Cứ phải nói qua lại giữa quân tử, tôi thấy là phụ tử tình thâm
Phạm Dương ngoài cửa sổ dỏng tai nghe được lời này, trong lòng hoảng hốt: Văn Hành không phải xem Tiết Thanh Lan thành A Tước, đây rõ ràng là xem y thành con trai ruột!
Lúc trước Văn Hành đích thân đặt ra hoa văn, bảo Phạm Dương tìm thợ bạc lão luyện đánh một đôi vòng tay, Phạm Dương tưởng rằng hắn cuối cùng thông suốt, thích cô gái nào ở Thuần Quân phái, còn từng khuyên trong nhà hắn không thiếu chi tiêu, một đôi vòng tay bạc không khỏi quá mộc mạc, tốt xấu gì cũng thêm một hai cái trâm vàng ngọc bội mới có thể lọt mắt. Ai biết đại thiếu gia này lại chạy đi ép ma trừ tà cho trẻ em, đã vậy, còn tặng vòng tay gì nữa, đánh thẳng cái khóa trường mệnh tốt biết bao!
Bên kia Văn Hành đã đẩy cửa đi ra ngoài, liếc nhìn Phạm Dương, trong ánh mắt hoàn toàn không có ấm áp, hình như vừa rồi người dỗ đứa trẻ trong phòng không phải hắn, thản nhiên nói: “Còn không đi?”
Năm đó Văn Hành dẫn theo thị vệ vương phủ đến nhờ cậy Vạn Lại môn Mạnh Phong thành, sau khi cân nhắc quyết định mỗi người đi một ngả. Dưới sự sắp xếp của mợ cả hắn bái nhập Thuần Quân phái, bọn người Phạm Dương thì được Vạn Lại môn ra mặt phân phát thay. Vì hao tài tiêu tai, Vạn Lại môn không keo kiệt, phát cho mỗi người một số bạc. Nhưng trong các thị vệ chỉ có hai ba người tự có chỗ, những người khác đều sinh ra ở vương phủ, từ nhỏ đi theo Khánh Vương và thế tử, ngoại trừ một thân võ nghệ ra không có sở trường gì, lại bị triều đình truy nã, thực sự không biết nên sống yên phận như thế nào.
Thế là Phạm Dương gánh vác hy vọng chung đứng ra, nói chuyện này trước khi Văn Hành đi, nhờ hắn cho một biện pháp. Dọc theo con đường này tâm kế mưu trí của Văn Hành rõ như ban ngày, thay vì ẩn núp mưu sinh dưới mí mắt của quan phủ, bọn thị vệ tình nguyện tin tưởng chủ nhân nhỏ dẫn theo bọn họ giết ra một đường máu ở miếu Hoa Thần này.
Nếu Văn Hành mang những người này ra ngoài, thì không thể vung tay mặc kệ, hắn và bọn người Phạm Dương thương lượng một hồi. Cuối cùng quyết định mở một tiêu cục trong Trạm Xuyên thành ở chân núi Việt Ảnh. Thị vệ vương phủ đều là người có năng lực được tuyển chọn tỉ mỉ ra, lại thêm bí kíp võ công sống Văn Hành này thỉnh thoảng ở bên cạnh chỉ dẫn, mấy năm ngắn ngủi, “Tiêu cục Lộc Minh” đã vang dội danh tiếng trong giang hồ, trở thành đại tiêu cục đầu tiên ở Trạm Xuyên thành.
Bây giờ Phạm Dương ngồi vững ở vị trí Tổng tiêu đầu, đối xử với Văn Hành – chủ nhân sau màn lại tôn kính hơn lúc trước, Khánh Vương thế tử cao quý hơn chẳng qua là phụ tổ ban cho, thật sự khiến lòng người tâm phục khẩu phục, ngược lại là tài trí và thủ đoạn hơn người hắn bày ra khi một mình trong bước đường cùng.
Hai người đi qua hành lang, đi thẳng đến đông đương, chia ra ngồi xuống.
Văn Hành đối với Phạm Dương lại là một sự thả lỏng khác, hắn dùng nắp chén trà đẩy lá trà trên mặt nước ra, nói thẳng: “Hỏi đi, che che giấu giấu cả đêm, muốn nói gì?”
Phạm Dương nheo mắt nhìn sắc mặt của hắn, ấp a ấp úng hỏi: “Công tử, người mang vị Tiết công tử kia về, có phải là…”
Văn Hành: “Là gì?”
Phạm Dương lấy hết can đảm: “Có phải nhìn cậu ta, sẽ nghĩ đến tiểu A Tước năm đó?”
