Mấy ngày này trong Minh Vương phủ rất nháo nhiệt, tơ lụa được cắt tết khéo léo thành trăm bông hoa treo trong phòng của Thích Mặc Thanh, lụa đỏ phủ khắp căn phòng, bên ngoài lạnh lẽo, nhưng sát gần căn phòng này, chỉ cảm thấy tràn ngập ấm áp.

“Nhục Nghê cô nương, hai chiếc đèn lồng này treo ở cửa sao?” Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai của Nhục Nghê.

Nhục Nghê bỗng quay đầu, trước mắt là gương mặt thảo mai của Ngọc Thuần, giọng nói tương tự với Vương phi trên thế giới này lại chỉ có một người, nàng ta có chút không kiên nhẫn quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Treo đi.”

Ngọc Thuần ở đằng sau thấy sắc mặt của Nhục Nghê không những không có không vui, ngược lại còn vui vẻ hơn bình thường xắn tay áo đi treo đèn lồng,

Bước lên cao treo chiếc đèn lồng đỏ xong, Ngọc Thuần cảm thán, đắc ý trước việc mình làm, thuận theo chiếc thang trèo xuống, cười hi hi nhìn Nhục Nghê, hồ hởi với nàng ta: “Nhục Nghê tỷ tỷ, tại sao phòng của Vương gia phải bài trí thành phòng tân hôn vậy?”

Nhục Nghê bận đến mức quay vòng vòng, căn bản không để ý đến chủ đề mà Ngọc Thuần nhắc tới, xoay người chỉ huy các nha hoàn làm việc nhanh nhẹn, trong một ngày thì phải bài trí xong phòng tân hôn.

Khi quay lại, Ngọc Thuần vẫn hỏi không ngừng truy hỏi, Nhục Nghê trực tiếp lườm nàng ta: “Chuyện không nên quản thì đừng quản, công việc của phòng giặt đồ đã làm xong chưa?”

Bị Nhục Nghê chặn lại, Ngọc Thuần căn bản không có lý do tiếp lời, nàng ta vừa phát hiện trong phủ có động tĩnh, lập tức từ phòng giặt rũ chạy ra, kết quả muốn hỏi có chuyện gì thì lại bị Nhục Nghê chặn miệng, sau đo lủi thủi quay đi.

Nhục Nghê liếc mắt nhìn thấy Ngọc Thuần lủi thủi rời khỏi, xoay người đi đến thư phòng.

Gõ cửa thư phòng, trong giọng nói của Thích Mặc Thanh tỏa ra sự lạnh nhạt xa cách, Nhục Nghê khi đi vào, trong tay của chàng đang cầm chiếc trâm ngọc phù dung bị Vương phi làm gãy, trên bàn để các loại keo dán.

Nhục Nghê biết, cây trâm ngọc phù dung này đối với chàng có ý nghĩa rất đặc biệt, nàng ta trước nay chưa dám nghĩ nó sẽ bị một nữ tử nào đập nó đi, cũng không dám tưởng tượng sau khi Vương phi đập nó, Vương gia không những không có làm gì Vương phi, hơn nữa còn gắn lại nó, có thể thấy Vương gia đối với Vương phi rất thâm tình.

“Vương gia, phòng tân hôn đã bài trí xong rồi, ngài có muốn đến xem thử không?” Nhục Nghê nhìn Thích Mặc Thanh, sắc mặt của chàng vẫn như bình thường, nhìn không thấu tâm tư của chàng.

Thích Mặc Thanh ngồi đó nhìn chằm chằm cây trâm ngọc phù dung trong tay, không nói một lời, trên gương mặt tuyệt mỹ đều là sự chuyên chú, Nhục Nghê không biết nên làm sao, đứng ở bên dưới một câu cũng không dám nói, cơ thể cũng không dám nhúc nhích.

