“Hàn Nguyệt, hôm nay chỉ có hai người chúng ta, ngươi cũng cùng ngồi dùng bữa đi.” Tiết Tịnh Kỳ gọi nàng ta.

Hàn Nguyệt đứng ở bên cạnh dường như có hơi sửng sốt, vội xua tay lắc đầu: “Công chúa, chuyện này tuyệt đối không được, người vẫn là mau chóng dùng bữa đi.”

Nhìn dáng vẻ chùn bước của nàng ta, Tiết Tịnh Kỳ vờ tức giận, cuối cùng không thể không buông vài lời dọa dẫm, nàng ta mới lưỡng lự ngồi xuống.

Hàn Nguyệt đều luôn cẩn trọng, có điều tới cuối cùng cũng thả lỏng, dần dần cũng vui vẻ nói vài câu.

Buổi đêm khi ngủ cứ thấy rất không yên ổn, bên ngoài gió thổi vù vù, cứ có gió lọt vào trong khe hở của chăn.

Tiết Tịnh Kỳ chầm chậm trườn xuống dưới chăn, hơi cử động cơ thể, lại chạm vào một cơ thể nóng rẫy, cô lập tức mở mắt ra, người đó lại ôm chặt cô vào lòng.

Cảm giác quen thuộc khiến cô không nhịn được muốn mở mắt nhìn rõ chàng, nhưng người đó lại liều mạng ấn đầu của cô vào lồng ngực của chàng.

“Này!” Tiết Tịnh Kỳ sắp không thở được.

“Đừng nói chuyện, để ta ôm nàng.” Giọng của người đó trầm thấp khàn khàn, nghe thì có loại ý vị đặc biệt.

Mùi trên người chàng không ngừng lọt vào trong khoang mũi của Tiết Tịnh Kỳ, mang mùi hương nhàn nhạt, cho dù trên người mặc y phục, cơ thể của chàng vẫn nóng bỏng.

Tiết Tịnh Kỳ bất mãn cọ qua cọ lại trong lòng chàng, giọng nói hàm hồ không rõ: “Chàng như này, ta sắp không thở được rồi...”

Cô có thể cảm nhận được cơ thể của chàng bỗng cứng đờ, đôi tay lớn đang ôm chặt cô càng siết chặt, dường như đang ẩn nhẫn cái gì đó.

Giọng nói khàn khàn nghiến răng nghiến lợi: “Đừng làm loạn, ta buông tay.”

Chầm chậm buông tay ôm thắt eo của cô ra, Thích Mặc Thanh cũng thở phào một hơi, thật là tự tạo nghiệt không thể sống, rõ ràng biết như này là sai, nhưng vẫn muốn tới.

Nếu không phải buổi tối Hàn Nguyệt tới Minh Vương phủ tìm chàng, chàng cũng không tới mức nửa đêm khoác một chiếc áo ngoài chạy tới đây.

Vốn dĩ chỉ định ở cửa từ xe nhìn cô rồi đi, nhưng trong lòng giống như trúng ma trướng, thật sự không nhịn được mà đi vào trong phòng xem thử.

Cơ thể của cô co thành một cục ở trên giường, đoán là lạnh, mãi không có ngủ yên giấc, hai chân của chàng căn bản không khống chế được mà đi về phía cô.

Cuối cùng, vậy mà ở trong tình cảnh bản thân bất tri bất giác thì leo lên giường của nàng, mãi tới khi ôm lấy cỗ thân thể lạnh lẽo này, chàng mới biết mình rốt cuộc đang làm cái gì.

Hết cách, chỉ cần nhìn thấy bóng người này thì chàng không khống chế được lời nói và cử chỉ của mình, ngay cả sự tự chủ mà bản thân lấy làm kiêu ngạo nhất, ở trước mặt cô đều biến mất sạch sẽ.

“Chàng tới từ khi nào?” Tiết Tịnh Kỳ đã tìm được vị trí thoải mái, ở trong lòng chàng dần dần yên ổn trở lại.

Thích Mặc Thanh sờ mái tóc hơi rối của cô, trầm giọng nói: “Mới tới không lâu, nàng sao ở nơi này rồi?”

“Nơi này là phòng suy ngẫm, có người kêu ta tới đây suy ngẫm lại, ngày mai là ổn rồi.” Tiết Tịnh Kỳ nhắm mắt lại, đầu óc dần dần bình tĩnh lại.