“…” Văn Hành híp mắt không mấy rõ ràng, dường như hơi kinh ngạc, biểu cảm trên mặt lại chưa thay đổi, bình tĩnh hỏi lại: “Sao ngươi lại nghĩ vậy?”
Phạm Dương ngẩn ra, trong lòng tự nhủ Văn Hành xem hắn ta là đồ đần chắc, rõ ràng như thế, nhưng hễ là người có mắt đều có thể nhìn ra, cớ gì còn phải lừa mình dối người?
Nhưng hắn nghĩ thì nghĩ, cũng không dám chọc Văn Hành ngay trước mặt, đàng hoàng nói: “Tiết công tử không phải rất giống A Tước sao? Không giấu gì công tử, vừa rồi cậu ta bỗng vào cửa, tôi còn tưởng là tiểu A Tước lại về rồi.”
Văn Hành không thể tưởng tượng hỏi: “Bọn họ giống nhau chỗ nào?”
Phạm Dương: “…”
Hắn ta khó có thể tin hỏi: “Không giống hả?”
Văn Hành nghiêm túc cẩn thận hồi tưởng một lát, cuối cùng kiên định đưa ra kết luận: “Không giống.”
Phạm Dương trợn tròn mắt.
Không nói gì thật lâu, hắn ta run run rẩy rẩy hỏi lần nữa: “Nếu không giống, tại sao cậu còn dẫn theo Tiết công tử bên cạnh?”
Giờ phút này Văn Hành cuối cùng hiểu rõ tâm tư rẽ trái lượn phải của Phạm Dương, suýt nữa bị chọc giận cười: “Đệ ấy và ta cùng tiến vào nguy hiểm, từng cứu mạng của ta, có qua có lại, tại sao ta không thể đối xử tốt với đệ ấy hơn? Vốn là qua lại giữa quân tử, sao đến chỗ ngươi còn bị hiểu thành nhìn vật nhớ người?”
Trên mặt Phạm Dương ngượng ngùng, vội vàng nói xin lỗi nhận sai, cuối cùng lại vụng trộm lẩm bẩm một câu: “Cứ phải nói qua lại giữa quân tử, tôi thấy là phụ tử tình thâm…”
Văn Hành: “Ngươi nói gì, nói to lên.”
Phạm Dương lập tức nói: “Công tử có thể kết được một người bạn như vậy, thuộc hạ thật sự vui thay người.”
Việc này nói ra, Phạm Dương rõ ràng mình nghĩ sai, vừa định yên lòng, trong đầu bỗng nhiên lướt qua một suy nghĩ khó bề tưởng tượng hơn: “Công tử, năm đó cũng không ai tận mắt nhìn thấy A Tước chết, người nói có phải chúng ta đoán sai không, A Tước vốn dĩ không chết, mà là được người khác dẫn đi —— mặt mũi, tuổi tác của Tiết công tử đều phù hợp mà!”
“Không phải nó.”
Liên tiếp nhắc đến A Tước, tâm trạng Văn Hành ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, nể tình Phạm Dương có lòng tốt, nhẫn nhịn nóng nảy giải thích nói: “Ta đã nói với Thanh Lan chuyện của A Tước rồi, nếu thật sự là nó, nên nhận nhau với ta từ lâu rồi.”
“Nhưng mà…”
Văn Hành giơ tay ra hiệu hắn ta dừng lại, nói: “Ta không nhìn ra họ giống nhau chỗ nào, dừng ở đây, đừng nhắc lại nữa.”
Thần thái và giọng nói của hắn quá chắc chắn, cho nên Phạm Dương không tự chủ được bị hắn nắm mũi dắt đi, bắt đầu nghi ngờ bản thân. Thời gian hắn ta và A Tước ở chung có hạn, kém xa ấn tượng khắc sâu của Văn Hành, lại là lần đầu gặp mặt với Tiết Thanh Lan, trong lòng Văn Hành tự có một cái cân, nếu hắn nói không giống, chắc hẳn nhất định có lý do xác thực hơn.
Phạm Dương đối với Văn Hành đúng là trung thành tuyệt đối, mù quáng tin tưởng, lập tức nói: “Công tử nói đúng lắm, xem ra quả thực là tôi nhớ nhầm.”
Dù sao bây giờ Văn Hành đối xử với Tiết Thanh Lan, gần giống như năm đó đối xử với A Tước, bất kể có phải là một người hay không, tóm lại không thiếu nợ người ta.
Bóng đêm dần dần đậm, nước trà trong chén nguội dần, Văn Hành đột nhiên hỏi: “Trước đó bảo ngươi điều tra ‘Nhiếp Trúc’, có kết quả chưa?”
