Văn Hành không hiểu nhiều về mợ cả ngày, chỉ biết bà xuất thân khá cao, trước khi mẹ lấy chồng quan hệ với bà cũng tốt, lúc ở kinh thành ngày lễ ngày tết có quà qua lại, nhưng chưa bao giờ nghe nói giao tình của hai người đã đến mức có thể vì mẹ hắn mắng Liễu Trục Phong máu chó xối đầu ở trước mặt mọi người.

“Những năm này muội ấy gả vào vương phủ, Vạn Lại môn dựa vào cửa hoàng thân này được bao nhiêu lợi ích? Không có muội ấy sẽ không có ông của hôm nay, ông ngược lại ưỡn ngực nghiêm mặt lấy điệu bộ môn chủ ra! Bây giờ cháu ngoại gặp khó, không muốn giúp đỡ, ngược lại đổi cách mà đuổi nó ra ngoài, cầm mấy lượng bạc thối đuổi ai đấy? Đối xử với người nhà mình còn như vậy, đi ra ngoài cũng không biết xấu hổ xưng nhân xưng hiệp, đừng để cười chết người! Hôm nào ra ngoài đi ngang qua tấm biển ‘Hào hiệp trượng nghĩa’ trước chính đường, trước tiên tìm tấm gương soi cái mặt già nua kia của mình xem, xem ông có xứng không!”

Liễu Trục Phong: “...”

Liễu Tùy Vân vội vàng nói: “Chị dâu! Chị dâu bớt giận! Đại ca cũng là hành động bất đắc dĩ, không phải chúng ta bạc tình bạc nghĩa, thực sự là…”

“Thực sự là gì?” Tần thị lườm nhìn ông ta, cười nhạo nói, “Ta không nhìn ra cái khác, cũng nhìn ra ngươi và đại ca ngươi đúng là một lòng, nếu không làm sao thay nó nói tốt cầu tình giống như chó điên vậy.”

Liễu Tùy Vân chính là ngọn cỏ đầu tường, nhất thời rụt cổ lại, bị bà mắng không dám lên tiếng.

Vợ ông ta Tào thị dịu dàng kiên trinh dịu dàng, ngày thường không nói nhiều, cũng chưa từng tỏ ý đặc biệt quý mến Văn Hành, giờ phút này lại dịu dàng khuyên Liễu Trục Phong nói: “Chị dâu nói không phải không có lý. Chúng ta là người nhà như thế nào? Đi lại trên giang hồ nặng nhất hai chữ ‘đạo nghĩa’, ngay cả người không liên quan chịu oan uổng cũng muốn giúp một tay, tại sao đến lượt người trong nhà ngược lại lo lắng chồng chất. Cháu nó tuổi còn nhỏ không biết giang hồ hiểm ác, nhưng chúng ta đều là người trải qua sóng gió, sao có thể không che gió che mưa cho nó, còn muốn đẩy người ra ngoài nữa?”

Liễu Trục Phong và Liễu Tùy Vân mất hết mặt già, trên mặt vô cùng xấu hổ, nhưng dù như thế cũng không chịu lên tiếng nói một câu mềm mỏng, là ý cắn chết không hé miệng. Tần thị bị hai người này chọc tức đến nỗi suýt nữa rút kiếm, bị Tào thị nói hết lời cản lại. Văn Hành luôn thờ ơ lạnh lùng với trò khôi hài này, giờ phút này cuối cùng đặt chén trà xuống, trên bàn phát ra một tiếng “cạch” khẽ.

Âm thanh này không lớn, nhưng đủ để làm cho mọi người yên tĩnh lại, quay đầu nhìn hắn.

“Ý khẩn thiết bảo vệ của hai mợ, Văn Hành thực sự vô cùng cảm kích,” Giữa lông mày như sương tuyết của hắn dường như có ý cười ấm áp, “Nghĩ rằng tiên phụ mẫu nếu dưới suối vàng có biết, cũng đủ cảm thấy vui mừng.”

Một câu nói kia không biết xúc động tâm địa Tần thị như thế nào, bà thở dài, ngồi lại bên cạnh bàn, hình như vành mắt đỏ lên.

Đồng tử đen láy của Văn Hành chuyển sang Liễu Trục Phong, nụ cười kia thoắt tiêu tan, biến thành nước lặng không một gợn sóng: “Đương nhiêu cháu hiểu sự khó xử của Vạn Lại môn, ở đây nấn ná mấy ngày, đã làm phiền nhiều rồi. Cháu cõng tội danh dư nghiệt nghịch đảng, vốn không nên đến gây họa cho các vị, bất đắc dĩ ngày đó chuyện đột nhiên xảy ra, dưới tình thế cấp bách, chưa thể cân nhắc chu toàn, đã tùy tiện tới Mạnh Phong thành.”

“Đứa trẻ này cháu nói gì vậy!” Tần thị lau nước mắt nói, “Đây là cậu ruột cháu, huynh đệ ruột của mẹ cháu, không đến đây nhờ cậy họ thì nhờ cậy ai? Cố tình hai tên bạch nhãn lang[1] không làm người này, mới tổn thương lòng cháu.”

[1] Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn

“Mợ đừng nói vậy.” Văn Hành ấm giọng nói, “Bây giờ sức khỏe cháu tốt nhiều rồi, cũng nên tính toán cho tương lai. Tội danh tiên phụ một ngày chưa rửa sạch, người cũng quanh sẽ phải bị liên lụy. Thị vệ đi theo cháu đều là nghĩa sĩ trung dũng, cháu cũng không có lo lắng khác, nếu cậu vẫn bằng lòng bán chút thể diện thân thích cho cháu, chỉ mong người thay cháu quan tâm họ.”

Tào thị chọc Liễu Tùy Vân một cùi chỏ dưới bàn, Liễu Tùy Vân lưỡng lự một lát, cuối cùng gật đầu, khô khốc đáp: “Cháu yên tâm.”

Tần thị vặn hỏi: “Vậy còn cháu? Cháu làm thế nào?”

Văn Hành cụp mắt suy tư một lát, tùy ý đáp: “Trước rời khỏi Thiên Thủ, đi bước nào hay bước đó.”

Thế này là không chỗ để đi, Tần thị nhíu mày nghĩ một hồi, bỗng nói: “Hành Nhi, nếu mợ đưa cháu đến Thuần Quân kiếm phái, cháu có chịu không?”

Liễu Trục Phong giật mạnh một cái.

Thuần Quân kiếm pháp là đệ nhất đại kiếm phái xứng đáng đương thời, người tài giỏi cao thủ xuất hiện lớp lớp, kiếm pháp có một không hai thiên hạ, điều kiện nhận đồ đệ đương nhiên cũng không khắc nghiệt bình thường, có bao nhiêu người không thể bước vào cửa, Tần thị lại còn muốn đưa một đào phạm không biết võ công đến Thuần Quân kiếm phái, đây chẳng phải lấy mặt mũi Vạn Lại môn bọn họ làm ân huệ sao?

Ông quả quyết nói: “Không ổn. Hành Nhi không hề biết võ công, sao lọt vào mắt Thuần Quân phái? Lãng phí thời gian, còn không bằng nhanh chóng thay nó tìm một chỗ an thân.”

“Dù sao cũng không liên quan với ông, tôi tự có cách, không cần môn chủ hao tâm tổn trí cho Hành Nhi của chúng tôi.” Tần thị đâm ông một câu, chuyển sang Văn Hành nói, “Nhà ta có vị thúc tổ chính là trưởng lão Thuần Quân kiếm phái, mấy năm nay thường qua lại, ta kêu người truyền lời cho cháu, xin ông ấy nhận cháu làm đệ tử ký danh[2]. Thuần Quân phái trên núi Việt Ảnh Cửu Khúc, trời cao hoàng đế xa, cháu cũng không cần lo lắng bị triều đình lùng bắt, có thể yên tâm chịu tang. Ba năm sau nếu học nghệ không thành, lại xuống núi tìm con đường ra khác là được. Cháu cảm thấy thế nào?”

[2] đệ tử ký danh: không phải chính thức, chỉ là trên danh nghĩa

Đề nghị lần này của bà nằm ngoài dự đoán của Văn Hành, nhưng quả thật là một con đường dễ đi hơn, Văn Hành suy nghĩ một lát, đưa ra quyết định, đứng dậy cúi lạy Tần thị, nói lời cảm ơn: “Mợ khổ tâm trù tính cho cháu, Văn Hành sao dám phụ lòng? Hết thảy do mợ sắp xếp.”

Tần thị chuyển buồn làm vui, tự đứng lên kéo tay hắn nói: “Con ngoan, tình cảm những năm qua của mẹ cháu ta đều nhớ, mợ không thể giúp được gì cho cháu, chỉ mong cháu bình an, về sau cũng có thể sống cuộc sống yên ổn giống như người bình thường.”

Đôi tay kia mềm mại ấm áp, lòng bàn tay có vết chai rất mỏng, trong nháy mắt khiến hắn nhớ đến tay Liễu thị. Cổ họng Văn Hành chua xót, vội vàng cúi đầu hòa hoãn cảm xúc, nói khẽ với Tần thị: “Mợ yên tâm.”

Chuyện đã chắc chắn, Liễu Trục Phong và Liễu Tùy Vân không tiện nói gì nữa, vẻ mặt không hài lòng ra khỏi bàn tiệc rời đi. Hôm sau trời vừa sáng, Tần thị đã phái người đến núi Việt Ảnh đưa tin, kể rõ ràng thân thế lai lịch Văn Hành, xin thúc tổ bổn gia săn sóc thay.

Nửa tháng sau, Văn Hành từ biệt thị vệ và đám người Vạn Lại môn, người một nhà tiễn đưa, lên đường đến Thuần Quân phái núi Việt Ảnh Cửu Khúc bái sư.

Đỉnh núi cao nhất thiên hạ là Côn Lôn, trên Côn Lôn phân làm hai mạch Nam Bắc, mạch Bắc phân chia Mật Châu và Bác Châu, Cửu Khúc và Thiên Thủ, mạch Nam thì là ranh giới Bác Châu và Trung Khánh. Văn Hành một đường đi về phía Tây, cảnh tượng mắt nhìn thấy dần dần thay đổi, không khác biệt nhiều với Thiên Thủ nội địa Trung Nguyên. Côn Lôn cao xa tít trong mây, nước tuyết tan ra hóa thành mấy chục con sông uốn lượn, chảy xiết về hướng Tây. Gọi là Cửu Khúc, nguyên nhân đó là địa thế cảnh nội khó lường, đường sông khúc chiết quanh co, có danh xưng là “Cửu Khúc hồi tràng”.

Núi Việt Ảnh nằm phía trên mạch Bắc Côn Lôn, Thuần Quân kiếm phái ở chân núi phía Bắc, Văn Hành từ chân núi leo lên từng bước, đã đi hơn nửa ngày, mới có thể nhìn thấy điện đường nguy nga mây khói thấp thoáng trong núi, viện lạc trùng điệp, hai bên đường núi cây cối xanh um, bầy chim bay lượn tụ tập, mây bay sương mùi quấn quanh, đặt mình trong đó, giật mình như thể xứ sở thần tiên.

Đệ tử tuần tra ở cửa cầm bái thiếp của hắn đi vào thông báo, không bao lâu dẫn một thanh niên trẻ tuổi mặc áo bào xanh đi ra, giới thiệu nói: “Đây là sư huynh Liêu Trường Tinh đệ tử của Ngọc Tuyền trưởng lão, ngươi đi theo huynh ấy vào bái kiến.”

Liêu Trường Tinh lưng đeo trường kiếm, thẳng tắp như cây tùng, vô cùng anh tuấn, tuổi của hắn ta tuy nhỏ, lại rất có vài phần uy nghiêm, hai mắt giống như sao lạnh quan sát Văn Hành từ trên xuống dưới một lần, thản nhiên nói: “Xin mời đi theo ta.”

Văn Hành nói cảm ơn: “Làm phiền rồi.”

Liêu Trường Tinh không phải người nói nhiều, trên đường đi nếu không tất yếu, sẽ không mở miệng, giống như trai sông hóa hình thành tinh trong suối nước. Nhưng trong lúc hắn ta dẫn Văn Hành đi qua đường núi cầu tàu, lại từ đầu đến cuối chú ý bước chân của hắn, chỉ cần Văn Hành hơi tỏ ra mệt mỏi, Liêu Trường Tinh sẽ bước chậm lại theo.

Thuần Quân phái độc chiếm núi Việt Ảnh, tổng cộng có bảy đỉnh núi, đỉnh núi chính đỉnh Thanh Dã là nơi ở của chưởng môn, năm vị trưởng lão còn lại mỗi người một đỉnh, lấy núi làm danh hiệu. Văn Hành theo Liêu Trường Tinh leo lên đỉnh Ngọc Tuyền, đứng lại trước đường, ngước mắt nhìn thấy cạnh cửa treo một tấm biển, trên đó viết “Tùng Phong vạn hác”, bốn chữ lớn ngân câu thiết họa[3], Liêu Trường Tinh nói: “Đây là Tùng Hác đường sự phụ dạy học, ngươi đợi một lát, ta đi thông báo.”

[3] ngân câu thiết họa: mô tả thư pháp mạnh mẽ và mềm mại

Trước khi Văn Hành rời khỏi Mạnh Phong thành, đã biết được tên họ vị thúc tổ này từ Tần thị, chính là đồ đệ của Trịnh Liêm chưởng môn cũ của Thuần Quân phái, người ta gọi là “Hạo Nhiên kiếm” Tần Lăng. Trịnh Liêm là tông sư đời thứ nhất, từng đệ tử môn hạ đều là nhân tài kiệt xuất. Tần Lăng từng bộc lộ tài năng trong đại hội thử kiếm, nhất chiến thành danh, ngoài kiếm phái tổ truyền của Thuần Quân phái, ông còn tự tạo một bộ “Giang Lưu kiếm phái”, khí thế hào hùng, như sóng lớn cuồn cuộn trào lên, cho nên được gọi là “Hạo Nhiên kiếm”.

Một vị nhân vật như này, địa vị trong Thuần Quân phái vô cùng quan trọng, Tần gia từ trước đến nay cẩn thận phụng dưỡng, không dám khinh thường, bởi vậy lần này Tần Lăng được Tần thị truyền tin, ông cũng chịu cho vài phần mặt mũi, không tránh khó khăn phiền phức, bằng lòng chăm sóc một chút.

Một lát sau Liêu Trường Tinh đẩy cửa ra nói: “Vào đi.”

Một người đàn ông trung niên tóc đen râu ngắn ngồi trên ghế bành chính giữa Tùng Hác đường, thân hình gầy gò, hai con ngươi trong vắt có thần, không giận tự uy, liên tiếng hỏi: “Ngươi chính là Văn Hành?”

Giọng ông phát ra từ đan điền, trầm thấp hùng hậu, không cần cao giọng đã có thể truyền ra rất xa, vừa nghe đã biết là cao thủ nội gia. Văn Hành luôn nghe Tần thị nhắc đến thúc tổ, còn tưởng rằng đây là một ông cụ râu ria hoa râm, không ngờ lại trẻ tuổi như vậy, nhìn như thể mới ngoài ba mươi, chưa đến bốn mươi.

Hắn khom người hành lễ, “Vãn bối Văn Hành, bái kiếm Ngọc Tuyền trưởng lão.”

Tần Lăng quan sát tỉ mỉ hắn vài lần, thấy tướng mạo hắn đoan chính, dáng người thon dài, ngoại trừ trên mặt mang chút bệnh khí, ngược lại không có chỗ nào không tốt. Trong thư Tần thị nói hắn người yếu không thể tập võ, Tần Lăng lại không cảm thấy dáng vẻ này của hắn giống như là không xách nổi đao kiếm, bèn hỏi: “Từng luyện võ công?”

Văn Hành cúi đầu đáp: “Bởi vì vãn bối thuở nhỏ đã yếu, tiên phụ mẫu cưng chiều, chưa từng cho vãn bối tập luyện võ công.”

Tần Lăng nghe xong, từ chối cho ý kiến, nói thẳng, “Vậy ngươi có nguyện bái nhập môn hạ Thuần Quân phái, theo ta tập võ?”

Ý này là bằng lòng nhận hắn, Văn Hành quỳ xuống đệm hương hồ đã chuẩn bị trước ở tiền đường, cất cao giọng nói: “Vãn bối bằng lòng, cảm ơn trưởng lão cất nhắc.”

Tần Lăng gật đầu, bảo hắn làm lễ bái sư, lại dặn dò: “Lai lịch của ngươi hơi đặc biệt, về sau đi lại trên giang hồ, e rằng không thể dùng tên thật gặp người, nên lấy một cái tên khác sẽ tốt hơn.”

Văn Hành lại bái nói: “Xin sư phụ ban tên.”

Tần Lăng tường tận nhìn hắn một lát nói: “Hành giả, nắm giữ quyền bình thiên hạ, thời cổ có núi tên Hành, vậy đặt cho ngươi hai chữ ‘Nhạc Trì’, mong ngươi giữ lòng như hành, nhạc nhạc lỗi lỗi, hành nhân đạo nghĩa, không làm rơi uy danh bản phái.”

(chữ “Hành” trong tên bạn công nghĩa là cái cân, không nghiêng lệch; “Nhạc” là núi cao, “Trì” là nắm giữ; nhạc nhạc lỗi lỗi: trác tuyệt không bầy đàn)

“Xin nghe sư phụ dạy bảo.”

Tần Lăng “ừ” một tiếng, Liêu Trường Tinh hiểu ý, tiến lên đỡ Văn Hành dậy, bói: “Nhạc Trì sư đệ.”

Văn Hành có phút chốc mờ mịt, lập tức phản ứng lại, gọi một tiếng, “Sư huynh.”

Quá khứ cùng với cái tên thuộc về Khánh Vương thế tử cùng nhau đóng kín cất đi, từ nay về sau, hắn sẽ dùng thân phận “Nhạc Trì” bắt đầu lại từ đầu. Mười lăm năm kinh hoa như mây khói ảo mộng, bỗng nhiên mà qua, lại khó nhớ lại, mà trước mắt trải rộng ra, đó là sông nước mênh mông cuồn cuộn, trời đất xa rộng ——

Là con đường đời này hắn sẽ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play