Phòng suy ngẫm? Cũng biết Ôn Vương phủ có căn phòng kỳ quái như này, thật là làm khó cô vậy mà chịu ở nơi này.

Có điều trong lòng Thích Mặc Thanh lại có chút xíu vui vẻ, chàng hôm nay cuối cùng có thể ôm cô một cách chân thật ở trên giường.

“Nàng ấy, cho dù là khổ nhục kế cũng không cần như này... không bằng chúng ta về Minh Vương phủ?” Thích Mặc Thanh dò hỏi.

Đợi hồi lâu, người trong lòng kia cũng không có nói chuyện, Thích Mặc Thanh nhìn cô qua ánh nến mờ ảo bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt lúc ngủ của cô rất bình yên, dường như ai cũng không đánh thức được cô.

Bỏ đi bỏ đi, có thể ôm cô như này là đủ rồi.

Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên trán của cô, đem cơ thể của cô ôm chặt vào trong lòng mình, tham lam hút hơi ấm trên người cô.

Đây là thời khắc chàng thỏa mãn nhất trong hơn một năm qua.

Giấc ngủ này là một giấc mà Doãn Tiêu La ngủ yên lòng nhất, nàng ta cuối cùng có thể ra tay đối phó với người mà mình ghét rồi, hơn nữa người đó không có sức phản kích.

Cho dù là Tiết Tịnh Kỳ khó đối phó nhất trước kia, còn không phải chết dễ dàng dưới tay của nàng ta hay sao.

“Đông Vân, trang điểm xong, ngươi đi chuẩn bị vài thứ đồ bỏ, ta muốn mang cho mẫu phi.” Doãn Tiêu La cuống quýt cầm ra vài đôi bông tai khá cầu kỳ từ trong hộp ra.

Đông Vân gật đầu, từ từ trang điểm sửa soạn thay cho nàng ta.

“Bây giờ Ôn Vương còn chưa có trở về, đồ bổ phải chọn lựa cẩn thận, không thể mất thể diện.” Doãn Tiêu La cặn dặn.

Đông Vân đáp, sau đó lui ra ngoài chuẩn bị.

Ánh sáng tinh mơ dần dần từ ngoài cửa sổ chiếu vào cả căn phòng, Doãn Tiêu La hài lòng nhìn bản thân trong gương đồng, tuy sau khi rơi xuống nước sắc mặt có chút tiều tụy, nhưng lại lộ rõ vẻ nhu yếu đuối mong manh, đả động tới người khác.

Mặc đồ vào, Đông Vân đã chuẩn bị xong đồ bổ, chiếc hộp tinh tế nhìn trông rất đáng giá, Doãn Tiêu La hài lòng gật đầu.

Khi Doãn Tiêu La bước vào, Địch Quý phi đang uống thuốc, nàng ta vội chạy tới, đón lấy bát thuốc trên tay cung nữ, chu đáo đút.

“Để ta đi, ngươi lui xuống trước.” Doãn Tiêu La dùng khuỷu tay đẩy cung nữ ở bên cạnh.

Cung nữ đó biết Doãn Tiêu La, bèn gật đầu, lập tức lui xuống.

“Mẫu phi, thân thể của người đã khỏe lên chưa? Mấy ngày này đã dọa chết La Nhi rồi, nếu không phải La Nhi ở trong phủ rơi xuống nước, thân thể không được khỏe, nhất định có thể ngày ngày chăm sóc mẫu phi rồi.” Doãn Tiêu La cụp mắt thấp giọng nói, âm thanh còn có hơi khàn khàn.

Địch Quý phi khẽ nhấp một ngụm thuốc, bỗng mở mắt, có hơi lo lắng nghi hoặc: “Ngươi nói cái gì? Rơi xuống nước? Sao đang yên đang lành lại rơi xuống núi? Giờ đang là mùa đông, đã mời đại phu khám chưa?”

Doãn Tiêu La thổi thổi bát thuốc, giống như có hơi không muốn nhắc tới chuyện này, rối rắm một lát: “Đã khám rồi.”

Thấy bộ dạng này của nàng ta, Địch Quý phi đã biết chuyện gì, ánh mắt hơi lạnh: “Mau nói cho ta, tại sao rơi xuống nước? Rơi xuống nước như nào? Ôn Vương có biết không?”

Chuyện này Ôn Vương đương nhiên biết, nếu không phải nữ nhân đó ở đằng sau âm thầm giở trò, Ôn Vương sao có thể phái người đẩy nàng ta rơi xuống nước?’

“Mẫu phi, chuyện này không nhắc tới nữa, La Nhi bây giờ khỏe mạnh, cứ để chuyện đó qua đi.” Doãn Tiêu La khẽ lau mặt, khịt khịt mũi.

Nàng ta càng nói như thế, trong lòng Địch Quý phi càng nghi hoặc, Doãn Tiêu La làm việc trước giờ ngang ngược kiêu ngạo, chỉ có nàng ta bắt nạt người khác, lần này rơi xuống nước lại không chịu nói? Thật là kỳ lạ.

“Ngươi nếu đã gọi ta một tiếng mẫu phi thì ta có quyền quản chuyện của ngươi, đừng sợ, nó cho mẫu phi, ta nhất định sẽ làm chủ cho ngươi, có phải là công chúa Hòa Sắt bắt nạt ngươi rồi không.”

Địch Quý phi nhíu mày, trong giọng nói có hơi tức giận, tuy là đang bệnh, nhưng cũng đủ khí lực.

Doãn Tiêu La chỉ đợi câu này của bà ta, đút bà ta uống hết thuốc thì thành thật nói rõ ra, ngay cả chuyện vu khống Tiết Tịnh Kỳ đã trộm ngọc lục bảo cũng nói rất thật.

Nói tới sau cùng, hai hàng nước mắt vậy mà ào ào rơi xuống, thật sự là người ta thấy thương tiếc.

Địch Quý phi tức giận không thôi, còn tưởng là một quả hồng mềm, không ngờ sau khi vào cửa lại trở thành cái bộ dạng này.

“La Nhi, ngươi đừng sợ, ngươi là Ôn Vương phi, là chính phi, nàng ta có ngang ngược nữa cũng chẳng qua chỉ là Trắc Vương phi, đợi bệnh của mẫu phi khỏe hơn, nhất định sẽ làm chủ cho ngươi.” Địch Quý phi hổn hển nói.

Nói rồi, lại ho hai tiếng, gò má đỏ bừng, suýt nữa không thở được.

Doãn Tiêu La vỗ nhẹ vào lưng bà ta, rót cho bà ta một ly nước ấm, để bà ta uống vào.

“Mẫu phi, chuyện này ngược lại cũng không vội, Ôn Vương mấy ngày này ra ngoài tìm thuốc cho ta, còn chưa có trở về, đợi ngài ấy trở về rồi nói tiếp cũng không muộn.” Doãn Tiêu La suy nghĩ, chuyện này rốt cuộc vẫn là phải đợi Ôn Vương ở đó mới có thể giải quyết.

Nói tới bệnh của Địch Quý phi, ngay cả bản thân bà ta đều không rõ tại sao lại mắc bệnh này, cũng không biết đang yên đang lành sao lại ngã bệnh rồi.

“Bệnh này của ta rốt cuộc là bị làm sao? Thái y đều nói không thể trị, vậy sao lại trị khỏi được?” Địch Quý phi nhìn sang cung nữ ở bên cạnh mình, liếc nhìn nàng ta với ánh mắt sắc bén.

“Ngươi nói, trong mấy ngày ta bị bệnh này, đã xảy ra chuyện gì?”

Cung nữ đó chính là cung nữ cận thân của Địch Quý phi, mấy ngày này luôn ở bên cạnh bà ta, một bước cũng không rời, cũng thành thật nói rõ sự việc ra.

Doãn Tiêu La cũng không biết chuyện xảy ra trong cung hai ngày nay, sau khi nghe vậy bèn nói: “Mẫu phi, đây là có người muốn hại người! Chỉ có điều, Hoàng hậu nương nương này...”

Nói tới đây, Doãn Tiêu La cũng không có nói tiếp nữa.

Doãn Hoàng hậu và nàng ta đều là người Doãn gia, huyết mạch tương liên, nàng ta tự nhiên sẽ không ngu xuẩn nói xấu Doãn Hoàng hậu, nhưng mặt mũi của mẹ chồng nhà mình cũng không thể không màng tới, tới cuối cùng, lại nói không ra một câu.

Địch Quý phi cười lạnh nhìn nàng ta, hờ hững nói: “Bệnh của ta đã được bà ta chữa khỏi thì bà ta hiển nhiên sẽ ra khỏi lãnh cung, ra khỏi lãnh cung này cũng quá khéo rồi.”

Không khí trong phòng bỗng lạnh đi, Doãn Tiêu La có hơi căng thẳng vo vạt váy của mình, không ngờ sự việc lại như này.

Hai bên đều không thể nói, cũng không biết nên nói giúp bên nào, chỉ sợ bây giờ nếu như nói nhiều cái gì đó, Địch Quý phi sợ rằng sẽ nghi ngờ tới mình.

Doãn Tiêu La suy nghĩ rồi, cuối cùng vẫn không có chính diện đáp lại câu này của bà ta.

“Mẫu phi, bệnh của người mới khỏi, vẫn là đừng nghĩ nhiều nữa, bệnh của người rốt cuộc từ đâu mà ra, thiết nghĩ phụ hoàng đều sẽ tra rõ ràng, nhất định trả cho người một cái công đạo.”

Nghe thấy lời này của Doãn Tiêu La, Địch Quý phi khinh thường cười lạnh một tiếng, sự quá mức khéo léo trong câu nói này, rất rõ ràng là không muốn đắc tội với bất kỳ ai.

Sự khôn khéo của Doãn Tiêu La bị bà ta nhìn thấy rõ, có điều Địch Quý phi cuối cùng là không có nói gì.

Chuyện của bà ta và Doãn Hoàng hậu sao có thể dây tới người của Doãn Tiêu La, cho dù là người Doãn gia thì sao chứ? Nếu đã gả vào Ôn Vương phủ, vậy chính là người của Ôn Vương phủ.

Nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta, Địch Quý phi vẫn là không có trầm mặc: “Bệnh của ta trong lòng ta biết rõ, ngược lại là ngươi, ở Ôn Vương phủ đã chịu ủy khuất rồi, đợi Ôn Vương trở về, ta nhất định sẽ nói chuyện đàng hoàng với nó.”

Nghe thấy Địch Quý phi che chở mình như vậy, Doãn Tiêu La cũng yên tâm rồi, suy cho cùng bà ta vẫn là thương yêu mình.

“Mẫu phi, tính cách của Ôn Vương người đâu phải là không rõ, nói lý với ngài ấy không thể lay động suy nghĩ của ngài ấy. Suy cho cùng là công chúa Hòa Sắt có thủ đoạn, dụ dỗ Ôn Vương đến ngu muội.”

Toàn thân trên dưới Doãn Tiêu La đều là ý ghen tuông, trong mắt viết kín là không thích Hòa Sắt.

“Lần này ta nhất định sẽ nói chuyện tử tế với nó, ta chung quy là mẫu phi của nó.” Địch Quý phi hừ lạnh một tiếng, cái khác không sợ, con trai mình sinh ra còn sợ chạy hay sao?

Nghe thấy lời này của Địch Quý phi, Doãn Tiêu La thoải mái cả người, chỉ cần Đoạn Quý phi bằng lòng ra tay, ngày tháng yên bình của Hòa Sắt cũng tận rồi.

“Mẫu phi, ta mang cho người vài món đồ bổ, rất có lợi cho thân thể của người.” Doãn Tiêu La nói rồi, khoát tay cho Đông Vân mang lên: “Đưa đồ cho ta.”

Đông Vân cúi đầu, đưa chiếc hộp trong tay cho Doãn Tiêu La.

Chiếc hộp tinh tế nhìn trông rất ra dáng, vừa nhìn là biết chiếc hộp đựng bảo bối, Doãn Tiêu La chầm chậm mở chiếc nắp ra, thứ bỗng xuất hiện ở trước mắt nàng ta lại là hai cây củ cải trắng.

Nhìn hai cây củ cải trắng bên trong chiếc hộp, mặt mày của Doãn Tiêu La không cười nổi nữa, lập tức nhăn nhúm lại.

“Cái này... Đông Vân!” Ánh mắt của nàng ta lập tức quét qua Đông Vân, gần như có thể giết người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play