Tinh thần Phạm Dương nghiêm túc lên, vội vàng đáp: “Vẫn chưa có. Dù sao cũng là chuyện ba mươi năm trước, nhân thủ của chúng ta suy cho cùng có hạn, không thể so lúc trước, trong thời gian ngắn không tìm được tung tích gì.”
Văn Hành gật đầu: “Không vội, cứ từ từ, thu thập manh mối trước, đợi sau khi ta xuống núi có thể rảnh tay xử lý chuyện này.”
Phạm Dương sớm nghe Văn Hành tiết lộ một phần chuyện ở địa cung, giờ phút này do dự hỏi: “Công tử, thân phận đệ tử thân truyền của Thuần Quân phái khó có được, người cần gì từ bỏ tương lai tốt đẹp, đến lội vũng nước đục không rõ ràng này chứ?”
“Tương lai tốt đẹp?” Đường nét sâu xa rõ rệt của Văn Hành khôi ngô lạ thường dưới ánh đèn, cũng vô cùng sắc bén, sự lạnh lùng ở khóe mắt đuôi lông mày lại như lưỡi đao mỏng, mỗi một chữ đều mang theo huyết khí năm xưa, “Phạm Dương, gần trăm mạng người trên dưới Khánh Vương phủ đang đợi ta ở bên dưới, đó mới là tương lai của ta.”
“Công tử…”
“Một tháng sau trong Thuần Quân phái tuyển chọn đệ tử thân truyền, sau khi ta thua trận so tài sẽ bị đuổi ra ngoại môn, đến lúc đó có thể tìm cớ khác để thoát thân. Sau này ba năm năm năm hành tung bất định, chỉ sợ không thể thường xuyên liên lạc qua lại như bây giờ, tiêu cục Lộc Minh cần nhờ một mình ngươi chèo chống đại cục, người tốt nhất có chuẩn bị trước.” Hắn nghĩ ngợi, lại hời hợt bổ sung thêm một câu, “Về sau nếu nghe được tin tức gì, cố gắng đừng có dính líu với ta, càng không cần trả thù giúp ta.”
Lời này của hắn ý tứ sâu xa, lại mơ hồ có ý bàn giao hậu sự, trái tim trong lòng Phạm Dương đập mạnh một cái, thái dương toát ra mồ hôi rịn, thầm nghĩ: “Cùng lắm chỉ là đi tìm thanh kiếm… Đáng giá giao phó sống chết ư? Hắn còn muốn làm gì?”
Ánh mắt Văn Hành hình xuyên qua hơi trà mờ mịt, liếc vào trong mắt Phạm Dương: “Không có việc gì khác thì ta đi trước, suy nghĩ lung tung ít thôi, nghỉ sớm đi.”
Phạm Dương bị sự lo lắng của mình dính trên ghế, chưa kịp đứng dậy tiễn, Văn Hành đã nhẹ đi lướt qua.
Từ lúc hắn rời đi đến lúc về khoảng hai khắc, trong phòng ngủ chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ, hương thơm ấm áp thoang thoảng, đồ đạc và màn đều chìm trong bóng tối, là môi trường ấm áp thoải mái dễ chịu. Người bình thường lúc này nên ngủ rồi, nhưng khi Văn Hành im lặng đẩy màn lụa ra, tiếng hít thở của Tiết Thanh Lan gần như lập tức thay đổi, thấp giọng hỏi: “Ai?”
“Ta.”
Hắn chỉ dùng một chữ, đã khiến đêm khuya yên tĩnh sâu thẳm hoàn toàn rơi vào căn phòng này.
Sau một loạt tiếng sột soạt nhỏ bé, giường bên cạnh người hơi hạ xuống. Độ dốc kia nhỏ đến mức có thể bỏ qua không tính, nhưng Tiết Thanh Lan nghiêng người, rồi lăn vào trong lòng Văn Hành một cách tự nhiên.
Trên người y vẫn còn ít hơi lạnh, luyện nội công hai tháng hiệu quả có hạn, nhưng dù sao cũng mạnh hơn trước kia một chút, Văn Hành ôm lấy y, giọng trầm thấp: “Vẫn chưa ngủ?”
Lúc hắn chưa quay về, Tiết Thanh Lan dù là nhắm mắt tĩnh tâm hay là lăn qua lăn lại, luôn cách “Ngủ say” một tí tẹo, không có cách nào chìm vào trong giấc ngủ thật sự, đợi Văn Hành trở lại, chỉ nói hai câu bốn chữ, y đã cảm thấy cơn buồn ngủ của mình chợt như thủy triều ập lên bãi cát, dịu dàng nhưng lại không cho phân bua cuốn y vào đáy biển mênh mang.