Bên ngoài cửa sổ có gió nhẹ thổi vào, khiến không khí trong phòng trở nên thoáng đãng hơn, Thích Mặc Thanh trong tay cầm chiếc kìm, lấy một keo dán trong bát cẩn thận gắn lên thân cây trầm ngọc. Động tác của chàng cực kỳ dịu dàng, khi anh làm chuyện này, khí tức lạnh lẽo trên người đều biến mất, chỉ còn lại sự chuyên tâm.

Nhục Nghê dường như hiểu một chút, chàng muốn gắn lại cây trâm ngọc phù dung này, lần nữa giành lại trái tim của Vương phi.

Thích Mặc Thanh thâm tình đến như vậy nàng ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, nàng ta thật lòng hy vọng Vương phi có thể lần nữa chấp nhận Vương gia.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Thích Mặc Thanh cuối cùng cũng dừng động tác trong tay lại, chậm rãi cầm cây trầm ngọc để ở một bên hong khô, nhìn góc nhìn phía trên nhìn khá rõ những vết nứt khắc trên cánh hoa, xa xa nhìn lại, đóa phù dung màu trắng sữa đó nhìn vẫn rất rõ ràng.

“Nhục Nghê, Giả Sơn, đi theo ta một chuyến.” Thích Mặc Thanh đặt cây trâm ngọc phù dung vào trong hộp, để chiếc hộp đó vào trong tay áo của mình, từ từ đẩy xe lăn ra ngoài.

Nhục Nghê nhìn theo Thích Mặc Thanh, trong lòng đại hỷ, vội vàng đi ra ngoài, nếu như lần này thật sự có thể dẫn Vương phi về, bất luật là cái giá gì đều xứng đáng.

Trên chợ người người qua lại, Nhục Nghê cố gắng đẩy Thích Mặc Thanh đến chỗ ít người qua lại, nhưng vẫn không ngăn được sự náo nhiệt đông đúc.

"Tránh ra!”Một chiếc xe ngựa từ phía sau lọt lên, một hắc y nhân đánh xe ngựa lao vào đám đông, có nhiều bách tính không tránh kịp mà bị đụng cho bị thương.

Xe ngựa phi nước đại khiến bụi bay mù mịt, ánh mắt sắc bén của Thích Mặc Thanh nhìn chằm chằm phần duôi chiếc xe ngựa, đôi mắt sâu thẳm dường như muốn nhìn xuyên qua chiếc xe ngựa.

“Vương gia, Vương gia... Người không sao chứ?” Nhục Nghê lo lắng nhìn Thích Mặc Thanh.

Dưới chân thiên tử vậy mà có xa ngựa chạy điên cuồng như vậy, ngay cả Minh Vương cũng không để vào mắt, xem ra người bên trong cỗ xe ngựa chắc là người quyền cao chức trọng.

Mãi khi chiếc xe ngựa phi thẳng đến cửa thành, sau đó lao ra ngoài thành, Thích Mặc Thanh mới thu hồi ánh mắt, bàn tay khẽ phất một cái ra hiệu không nên hành động hấp tấp, đẩy chiếc xe lăn đến chỗ chiếc xe ngựa vừa đi qua, trên phiến đá xanh có một giọt mắt còn chưa khô.

“Cái này, chiếc xe ngựa vừa rồi có vấn đề? Bên trên có người bị thương.” Giả Sơn cũng lưu ý thấy.

Thích Mặc Thanh khẽ gật đầu, ánh mắt dần trở nên ngưng trọng.

Người trên phố thì chửi không ngớt chiếc xe ngựa đó, duy chỉ có mấy người bọn họ nghiên cứu vết máu trên đất.

Nhục Nghê lại cảm thấy không có cái gì, nói: “Vương gia, có lẽ trên xe ngựa có người không cẩn thận bị thương, vội vàng đi chữa trị, chúng ta vẫn nên mau chóng đến tửu lâu tìm Vương phi đi.”

Lời của nàng ta cũng không phải không có đạo lý, mấy người nhanh chóng đến trước cửa tửu lâu, người bên trong cực kỳ yên tĩnh, vẫn sinh hoạt bình thường, Thích Mặc Thanh không biết tại sao âm thầm thở phào, không thèm để ý phía sau mà đi theo tiểu nhị, đến trước cửa căn phòng trên lầu hai.

Thích Mặc Thanh giơ tay gõ cửa, bên trong yên ắng không có một tiếng động, chàng đột nhiên cảm thấy không đúng, bỗng vung tay mở chiếc cửa gỗ ra.

Cảnh tượng bên trong đập thẳng vào mắt của mấy người, căn bản không có bóng dáng của Tiết Tịnh Kỳ, cảnh tượng lộn xộn khiến mấy người cảm thấy kinh sợ, bên trong đồ gì đập được đều bị đập vỡ, cửa sổ cũng vỡ, xem ra là từ cửa sổ xông vào, trên mặt đấy có mấy vết máu còn chưa khô, loang lổ in vào trong mắt của mấy người.

Nhìn cảnh này, cơ thể của Thích Mặc Thanh đã cứng đờ, trong lòng bỗng dưng lên nỗi sợ hãi nhiều năm chưa từng có, từ sau khi mẫu phi chết, đây là lần đầu tiên chàng cảm thấy sợ hãi sâu sắc như vậy. Trong đầu của chàng không ngừng xuất hiện gương mặt của Tiết Tịnh Kỳ, lệ khí trong cơ thể của chàng đột nhiên tỏa ra, tất cả mọi thứ trong căn phòng dường như bị một cỗ khí lưu mãnh liệt đập vào, một lúc sau, mọi thứ đều trở nên càng hỗn loạn.

“Vương gia...” Nhục Nghê Giả Sơn đồng thời gọi.

“Nhục Nghê, Giả Sơn, các ngươi đi hỏi người trong quán có từng gặp Vương phi không, nhất định phải từ trong miệng của bọn họ hỏi ra được cái gì đó.” Trong giọng nói của Thích Mặc Thanh tràn đầy sự tức giận khó lòng khống chế, lọt vào tai của hai người lại là sự lạnh lẽo giống như hàn băng ngàn năm không tan.

Bọn họ vội vàng đáp ứng, nhanh chóng đi xuống lầu một hỏi, Thích Mặc Thanh hai tay run rẩy đẩy chiếc xe lăn đi quanh căn phòng hai vòng, dưới bệ cửa sổ phát hiện một quyển sách y, chàng cúi người nhắt lên, quyển sách cũ vẫn còn lưu lại trang đánh dấu mà Tiết Tịnh Kỳ đã đọc trước đó.

Chàng cầm quyển sách y, vội vàng đi ra cửa.

“Giả Sơn, Nhục Nghê, không cần hỏi nữa, đi theo ta.” Thích Mặc Thanh vội vàng nói một câu, hai người ở đằng sau buông lỏng dây trói mấy người chưởng quầy và tiểu nhị ra, lập tức đi theo, trong chốc lát, phía sau truyền đến mấy âm thanh than thở.

Mấy người trở lại trên đường lớn, giọt máu vừa nãy đã khô rồi, Thích Mặc Thanh đi theo giọt máu đi.

Chàng thật sơ ý, trên chiếc xe ngựa vừa nãy chắc có Tiết Tịnh Kỳ, hai ngày nay Ôn Vương và Thái tử liên tiếp bị đối phó, nhất định sẽ có người nghi ngờ chàng, chàng sao lại để Tiết Tịnh Kỳ một mình ở trong tửu lâu được chứ?

“Vương gia, lẽ nào Vương phi ở trên chiếc xe ngựa lúc nãy?” Trong lòng Nhục Nghê cũng mờ hồ nghĩ đến, lại nhìn thấy Thích Mặc Thanh đi theo vết máu, đại khái có chút sáng tỏ.

Nếu như thật sự là ở trên chiếc xe ngựa vừa nãy, vậy Vuong phi không phải rất nguy hiểm sao?

“Nhục Nghê, người đi tra sáng nay xe ngựa của phủ nào xuất hành, và đi đâu.” Thích Mặc Thanh cố gắng khiến trái tim của mình bình tĩnh lại, phân phó.

Mưu lược, suy đoán, sắp đặt của chàng ở khoảnh khắc này dần dần biến mất không thấy nữa, sự mất tích của Tiết Tịnh Kỳ khiến chàng mất chừng mực, đả kích đến điểm giới hạn cuối cùng trong lòng của chàng.

“Giả Sơn, chúng ta ra ngoài thành.” Ánh mắt của Thích Mặc Thanh co rút lại, đẩy chiếc xe lắn đi ra khỏi thành.

Hai người ra khỏi cửa thành, thuận theo vết bánh xe ngửa in trên đất mà đi về phía núi Đông, núi Đông này là một ngọn núi cao nhất ngoài kinh thành, gần như không có ai đến nơi này, dấu bánh xe đến nơi này thì dừng.

Đỉnh núi cao chọc mây, cây cối trên núi mọc cao chót vót, từ dưới ngước mắt nhìn lên, đỉnh núi thẳng đứng được ánh nắng mặt trời chiếu rọi tạo ra cảnh tượng chí lớn cao nhất trời.

“Vương gia, thuộc hạ đi dò đường trước.” Giả Sơn theo thường lệ đi làm việc, đã rẽ vào một con đường nhỏ của núi Đông.

Muốn đi vào núi Đông thì buộc phải băng qua sơn động trước mặt, hang động tối đen sâu hút trông giống như một dòng nước chết sâu không thấy đáy, bên trong thậm chí còn vang lên tiếng nước ‘bõm bõm’. Giả Sơn đi vào không lâu, Thích Mặc Thanh đã đẩy chiếc xe lăn tiến vào.

Trong sơn động cái gì cũng không có, dưới chân chính là nước tí tách, không khí lạnh lẽo thẩm thấu vào làn da của con người.

“Vương gia, mau đến xem!” Giả Sơn ở trước mặt phát hiện cái gì, chạy đến trước mặt Thích Mặc Thanh thông báo với chàng.

Sau khi ra khỏi sơn đông thì nhìn thấy chiếc xe ngựa lúc nãy dừng ở một bên, phần đáy của chiếc xe ngựa đã bị máu nhiễm đỏ cả mảng, nhìn quan vị trí dừng chiếc xe ngựa, trên mặt đất mơ hồ còn có mấy vết máu.

Từ điểm này không khó suy đoán ra trên chiếc xe ngựa đã có người bị thương, Thích Mặc Thanh nheo mắt, người bị thương tuyệt đối không phải Tiết Tịnh Kỳ, nếu không, cả đời này chàng đều sẽ không tha thứ cho bản thân.

Rốt cuộc là ai dùng loại thủ đoạn bắt cóc này với Tiết Tịnh Kỳ?

“Giả Sơn, đi dọc theo vết máu.” Thích Mặc Thanh thu lại cảm xúc, dẫn theo Giả Sơn đi, hai người lương theo vết máu đi đến một sơn động cũ nát.

“Vương gia, bên trong chắc chính là hang ổ của đám người bắt cóc Vương phi, hay là chúng ta trực tiếp giết vào?” Giả Sơn mặt mày tức giận nói, tay phải đã nắm chặt thanh kiếm ở phía sau.

“Không nên vọng động.” Thích Mặc Thanh giơ tay cản Giả Sơn, đã đẩy chiếc xe lăn đi vào.

Khoảnh khắc bước vào sơn động, ánh đền toàn độ sáng lên, bên trong một hàng hắc y nhân vây xung quanh vách đá, mặt đều đeo khẩu trang căn bản không nhìn rõ dáng vẻ của bọn họ. Bọn họ đột nhiên rút đao tấn công Thích Mặc Thanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play