Đang là đầu xuân, Luân Vương phủ lại đâu đâu cũng thấy trang phục màu trắng, trong trong ngoài ngoài đều không có niềm vui của đầu xuân, sắc mặt của các nha hoàn ra ra vào vào cũng nhăn nhó như gỗ khô.
Tầm mắt của Thích Mặc Thanh rơi vào bóng dáng một người cách đó không xa, hôm nay cô cũng mặc một bộ đồ màu trắng, eo thắt đai lưng bạch ngọc, chiếc áo choàng bên ngoài cũng màu trắng, mái tóc đen suôn mượt dài như thác nước ở phía sau lưng, nhìn từ xa, thấy một sự yên bình, tựa như giơ tay ra cũng không thể chạm tới.
Chậm rãi đi đến phía sau lưng cô, gạt xuống những bông hoa tuyết trên vai cô, cô có chút kinh ngạc quay người lại.
“Muốn vào thì vào đi, đứng ở đây làm gì?” Thích Mặc Thanh nắm tay cô, quả nhiên tay cô lạnh lẽo giống hệt chàng nghĩ.
“Ta chỉ muốn tới đây xem xem, sao chàng cũng tới rồi?” Tiết Tịnh Kỳ quay người lại nhìn xung quanh, sau khi xác nhận là không có ai, mới yên tâm nói chuyện với chàng.
Vì hôm qua Doãn Tiêu La đã biết được quan hệ giữa cô và Thích Mặc Thanh nên mới dẫn đến việc cô và chàng gặp mặt cũng phải thấp thỏm lo âu như vậy.
“Ta đến Ôn Vương phủ thì nàng không ở đó, bèn nghĩ nàng sẽ tới đây.” Thích Mặc Thanh nói.
Tiết Tịnh Kỳ biết, chàng đã nhìn thấu cô rồi, chỉ cần suy nghĩ một chút đã có thể biết được tung tích của cô, biết được cô đi đâu, muốn đi đâu.
“Hôm nay Ôn Vương vào cung rồi, chắc là đi nói chuyện của Luân Vương, từ sau khi Luân Vương trúng độc, cả hoàng cung đều nặng nề bức bối, e rằng trong lòng Hoàng thượng rất không dễ chịu.” Thích Mặc Thanh được chàng đưa vào một con ngõ nhỏ, cách những người bên ngoài càng xa hơn.
Lúc này chàng mới dám làm ra hành động thân mật với cô, ôm cơ thể cô vào trong lòng, dáng người cao lớn của chàng chắn những bông hoa tuyết đang rơi xuống cho cô, thay cô cản gió lạnh từ mọi phía, nơi nào có chàng thì đó chính là nơi trú ẩn an toàn của cô.
“Ôn Vương muốn nhúng tay vào chuyện này của Luân Vương, chắc hẳn không dễ như vậy, lần này chuyện của Thập Thất đệ khiến phụ hoàng rất khó chịu, y nhất định sẽ tìm Lý Sinh, rồi sẽ tìm một người công tư phân minh hơn nữa quan hệ còn tốt với Thập Thất đệ để điều tra, y đã không còn tin tưởng bất cứ ai nữa.” Thích Mặc Thanh thầm đoán.
Tiết Tịnh Kỳ biết trước nay chàng luôn nắm bắt chính xác suy nghĩ của Gia Thành Đế, cô đột nhiên ngẩng đầu lên: “Vậy lần này, khả năng lớn nhất là Hoàng thượng sẽ để ai điều tra?”
Thích Mặc Thanh nghĩ cả một buổi tối, trong lòng sớm đã có đáp án, không vờ suy nghĩ nữa mà nói: “Nếu ta đoán không nhầm, chắc là Tam ca.”
Tam Hoàng tử? Là Tam Hoàng tử mà ngày đó mời hòa thượng đến phủ của mình niệm kinh?
Tiết Tịnh Kỳ vẫn luôn không biết mười mấy Hoàng tử của Gia Thành Đế rốt cuộc có tính cách như thế nào, số người cô tiếp xúc cũng không nhiều, chỉ biết những người có quyền thế trong cung ngoại trừ Thái tử Ôn Vương ra thì cũng không còn mấy người nữa, chắc hẳn trong lòng Gia Thành Đế cũng có tính toán rồi.