Tiết Thanh Lan ậm ờ “Ừm” một tiếng, không biết là đáp lại hay là nói mớ, một tay khoác lên eo Văn Hành, dựa vào cổ hắn ngủ say.
Trong thiên hạ, có lẽ chỉ có một người này có thể khiến y buông phòng bị đầy lòng xuống, rơi vào trong ôm ấp không kháng cự chút nào.
Cách một lớp áo mỏng, Văn Hành có thể cảm nhận được vòng tay bạc cấn ở bên eo và cổ tay Tiết Thanh Lan, trong bóng tối hắn dùng ánh mắt phác hoạt hình dáng người bên cạnh, yên lặng nghĩ thầm: “Thật sự rất giống ư?”
Phạm Dương cũng có thể liếc mắt nhìn ra được nét tương tự, không có lý nào cố tình đến hắn ngược lại không nhìn ra. Nếu không phải Phạm Dương nhìn lầm, vậy chỉ có thể là vấn đề của hắn.
Điều này có thể giải thích được tại sao hắn mới gặp Tiết Thanh Lan lại không giải thích được mà nhớ đến A Tước, mặc dù hắn không nhận ra được mặt mũi hai người tương tự, lại vô thức mang theo ý muốn gần gũi với người có gương mặt này.
Suy nghĩ hoang đường hơn chợt lóe lên trong đầu, nhanh chóng bị hắn ném vào chỗ sâu bụi bặm.
Văn Hành quá biết cảm giác đau đớn trong lòng là như thế nào, nếu không cần thiết, vết sẹo năm xưa có thể không đụng vào sẽ cố gắng không đụng vào. Dù sao nhiều nhất là hai tháng nữa, hắn sẽ rời khỏi Thuần Quân phái, đến lúc đó nghĩ cách trộm Tiết Thanh Lan ra khỏi núi Nghi Tô, trời đất bao la, thời gian dồi dào, việc gì cũng có thể hoạch định từ từ.
Chuyện sau đó đều nằm trong dự đoán của hắn, từng sự thay đổi và phát triển. Qua tháng giêng, Tiết Từ khởi hành lên đường về Minh Châu, đêm trước khi đi, Văn Hành tự tay thu dọn hành trang cho Tiết Thanh Lan. Lúc y đến chỉ mang theo một bọc quần áo, đựng mấy bộ quần áo thay giặt và đồ dùng hàng ngày; lúc trở về lại có thể một gói nhỏ phồng phồng, bên trong đựng lò sưởi nhỏ Văn Hành cho y, kiếm phổ được chép lại, nhét đầy các loại bánh kẹo mứt hoa quả mua được từ Trạm Xuyên thành, giống như sợ y chết đói trên đường.
Ngày khởi hành, đệ tử đỉnh Ngọc Tuyền tiễn sư đồ hai người đến chân núi Việt Ảnh. Tiết Thanh Lan từ đầu đến cuối đều biểu hiện vô cùng bình tĩnh tự kiềm chế, lạnh nhạt gần như giống như lúc y đến, thấy Chu Cần lén lút kề nói nói nhỏ với đệ tử khác ở sau lưng: “Tiểu tử này mặt lạnh tim lạnh, Nhạc sư đệ đối xử với nó không tệ, nó thì hay rồi, sắp đi còn xị mặt, làm như ai nợ nó tám trăm xâu.”
Vành tai Tiết Thanh Lan hơi cử động, hình như là nghe được, lại không nói gì.
Mãi đến khoảnh khắc ly biệt cuối cùng, y nhìn thẳng vào người không muốn rời xa nhất, được Văn Hành chặn ở chỗ khuất tầm mắt của mọi người, cuối cùng mới hiếm thấy biểu lộ cảm xúc, vạn ngữ thiên ngôn nói không nên lời, chỉ có thể cắn răng gọi một tiếng “Sư huynh”.
Văn Hành chỉ đứng đó, chặn gió núi gào thét giúp y, rũ mắt thấp giọng hỏi: “Còn nhớ tối qua ta nói gì với đệ không?”
Trong mắt Tiết Thanh Lan nổi lên mấy tia máu, gật đầu một cái khó mà nhận ra.
“Ăn no, ngủ ngon, chăm chỉ luyện công.” Ánh mắt Văn Hành như có thực chất, dịu dàng kiên định vuốt ve gương mặt y, “Đợi ta đi tìm đệ.”
***
Tác giả có lời: Thiết lập ẩn giấu của Văn Ngữ Yên: mù mặt (không phân biệt được mặt)
Sau đó không có tình huynh đệ thuần khiết
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT