Khi một luồng Huyền Hoàng chi khí đã lưu lại trong ma ấn, Phương Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, tâm thần khẽ buông lỏng, cả người cũng dần dần về lại thực tế. Hắn mở mắt ra, đã thấy tất cả như trước, thanh kiếm kia vẫn kẹp thẳng tắp ngay giữa hai ngón tay mình, một giọt máu tươi thuận theo chính giữa vết thương ngừng lại, thân kiếm trơn bóng như gương, chỉ có một yêu ấn phảng phất như một con mắt đang nhìn thẳng vào Phương Nguyên. Lúc này nhìn lại yêu ấn kia, Phương Nguyên cảm giác như có một tia liên hệ mờ nhạt, mơ hồ có thể tâm linh tương thông với nó...

Hôm nay hắn đã biết, đó là vì Huyền Hoàng chi khí của hắn đang lưu lại bên trong ma ấn.

Yêu ấn trên kiếm là do ma ấn của thế giới huyết hải hiển hóa tại ngoại giới, mà Huyền Hoàng chi khí lại là khởi nguồn cho một thân pháp lực của hắn, hắn lưu lại Huyền Hoàng chi khí trong ma ấn, cũng giống như có liên hệ với ma ấn, song phương khó có thể phân rõ!

Tương ứng, hung hiểm trong lúc vô hình cũng lớn hơn rất nhiều.

Huyền Hoàng chi khí lưu lại trong ma ấn, cũng tương đương với Phương Nguyên có khả năng bị ma ấn phản phệ bất cứ lúc nào, nhất định phải cảnh giác mọi lúc mới được. Mà đây cũng là lựa chọn sau khi Phương Nguyên suy nghĩ cẩn thận mới quyết định, ma ấn phục hồi là việc hiển nhiên, mà trải qua việc ban nãy, Phương Nguyên cũng biết ma ấn này đã nhớ kỹ bản thân mình, chờ khi nó thật sự phục hồi, tất nhiên đó cũng sẽ là lúc mình xui xẻo...

Kiếp số này là tránh không thoát, cũng không người nào có thể giúp bản thân mình được!

Phương Nguyên cũng không dám hiến ma ấn này cho tiên môn, nguyên nhân là vì hắn lo lắng tiên môn gặp được loại lực lượng này cũng sẽ muốn chiếm làm của riêng. Như vậy, bản thân mình đừng nói tới việc tránh được kiếp số, ngược lại rất có thể mình sẽ chết nhanh hơn, bởi vì hắn đã nhỏ máu vào huyết hải, chẳng khác nào một buổi hiến tế tiến hành được phân nửa lại bị ngắt quãng, nếu có người muốn nắm giữ lực lượng ma ấn thì nhất định phải hoàn thành việc hiến tế này!

Cũng chính bởi vậy mà hắn mới dứt khoát quyết định, tự mình tới nắm giữ lực lượng của ma ấn này!

Đương nhiên, bằng tu vi của hắn, muốn nắm giữ ma ấn quả thực buồn cười hệt như con kiến muốn dời núi!

Nhưng hắn cũng không có biện pháp khác, muốn sống sót chỉ có thể nắm giữ nó trước khi ma ấn phục hồi...

"Phù..."

Nhìn trường kiếm trầm tư một lát, Phương Nguyên mới dứt khoát đứng dậy, tra kiếm vào vỏ.

Việc đã đến nước này, suy nghĩ nhiều cũng vô ích!

"Vẫn nói phúc họa tương y, ngược lại cũng có lý, trải qua một kiếp này, tu vi của ta lại tăng lên một tầng..."

Cảm ứng tu vi của mình một phen, Phương Nguyên nở nụ cười khổ. Trước khi trải qua kiếp số này, tu vi của hắn đã là Luyện Khí tầng sáu đỉnh phong, lúc đầu hắn chỉ muốn một thân tu vi vận chuyển theo ý, đạt đến cảnh giới đại viên mãn là có thể kết thúc công việc, nhưng hắn lại không nghĩ rằng sau khi trải qua huyết hải biến hóa, vậy mà trình độ lại được đẩy lên một bước rất cao, ngược lại bước vào cảnh giới Luyện Khí tầng bảy!

Mà sau khi đối kháng với lực lượng của huyết hải, một thân Huyền Hoàng khí của hắn cũng càng tinh khiết hơn, đạt đến cực hạn.

Điều này cũng khiến lần bế quan này của hắn càng thêm viên mãn!

Đẩy cửa ra, lập tức thấy được trên mặt đất trước cửa có đặt một khay gỗ, phía trên có một tô mì, Phương Nguyên lại cười cười, hắn không giống như trước chỉ lấy mì vào ăn, mà nâng khay đi xuống lầu, sau đó đẩy cửa tiến vào căn nhà Tôn quản sự ở.

Lúc này Tôn quản sự đang xe chỉ luồn kim khâu y phục rách, nhìn thấy Phương Nguyên đi đến, hắn lập tức cười nói: "Công đức viên mãn rồi sao?"

Phương Nguyên duỗi lưng, lấy rượu Tôn quản sự đặt trên bàn tự rót cho bản thân một chén, cười nói: "Cuối cùng tất cả cũng thuận lợi!"

Tôn quản sự quan sát toàn thể Phương Nguyên một chút, cười nói: "Thuận lợi là tốt rồi, ngươi cũng không biết, mấy tháng này ta nín nghẹn quá mức, mỗi ngày chỉ có thể ngồi chồm hổm ở đây thủ vệ thay ngươi, không người nói chuyện không ai uống rượu, nếu ngươi còn không thu công sợ rằng ta sẽ bỏ gánh mặc kệ. Ngươi nói xem, ta đường đường là đại quản sự Tạp Vụ điện, lại phải chạy đến nơi này thủ vệ giúp ngươi, ngươi cũng thật biết sai sử người. Hôm nay khó khăn lắm ngươi mới xuất hiện, nói xem, có phải ngươi có kế hoạch gì không? Ta đã nén đủ lực, chuẩn bị chờ xem kịch hay..."

Phương Nguyên cười cười, cũng không trả lời ngay mà hỏi: "Gần đây tiên môn rất náo nhiệt chăng?"

Tôn quản sự gật đầu, nói: "Náo nhiệt cực kỳ, vì tranh giành bài danh trên Công Đức Bảng, mấy vị kia đã đánh nhau tới sắp vỡ đầu, vài vị đã sắp vét sạch tài sản. Nói cho cùng, sau khi hủy bỏ tiên môn đại khảo sẽ không thu nhóm lớn đồ đệ, đệ tử chân truyền như trước đây nữa, cũng từ trước kia ít nhất ba năm sinh ra một vị biến thành mười năm, thậm chí là mấy chục năm một vị, cho nên không chỉ chúng đệ tử tiên môn cạnh tranh gay gắt, ngay cả thế lực sau lưng bọn hắn cũng cắn chặt vị trí chân truyền, muốn thu vào trong túi mình..."

Đối với mấy thứ này Phương Nguyên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, cho dù là Ngô Thanh hay là Tiểu Kiều sư muội đều đã sớm dự liệu được cục diện này xuất hiện, sự thực cũng chứng minh được mấy thế gia các nàng quả thật rất tinh mắt, khả năng nhìn nhận vấn đề cũng rất khá!

"Hiện tại xếp hạng bao nhiêu trên Công Đức Bảng?"

Tôn quản sự nghe xong cười mỉm nhìn Phương Nguyên: "Hiện tại ngươi đã gần bị gạt ra khỏi Top 10 Công Đức Bảng, trong tiên môn đều đang đồn rằng ngươi sợ, không dám tranh giành vị trí chân truyền này cho nên mới cố ý dùng phương pháp như thế để tránh né người khác đây!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play