“Tại sao?” Tiết Tịnh Kỳ không hiểu hỏi, cô muốn biết quan hệ trong đó.
Nhưng Thích Mặc Thanh không nói cho cô, chỉ vỗ vỗ đầu cô: “Cái đầu nhỏ này của nàng chứa đựng quá nhiều thứ rồi, bây giờ ta chỉ hi vọng nàng có thể sống tốt, hiểu không?”
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, cho dù chàng không nói cô cũng sẽ đoán ra thôi, chỉ là không muốn chàng lo lắng.
Về chuyện ngày hôm qua, cô mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói ra.
Cho dù Doãn Tiêu La nhìn thấy cô và Thích Mặc Thanh ở bên nhau, chỉ cần cô cắn răng không thừa nhận, Ôn Vương cũng không thể làm gì cô cả, hơn nữa Doãn Tiêu La đã không vừa mắt cô từ lâu, cô có thể xem chuyện này như nàng ta muốn hãm hại cô, cũng có thể dễ dàng qua ải.
“Đã không còn sớm nữa, ta về trước đây.” Tiết Tịnh Kỳ biết nơi này không phải nơi để nói chuyện, bèn vội từ biệt với chàng.
Hoặc là, cô sợ ở trước mặt chàng quá lâu sẽ không kiềm được mà nói chuyện này ra, mà cô hiểu, nếu chàng biết được, nhất định sẽ không để cô tiếp tục ở lại Ôn Vương phủ nữa.
Nhìn đôi mắt của cô, Thích Mặc Thanh như phát giác ra được có gì đó không ổn, nhưng lại không thể nói rõ là chỗ nào không ổn.
“Tịnh Kỳ, nàng có tâm sự sao?” Thích Mặc Thanh nắm tay cô, có chút không yên tâm hỏi.
Cẳng lẽ vì lời nói bừa lúc say rượu ở trong rừng ngày hôm đó sao?
Lúc đó không nghiêm túc nghe, tưởng rằng đó chỉ là mấy câu nhăng cuội lúc say rượu, bây giờ xem ra, chắc chắn là có gì đó.
Tiết Tịnh Kỳ không quay đầu lại, lắc đầu nói: “Không có.”
Thích Mặc Thanh quay mặt cô lại, ép cô nhìn mình, chàng nhìn vào đôi mắt cô, nghiêm túc hỏi: “Nàng có chuyện giấu ta, rốt cuộc là chuyện gì? Có phải ngày hôm đó…”
“Không phải.” Tiết Tịnh Kỳ vội ngắt lời chàng, sau đó ngước mắt lên nhìn vào mắt chàng, mỉm cười với chàng: “Ta phát hiện gần đây chàng hơi nghi thần nghi quỷ đó, có phải ngủ không yên giấc không?”
Vốn đang quan tâm nàng, ai ngờ cuối cùng lại bị nàng trêu chọc, đúng là vô tâm vô phế.
Thích Mặc Thanh đặt tay lên má nàng, giọng nói có phần lạnh đi: “Đừng nghĩ đến việc giấu ta chuyện gì, qua ánh mắt nàng ta có thể nhìn ra được.”
Tiết Tịnh Kỳ ngơ ra, có chút ngỡ ngàng, có điều rất nhanh đã tỉnh táo lại, ánh mắt sáng rực nhìn chàng cùng với ý cười, khẽ nhướng lông mày lên, vô cùng xinh đẹp động lòng người.
Lúc Doãn Tiêu La tỉnh dậy chỉ cảm thấy nửa bên mặt lành lạnh, nàng ta giơ tay lên sờ, đã giảm sưng không ít rồi.
Thuốc mỡ Đông Vân lấy từ chỗ Minh Vương vô cùng có hiệu quả, sau khi bôi xong thì đã không còn vết ửng đỏ nữa, đợi Ôn Vương trở về cũng sẽ không nhìn thấy vết tích nữa.
“Đông Vân! Đông Vân!” Doãn Tiêu La thấy bên cạnh mình không có ai, cao giọng gọi.
Đông Vân vẫn luôn đứng ngoài cửa đợi nghe thấy tiếng gọi thì lập tức đẩy cửa bước vào.
Chỉ thấy Doãn Tiêu La vừa mặc quần áo vừa giận dữ hỏi: “Vương gia trở về chưa?”
Đông Vân bước tới giúp đỡ nhưng lại bị nàng ta đẩy ra, bây giờ Doãn Tiêu La nhìn ai cũng không vừa mắt, tự mình nhặt quần áo rồi mặc lên.
“Vương phi, Vương gia vẫn chưa trở về, người cứ nằm giường nghỉ ngơi một lúc nữa đi.” Đông Vân thấp giọng khuyên nhủ.
Toàn thân Doãn Tiêu La đều đau đớn, thứ nàng ta phải chịu đựng nào chỉ là một cái tát, rõ ràng chính là sỉ nhục! Một Trắc Vương phi bé nhỏ lại dám tát chính Vương phi? Nàng ta phải đòi lại món nợ này mới được.
Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nàng ta hỏi: “Sao ta lại nằm trên giường? Rõ ràng là ta muốn đi dạy dỗ ả tiện nhân kia, đừng có nói với ta là ta lại va vào đâu đấy.”
Doãn Tiêu La ôm gáy, nơi này vẫn còn thấy đau đớn lờ mờ.
Đông Vân ghĩ một lúc, thấp giọng đáp: “Vương phi, là nô tỳ thấy người quá kích động, không muốn khiến người bị thương nên mới đánh ngất người.”
Doãn Tiêu La ngơ ra, sắc mặt tức giận, hận rèn sắt không thành thép nhìn Đông Vân: “Đồ ngu ngốc nhà ngươi, một tí não cũng không có! Lần sau còn như vậy nữa ta sẽ phạt ngươi đấy.”
Xem ra nàng ta vô cùng tin tưởng Đông Vân, đến mức không nỡ đánh mắng, ngay cả khi Đông Vân làm sai đến mức này vẫn nhẹ nhàng cho qua.
“Đa tạ Vương phi.” Đông Vân thấp giọng nói.
Doãn Tiêu La có chút nghi hoặc nhìn nàng ta, nhíu mày nói: “Đông Vân, ta bảo ngươi đưa ra chủ ý cho ta, không phải bảo ngươi cảm ơn, ả tiện nhân kia hãm hại ta như vậy, ngươi nghĩ cho ta một cách để trừng trị nàng ta.”
“Vương phi, nô tỳ đã nghĩ xong cách để đối phó Trắc Vương phi rồi, chỉ là nhất thời quên nói mà thôi.” Đông Vân ngơ ra, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển rồi lập tức nói.
Lúc này Doãn Tiêu La mới vừa lòng quay đầu lại: “Cách gì?”
Đông Vân ghé vào tai nàng ta, thấp giọng nói vài câu, khóe miệng Doãn Tiêu La nhếch lên thành một nụ cười, tán thưởng gật đầu.
Ôn Vương có chút bực bội qua về phủ, sáng nay ở Hoàng cung, vốn muốn phụ hoàng giao quyền điều tra vụ án cho hắn, để hắn lập được công lớn.
Lần này Thích Mặc Thanh không ra mặt, Thái tử giả vờ vô cùng đau xót, những Hoàng tử khác đã sợ hãi nhũn người, chỉ có hắn không lùi mà tiến, nhưng lại bị Gia Thành Đế gạt bỏ.
Chọn cả nửa ngày, cuối cùng không ngờ lại chọn Tam Hoàng tử đi điều tra, tên ngốc cả ngày chỉ biết ăn chay niệm Phật thì có thể điều tra ra cái gì chứ?
Chỉ tiếc, Gia Thành Đế đã quyết tâm, dáng vẻ như không cho bất cứ ai khuyên nhủ, hắn đành phải tay không trở về.
Vốn muốn gặp Hòa Sắt, vừa vào Lục Nguyên Cư lại không thấy bóng dáng đâu.
“Vương gia, chàng muốn tìm Hòa Sắt công chúa sao?” Doãn Tiêu La chậm rãi bước đến từ phía sau hắn, giọng nói có hơi lạnh lẽo.”
Ôn Vương thả tấm màn trong tay xuống, ra khỏi Lục Nguyên Cư, sắc mặt vô cùng có coi.
“Sao ngươi lại đến đây?” Giọng nói của hắn đầy sự chất vấn.
“Vương gia, ta đến chỉ muốn nói với chàng, để chàng đừng bị người phụ nữ kia qua mắt nữa, nàng ta từ đầu đến cuối đều đang lừa chàng, người nàng ta thích vốn là Minh Vương! Nàng ta thường thường hẹn hò với Minh Vương, bây giờ nàng ta ra ngoài cũng là đi hẹn hò với Minh Vương!”
Từng câu từng chữ của Doãn Tiêu La đều lạnh lẽo và rõ ràng, Ôn Vương đều nghe thấy rõ mồn một.
Vừa dứt lời, nàng ta chỉ cảm thấy mặt trái đau đớn, bàn tay của Ôn Vương đã rơi xuống mặt nàng ta, mặt nàng ta lệch sang một bên, nóng rát đau đớn.
“Im miệng! Không được nói bừa!” Ôn Vương có chút không khống chế được cảm xúc của mình, giận dữ nói.
Bất kể ai cũng không được nói như vậy, nhất là Doãn Tiêu La, người phụ nữ hắn nhìn trúng sẽ không phản bội hắn!
Doãn Tiêu La ôm bên mặt bị đánh của mình, cố gắng không để nước mắt rơi xuống, cho dù có bị đánh, nàng ta cũng phải nói ra chân tướng chuyện này cho Ôn Vương.
“Ta biết chàng không muốn biết chuyện này, nhưng sự thật chính là như vậy, đêm giao thừa hôm đó, sua khi Luân Vương chết,ta tận mắt nhìn thấy Hòa Sắt ở phía phía sau hoa viên hẹn hò với Minh Vương, hai người còn ôm ấp nhau.
Hôm nay chàng không tìm thấy nàng ta, chắc ngày hôm đó chàng cũng giống như hiện giờ, không biết hành tung của nàng ta? Thật nực cười.”
Doãn Tiêu La nói xong lại lớn tiếng bật cười, miệng không ngừng lặp lại thật nực cười, thật nực cười…
Nước mắt xen kẽ với giọng nói sụp đổ của nàng ta, hòa lẫn với hoa tuyết lạnh lẽo, rơi xuống trong đêm tuyết.
Ôn Vương tức giận toàn thân phát run, ông trời cố ý phái người phụ nữ này tới để giày vò hắn sao?
Những chuyện mà nàng ta nói ra là để trái tim hắn khó chịu, để hắn phải chịu đựng nỗi khổ sở khi trái tim của người phụ nữ hắn thích lại thuộc về người khác sao?
“Doãn Tiêu La, nhân lúc ta còn tỉnh táo thì ngươi rời khỏi đây đi.” Ôn Vương chỉ vào hành lang dài sau lưng nàng ta, nhắm mãi nói.
Sau khi rời đi, từ nay về sau hắn không muốn nhìn thấy nàng ta nữa.
Doãn Tiêu La nhìn vẻ mặt đau khổ của hắn, biết hắn vì những lời nói của bản thân mà trở thành như vậy, không khỏi cười khẩy.
“Ta biết chàng không tin lời ta nói, đợi nàng ta trở về, chàng có thể đích thân hỏi nàng ta. Ta có lòng tốt nhắc nhở chàng, chỉ để chàng không bị nàng ta lừa nữa mà thôi, loại phụ nữ trăng hoa như thế không đáng để chàng yêu.”
Doãn Tiêu La kiễng lên, ghé vào tai hắn thấp giọng nói.
Nàng ta thích nhất là nhìn Ôn Vương bị nàng ta chọc tức đến mức toàn thân run rẩy, nhìn dáng vẻ tức giận lại buông tay chịu trói của hắn khiến nàng ta cảm thấy vô cùng có thành tựu.
Hắn không đáp lại, Doãn Tiêu La quay người lại với vẻ thoải mái, nhưng trái tim lại ơi xuống đáy vực, vỡ nát thành từng mảnh.
Hoa tuyết lạnh lẽo rơi trên người, trên tóc nàng ta, nàng ta giẫm chân xuống đất phát ra tiếng kêu tóp tép, chỉ mới bước vài bước mà nàng ta đã rẽ qua hành lang.
Dựa vào bức tường không người, chậm rãi trượt xuống đất.
Hai bàn tay Ôn Vương nắm chặt thành quyền, gân xanh trên trán nổi lên, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm lối vào của Lục Nguyên Cư, dường như đang đợi con mồi đi tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT