểu tử liều lĩnh này, thế nào?”
“Không cần.”
Tiết Thanh Lan không nể tình chút nào, lạnh lùng nói: “Ai chính tay giết kẻ thù của ta, ta sẽ chính tay giết kẻ đó —— kẻ xen vào chuyện của người khác đều đáng chết.”
Lục Hồng Y khiêu thích không thành công, bị y vặc lại ngay tại chỗ, sắc mặt không vui, nhưng ngại trường hợp không tiện phát cáu, oán hận phất tay áo nói: “Vậy kế tiếp Tiết hộ pháp cần phải mở to mắt nhìn thật kỹ, là ngươi tự tay báo thù rửa hận nhanh hơn, hay là kiếm của thuộc hạ ta nhanh hơn!”
Người đàn ông mới lên đài vừa cao vừa gầy, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ tiều tụy, dung mạo kia dù sao cũng không đẹp đẽ gì, có phần giống bộ xương khô mặc bộ da người. Áo dài của ông ta được chế tạo khác biệt môn đồ khác của Thùy Tinh tông, rộng hơn một chút, như cái áo choàng, che đậy tay chân bội kiếm của ông ta trong tay áo đen như mực.
“Quyền Triệu Hạ Tự bộ Thùy Tinh tông, mời.”
Bên dưới Thừa Lộ đài có nhiều người nghe cái tên này, đều cảm thấy hơi quen tai, lại nhất thời nghĩ không ra. Sự không tập trung dưới thần thái bình tĩnh của Văn Hành cuối cùng vì ông ta mà hơi thu lại, một tay hắn cầm chuôi kiếm, Quyền Triệu cũng rút trường kiếm ra. Chuôi kiếm này rất đáng sợ, toàn thân kiếm đen thui, chuôi kiếm thì hiện ra xương cốt trắng bệch, kiếm cách và đốc kiếm[2] chia ra là hai cái đầu lâu khô một lớn một nhỏ, cũng không biết bộ phận đó có thật sự là xương người hay không.
[2] kiếm cách chỉ bộ phận giữa thân kiếm và chuôi kiếm dùng để bảo vệ tay; đốc kiếm: bộ phận cuối cùng chuôi kiếm thường có hình trònVăn Hành giật mình nói: “Hóa ra là ‘Khô Lâu kiếm chủ’ Quyền tiên sinh, thất kính.”
Cái danh hiệu “Khô Lâu kiếm chủ” này vang dội hơn “Quyền Triệu” nhiều. Người này hơn mười năm trước đã từng là ma đầu quát tháo giang hồ, khiến người nghe tin đã sợ mất mật. Nghe nói vì đúc kiếm, ông ta giết người khắp nơi để lấp lò kiếm, lại lấy đầu lâu trẻ em tám tuổi làm vật trang sức cho kiếm, cuối cùng luyện ra một thanh Bạch Cốt kiếm vô cùng sắc bén.
Khô Lâu kiếm chủ vì thanh kiếm này sát hại mấy chục mạng người, lại dùng thanh kiếm này giết nhiều người hơn, cuối cùng dẫn đến võ lâm cùng căm hận, bị danh môn chính đạo liên thủ cắn giết. Nhưng dựa theo tin đồn, ông ta phải không còn hài cốt từ lâu, hôm nay lại xuất hiện ở môn hạ Thùy Tinh tông, thực sự nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Hào kiệt giang hồ từng tham gia truy sát vỗ bàn đứng dậy, lớn tiếng nổi giận nói: “Ác đồ to gan, tội nghiệt ngày xưa ngươi phạm vào chưa tính toán rõ ràng, lại vẫn âm hồn bất tán, dám cả gan xuất hiện giữa ban ngày!” Lại quay đầu mắng chửi Lục Hồng Y: “Thùy Tinh tông không muốn trừ hại cho võ lâm, lại còn thu nhận ma đầu xem mạng người như cỏ rác này, có thể thấy được là rắn cùng một ổ, cùng một giuộc. Tâm tư các ngươi ác độc như thế, tuyệt đối không xứng tới tham gia đại hội luận kiếm!”
Lục Hồng Y cười khanh khách, xoa móng tay đỏ thắm, chậm rãi nói tiếp: “Thiếp lại cảm thấy, hôm nay Quyền Triệu xuất hiện ở đây, không chỉ là công lao của Thùy Tinh tông, cũng chờ phúc của chư vị. Nếu không phải chính đạo võ lâm vô dụng như vậy, truy sát ba năm cũng không giết chết người, ta cũng không kiếm được một thuộc hạ giỏi đắc lực như vậy.”
Ả có ý riêng mà nói: “Quy củ của Thùy Tinh tông không lớn như chư vị, hôm nay bọn ta muốn ai chết, người đó sẽ không sống tới ngày mai. Ngươi nói đúng không, Tiết hộ pháp?”
“Đúng rồi.” Tiết Thanh Lan thấp giọng, dùng âm lượng chỉ có hai người họ nghe được nói, “Ta thấy hôm nay là hạn chết của Quyền Triệu.”
Văn Hành không phân tâm để ý tới la hét ầm ĩ dưới đài, chỉ nhìn chằm chằm Quyền Triệu, thản nhiên nói: “Từng nghe đại danh của Khô Lâm kiếm chủ, tại hạ may mắn, lĩnh giáo các hạ một chút.”
Quyền Triệu giơ cao kiếm trong tay nói: “Tới.”
Lời còn chưa dứt, ông ta đã ra tay trước, Bạch Cốt kiếm chém nghiêng từ phía bên phải. Văn Hành đối đầu với lão tiền bối thành danh đã lâu, không dám khinh thường, rút kiếm ra, đâm về phía bụng ông ta. Quyền Triệu không dùng võ công của Thùy Tinh tông, mà là “U Minh Thập Bát kiếm” trước kia ông ta sáng tạo ra. Bạch Cốt kiếm của Quyền Triệu vốn là âm tà, dựa vào nội lực của bản tính âm hàn, mỗi một kiếm đâm ra đều mang theo một luồng gió tà, lạnh thấu xương, lại thêm đầu lâu trên chuôi kiếm lúc ẩn lúc hiện, chợt xa chợt gần, bất cứ lúc nào cũng giống như muốn lại gần dọa người ta hết hồn, ngay cả người đứng ngoài quan sát cũng cảm thấy rất không thoải mái.
Nhưng Văn Hành đã vượt xa quá khứ, chân khí trong cơ thể hắn dồi dào, vận chuyển tự nhiên, không những không để khí âm hàn xâm nhập, ngược lại vừa tiêu vừa đánh, dựa vào nội lực vượt qua Quyền Triệu một bậc.
Quyền Triệu luôn luôn tự phụ kiếm pháp tuyệt diệu, nào có thể đoán được gặp phải miếng xương cứng Văn Hành này, lại bị làm cho không thi triển được, mơ hồ có dấu hiệu thất bại. Hơn nữa ông ta càng nhìn kiếm pháp của Văn Hành, càng cảm thấy giống như đã từng biết, nhưng cẩn thận nghĩ lại, nhận ra tinh túy và thiết yếu trong đó, thế mà thần kỳ có hiệu quả giống với mấy chiêu vừa rồi Tiết Thanh Lan sử dụng.
Quyền Triệu vội vàng né qua một kiếm của Văn Hành, trả một chiêu “Quỷ Vực Mạn Trắc”, kinh ngạc hỏi: “Kiếm pháp của ngươi tên là gì?”
Văn Hành trở tay vung một kiếm ra, ánh kiếm như trăng tròn, thoáng chốc cắt ống tay áo tung bay của Quyền Triệu một mảng lớn, giống như ánh mặt trời phá tan đêm dài: “Làm phiền các hạ hỏi, kiếm pháp này tại hạ tự sáng tạo, chiêu này tên là ‘Nguyệt Bàng Cửu Tiêu’ —— “
Hắn đổi sang tay thuận, theo sát lại là một kiếm, kiếm ý hào hùng từ trên xuống dưới, chém thẳng vào đỉnh đầu Quyền Triệu: “Chiêu này tên là ‘Tinh Lạc Trường Thiên’!”
Quyền Triệu hoảng sợ nhảy lùi lại, một kiếm này của Văn Hành lại vẫn chưa xong, giữa không trung hắn nhẹ nhàng vặn người, ánh kiếm như sao băng rơi xuống đất, tàn lửa bỗng nhiên quét ngang ra ngoài, chỉ nghe thấy mấy tiếng xì xèo, vai trái, cánh tay và trên bắp chân của Quyền Triệu đều trúng kiếm, màu máu thoáng chốc thấm ra vải, theo nhỏ giọt xuống dọc cổ tay.